Chương 533: Thiên hạ ai cũng không cướp được
Chư tu đầy trời đều chuyển ánh mắt nhìn về lão tổ tông hai phe Cô Nhận sơn và Thanh Khâu sơn.
Tuy chỉ là một trận tiểu bối ước đấu nhưng cũng liên quan trọng đại. Mấy tên gia hỏa này biết rõ, lần này Yêu Đế các mở ra khác biệt, so với những năm qua chỉ có một người đi vào, thì lần này những tiểu bối kiệt xuất tài năng bên trong Yêu đình đều được tiến vào bên trong tìm kiếm tạo hóa. Điều này cho thấy sẽ có áp lực cạnh tranh diễn ra, so với những năm trước tăng lên mười mấy lần, ai cũng không nắm chắc tiểu bối nhà mình an toàn lấy được Tạo Hóa lớn nhất.
Mà Cô Nhận sơn cùng Thanh Khâu sơn ai cũng đều là đại thế lực một phương, chiếm ưu thế khá lớn. Kim Ô thái tử Phù Tang sơn trước đây đã từng tham gia đánh nhau chính diện, xé nát lão cường giả Cửu Mục chân nhân đã đặt chân vào Kim Đan cảnh giới gần một trăm năm, một thân thực lực có thể nhìn thấy. Hồ Tiên Cơ Thanh Khâu sơn càng danh chấn Yêu địa, ngay cả thế hệ yêu tu trước cũng không dám khinh thường nàng ta, bọn tiểu bối thì không cần nói.
Những người này cùng tiến vào Yêu Đế các đều tạo thành áp lực khá lớn cho người khác.
Nhưng nếu bọn họ ở hai phe đấu nhau, đối với những tiểu bối Yêu mạch khác mà nói chắc chắn là chuyện tốt.
Một là hai phe đánh nhau, sức mạnh đương nhiên sẽ tiêu hao lẫn nhau, đối với những người khác là phúc không phải họa.
Thứ hai, hai phe này đánh nhau tất nhiên sẽ lôi kéo các sức mạnh Yêu mạch khác trợ lực, càng có lợi hơn đối với bọn họ.
Cũng vì tính toán của những lão gia hỏa nhà bọn họ mà trận chiến giữa bọn tiểu bối mới có thể diễn ra, nếu thấy được kết quả đương nhiên bọn họ vui rồi…
Lão bà Thanh Khâu sơn nhẹ lấy pháp quyết, một sợi thần niệm đã đến ngoài ngàn dặm trên bầu trời đêm. Một tòa nhà trên đỉnh núi, Hồ Tiên Cơ hai chân trần trụi, đang ngồi nghiêng dựa vào cửa thì nhận được truyền âm của lão bà. Ánh mắt đẹp của nàng ta toát lên một tia khinh miệt, lạnh nhạt nói:
- Thế cục hôm nay, Yêu địa thật sự không nên đại loạn, tránh cho hai núi bắt buộc phải tranh chấp, còn món dị bảo kia không thể không thu hồi vào trong tay Thanh Khâu sơn chúng ta. Cho nên sau khi tiến vào Yêu Đế các nhất định phải quyết thắng thua là lựa chọn tốt nhất trước mắt, Tứ cô cô, Tiên Cơ tự có chừng mực, ngài cứ đồng ý.
Sau khi giải thích, nàng ta cười khẽ một tiếng:
- Thật sự không nghĩ ra, bọn họ từ đâu đến mà lại có lá gan muốn tranh đấu cùng ta chứ?
Mà Nguyên Anh lão bà của Thanh Khâu sơn cũng truyền âm nói khẽ:
- Không cần lo lắng tới đạo hữu Cô Nhận sơn, các ngươi chỉ cần lo truyền nhân Tà tổ nhất mạch, chính là tên Nhân tộc. Có điều với phân thượng của hai núi, thêm lời nói từ Thanh Khâu sơn chúng ta, bọn họ liền phá lệ đưa hắn vào Yêu Đế các… Ha ha, ta muốn Yêu đình phá lệ đồng ý điều này.
Nói như vậy, trận chiến này chắc chắn sẽ xảy ra.
- Có hai vị trưởng lão Yêu đình Thanh Khâu sơn lên tiếng, chắc sẽ thuận lợi thôi.
Lão tổ Cô Nhận sơn cười ha ha, cũng không để ý lắm.
- Quyết định này cũng hợp với ý ta, Thái Thạch gia chúng ta cũng sẽ tán thành điều này.
Vào lúc này bỗng nhiên Thái Thạch lão tổ lên tiếng, sắc mặt hung ác nham hiểm nói một câu, giống như cùng tiến cùng lùi với Thanh Khâu sơn.
Trong lúc lơ đãng ông ta cùng lão bà Thanh Khâu sơn liếc mắt nhìn nhau, hai bên như kết thành ước định nào đó.
Còn các Yêu mạch nghe vậy trong lòng khẽ động một chút, không nghĩ tới một người trung lập như Thái Thạch gia cũng lên tiếng, chắc ông ta đã quyết định liên thủ cùng Thanh Khâu sơn, như vậy đối với thế cục lai có chút ảnh hưởng. Lúc đầu, vốn thế lực tiểu bối lên tiếng, Tiểu Bằng Vương Cô Nhận sơn, lại thêm tu sĩ Nhân tộc, cùng Đại Kim Ô thực lực không tầm thường, đối mặt với Hồ Tiên Cơ sẽ có phần thắng không nhỏ. Tuy nhiên nếu Thái Thạch gia cùng Thanh Khâu sơn liên thủ, như vậy liền có lực tương trợ đánh một trận rồi.
Thêm vào đó, một người tâm kế tung hoành ngang dọc, Cô Nhận sơn cùng Phù Tang nhất mạch thoáng gặp phải nguy cơ.
- Truyền nhân Cô Nhận sơn bất luận là có Đại Bằng huyết mạch hay không, xưa nay đều không sợ kẻ nào, các ngươi cứ yên tâm đi.
Hồn Thiên lão tổ Cô Nhận sơn lạnh giọng lên tiếng, thách thức nói:
- Các ngươi muốn khai chiến đại khái có thể liên thủ cùng Cô Nhận sơn chúng ta đánh một trận, nếu muốn mượn Yêu Đế các mở ra cơ hội cho bọn tiếu bối phân tranh thắng bại ta cũng thành toàn cho các ngươi. Một tháng sau, thời điểm Yêu Đế các mở ra, để cho bọn nhóc này tới Yêu Đế tế lễ thịnh hội, có thể đánh cược ở đó.
Khẩu khí lần này hiển lộ sự cuồng ngạo của Đại Bằng tộc, khiến cho lòng người ngầm sinh khâm phục.
Chỉ có trong lòng Bằng Ngũ hiểu rõ, Cô Nhận sơn từ trước đến nay cuồng vọng, nhưng cuồng vọng cùng ngu ngốc tuyệt đối không phải cùng một hàm ý. Vị Hồn Thiên lão tổ nhà ông ta luôn luôn cuồng vọng bá đạo, nhưng mọi chuyện đều hiểu rõ. Ông ấy đã đồng ý trận đấu này chỉ có nguyên nhân duy nhất chính là không làm như vậy Cô Nhận sơn sẽ không có nửa phần thắng. Dù sao Thanh Khâu sơn cũng liên kết cùng Thái Thạch gia, quả thật không thể khinh thường.
Nếu lại tính cả Cửu Đầu Trùng tộc đang ẩn ở phía sau, Cô Nhận sơn chắc chắn sẽ phải chịu thua.
Trong tình huống này, Cô Nhận sơn nhận thua hay liều sống liều chết?
Lựa chọn nào cũng đều trả giá quá cao.
Chính trong cục diện này, đổ trận đấu vào các tiểu bối Yêu Đế các, cũng chính là một cách để dời đi áp lực.
Thắng, Cô Nhận sơn thanh danh vang dội, uy hiếp quần yêu.
Thua, tiểu bối Cô Nhận sơn lấy ít đánh nhiều, lấy yếu chống mạnh, tuy bại mà vinh.
Cùng lúc đó còn thành công đưa được Đại Kim Ô cùng Phương Hành vào trong Yêu Đế các, dù có thua cũng có không ít tạo hóa vào tay. Càng quan trọng hơn, tiểu bối Nhân tộc này lại phạm lỗi trong Hắc Uyên đại ngục, lớn không lớn nhỏ không nhỏ. Nếu mấy tộc khác nghiêm túc truy cứu, Cô Nhận sơn cũng không thể chống lại áp lực này. Hiện tại thừa dịp so đấu mà chuyển dời sự chú ý, giống như trong lúc vô hình xóa đi ảnh hưởng trái chiều, dù thế nào vẫn có lợi ích nhiều hơn, sao lại không làm cơ chứ?
Đương nhiên có một nguyên nhân khác chính là Cô Nhận sơn trên danh nghĩa là trưởng bối Phương Hành, nhưng được Đại Bằng Tà Vương phân phó, chỉ bảo chăm sóc hắn, nhưng chuyện dị bảo có nên bắt hắn trả lại cho Thanh Khâu sơn hay không cũng không thể thay hắn ra quyết định. Cho nên, để tiểu bối phân tranh định ra thắng thua, đến lúc đó tất cả đặt cược đều do Phương Hành làm chủ.
Như vậy, dù hắn có thua cũng không thể oán trách Cô Nhận sơn.
- Ha ha, tiểu khốn kiếp này thật biết tính toán…
Lúc chúng tu thầm phục sự cuồng vọng của Cô Nhận sơn, phía dưới Căn bá nở nụ cười, tuy nhiên lại nói lời không dễ nghe lắm.
Hồn Thiên lão tổ Cô Nhận sơn giận dữ, ánh mắt không tốt nhìn xuống.
- Ngươi nhìn cái gì? Muốn đánh nhau một trận sao?
Căn bá vung quải trượng lên, tỏ vẻ khiêu khích, Ô Tang Nhi đành phải im lặng kéo lão:
- Đến cùng ngài giúp bên nào…
Khi Phù Tang sơn đang giương cung bạt kiếm sát khí lan tràn, thì lúc này mầm họa Phương Hành chìm trong thế giới thức hải của mình, hoàn toàn không biết gì đối với bên ngoài. Hiện tại, trước mặt hắn là một vùng phế tích hoang vu, khắp nơi đều rạn nứt, hắn có thể cảm giác được mình đang ở trong thế giới này. Chính vì khắp nơi rạn nứt dẫn đến linh khí điên cuồng tiết ra ngoài, tán tràn vô hình.
Trong lòng Phương Hành hiểu rõ, thế giới này đang bị hủy diệt, khi linh khí hao hết thì sinh cơ của hắn cũng đoạn tuyệt.
Sau khi tu luyện Thái Tượng Đạo kinh, đại địa này chính là hiển hóa nhục thân của hắn, khắp nơi rạn nứt, đại biểu cho một thân vết thương. Loại vết thương này nguồn gốc bản nguyên, hiển hóa nhục thân, giống như bị thương không có cách nào trị liệu.
Phương pháp duy nhất chính là chữa trị thế giới này, lúc này trong chân linh hiển hóa Liệt Nhật, ẩn chứa kinh văn, ẩn chứa chân ý đại đạo bất tử. Hắn cảm thấy hiện tại bản thân hiển hóa ra thế giới thức hải rộng lớn, thiếu hụt chính là một bộ kinh văn. Đáng tiếc, bây giờ dù hắn có chút lĩnh ngộ nhưng không có đủ sinh cơ để chữa trị nhục thân cho mình.
Đơn giản mà nói, hiện tại hắn như nắm giữ tiêu chuẩn cứu vớt thế giới, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy thế giới này hủy diệt.
Tuy nhiên hắn cũng không quá lo lắng, chỉ ép buộc bản thân dùng hết khả năng lĩnh hội kinh nghĩa. Mặc dù hiện tại sức sống của hắn trong thế giới này không ngừng yếu dần, mà thương thế của hắn quá nặng còn bị vây trong thức hải, nhưng hắn vẫn tin tưởng bản thân có hy vọng, vì trước khi lâm vào trong thức hải là ở trên lưng Đại Kim Ô, tên khốn kiếp này không thể ngồi nhìn hắn chết được.
Cho nên hiện tại việc hắn nên làm là liều mình lĩnh hội Thái Thượng Bất Tử Kinh nghĩa, chờ Đại Kim Ô tới cứu hắn.
Cảm giác chờ đợi một người thật lâu, nhưng dường như cũng không lâu lắm, linh khí thế giới thức hải tán dật chưa tiêu một nửa thì Phương Hành cảm thấy ngoại giới có biến hóa, giống như hắn đã tiến vào bên trong một thế giới lạnh buốt. Thậm chí trong thế giới thức hải cũng hiển hóa ra cảm giác này, có sương rơi từ trên trời xuống, đóng băng thế giới thức hải của hắn nhưng cũng khiến cho linh khí ngừng tản đi.
- Cuối cùng tên khốn kiếp này cũng hành động rồi.
Giờ khắc này, thân thể trong giữa không trung hóa thân thành mặt trời gay gắt, trong lòng Phương Hành cũng yên lòng.
Ngay khi sương rơi xuống không lâu, bất chợt có huyết tinh kinh người rạn nứt khắp nơi bừng lên, tản ra linh khí vô tận, bắt đầu bổ sung vào thức hải vừa mới bị tổn thất. Cùng lúc đó, vết rạn nứt khắp nơi đang dần hồi phục như cũ, thức hải u ám bỗng chốc biến hóa trở nên giàu sức sống, chắc chắn Đại Kim Ô ở bên ngoài cho hắn ăn dược lực cường đại.
- Huyết Liên Tử… Thì ra tên khốn khiếp này vẫn còn…
Phương Hành ngộ ra, trong lòng vui mừng khôn cùng, vội vàng vận chuyển tâm pháp luyện hóa.
Hắn đối với Huyết Liên Tử cũng không xa lạ gì, nếm mấy hạt liền biết loại Huyết Liên Tử này có dược tính cường đại thế nào.
Có Huyết Liên Tử còn có sức mạnh băng hàn trợ giúp trấn áp thân thể, hắn cũng yên tâm, lại bắt đầu chuyên tâm vận chuyển Thái Thượng Không Kinh văn ẩn chứa bên trong đại đạo, tự hắn tu luyện Thái Thượng đan pháp bù đắp. Bên trên Không Kinh văn, sau khi hắn lĩnh hội liền hóa hắn thành một thế giới có quy tắc, tựa như Hóa Linh kinh cùng Cảm Ứng kinh, tan vào thức hải…
Hoặc có thể nói đã không còn là thức hải cũ, Phương Hành cảm nhận được nơi này sắp trở thành một thế giới chân thật.
Nếu như phân biệt rạch ròi với thức hải thì nơi này hẳn phải gọi là thức giới.
Cảm Ứng kinh, ảnh hưởng của thần hồn, khiến thần hồn hắn hóa thành mặt trời gay gắt, nắm giữ mỗi tấc đất của thức giới.
Hóa Linh kinh, tác dụng với không gian, làm thế giới này có được các loại năng lực sức mạnh cùng luyện hóa.
Bất Tử kinh, tác dụng khắp nơi, làm nơi này có khả năng tăng trưởng vô hạn.
Vô pháp vô thiên đan pháp, cuối cùng cũng hình thành sơ bộ.
Lúc này trong ngực Phương Hành tỏa ra hào khí, có loại khí tức thôn sơn hà tự nhiên sinh ra.
- Đan pháp đã thành, hiện tại tiểu gia ta… Thiên hạ ai cũng không cướp được nữa.