Chương 534: Nửa là tạo hóa nửa là kiếp nạn
Vào thời điểm này, dưới lớp đất đỏ ngoại vi ngoài Phù Tang sơn có một huyệt động ngầm khổng lồ, nhưng nó là một hang động tự nhiên, sinh khí dồi dào, đây cũng là nơi ở thường ngày của Căn bá, ngày bình thường rất ít người tới. Lúc trước, Đại Kim Ô không tin tưởng tộc nhân của mình lắm, cho nên mới giấu Bất Tử Huyền Quan cùng hai hạt Huyết Liên Tử bên trong huyệt động này.
Hiện tại Phương Hành nằm bên trong Huyền Quan, nhìn qua nắp quan tài mờ mịt, người bên ngoài có thể nhìn thấy thân thể hắn đang phát sáng lên, từ tia sáng trắng hóa thành đen, từ đen chuyển hóa thành xanh nhạt, quá trình biến hóa cứ vòng qua vòng lại như thế. Trong quá trình biến hóa dường như có gì đó khiến chúng yêu tu có thể cảm giác được nhưng không thể phân biệt được biến hóa đang sinh ra, ngày càng dày đặc hơn.
- Hắn… Hắn không sao chứ?
Ô Tang Nhi vô cùng lo lắng nhìn Phương Hành đang nằm bên trong, than thở nhìn Đại Kim Ô nói:
- Biểu ca à, người bạn này của huynh chẳng khác nào thổ phỉ, vừa lỗ mãng lại thích đánh nhau, còn ưa thích tìm phiền toái, nhưng thực tế hắn là người rất tốt… Huynh không biết đâu, trước đó chúng ta vì cứu huynh đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không làm được, kết quả hắn dứt khoát muốn tiến vào Hắc Uyên đại ngục…
Nàng líu ra líu ríu nói không ngừng, Đại Kim Ô khóc không ra nước mắt, đây là lần thứ năm nàng nói rồi đấy!
- Ha ha, sống không biết bao nhiêu năm rồi, cuối cùng vẫn nhìn được một kiếp này…
Lão Thụ tinh Căn bá run rẩy bên cạnh chống quải trượng đi tới, nhìn Phương Hành một chút, nhẹ cười nói một câu.
Đại Kim Ô hơi ngẩn ra, muốn chuyển dời lực chú ý của Ô Tang Nhi nên vội vàng nói với lão Thụ tinh:
- Căn bá, nhìn không ra lão nhân gia lại thần thông quảng đại như vậy. Vừa rồi sao lão không trực tiếp phế bỏ Nguyên Anh lão tổ Thái Thạch gia kia chứ? Ha ha, Phù Tang nhất mạch chúng ta nhiều năm rồi không ngẩng đầu lên được cũng vì không có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, không nghĩ lão nhân gia ngài… Ha ha…
Đại Kim Ô cười cười, ánh mắt tỏa sáng như nhìn thấy được dáng vẻ đang ngạo mạn lại bị hạ bệ của Nguyên Anh lão tổ.
- Phế bỏ?
Lão Thụ tinh cười xùy một tiếng, vỗ vỗ eo của mình nói:
- Có thể hù dọa được thằng nhóc kia là tốt lắm rồi…
Đại Kim Ô nhất thời hơi ngẩn ra, cảm thấy trong lời nói của Căn bá có hàm ý.
Ô Tang Nhi cũng thành công bị lời nói này hấp dẫn, kéo cánh tay Căn bá hỏi:
- Căn bá, ngài thần thông quảng đại như thế sao bình thường còn thể hiện ra dáng vẻ này? Trước đó nếu người nói một câu biểu ca cũng không bị người ta nhốt vào trong Hắc Uyên đại ngục.
Lão Thụ tinh ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn hai người:
- Các ngươi cảm thấy bình thường lão già ta giả bộ sao?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi, Căn bá có phần khinh thường:
- Vừa rồi mới là giả bộ, các ngươi cho rằng ta thích ở chỗ này nhìn các ngươi không bằng những người khác sao? Lão đầu tử còn sống cũng đã cực khổ rồi, làm sao còn có tâm tư cùng người khác đấu pháp chứ? Hai đứa nhóc khốn nạn không có lương tâm các ngươi lại trông cậy vào một lão già nát rượu liều mạng thay các ngươi…
Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi nhất thời không biết nên nói gì, khó khăn lắm mới phát hiện nhà mình cũng có một lão tổ tông cảnh giới Nguyên Anh, lại phát hiện lão tổ tông này không giống với lão tổ tông nhà khác.
- Căn bá à, ngài thật sự muốn đưa chúng ta vào Yêu Đế các sao? Xem ra lần này không yên ổn rồi, Thanh Khâu sơn cùng Thái Thạch gia không có ý tốt, đoán chừng khi tiến vào nhất định sẽ có chiêu ngầm, mà tiểu thổ phỉ lại bị thương nghiêm trọng… Ha ha, lão nhân gia ngài thần thông quảng đại như thế, sẽ không để chúng ta đi chịu chết đúng không? Có phải có trân tàng pháp bảo gì muốn truyền cho ta không?
Đại Kim Ô đi vòng quanh nhìn Căn bá với ánh mắt tỏa sáng, hỏi.
Tên vô sỉ, không bỏ qua bất kỳ cơ hội mưu cầu bảo bối nào, điểm này Phương Hành không thể nào so sánh được.
Đến mức đi đấu gã còn giả bộ đáng thương, thực ra ngay cả trận đánh cược này Cô Nhận sơn cũng chưa chắc không thể thắng, vì phần thắng nắm chắc rất lớn, vì gã rất hiểu rõ Phương Hành.
Huyền Vực có hoàn cảnh gian nan như vậy còn có thể chiếm được lợi ích, Yêu Đế các là gì chứ?
Chút chuyện nhỏ mà thôi!
Căn bá lại không để ý tới gã, tìm một khối đá trơn nhẵn ngồi xuống, hai tay chống nạnh, nhìn Đại Kim Ô đánh giá một chút:
- Lục tử à, nhìn ngươi trong khoảng thời gian này thân thể đã mạnh mẽ hơn không ít, so với Kim Đan trung kỳ cũng không kém gì. Bây giờ, ngươi chưa tới bốn mươi tuổi nhưng có được thành tựu như vậy đã rất siêu phàm rồi, xem như một kỳ tài hiếm thấy trăm năm của Yêu tộc.
Không nghĩ đến Căn bá lại lên tiếng khen mình, Đại Kim Ô lại có chút không tin được, cười nói:
- Ha ha, cái này…
Căn bá nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy!
Bỗng nhiễn Đại Kim Ô không biết nói gì.
Căn bá ho khan một tiếng:
- Nếu là trước kia, chưa đến bốn mươi tuổi có tu vi như ngươi, toàn bộ Yêu tộc trăm năm cũng chỉ xuất hiện một người. Nhưng trong thế giới này lại không xem là hiếm lạ nữa, không nói tiểu tử trong quan tài kia, ngươi tính xem, tiểu bối Yêu địa trong thế hệ này không kém ngươi có mấy người?
Đại Kim Ô ngẩn ra, nghiêm túc trả lời:
- Khoảng hai ba người thì phải.
Ô Tang Nhi cải chính:
- Hẳn là năm người.
Đại Kim Ô liếc nàng một cái phản đối:
- Làm gì có nhiều như thế!
Ô Tang Nhi trừng gã nói:
- Tiên Cơ tỷ tỷ Thanh Khâu sơn, Tiểu Viên Vương Đại Thánh sơn, Cửu Đầu Tiểu Thánh U Minh sơn… Còn chưa nhắc đến tên điên cùng tên ngốc hù dọa người… Kỳ thật Tiểu Bằng Vương phách lối của Cô Nhận sơn kia cũng rất lợi hại, chỉ không biết mấy vị lão tiền bối Cô Nhận sơn nghĩ thế nào lại vẫn luôn áp chế tu vi của hắn, không cho Kết Đan.
Đại Kim Ô nghe đến phiền, khoát tay áo:
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa.
Căn bá không để ý đến tranh cãi của hai huynh muội bọn họ, lên tiếng:
- Loại tiểu bối thế này trước kia xuất hiện một người đã không dễ dàng, nhưng hôm nay xuất hiện một lượt năm sáu người, nhưng khí vận Yêu địa cũng không thịnh. Không ai biết kẻ chiếm cứ bảy phần đại khí thiên địa ở Thần Châu có dáng dấp thế nào, trạng thái ma thuật và tu luyện của hắn đã đạt đến mức độ nào.
Nghe Căn bá nói, Đại Kim Ô ngẩn ra:
- Là vì cơ duyên nhiều hơn sao?
Đang nói chuyện gã lại ngẩng đầu nhìn trời cao.
Bây giờ đã không phải là bí mật rồi, Thiên Huyền Cửu Quan, cơ duyên từ trên trời rơi xuống, người nói bên trong Cửu Quan có cơ hội thành tiên.
- Cơ duyên…
Căn bá cũng ngẩng đầu nhìn lên, cười ha ha nói:
- Cửu thiên giáng xuống, nửa là tạo tóa nửa là kiếp…
Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi cảm thấy diện mạo Căn bá không giống hồ đồ như bình thường, ngượng ngùng không nói nên lời. Nhưng Căn bá như vô ý nghe được câu trả lời của gã, ánh mắt đục ngầu nhìn hai người bọn họ, thậm chí còn liếc mắt nhìn Phương Hành trong quan tài, ánh mắt đục ngầu xuất hiện chút thư thái, vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng nói:
- Ba tên ngốc các ngươi nhớ kỹ cho ta, trên trời hạ xuống không nhất định sẽ là cơ duyện mà có thể là nợ… cần phải trả… Nhưng cho dù là nợ cũng phải thoải mái đi đoạt, dù trong tương lai phải trả giá nhiều gấp trăm lần cũng phải tranh đoạt càng nhiều khí vận hơn. Chỉ có lửa lớn mới có thể tạo ra thần binh sắc bén, nếu không có đại thế hào khí đối địch làm sao có thể chín ngày hạ xuống vô lượng nợ? Ha ha, cho nên… Cứ đoạt đi! Cướp tất cả vận khí, nhất là lần Yêu Đế các mở ra này, càng phải thoải thích mà tranh đoạt…
- Tranh đoạt của ai thế? Việc này ta rất thành thạo…
Lời nói này khiến Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi kinh ngạc đến không nói ra lời, bỗng nhiên nắp quan tài bên cạnh mở ra, không biết từ lúc nào Phương Hành đã đi ra từ bên trong quan tài, hai mắt tỏa sáng hỏi.
Lúc này, hắn đã công đức viên mãn, vừa tỉnh lại nghe đến chữ “Đoạt” kia, ngay tức khắc tinh thần tăng lên gấp trăm lần.
- Ngươi tỉnh rồi à? Vết thương thế nào rồi?
- Ngươi khỏe rồi sao?
Huynh muội Đại Kim Ô kinh hãi, đồng thời chạy đến hỏi thăm thương thế của hắn.
- Cút ngay!
Phương Hành một chân đạp Kim Ô lăn đi, thuận tay kéo Ô Tang Nhi ôm một lúc.
Không có cách nào, vừa mới tỉnh lại liền thấy một con chim lớn nhào tới, thực sự quá buồn nôn.
Hiện tại, những vết thương của Phương Hành bị tổn hại đến hôn mê đã được chữa lành, nhục thân hiện có cảm giác trong suốt huyền ảo khó hiểu, nhìn qua dường như có hào quang tỏa ra bên trong, nhìn kỹ lại thì giống người bình thường không khác gì. Có điều da thịt của hắn mịn màng tinh tế, cùng bóng dáng thon gầy thẳng tắp chứa đầy sức mạnh khiến người ta cảm giác cao lớn như đất.
- Tên khốn kiếp này đối với huynh đệ của mình cũng đành lòng tung cước…
Đại Kim Ô lên tiếng chửi rủa, trong lòng vô cùng bất mãn.
Chỉ có điều cũng cảm thấy có chút khiếp sợ, gã biết sức mạnh của mình thế nào, vậy mà lại bị tên tiểu thổ phỉ này một chân đạp bay.
- Tên nhóc khốn kiếp kia, ngươi qua đây để lão phu nhìn một chút.
Đúng lúc này, Căn bá chậm rãi lên tiếng, hai tay chống quải trượng thích thú nhìn dáng vẻ của Phương Hành.
- Lão già khốn kiếp, ta không qua thì ông làm gì ta?
Phương Hành liếc mắt, mắng chửi lão Thụ tinh này, trong đầu không có ý nghĩ tôn kính.
- Tiểu thổ phỉ, ngươi khách khí với Căn bá một chút.
Ô Tang Nhi ở bên cạnh răn dạy, đứng lên:
- Trước đó Căn bá dùng một trượng gõ nát bàn tay của Nguyên Anh lão tổ Thái Thạch gia đấy!
Vừa răn dạy, vừa nháy mắt.
- Lão ta sao? Có thể gõ nát tay Nguyên Anh lão tổ?
Phương Hành cũng ngẩn ngơ, mặt đầy hồ nghi nhìn lão Thụ tinh mấy lần, vừa nhìn về phía Đại Kim Ô ra hiệu.
Ngược lại Căn bá không tức giận, chậm rãi nói:
- Ta vốn chuẩn bị ba quyển pháp quyết cho ba tên tiểu Ô Nha, chỉ tiếc đứa bé Nhất Điển kia khi tu luyện quá mức nóng lòng muốn thành công cho nên bị tẩu hỏa nhập ma, đả thương căn cơ, vẫn còn thừa một quyển không có truyền nhân. Ta nhìn ngươi thuận mắt, muốn suy nghĩ một chút nhưng ngươi lại không nguyện ý, hay là thôi đi…
- Vèo~~
Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi cảm thấy hoa mắt, Phương Hành nhảy tới vuốt vuốt vai Căn bá, mặt mũi tỏ vẻ nịnh nọt, trong miệng cười hắc hắc nói:
- Sớm đã biết ngài bất phàm, bình thường lão đầu chỉ có chút nóng tính mà thôi, không phải sao?
Trở mặt nhanh như vậy khiến Ô Tang Nhi không nói nên lời.