Chương 536: Kết liên minh
Phương Hành cùng Đại Kim Ô hùng hùng hổ hổ đấm đấm đá đá cứng rắn kéo Kim Sí Tiểu Bằng Vương đi vào bên trong Thiên Phong Uyển. Ô Nhất Điển bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, bị Tiểu Bằng Vương trừng mắt, hù chạy vèo một tiếng núp phía sau Ô Tang Nhi. Ô Tang Nhi luống cuống tay chân vừa phải trấn an Ô Nhất Điển, vừa phải che chở Tiểu Bằng Vương không cho Phương Hành cùng Đại Kim Ô bắt nạt gã, bề bộn nhiều việc.
Lúc này, bên trong Thiên Phong Uyển cảnh tượng như trong một phái Tiên gia, các mạch Yêu tu khoan bào đại tụ, ngự tường vân bay lượn ở tầng trời thấp nhất. Nam anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng lỗi lạc, nữ mảnh mai quyến rũ, nói thẳng ra thật giống tiên cảnh trong truyền thuyết. Đương nhiên, nếu có khí độ tiên gia thì tên ngốc cũng hóa thành nhân tướng, đó chính là đặc điểm riêng của từng chủng tộc rồi, không thể bắt chước được.
Tuy Thiên Phong Uyển chưa thật sự là Thiên Phong, nhưng mấy trăm tòa sơn phong vẫn phải có, lúc này khắp nơi đều là cảnh tượng ca múa nhảy hát, tất cả đỉnh núi đều có tu sĩ đang luận đạo pháp, nói chuyện gió trăng. Mà lần này là chuyện quan trọng của Yêu tộc, mặc dù kiểm soát chặt chẽ danh sách yêu tu tham gia dự tiệc nhưng số lượng vẫn quá nhiều, đương nhiên không có khả năng đều tụ trên một đỉnh, cho nên khoảng chừng mấy chục ngọn núi đều tổ chức tiệc rượu.
Mà chúng yêu tu ai bạn bè với nhau thì tụ tập cùng một chỗ ăn uống, kết giao càng thêm rộng rãi. Uống say thì ngự mây du tẩu trên đỉnh núi, ở nơi này uống một chén, ở nơi kia trò chuyện một hồi, vô cùng thoải mái.
- Những tuấn kiệt lần này có tư cách tiến vào bên trong Yêu Đế các có chừng hơn ba mươi người, bảng danh sách ở chỗ này, chúng ta đi tìm người bái kiến trước.
Ô Tang Nhi trung thực, tiến lên lấy ra một cuốn sách, phía trên đều ghi tên tuấn kiệt các tộc, thành thật hỏi Phương Hành:
- Ở đây đều có đồng minh tiềm ẩn, nếu lôi kéo một người không được, có thể tìm người thứ hai, thứ ba.
- Không phải đi thăm hỏi sao?
Phương Hành uể oải không chút hứng thú, quay đầu hỏi Đại Kim Ô:
- Ngươi không có bằng hữu tốt nào sao?
Đại Kim Ô khinh thường nói:
- Có, trước đó chỗ Xích Hiết chân nhân, bán ta đi chính là bọn họ, ngươi cảm thấy ta nên đi tìm bọn họ để liên minh sao? Mẹ nó, tốt nhất đừng để ta gặp được bọn chúng bên trong, nếu không ta làm thịt cả đám…
Phương Hành nhịn không được chép miệng:
- Vậy chúng ta còn đi thăm hỏi cái rắm gì, tìm chỗ nào đó uống rượu đi.
Ô Nhất Điển bên cạnh khẩn trương:
- Các ngươi sao có thể như thế chứ? Không tìm liên minh thì khi tiến vào Yêu Đế các chẳng phải sẽ bị nhắm vào sao? Những tên kia đều là nhân vật không tầm thường, nhỡ đâu sẽ lấy mạng chúng ta trong Yêu Đế các thì sao?
Phương Hành trợn mắt trừng y:
- Vậy ngươi tự qua kết giao với bọn họ đi.
Ô Nhất Điển nhất thời không nói nên lời, ánh mắt chuyển qua, không dám dịch bước, lại lo nghĩ nôn nóng trong lòng.
Tiểu Bằng Vương liếc mắt nhìn y một cái, tỏ vẻ xem thường, y hừ lạnh một tiếng, gương mặt không chào đón.
Đại Kim Ô đập một cánh lên đầu Tiểu Bằng Vương, Tiểu Bằng Vương căm tức quay đầu nhìn gã, Đại Kim Ô lại nhìn trời huýt sáo.
- Ồ, đó là Tử Vụ Hồ Lý, cao thủ của Lý tộc, cũng có thể tiến vào Yêu Đế các, biểu ca, trước kia không phải huynh quen biết hắn sao? Nhanh qua chào hỏi…
Còn chưa tiến lên, phía trước đã có một nam tử áo choàng đỏ nhạt giá vân bay qua, ánh mắt Ô Tang Nhi nhất thời sáng lên, giống như phát hiện ra đồng minh tiềm ẩn, thúc giục Đại Kim Ô tiến lên chào hỏi.
Đại Kim Ô nhìn thấy lần nữa khinh thường quay đầu:
- Ta biết hắn vì khi còn bé có đánh nhau, xém chút đã ăn hắn luôn rồi.
Quả nhiên, cao thủ Lý tộc cũng nhìn qua hướng năm người này, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi hung hăng liếc nhìn Đại Kim Ô, không có chủ ý bắt chuyện, thậm chí còn có chút địch ý, quay đầu bay đi nơi khác.
- Tên khốn kiếp, ngươi trừng ai đó, trở lại cho ta.
Phương Hành lập tức kêu to, kéo tay áo muốn tiến lên đánh nhau.
- Lúc mới nhìn thấy ta đã muốn ăn hắn rồi.
Lúc này Đại Kim Ô chỉ e thiên hạ không loạn.
- Hừ, tên khốn kiếp này trước kia không dám vô lễ với ta vậy đâu, ta thấy hắn muốn chết rồi.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng nổi giận, hận không thể tiến lên cho tên cá chép kia hai kích.
Ô Nhất Điển toàn thân run rẩy, kêu lên:
- Các ngươi điên rồi sao? Vô duyên vô cơ đắc tội với một cao thủ làm gì chứ?
Ô Tang Nhi dậm chân, kêu lên:
- Chúng ta tìm liên minh mà, không phải tới đánh nhau…
Đi cùng mấy tên ngốc này nàng cảm giác tam quan của mình đều bị lật đổ.
Mà tên Lý Ngư kia nghe bên này kêu to cũng sinh hận ý, hung hăng trừng mắt nhìn qua. Chắc cảm thấy bản thân thế đơn sức bạc, sợ động thủ sẽ lỗ vốn nên chỉ cười lạnh một tiếng rồi rời đi, Phương Hành cùng Đại Kim Ô ở xa mắng một trận.
- Trời ạ, thế này sao kết đồng minh, kết thù thì có.
Ô Tang Nhi bó tay rồi, lấy tay đỡ trán, trong lòng mệt mỏi đến không muốn nói nữa.
- Đúng vậy đúng vậy, Tang Nghi muội muội, ngươi dạy bảo bọn họ đi, không là bọn họ hại chết chúng ta đấy…
Ô Nhất Điển run lẩy bẩy, không ngừng thúc giục Ô Tang Nhi.
- Im miệng, tên không có tiền đồ, cách xa ta một chút…
Tiểu Bằng Vương không nhịn được quay đầu hung hăng giáo huấn Ô Nhất Điển khiến Ô Nhất Điển bị dọa phải trốn phía sau Ô Tang Nhi, không dám nói tiếp.
- Ha ha, huyền tôn ngoan, mấy câu này rất được lòng ta…
Phương Hành quay đầu khen Tiểu Bằng Vương khiến Tiểu Bằng Vương lập tức không muốn nói chuyện, trợn tròn mắt.
- Ta thấy, đàng hoàng tìm một người liên minh là không thể nào, không ai cùng chơi với chúng ta đâu.
Phương Hành đưa ra quyết định, đoạt lấy danh sách trong tay Ô Tang Nhi, mở ra xem, nói:
- Không bằng thế này, đi tìm qua trên ngọn núi này, chỉ cần đụng phải người tiến vào Yêu Đế các liền buộc bọn họ liên minh, không đồng ý liền đánh, đánh tới khi đồng ý hoặc đánh chết mới thôi…
Đại Kim Ô vỗ hai cánh, cười nói:
- Ý kiến hay!
Ô Tang Nhi bị dọa sợ, kêu lên:
- Ngươi điên à?
Ô Nhất Điển run lẩy bẩy, luôn miệng nói:
- Xong rồi, lần này tiến vào Yêu Đế các xem như xong…
Ngược lại Kim Sí Tiểu Bằng Vương thì hai mắt tỏa sáng, dường như cũng nhất trí.
Ngay khi Phương Hành cùng Đại Kim Ô hạ quyết định liền muốn đến ngọn núi gần nhất tìm người đánh nhau, chợt thấy phía đông nam có một tiểu tỳ dáng vẻ Hồ nữ đạp thải vân bồng bềnh mà đến, xa xa ngừng chân trên không trung nhẹ nhàng thi lễ:
- Hẳn là Phương đại gia cùng Kim Ô thế tử, công chúa tộc chúng ta ở phía trước, mời mấy vị đến nói chuyện…
- Hồ Tiên Cơ?
Nghe tiểu tỳ Hồ tộc nói, mày Phương Hành nhíu lại.
Ánh mắt Ô Tang Nhi có chút cổ quái, dường như có cảm giác xấu hổ.
Ngược lại, Đại Kim Ô thì tỏ vẻ không quan trọng, nhấc móng vuốt lên gãi gãi bụng.
Ô Nhất Điển bắt đầu phát run, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn tòa sơn phong phía trước.
Mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương trắng nhợt, mồ hôi lạnh rịn ra một tầng trên trán, cảm giác quẫn bách khác thường.
- Trước tiên gặp con mụ này cũng được, tiểu nha đầu, đi trước dẫn đường.
Phương Hành cũng tùy tiện, không chút để ý, để tiểu nha đầu này dẫn đường.
Năm người ngự tường vân bay về phía ngọn núi kia. Lúc đầu Kim Sí Tiểu Bằng Vương muốn trốn chạy lại bị Đại Kim Ô bắt trở về, sắc mặt như tro tàn, gã nghĩ “Không biết khi thần nữ Hồ tỷ tỷ nhìn mình bị những tên ngốc này bắt nạt có xem thường mình không”. Lại nghĩ tới gã phải đối nghịch với nàng ta, không biết nàng ta có hận gã không…
Trong năm người, tâm sự của gã là nặng nhất, buồn bã muốn chết rồi.
Trên ngọn núi này đã bày sẵn linh quả tiên tửu, các loại thanh thai, trên dưới trái phải có hơn mười thanh niên trẻ tuổi khí tức vô cùng thâm hậu, từng người đều nhìn về phía bọn hắn. Ô Tang Nhi nhìn qua, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Trong những người này, có hết bốn năm người tiến vào Yêu Đế các, có lẽ đã liên minh cùng Hồ Tiên Cơ.
Mà Hồ Tiên Cơ lại ngồi vị trí chủ thượng, sắc mặt lãnh đạm nhìn về phía năm người, mắt đẹp lóng lánh đến không thể nói nên lời.
- Tiên Cơ tỷ tỷ, đã lâu không gặp…
Ô Tang Nhi sợ Đại Kim Ô cùng Phương Hành lên tiếng lại mắng, kéo hai người bọn họ, chính nàng lên tiếng trước, dịu dàng hành lễ.
Dù đã định là đấu với nhau, nhưng lễ nghĩa cần thiết vẫn phải có.
- Tang Nhi muội muội đã lâu không gặp!
Hồ Tiên Cơ thấy bọn họ tới cũng không đứng dậy, nhàn nhạt nói cùng Ô Tang Nhi một câu, ánh mắt nhìn về phía Kim Sí Tiểu Bằng Vương đang trốn phía sau Đại Kim Ô sống chết không chịu lộ diện, thậm chí còn muốn trốn, bị Đại Kim Ô dùng móng vuốt kéo lấy. Mắt đẹp khẽ nhíu lại, nói khẽ:
- Đường đường là Tiểu Bằng Vương Cô Nhận sơn, trước kia phong thái anh hùng đến mức nào, bây giờ sao bị người ta đối đãi như thế? Thật thất vọng! Thiên nhi sư đệ, dù chúng ta đặt cược đấu nhưng tình nghĩa trước kia vẫn không bỏ được, đến ngồi bên cạnh ta đi.
Vốn là bị Phương Hành cùng Đại Kim Ô bắt nạt, Tiểu Bằng Vương một bụng ủy khuất, nghe lời này cảm thấy chua chua, suýt nữa rơi lệ.
- Con hồ ly lẳng lơ này, định dùng kế ly gián à.
Phương Hành thấy vẻ ngoài đáng thất vọng của Tiểu Bằng Vương liền muốn tát vào mặt gã một phát. Phương Hành phát hiện con hồ ly tinh một bụng quỷ kế kia thật khiến người ta chán ghét, trong lòng nghĩ thế liền xông ra, cười ha ha, kéo Tiểu Bằng Vương, ôm vai gã nói:
- Huyền tôn, ngươi nghe đây, ta sớm nói với ngươi con hồ ly lẳng lơ kia không thích tắm rửa, lúc trước, khi gặp mặt ta đã tặng cho ngươi cái quần lót bẩn chính là của nàng ta, ngươi còn không tin, hiện tại đến gần có phải cách xa như vậy cũng ngửi được mùi thối trên người nàng ta không?
Ầm!
Một câu nói khiến người ngồi nơi này đều sợ hãi, người kiềm chế tốt như Hồ Tiên Cơ cũng thay đổi sắc mặt.