Chương 532: Ước đấu Yêu Đế các
- Đệ nhị tổ Hồn Thiên Cô Nhận sơn… Không ngờ ông ta lại đích thân đến.
Mấy vị lão tu trong lòng thất kinh, không nghĩ đến tên gia hỏa kia lại đến.
Bọn họ không xa lạ gì đối với thân phận người đến này, lúc tuổi còn trẻ so với Tiểu Bằng Vương còn cuồng vọng hơn mấy phần.
Thậm chí cả hai vị Nguyên Anh yêu tổ Cô Nhận sơn, càng khiến cho mọi người một lần nữa đánh giá tầm quan trọng của chuyện này.
Nên biết rằng, trước giờ Nguyên Anh lão tổ cực kỳ ít lộ diện, mọi người đều lo lắng suy nghĩ nên độ kiếp thế nào, còn bọn họ có thói quen bế quan không ra ngoài, khi nào trong giới có việc quan trọng mời đến, hai người mới ra mặt. Lần trước mời đến trấn áp Yêu đình bạo loạn, nhiều nhất chư tộc chỉ mời được một vị Nguyên Anh lão tổ xuất hiện mà thôi, không nghĩ rằng bỗng nhiên Cô Nhận sơn lại xuất hiện một vị nữa, nhất thời khiến cục diện thay đổi.
Vốn lão bà Thanh Khâu sơn đã tức giận đến cực điểm, thậm chí muốn trực tiếp điều động nhân mã âm thầm phía sau của Thanh Khâu sơn liên thủ với Thái Thạch lão tổ trực tiếp đoạt người, nhưng không ngờ vị lão tổ thứ hai của Cô Nhận sơn đã đến, sắc mặt bà ta đại biến.
Người đến là vị lão tổ tính tình nóng nảy nhất Cô Nhận sơn, bối phận lớn hơn Bằng Ngũ mấy bậc, trên người mặc áo choàng xám, diện mạo già nua nhưng không phải là người hiền lành, ngược lại chiến ý bừng bừng, lạnh lùng nhìn lão bà Thanh Khâu sơn, quát:
- Bao nhiêu năm rồi chưa có ai dám nói thẳng muốn khai chiến với Cô Nhận sơn chúng ta, ta muốn xem bọn hồ ly các ngươi lá gan lớn tới đâu.
- Ngươi…
Lão già này bá đạo như vậy lại làm cho lão bà Thanh Khâu sơn sắc mặt đại biến, cũng khó mà xuống đài.
Bà ta chuẩn bị chống lại nhưng cố ép xuống nhìn nhân thủ trong tay, nhiều nhân thủ như thế có thể đánh đồng cùng một vị Nguyên Anh sao?
Mà thế lực hai bên, dù những năm gần đây Thanh Khâu sơn thế lớn nhưng Cô Nhận sơn cũng là thế lực lớn nhất có khả năng cạnh tranh với họ.
Nhìn thấy cục diện giằng co vô cùng căng thẳng, lão Bạch Viên Đại Thánh sơn liền lên tiếng làm hòa, cười nói:
- Hồn Thiên đạo hữu, ngươi cũng tới rồi sao? Đều đã sống mấy ngàn năm rồi sao tính tình vẫn còn nóng nảy như thế? Thời buổi này đã khá rối loạn rồi, Thanh Khâu sơn cùng Cô Nhận sơn các người đều là đại tộc của Yêu địa chúng ta, sao lại muốn một mất một còn như vậy?
Một người hơn nửa thân mình núp trong bóng tối, dáng người so với lão Thụ tinh Căn bá thì không cao hơn bao nhiêu cũng bắt đầu cười hắc hắc, lại là một trong Nguyên Anh lão tổ Vô Ảnh sơn Cổ Yêu bát mạch, bản tướng chính là một con chuột tinh lông trắng, từ trước đến nay khôn khéo vô song, cười quái dị nói:
- Nếu Thanh Khâu sơn cùng Cô Nhận sơn thật sự đánh nhau, cũng náo nhiệt đấy. Có điều cục diện Yêu đình chưa ổn định được bao lâu e rằng cũng sẽ phải chia năm sẽ bảy rồi, vốn còn nghĩ mở Yêu Đế các ra đào tạo một nhóm thế hệ trẻ, cho bọn chúng đến Thần Châu giữ mặt mũi cho chúng ta. Hiện tại xem như bỏ đi rồi, dù đi Thần Châu bọn họ cũng không có chỗ dựa, thôi quên đi.
Hai người này một người thì khuyên răn, một người lạnh giọng châm chọc cho thấy lập trường của Đại Thánh sơn và Vô Ảnh sơn chính là không giúp ai. Bây giờ thế cục Yêu địa tạo nên phong vân, quy mô tranh đấu nhỏ đều cật lực tránh đi, huống chi hai ngọn núi lớn tranh nhau.
Lão bà Thanh Khâu sơn có chút không cam lòng, điều quan trọng là với tin tức bà ta có được làm bà ta không cam tâm buông tha cho Phương Hành, suy nghĩ một chút liền chuyển hướng nhìn hai lão Nguyên Anh lão tổ Cô Nhận sơn, cố đè nén sự tức giận nói:
- Đạo hữu Cô Nhận sơn, tốt nhất các ngươi nghĩ kỹ một chút, thật sự muốn đối nghịch cùng tu sĩ Thanh Khâu sơn chúng ta sao? Đối với các người mà nói, hắn chỉ liên quan đến vấn đề sĩ diện, nhưng đối với với Thanh Khâu sơn chúng ta…
Nói đến chỗ này bỗng nhiên bà ta im bặt, như đột nhiên ý thức được món bí bảo kia không nên nói trước mặt người khác.
Chỉ có điều người tới sau là Hồn Thiên lão tổ Cô Nhận sơn hai mắt sáng lên, cười ha ha nói:
- Ta biết điều ngươi muốn nói đến là cái gì, lão phu vội chạy đến đây cũng vì chuyện này. Ha ha, ta khuyên ngươi một câu, Vương tộc Thanh Khâu sơn đã đổi mấy mạch rồi, món dị bảo truyền thừa kia cũng chưa chắc đến lượt các ngươi cầm, mà tên tiểu bối này chính là hậu duệ nhất mạch của Tà Vương Cô Nhận sơn, không có đạo lý nào lại để các ngươi mang đi. Muốn cướp người, trước tiên để lão phu lãnh giáo Đan kiếm Thanh Khâu sơn các ngươi đã.
Giọng điệu bá đạo như vậy khiến lão bà Thanh Khâu sơn giận điên lên, lạnh giọng nói:
- Người chúng ta có thể không mang đi nhưng dị bảo Hồ tộc sao có thể để trên người tu sĩ Nhân tộc được chứ? Giao bảo vật ra, ân oán giữa Thanh Khâu sơn chúng ta cùng hắn đều sẽ tiêu tan.
- Chẳng lẽ tiểu quỷ này trộm bảo vật gì của Thanh Khâu sơn sao?
Các yêu tu mạch khác không biết lão bà này nói dị bảo này là thế nào, chỉ nghe ra Thanh Khâu sơn muốn đoạt dị bảo của tu sĩ Nhân tộc, mà dị bảo đó có quan hệ đến Thanh Khâu sơn bọn họ, trong lòng run lên, liên tưởng đến lời đồn nói tu sĩ Nhân tộc này đã chui vào Thanh Khâu sơn trộm bảo vật, hiện tại cũng không có suy nghĩ nào khác.
- Chuyện cười.
Hồn Thiên lão tổ không thích nói đạo lý, cười lạnh:
- Dị bảo của Hồ tộc thì liên quan gì đến Thanh Khâu sơn các ngươi? Ha ha, cái đó chính là Tiên Tinh cùng pháp khí của Yêu Tiên Kim Ô còn sót lại ở Lạc Nhật Đại Mạc, đúng ra nên trả về Phù Tang sơn, có ai mang vật này trả lại cho Phù Tang sơn không? Ngay cả Thanh Khâu sơn các ngươi cũng sưu tập được ba viên Tiên Tinh cùng bốn năm món pháp khí Yêu Tiên, các ngươi có nghĩ đến trả lại cho Phù Tang sơn không? Ha ha, sao nhìn thấy dị bảo Hồ tộc của các ngươi lại nhất định phải đoạt lại?
- Ngươi…
Lão bà Thanh Khâu sơn thấy ông ta nói vậy thì vô cùng tức giận.
Khi Thanh Khâu sơn đang thẩm tra tìm ra nguyên do bạo loạn Hắc Uyên đại ngục, trong lúc vô tình nghe nói có người thi triển bí thuật Thanh Khâu sơn đả thương ngục chủ Hắc Uyên, thẩm vấn vài câu đã đoán được việc này có thể liên quan đến một món dị bảo Hồ tộc trong truyền thuyết. Thẩm vấn thêm mới biết được trận bạo loạn trong Hắc Uuyên đại ngục đều do một tên tu sĩ Nhân tộc mà ra, món dị bảo kia lại không ai nhìn thấy nhưng hơn phân nửa có liên quan đến hắn. Vì thế trong lòng chủ động muốn bắt bằng được Phương Hành về thẩm vấn, nhưng không nghĩ tới chuyện này Cô Nhận sơn cũng phát hiện ra, mà bà ta muốn đoạt lại dị bảo, Cô Nhận sơn nhất định không chịu trả.
Có điều trong lời nói lại lấy Phù Tang sơn làm ví dụ khiến một đám quạ có chút xấu hổ.
Năm đó Yêu Tiên vẫn lạc ở Lạc Nhật Đại Mạt, nhưng một vị tổ tiên nào đó của Kim Ô nhất mạch qua một thời gian dài liền có suy nghĩ muốn thu hồi di vật Phù Tang lại. Thực ra mà nói, suy nghĩ thu hồi này chính xác là thu hồi dị bảo cùng Tiên Tinh của Yêu Tiên lưu lại. Trong khi đó Yêu Tiên lưu lại Tiên Tinh cùng dị bảo một nửa tự động bay vào Yêu Đế các, trở thành của công của Yêu đình. Chỉ có những kỳ tài kiệt xuất nhất của Yêu địa mới có tư cách đi tìm tạo hóa, còn lại một nửa bị các Yêu mạch thu thập, chiếm làm của riêng, ai lại thật thà trả lại cho bọn họ chứ.
Đại Bằng Cô Nhận sơn xưa nay nổi tiếng lấy cuồng vọng bao che khuyết điểm. Lúc này một lão gia hỏa tỏ ra không thèm nói đạo lý khiến cho Thanh Khâu sơn không phản bác được, cảm thấy vô cùng bực bội, chẳng lẽ lại khai chiến với bọn họ sao?
Nên biết tuy Thanh Khâu sơn thế lớn nhưng Cô Nhận sơn cũng không dễ gây.
Trừ phi Độ Kiếp lão tổ Thanh Khâu sơn đã bế tử quan ra mặt, nếu không không nắm chắc sẽ áp chế được Cô Nhận sơn.
- Ầm ĩ cái gì chứ? Chưa xong luôn sao? Muốn ầm ĩ thì đến nơi khác ầm ĩ, lão nhân gia ta muốn nghỉ ngơi.
Ở phía dưới bỗng nhiên có một giọng nói bất mãn vang lên, Căn bá lại không vui rồi.
Lúc này, Hồn Thiên lão tổ Cô Nhận sơn đến sau nhất thời nhíu mày, nhìn xuống phía dưới hỏi:
- Người lùn này là ai thế?
- Ngươi dám mắng ta lùn à? Ngươi dám chê ta lùn? Lão già ta phải để cho các ngươi nhìn thấy dáng vẻ lúc ta cao lớn…
Căn bá nghe xong cũng giận vô cùng, vung quải trượng muốn đi qua gõ lão tổ Cô Nhận sơn.
Lúc này, chỉ thấy Ô Cổ Mộc vội đi qua khuyên bảo, Bằng Ngũ cũng nhanh chóng khuyên bảo lão tổ nhà mình, nói nhỏ cho ông ta biết lão nhân này chính người năm đó Phù Tang Thần Mộc hóa thành, hiện tại đứng chung một chiến tuyến với Cô Nhận sơn …
- Ha ha, hiện tại các ngươi tranh giành thế nào rồi? Chẳng lẽ lại muốn khai chiến thật sao?
Vào lúc này, Nguyên Anh lão tổ Vô Ảnh sơn lên tiếng:
- Đối với những lão gia hỏa chúng ta, chuyện này còn quan trọng hơn bình an độ kiếp sao? Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của bọn chúng để bọn chúng tranh giành, dù sao Yêu Đế các vài ngày nữa mở ra rồi, đến lúc đó khó tránh được một trận long tranh hổ đấu, ném bọn chúng vào đó, ai đúng ai sai cứ xem ai có bản lĩnh lớn hơn.
Mắt nhỏ của tên này lấp lóe tinh quang, suy tính đâu ra đó, nếu như bình thường chắc chắn lão sẽ lên tiếng kiếm chuyện, để Thanh Khâu sơn và Cô Nhận sơn đấu với nhau. Nhưng hiện tại, thế cục quyết định, Cô Nhận sơn khai chiến với Thanh Khâu sơn, đối với mỗi tộc trong Yêu địa đều không phải là chuyện tốt gì, đành phải thay đổi suy nghĩ, ước gì con cháu hai mạch này đến Yêu Đế các đấu một trận, còn bọn họ đứng bên cạnh ngư ông đắc lợi.
Nguyên Anh lão tổ Cô Nhận sơn cùng Thanh Khâu sơn đều hiểu ý của ông ta, nhưng sau khi nghe ai cũng trầm mặc, một lúc sau Bằng Ngũ Cô Nhận sơn mới cười nhẹ lên tiếng:
- Sau khi xác định hắn là truyền nhân Tà Tổ nhất mạch Cô Nhận sơn chúng ta, thật sự chúng ta cũng có ý định đưa hắn vào Yêu Đế các một lần, cũng không biết người bên trong Yêu đình có đồng ý hay không?
Nguyên Anh lão tổ Vô Ảnh sơn cười nói:
- Mấy tên kia có đồng ý hay không không phải xem những lão già như chúng ta có đồng ý hay không sao? Ta muốn nói không nên cố kỵ tổ huấn gì, dù sao lần này không phải có Thần Châu sứ giả gì đó cùng long tử long tôn Thương Lan Hải phá lệ muốn đến sao? Chỉ thêm một tu sĩ Nhân tộc thôi mà, dứt khoát quyết định luôn ở đây đi.
- Bọn họ đang nói gì thế?
Căn bá nghe không rõ ràng, mơ hồ hỏi Đại Kim Ô hai mắt tỏa sáng bên cạnh.
Đại Kim Ô trả lời:
- Bọn họ nói muốn phong ngài là Đại Thánh Nhân Yêu tộc, ai gặp đều phải dập đầu.
- Đồng ý!
Căn bá lập tức giơ cao gậy chống lên.
Người Phù Tang sơn nhất mạch đều có chút im lặng, Ô Cổ Mộc muốn đến khuyên nhủ, nhưng do dự một phen cũng trầm mặc không nói.
Nguyên Anh lão tổ Vô Ảnh sơn thì cười hắc hắc:
- Phù Tang nhất mạch đã đồng ý, hai mạch Cô Nhận - Thanh Khâu thì sao?