Chương 531: Thiên hạ không loạn không thoải mái
Trong không trung, một đám lão đầu không còn từ gì để nói, thực sự không biết trả lời thế nào.
Thật không nhìn ra lão nhân giả điên giả dại hay là người thật sự có đại tu vi, thần thức khẽ động, mọi thứ trong thiên địa biến hóa như lòng bàn tay, sao có thể điếc thật chứ? Nhưng cố tình, nhìn lão nhân này không giống giả vờ, nếu nói lão điếc thật thì tu vi cũng là thật. Vừa rồi thông qua việc đập bể tay Thái Thạch lão tổ cũng thấy dược, dù lão khí huyết suy bại nhưng tuyệt đối cũng có thể làm bị thương thậm chí tiêu diệt được yêu tu Nguyên Anh, bởi vậy các yêu tu không dám coi thường lão.
Mà lão Bạch Viên Đại Thánh sơn mơ hồ nhận ra thân phận thật sự của lão, trong lòng chúng tu càng thêm kính sợ.
Dù sao trong giới tu hành, sống càng lâu càng nguy hiểm, điều này trở thành quy luật thép lâu đời.
Khó khăn lắm Đại Kim Ô mới có thể khuyên được lão Thụ tinh, trên không trung mấy vị Nguyên Anh lão tổ nhất thời không ai lên tiếng.
- Hôm nay, ta được Yêu đình cử tới, dù ngươi có là cao nhân tiền bối cũng phải cho Yêu đình một câu trả lời thoả đáng…
Đúng lúc này, người trước đó ăn một cái gậy là Thái Thạch lão tổ yếu ớt nói.
Rất rõ ràng, tuy ông ta không nhìn thấu được khả năng lão Thụ tinh sâu cạn thế nào, không muốn so chiêu cùng lão nhưng cũng không cam tâm cứ như vậy rút lui. Cho nên dùng Yêu đình làm lá chắn, lấy phép tắc Yêu đình ép buộc Phù Tang sơn một chút.
Lời này vừa nói ra, không khí quanh đây có phần lạnh đi.
Dường như Căn bá không nghe rõ, quay đầu hỏi Đại Kim Ô:
- Hắn nói gì thế?
Đại Kim Ô trả lời thẳng thắn:
- Lão già kia không phục, muốn so chiêu với người.
Gã chỉ e thiên hạ không loạn, thấy Căn bá uy phong như thế, nhất thời giống như đứa trẻ bơ vơ giữa đường bỗng nhiên tìm thấy mẹ, ở bên cạnh quạt gió châm lửa, ước gì mời lão nhân gia ra tay xuất thủ giáo huấn lão già Thái Thạch khốn kiếp kia.
Căn bá nghe thế vô cùng giận dữ, quải trượng trong tay vung lên chỉ vào Thái Thạch lão tổ, hét lớn:
- Ngươi đến đây!
Nhất thời Thái Thạch lão tổ có chút quẫn bách, con mẹ nó, ai nói muốn động thủ với lão…
- Lục tử, lui ra!
Ô Cổ Mộc bên cạnh giật nảy mình, xưa nay ông không giống Đại Kim Ô chỉ e thiên hạ không loạn, vội đi tới trước mặt Căn bá, khom người nói:
- Căn bá, Thái Thạch trưởng lão nói đến phép tắc mà thôi, chúng ta cần cho Yêu đình một câu trả lời thỏa đáng…
Lúc nói chuyện ông còn lo lắng Căn bá nghe không rõ, thậm chí còn vận chuyển thần niệm truyền âm.
- Thỏa đáng sao?
Lão Thụ tinh nghe vậy cười hắc hắc nói:
- Thì ra lão đầu tử các ngươi còn chưa hồ đồ, trên đời này có còn có đồ chơi Yêu đình… Cũng không sao, ngươi muốn thoả đáng, cũng được…
Đột nhiên lão chỉ Ô Cổ Mộc nói:
- Không phải trong tay ngươi có một tấm Yêu Tiên lệnh sao? Lấy ra cho bọn chúng nhìn đi, hỏi xem tấm Yêu Tiên lệnh này có thể đảm bảo một mạng cho tử tôn của Phù Tang nhất mạch hay không?
- Yêu Tiên lệnh!
Ô Cổ Mộc cùng yêu tu Hắc Mộc Lĩnh nghe lời này thì sắc mặt có chút cổ quái.
Tấm Yêu Tiên lệnh này Ô Cổ Mộc đã sớm lấy ra, nhưng người ta căn bản không nhận.
Có điều Ô Cổ Mộc cũng hiểu ý lão Thụ tinh kia, lúc này liền dứt khoát lần nữa lấy ra Yêu Tiên lệnh, khom người về phía mấy vị Nguyên Anh lão yêu xung quanh thi lễ nói:
- Các vị tiền bối ở đây minh giám, Yêu Tiên lệnh này là truyền thừa của tổ tiên tộc chúng ta cho đến nay. Theo cổ huấn Yêu tộc, chỉ cần không phải phản tộc đại nghịch thì có thể chống đỡ qua một kiếp.
Mấy vị Nguyên Anh lão tổ trên không trung nhìn mặt nhau, trong lòng đoán chừng chẳng ai để Yêu Tiên lệnh này vào mắt. Dù sao khi Yêu Tiên còn sống thì lệnh bài này chính là pháp chỉ, nhưng chết rồi thì nó chỉ còn là một miếng sắt vụn. Có điều người bên ngoài chẳng ai dám nói thẳng những từ nghịch đạo này bởi nó được truyền thừa tử tổ huấn, cho nên lúc này không ai dám lên tiếng phản đối, như vậy có nghĩa là chấp nhận.
Ngay cả Thái Thạch lão tổ dù tức giận vô cùng nhưng cũng trở nên thâm trầm. Lão ta thân là Nhân tộc, thân phận xấu hổ lại càng không dám vi phạm cổ huấn của Yêu tộc.
- Ha ha, Yêu Tiên lệnh xuất ra, mọi tội đều biến mất, điều này là đương nhiên, không cần nói nhiều. Để có được Yêu Tiên lệnh này, ba ngàn năm trước bộ tộc Kim Ô vì bảo hộ thành công Yêu tộc dời về phía bắc đã lập vô số công lao, những công lao này dùng bảo vệ một hậu nhân Kim Ô tộc… Thái Thạch lão hữu, ta thấy chuyện này ngươi không nên truy cứu nữa.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên kim bào trung nhiên Bằng Vương cười ha ha lên tiếng giải vây.
Dù vừa rồi ông ta cũng bị lão Thụ tinh kia mắng mấy câu nhưng vẫn nhớ rõ mình đứng bên nào.
Thái Thạch lão tổ nghe thấy những lời này càng thêm tức giận hơn, càng tệ hại hơn khi nói đến quan hệ.
- Ha ha, tên Tiểu Bằng Điểu ngươi có chút thú vị đó, ta nhớ Cô Nhận sơn các ngươi có vị Già Thiên đạo hữu, hắn có khỏe không?
Lão Thụ tinh cực kì vui vẻ, cười ha ha nói với Bằng Ngũ, sau đó lại hỏi chuyện người nhà nhị đại gia gần đây.
Bằng Ngũ xấu hổ ho khan một tiếng nói:
- Già Thiên lão tổ đã tọa hóa mấy ngàn năm rồi…
Lão Thụ tinh ngẩn ngơ, tiếc hận thở dài:
- Còn một người khác là Ngự Cửu Thiên…
Bằng Ngũ im lặng một lát, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, cười khổ nói:
- Vị kia thì sớm hơn, vạn năm trước đã…
Lão Thụ tinh có chút nghẹn lời, nhìn trân trối, thấp giọng lẩm bẩm một câu:
- Ta sống lâu quá rồi sao?
Có thể thấy được thế cục lúc này đã được làm dịu đi, không ai nói bất cứ điều gì, trong lòng Thái Thạch lão tổ lại có ý định liều lĩnh, nhưng vẫn không dám xuất thủ với bộ tộc Kim Ô, dù sao trước đó ông ta chỉ thuận tay bắt một phạm nhân chạy trốn, còn hiện tại, chính là đấu pháp cùng một vị lão già Phù Tang sơn tu vi khó lường, trước đó chỉ là một việc cực nhỏ, nhưng sau lại chuyện kinh thiên động địa.
Hơn nữa, nơi này có có nhiều nhân vật Nguyên Anh lão tổ Yêu tộc, càng nhiều người càng khó giải quyết, chuyện đã kéo đến thế này không giải quyết được gì, dù có nói gì cũng vô ích. Đúng lúc này, một lão bà Thanh Khâu sơn chưa từng lên tiếng, hiện tại bước ra, cười nói:
- Lão tiền bối, con cháu Kim Ô tộc các người muốn bảo vệ thì cứ bảo vệ, nhưng tên thiếu niên Nhân tộc kia lại không có quan hệ gì với bộ tộc Kim Ô. Ta mới nhận được truyền âm, những yêu tù bị bắt lại thú nhận những việc xảy ra trong Hắc Uyên đại ngục đều có liên quan đến tên thiếu niên này, ta muốn bắt hắn về thẩm vấn một chút.
Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào Phương Hành nằm trong ngực Ô Tang Nhi.
Thì ra với những người ở cảnh giới Nguyên Anh có nhãn lực kinh người, làm sao không nhìn thấy Phương Hành đang bị thương hôn mê được chứ?
Chẳng qua vừa rồi Thái Thạch lão tổ cùng lão Thụ tinh kia đối chọi gay gắt nên không lên tiếng được mà thôi. Hiện tại, Phù Tang sơn đã lên tiếng, đương nhiên bà ta muốn giữ Phương Hành lại. Dù sao theo tin tức mới nhận được khiến bà ta cảm thấy rất kinh hoảng, có vẻ như có chuyện liên quan dến dị bảo Thanh Khâu sơn, chỉ cần ở trong người thiếu niên Nhân tộc này, bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại.
Lời kia vừa thốt ra, không chỉ Căn bá phản ứng mà ngay cả Bằng Ngũ Cô Nhận sơn cũng nhướn mày, ánh mắt không tốt nhìn bà ta.
- Tiểu hồ ly kia, ngươi nói cái gì?
Căn bá nghe không rõ, quay đầu hỏi Ô Cổ Mộc cùng Đại Kim Ô.
Đại Kim Ô:
- Con mụ này nói muốn san bằng Phù Tang sơn...
- Bà ta dám…
Căn bá giận tím mặt, vung quải trượng trong tay lên.
Ô Cổ Mộc chỉ im lặng, trừng mắt nhìn Đại Kim Ô, trầm giọng thuật lại lời lão bà Thanh Khâu sơn nói cho Căn bá.
Có điều Căn bá nghe xong vẫn có chút bất mãn, hừ giọng nói:
- Có liên quan hay không cũng không sao, đều là hài tử của Phù Tang sơn chúng ta, sao có thể giao cho người khác? Không phải chỉ phạm vào chuyện nhỏ thôi sao, một cái Yêu Tiên lệnh đã đủ xóa bỏ tội lỗi của hắn rồi.
Lão bà Thanh Khâu sơn ánh mắt lẫm liệt, sắc mặt khó coi nói khẽ:
- Lão tiền bối không nói đạo lý gì cả.
Lần này Đại Kim Ô không cần Căn bá hỏi, chủ động lên tiếng trước:
- Căn bá, lão bà kia mắng người không nói đạo lý.
Ô Cổ Mộc không biết nói gì, nhìn đứa cháu này của mình có chút bất đắc dĩ.
Lão Thụ tinh nghe vậy không những không tức giận còn cười hắc hắc:
- Lúc nào Yêu tộc trở thành nơi nói đến đạo lý rồi?
Nguyên Anh lão tổ Thanh Khâu sơn nhất thời nghẹn lời, vốn nhanh mồm nhanh miệng lấy lý do thoái thác, nhưng lại bị lời này nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời.
- Ha ha, nói rất hay, đối với những người như chúng ta dùng những lời nói xã giao thật vô ích.
Bằng Ngũ Cô Nhận sơn nở nụ cười, phụ họa lão Thụ tinh, đồng thời ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía lão tổ Thanh Khâu sơn, như cười như không nói:
- Hồng Dược đạo hữu, lão phu muốn nói thêm mấy câu, vị kia chính là truyền nhân của Tà Vương nhất mạch Cô Nhận sơn chúng ta, ta không biết Thanh Khâu sơn các ngươi có chủ ý gì, nhưng nếu muốn trước mặt ta mang người đi cũng không dễ đâu…
- Ngươi…
Bằng Ngũ tỏ rõ thái độ kiên quyết, khiến trong lòng Nguyên Anh lão tổ Thanh Khâu sơn rối như tơ vò, tức giận nói:
- Truyền nhân Tà Vương sao? Không phải Cô Nhận sơn các ngươi truyền ra tin tức nói hắn là giả mạo sao?
Bằng Ngũ lo lắng nói:
- À, trước đó nhìn lầm, sau đó chúng ta phát hiện tín vật kia đúng là thật.
Ông cũng không để ý đến sự tức giận của lão bà Thanh Khâu sơn này, như cười như không nói tiếp:
- Kỳ thật chúng ta vừa phát hiện tín vật kia là thật liền lập tức phái người qua Hắc Uyên đại ngục mang người ra, không nghĩ đến nơi sự tình lại diễn ra như thế. Cô Nhận sơn chúng ta giúp Yêu đình bắt tội phạm nhưng người đó đúng là truyền nhân của Tà Vương nhất mạch, cho dù hắn là Nhân tộc nhưng đã có quan hệ cùng Cô Nhận sơn chúng ta thì chúng ta sẽ bảo vệ hắn đến cùng, không giống tộc nào đó làm ân nhân của mình….
Nói đến đó không quên châm chọc một chút khiến Nguyên Anh lão tổ Thanh Khâu sơn phẫn nộ quát to:
- Im ngay, Bằng Ngũ, ai biết các ngươi lật tới lật lui quan hệ quỷ này chứ. Ta hỏi ngươi, ngươi mạnh mẽ bảo vệ thiếu niên này là muốn khai chiến cùng Thanh Khâu sơn chúng ta sao?
Phía dưới, Căn bá nghe chữ được chữ mất, cả giận nói:
- Bà ta muốn khai chiến với chúng ta à?
Đại Kim Ô bên cạnh thêm chút lửa:
- Đúng đúng, bà ta vừa nói muốn khai chiến với lão gia.
Ô Cổ Mộc toát mồ hôi lạnh, ở một bên gấp gáp khuyên bảo:
- Không phải chúng ta, không phải chúng ta…
- Khai chiến thì khai chiến, đã vạn năm rồi, Cô Nhận sơn chúng ta đã sợ người nào đến đâu chứ?
Cảnh tượng loạn thành một bầy, giữa không trung mờ ảo có tiếng phong lôi truyền đến, kèm theo tiếng nói già nua ngang ngược.
- Cô Nhận sơn lại có một vị Nguyên Anh lão tổ đến rồi sao?
Nghe được âm thanh này, không riêng gì lão bà Thanh Khâu sơn mà mấy vị Nguyên Anh yêu tu khác cũng vô cùng kinh hãi, quay đầu nhìn lại.
- Sao chuyện lại náo loạn lớn như vậy?
Trong lòng mỗi người nhịn không được đều lóe lên ý nghĩ này.
Chỉ có Đại Kim Ô là nhìn về hướng Phương Hành đang hôn mê, không nhịn được nói lên ngoại hiệu của hắn.
- Ta vẫn không bằng tên tiểu thổ phỉ kia, đã hôn mê còn có thể làm cho thiên hạ đại loạn…