Chương 530: Thần mộc Phù Tang
- Ba...
Một trượng của lão Thụ tinh thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng, giống người lớn tuổi dùng sức đánh tôn tử của mình, mà so với bàn tay của Thái Thạch lão tổ lại quá nhỏ bé, giống như đập lên một ngọn núi. Nhưng cục diện lại vô cùng dọa người, chỗ bị một quải này đập trúng trên chưởng của Thái Thạch lão tổ lại trực tiếp vỡ vụn…
Trước tiên xuất hiện một cái khe, sau đó lan tràn tới khắp cả bàn tay, vỡ vụn từng mảnh như đồ sứ bị bể.
Thái Thạch lão tổ vừa sợ vừa giận, lảo đảo lùi lại, thu hồi chưởng thủ nhưng một kích kia của lão Thụ tinh đã lan tràn tới cánh tay ông ta. Thời khắc ông ta thu hồi bàn tay, cả cánh tay đều hóa thành mảnh nhỏ, mảnh nhỏ lại hóa thành tro bụi, tro bụi lắng đọng bay lả tả rơi vào phía trên sườn núi đỏ, hóa thành bùn đất phì nhiêu nhất thế gian, trở thành một phần nuôi lão Căn.
- Ngươi đưa tay về phía Phù Tang sơn, lão già ta liền gõ tay của ngươi, ngươi dám đi vào bắt người, ta liền gõ vào người ngươi!
Lão Thụ tinh hùng dũng hiên ngang khiến người ta có cảm giác đỉnh thiên lập địa, chỉ về phía Thái Thạch lão tổ gầm thét.
Yên tĩnh!
Đầy trời yên tĩnh, chỉ có bàn tay lớn kia hóa thành tro bụi bay khắp trời.
Vô luận là Hắc Mộc Lĩnh hay Phù Tang sơn đều sợ tới ngây người, lặng ngắt như tờ, thậm chí thở dốc cũng không dám lớn tiếng.
Chỉ một động tác nhỏ đã khiến mọi người sợ hãi.
Ngươi đưa tay về phía Phù Tang sơn, ta liền gõ tay của ngươi…
Ngay cả Thái Thạch lão tổ cũng ôm tay cụt lảo đảo lùi lại, trong bụng nghi hoặc. Tu vi như ông ta thậm chí không cảm giác được tay mình gãy như thế nào, thậm chí ông ta còn không có cảm giác cánh tay đã thối rữa, hóa thành bụi mù đầy trời. Chuyện này khiến ông ta kinh hồn bạt vía, đối với người tu hành mà nói, chuyên này còn đáng sợ hơn so với việc mình bị người mạnh hơn đánh tới.
“Lão có thể làm tổn thương ta… Sức mạnh hộ thân pháp tướng lại không phòng ngự được một quải trượng này… điều này… điều này sao có thể?”
Thái Thạch lão tổ không nói lời nào, trong lòng cũng điên cuồng rống lên.
Tổn thất một cánh tay không phải thương tích lớn gì đối với ông ta, tâm tư vừa chuyển liền có thể lần nữa mọc ra, nhưng sức mạnh của lão Thụ tinh này biểu hiện ra khiến ông ta cảm thấy đáng sợ, tu vi càng cao lá gan càng nhỏ, trong lúc nhất thời ông ta không thể ra tay.
Chỉ là ông ta cũng không cam chịu rút đi, hai mí mắt nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm lão Thụ tinh.
- Ngươi rốt cục là ai? Ta chưa từng nghe nói Phù Tang sơn có nhân vật như ngươi !
Thật lâu sau Thái Thạch lão tổ mới trầm giọng mở miệng, trong mắt tràn ngập vẻ cảnh giác.
- Mới vừa nói rồi, lão đầu tử sống quá lâu, sớm đã quên mình là ai. Hiện tại chỉ là người giữ cửa, có ta giữ ở chỗ này, không ai có thể tùy tiện tiến vào Phù Tang sơn bắt người. Mấy vạn năm nay đều như thế, kẻ nào tới lão già ta liền lấy quải trượng đánh chết hắn…
Lão Thụ tinh vung quải trượng lớn tiếng gào thét, không hề có chút phong thái cao thủ, chỉ như bộ dạng của một lão đầu.
Thái Thạch lão tổ nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói gì.
- Là vị tiền bối nào thi triển thần thông ở đây?
Không khí đang ngưng trọng, chỉ có thanh âm chửi đổng của lão Thụ tinh, lại thấy phía xa có mấy chùm đằng vân khuấy động, giống như che khuất ở bầu trời. Thình lình có bốn năm khí tức cường đại tới cùng cực truyền tới, mọi người nhìn lên nhất thời run như cầy sấy, người tới đều là cường giả Yêu tộc. Lão tổ tông cảnh giới Nguyên Anh thế mà lại có tới bốn năm người, đều là các cao nhân tiền bối các tộc nhiều năm không lộ diện.
Những lão giả này đều là bị hư ảnh Cự Mộc hiển hóa kinh thiên ở Phù Tang làm kinh sợ, chạy tới tìm hiểu.
Người phía trước nhất là một trung niên khoác kim bào, khí phách vô song, chính là Nguyên Anh lão tổ của Cô Nhận sơn. Sau khi ông ta phát hiện Hắc Uyên đại ngục có dị động liền ý thức được có liên quan tới Phương Hành. Nói thật cũng có chút chấn kinh, nghĩ tới tên này có thể sẽ tiến vào Hắc Uyên đại ngục gây sự, không nghĩ lại tạo ra chuyện lớn như thế. Nhưng dù sao hắn cũng là tiên duyên trong miệng Tà Tổ, không thể xảy ra sai sót nên liền vội vàng đuổi tới tiếp ứng, nửa đường lại bị Thanh Khâu sơn đoạt trước.
Nghĩ tới Phương Hành vì Đại Kim Ô mà tiến vào Hắc Uyên đại ngục, ông ta liền đoán Phương Hành có thể sẽ tới Phù Tang sơn, liền đi tới chuẩn bị tiếp ứng. Nhưng không ngờ đuổi tới nửa đường liền thấy Cự Mộc Phù Tang ngút trời ở Phù Tang sơn, khí tức hùng hồn này khiến ông ta cảm thấy kinh hãi, vội vàng chạy tới, trên đường gặp mấy vị Yêu tu Nguyên Anh cũng bị hấp dẫn tới, liền cùng nhau hiện thân.
Đây cũng không phải vấn đề nhỏ, luồng khí thế này xuất hiện thật sự quá quỷ dị.
Phù Tang sơn nhất mạch không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, đây là chuyện bất cứ kẻ nào cũng biết, nếu không Kim Ô tộc cũng sẽ không xuống dốc như bây giờ, ngay cả tiểu bối có tiền đồ nhất bộ tộc họ bị người ta gài bẫy bắt vào Hắc Uyên đại ngục, cho dù bộ tộc Kim Ô bôn ba kêu khóc cũng không ai để ý tới, mà bây giờ lão thụ yêu khí thế kinh người như thế lại có thân phận gì?
- Sao lại có nhiều người tới như thế? Các ngươi cũng muốn xông vào Phù Tang sơn, muốn ăn quải trượng của lão đầu tử ta sao?
Lão Thụ tinh thấy nhiều người hiện thân như thế liền cảnh giác, cầm quải trượng trong tay lên uy hiếp.
Mọi người nhìn thấy đều cảm giác quái dị.
Nói thật, nếu không phải sau lưng lão có hư ảnh cự mộc, nếu không phải lúc trước có Thái Thạch lão tổ chịu thiệt, không ai nghĩ người này là một cao nhân tiền bối, thật sự không có chút phong thái cao thủ nào, ngược lại giống một lão nhân gian vô lại hơn!
Ngay cả tộc trưởng Ô Cổ Mộc bộ tộc Kim Ô cũng ngượng ngùng không biết nói gì, từ lúc ông ta còn rất nhỏ đã biết Phù Tang sơn có một vị Căn bá như thế. Mà lúc gia gia ông ta còn nhỏ, Căn bá cũng đã tồn tại, không ai biết lão nhân này đã sống bao nhiêu năm, tóm lại lão cùng Phù Tang sơn này như đã tồn tại từ xa xưa, hoặc là nói, lão cùng bộ tộc Kim Ô xuất hiện từ rất xa xưa rồi…
Đối với lão đầu tử này, thậm chí không có cách nào phán đoán được bối phận, bởi vì không biết bắt đầu từ bao giờ, tất cả bộ tộc Kim Ô đều gọi lão là Căn bá, Ô Cổ Mộc gọi như thế, con trai Ô Nhất Điển của ông ta cũng gọi như thế, bối phận đã sớm bị loạn.
Mà trong trí nhớ của Ô Cổ Mộc, cho tới bây giờ chưa từng thấy lão đầu tử này xuất thủ. Mà dựa theo lẽ thường, khí huyết của lão đã suy bại, sớm không thể động tay, chỉ bởi vì đặc tính của thụ yêu mới có thể sống lâu như thế. Đời đời kiếp kiếp không ai xem lão là một lão tổ có thể trấn áp tộc vận, nếu không cũng sẽ không để một vị như thế canh giữ cửa Phù Tang sơn…
Ngay cả Đại Kim Ô và Ô Tang Nhi cũng cảm thấy chấn kinh, hai người bọn họ theo Căn bá học thuật, nhưng cũng chỉ biết lão đã sống rất lâu, học thức kinh người, lại không biết khi lão xuất thủ lại có uy lực bực này!
- Vị lão tiền bối này, Bằng Ngũ Cô Nhận sơn xin bái kiến…
Trung niên kim bào Cô Nhận sơn thấy thế chậm rãi tiến lên, chắp tay.
- Trở về hoặc lui đi, dám vào Phù Tang sơn ta liền gõ ngươi…
Lão Thụ tinh không chút nể mặt, nâng cây gậy chống trong tay lên hù người.
Bằng Ngũ nhất thời xấu hổ đành phải đứng ở khu vực biên giới Phù Tang sơn, cười khổ nói:
- Làm hàng xóm nhiều năm như thế lại không biết có tiền bối cao nhân như vậy ở bên, thật sự hổ thẹn, thỉnh giáo tôn danh tiền bối….
Lời này vừa nói đã vô cùng khách khí, nhưng Lão Thụ tinh lại tức giận, trợn mắt nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến với ta?
Bằng Ngũ nhất thời nghẹn lời, nửa ngày mới phản ứng lại, lão nhân này nghe thỉnh giáo thành xin chỉ giáo…
- Căn bá, tiền bối Cô Nhận sơn là người tốt, hắn đang hỏi đạo hào của người…
Cũng may Ô Tang Nhi bên cạnh từng nhận ân tình của Cô Nhận sơn, giải thích cho Căn bá.
Căn bá lúc này mới hiểu rõ:
- Hử, đạo hào… đạo hào đã sớm quên rồi…
Bằng Ngũ nhất thời cười khổ, cũng không biết lão nhân này là không muốn nói hay thật sự đã quên!
Cũng vào lúc này, một lão vượn cả người lông trắng đục, là Nguyên Anh lão tổ Viên tộc của Đại Thánh sơn, một trong Cổ Yêu bát mạch, sống cũng không biết bao nhiêu tuổi rồi, lý lịch già nhất, kiến thức cũng rộng, vào lúc này nhẹ nhàng mở miệng:
- Thời kỳ thượng cổ có một Cự Mộc tên Phù Tang, sống lâu năm mà sinh thần tính, từng cậy pháp lực vô thượng tiến thẳng vào Thương Khung, trộm thần tinh Cửu Thiên Thái Dương, cũng khiến Ô Nha đậu phía trên Cự Mộc vì vậy mà có thần tính, hóa thành nhất mạch Tam Túc Kim Ô… Bộ tộc Kim Ô từ khi được sinh ra dần bắt đầu lợi dụng Phù Tang, từ đó không biết trải qua bao nhiêu năm. Năm đó thời điểm Nam Chiêu trục yêu cũng từng nghe nói Kim Ô nhất mạch có thần mộc Phù Tang xuất thủ, bảo vệ huyết mạch Kim Ô…
Ông ta kiến thức rộng rãi, nói lại chuyện cũ vô cùng êm tai, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên thân Lão Thụ tinh, trong mắt tinh quang chớp động, nói khẽ:
- Nếu như lão vượn đoán không sai, vị tiền bối này chính là gốc Thần Mộc ba ngàn năm chưa xuất thế kia?
Thần Mộc Phù Tang!
Sắc mặt đám yêu đều run lên, hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía tiểu lão đầu thấp bé này lại nhiều thêm một tầng kính sợ.
Tuy đã sớm đoán được nhưng thời điểm bị người khác nói ra vẫn nhịn không được chấn động trong lòng.
Nếu bản thể của lão nhân này là thần mộc Phù Tang, vậy cũng không quá kinh người, dù sao thần mộc Phù Tang vẫn luôn có thần tính.
Nhưng nếu lão là cây thần mộc Phù Tang trong truyền thuyết kia thì thật quá dọa người.
Sau câu nói của lão vượn, lão Thụ tinh đang nhảy nhót cũng giống như trầm mặc lại, mơ hồ lão yên lặng như thế khiến không khí bên trong trở nên ngột ngạt, ngay cả mấy vị Nguyên Anh trong không trung cũng không nói chuyện, tất cả đều yên lặng chờ lão mở miệng. Nhưng lão Thụ tinh này trầm mặc một lúc lại dần dần tức giận, mỗi chữ mỗi câu đều trầm giọng quát:
- Thật sự đã quá nhiều năm không xuất hiện, bọn tiểu bối đều trở nên càng ngày càng cuồng vọng…
Lão vừa mở miệng lại mang theo sự tức giận, nhất thời làm tất cả mọi người đều cảnh giác, lẳng lặng nghe lão nói.
Nhưng lời lão Căn tinh nói ra nhất thời khiến tất cả mọi người không ngừng cười khổ, lão đột nhiên giơ quải trượng muốn xông về phía lão Bạch Viên, trong miệng hét lớn:
- Lão đầu tử rõ ràng thân thể nam nhi, ngươi dám mắng ta là thần mẫu? Nhìn xem ta có gõ chết ngươi không…
- Xôn xao…
Một đám người không biết nói gì, lão Bạch Viên mắng lão lúc nào chứ?
Ngược lại là Đại Kim Ô bất dắc dĩ, liều mạng ôm hai chân Căn bá kêu to:
- Căn bá, người bớt giận, đừng nóng vội liều mình, người ta không mắng người là nữ, là nói người là thần mộc… thần mộc chứ không phải thần mẫu…