Chương 537: Hai đại tông sư
Lại nói, trong khoảng thời gian này Yêu địa phát sinh không ít chuyện, nhưng lớn nhất vẫn là âm thầm thảo luận chuyện tên trộm tu sĩ Nhân tộc trộm quần áo của Hồ Tiên Tử, còn công khai bán đấu giá. Nghe nói bộ sưu tập này được hoan nghênh nhất Yêu loại, thậm chí có món đạt một trăm viên linh tinh, cũng khiến cho thanh danh Hồ Tiên Tử trở nên xấu đi không ít.
Mà lúc này, Yêu tu đang ngồi cũng không ai nghĩ đến tên tu sĩ Nhân tộc ngốc ngếch không biết liêm sỉ, mở miệng liền nói tới đề tài này.
Trong lúc nhất thời mọi người đều xôn xao, mấy người vỗ bàn đứng lên, quát lớn:
- Vô sỉ.
- Sao lại có tên vô sỉ như thế tồn tại, nên giết!
- Nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội trước Hồ Tiên Tử, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!
Bên trong tiếng quát mắng hỗn loạn, Ô Tang Nhi xấu hổ đỏ mặt, hận không có khe nứt chui vào trong đất.
- Vô sỉ chân giữa các ngươi ấy… Cáp Mô tinh kia, ngươi luôn nhìn chằm chằm vào ngực con hồ ly tinh kia không vô sỉ sao?
Phương Hành tùy tiện ngồi xuống, vỗ bàn nhìn Cáp Mô tinh đối diện, mắng.
- Nói hươu nói vượn, ta nhìn ngực Hồ Tiên Tử khi nào?
Cáp Mô tinh giận dữ, mặt đỏ lên, lại sợ Hồ Tiên Cơ hiểu lầm, tức giận phản kích.
Phương Hành nói:
- Hai quả dưa hấu lớn như vậy ở bên cạnh mà ngươi không nhìn sao?
Cáp Mô tinh trách mắng:
- Nói hươu nói vượn, nào có lớn như thế!
- Ngươi không nhìn làm sao biết không lớn như vậy?
- Ngươi… mớm lời… Ta không nhìn.
Phương Hành tỏ vẻ xem thường:
- Không nhìn cái chân ngươi ấy, ngươi không nhìn thì tên khốn kiếp nào nhìn?
Cáp Mô tinh bị chọc đến tức điên lên:
- Ta làm sao biết tên khốn kiếp* nào nhìn?
*Tên khốn kiếp/tên hỗn đản : « đản » còn có nghĩa là trứng
Phương Hành chuyển hướng nhìn về phía Quy yêu:
- Đậu phộng nó, con rùa tinh kia, hắn nói là do trứng của ngươi nhìn lén…
Quy yêu giận dữ trừng mắt nhìn Cáp Mô tinh quát:
- Ngươi cãi nhau thì cứ cãi, kéo theo con ta vào làm gì?
Nhất thời trong sân loạn cả lên, lại thêm bốn năm người chỉ Phương Hành quát tháo. Đại Kim Ô cũng lớn giọng cãi nhau, hai người Phương Hành miệng như hạt đậu bung cùng mắng bảy tám tên yêu quái thành một đoàn. Phương Hành được mệnh danh là chửi đổng tông sư, lâu rồi không theo mấy mụ đàn bà phàm tục chửi nhau, công lực vẫn không bị mai một. Bên cạnh đó hắn đã hun đúc thêm cho Đại Kim Ô, công lực cũng khá thâm hậu. Hai người dần dần mắng cho đối phương mặt đỏ đến mang tai, cảm giác từ ngữ khá nghèo nàn.
- Đủ rồi!
Hồ Tiên Cơ chỉ nghe hai tên khốn kiếp kia không nói đến yếm thì cũng quần lót, trong lòng khó chịu như bị ruồi bu, không kềm chế được vỗ mạnh lên bàn hét lớn, lần này thật sự đã nổi giận, chư yêu trong sân nhất thời im miệng.
- Đạo hữu công lực uyên thâm, bội phục bội phục!
Phương Hành cùng Đại Kim Ô thi lễ với nhau, thần sắc trang trọng, anh hùng tương phùng, ánh mắt của hai người nhìn nhau kính nể, dáng vẻ như hai Đại Tông Sư tán thưởng lẫn nhau khiến Ô Tang Nhi mặt đỏ tới mang tai, tự than thở không bằng. Nàng cảm thấy bản thân mặc dù nói chuyện nhanh nhưng so với trình độ mắng của hai tên này còn kém xa. Kim Sí Tiểu Bằng Vương mặt đầy xấu hổ, hận không thể nhét đầu vào dưới bàn, sống không bằng chết.
Còn Ô Nhất Điển thì sợ hãi, nơm nớp lo sợ, sợ có người xuất thủ đối phó với y, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Yêu tu bên cạnh ai nấy tức giận đầy bụng nhưng không dám lên tiếng.
- Ha ha, mấy ngày gần đây nghe nói đến tu sĩ Nhân tộc bản lĩnh không nhỏ, còn nghĩ muốn tìm cơ hội làm quen một chút. Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra là một tên tiểu hài tử miệng đầy lời xấu xa, khiến người ta quá thất vọng…
Mọi người đang ngồi yên tĩnh bỗng nhiên có một âm thanh nhàn nhạt vang lên, chính là người thanh niên tóc vàng ngồi bên cạnh Hồ Tiên Cơ. Trên người y mặc kim giáp, khí tức cường hãn, tuổi không hơn một trăm nhưng một thân tu vi cũng đã đến Kim Đan trung kỳ. Nhìn khí tức nguy hiểm trên người y, Kim Đan này không phải Kết Đan bình thường, tạo cho người ta cảm giác khá hung hãn.
Người khác đều không dám lên tiếng nói chuyện nhưng y lại dám, xem ra thân phận cũng không bình thường.
Phương Hành nhếch miệng nói:
- Thất vọng con bà nó, ngươi là tên khốn kiếp nào?
Thanh niên tóc vàng này nhất thời giận dữ, trong mắt bắn ra hai tia hung quang.
Ngay cả Ô Tang Nhi cũng giật mình, vội kéo tay Phương Hành:
- Đây là Cửu Đầu Tiểu Thánh U Minh sơn.
Ô Nhất Điển nghe đến tên thì hai chân mềm nhũn, như muốn ngã sấp trên mặt đất.
Phương Hành nói:
- Ồ, hóa ra là tên khốn chín đầu, sao chỉ thấy một đầu thế? Tám đầu khác trong đũng quần sao?
- Ầm!
Tên tóc vàng kia vỗ bàn một cái quát:
- Dám bất kính với ta, ngươi muốn chết phải không?
Y tỏ ra vô cùng giận dữ, một thân khí thế hung ác tỏa hết ra ngoài.
Phương Hành càng ngang ngược hơn, một chân đạp ngọc án bay ra, đồng thời quát lên:
- Đến đi.
Hồ Tiên Cơ giận đến xanh mặt, tay vung lên, một luồng lực trường vô hình ngưng tụ bay về phía ngọc án đang bay về phía Cửu Đầu Tiểu Thánh, sau đó mạnh mẽ để xuống mặt đất, quát lớn:
- Hình đạo hữu, ta đã rất nhẫn nại với ngươi rồi, chớ có vô lý, vị này là Cửu Đầu Tiểu Thánh, chính là thiên tài ngàn năm có một của U Minh sơn, ngươi đắc tội với hắn thật muốn đi tìm cái chết sao?
Phương Hành giơ tay nắm chuỗi bồ đào bên cạnh đập tới, mắng:
- Tìm cái chân thối nhà ngươi í….
- Ngươi…
Chuỗi bồ đào này ném không trúng Hồ Tiên Cơ nhưng khiến nàng ta tức giận đến sôi máu.
- Hồ Tiên Tử, đợi ta chém tên này…
Cửu Đầu Tiểu Thánh cũng nổi giận, vỗ bàn đứng lên muốn xuất thủ.
- Không vội!
Hồ Tiên Cơ vẫn cố nén tức giận, khuyên nhủ Chu Đế Thành. Nàng ta có chút hiểu tên Nhân tộc khốn kiếp này đang cố ý gây sự, để nàng không thuận lợi đánh cược với hắn. Ngay cả nàng cũng chuẩn bị mấy chuyện để ly gián bọn họ, bức đến góc chết. Nhưng những trò hồ nháo như thế nàng ta lại không làm được, đành phải kiềm chế lửa giận, đi thẳng vào vấn đề.
- Hình đạo hữu, ngươi không cần sinh sự vì việc không đâu, có chuyện gì cứ nói thẳng, dị bảo Hồ tộc ta khi nào ngươi mới trả lại?
Phương Hành trợn mắt, hỏi:
- Liên quan gì đến dị bảo Hồ tộc, sao ta không biết?
Hồ Tiên Cơ tức đến đau ruột, cố gắng để bản thân hết sức tỉnh táo, lạnh giọng nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn giả bộ hồ đồ sao? Lúc ngươi đại náo Hắc Uyên đại ngục đã lộ ra món dị bảo kia, người nhìn thấy không ít, nhân chứng đầy đủ. Ta có thể tìm đến mấy người cho ngươi, ngươi muốn phủ nhận à, trễ rồi, không phải đồ của ngươi giữ chỉ mang họa, nên trả lại thì hơn.
Phương Hành cười lạnh:
- Không phải đồ của ta chẳng lẽ đồ của ngươi sao?
Hồ Tiên Cơ lạnh lùng nói:
- Ngươi đánh cắp dị bảo từ Thanh Khâu sơn chúng ta, đương nhiên là đồ của Thanh Khâu sơn rồi.
Nghe ngụ ý của nàng ta, bảo vật này chính là do Phương Hành trộm từ Thanh Khâu sơn ra, dù sao chuyện Phương Hành từng trộm bảo khố của nàng ta đã truyền khắp Yêu tộc, thậm chí còn vô sỉ đến mức đấu giá quần lót, áo yếm của nàng. Cho nên, Hồ Tiên Cơ nói như vậy chư tu trong sân lại tin đến bảy phần, mấy người không biết còn mồm năm miệng mười phụ họa, tức giận quát tháo Phương Hành.
- Trộm bảo vật Thanh Khâu sơn còn không giao ra, đạo lý gì chứ?
- Chưa bao giờ thấy người vô sỉ như thế, từ khi nào con cháu Cô Nhận sơn lại bỉ ổi thế này chứ?
- Thật coi Yêu địa chúng ta không có hai chữ đạo nghĩa hay sao, có tin chúng ta cùng ra tay chém ngươi thành thịt vụn không?
Chúng tu mắng chửi, liên quan đến thanh danh cả Cô Nhận sơn vào đó. Sắc mặt Ô Tang Nhi cùng Tiểu Bằng Vương rất khó coi. Mà Phương Hành bị Hồ Tiên Cơ nói xấu thì trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, lạnh giọng nói:
- Không sai, vật kia ta trộm ra từ bảo khố đấy, muốn ta trả đơn giản thôi, ngươi nói xem dáng vẻ cùng công dụng của dị bảo thế nào, nói đúng ta liền trả lại cho ngươi.
- Hả?
Chúng tu không nghĩ tới Phương Hành lại trả lời như vậy, ngược lại khẽ giật mình, quay đầu nhìn Hồ Tiên Cơ.
Biểu cảm của Hồ Tiên Cơ không chút biến hóa, trong lòng lại khựng lại. Mặc dù nàng biết Phương Hành có trong tay một món dị bảo liên quan đến Thanh Khâu sơn, uy lực cực lớn nhưng lại thật sự không biết món dị bảo này có hình dáng thế nào nên không dám tùy tiện miêu tả. Có điều tâm tư nàng ta cẩn thận, rất nhanh liền nói:
- Đương nhiên ta không thể miêu tả rồi, vì bảo vật này vốn không phải của ta mà là của Cửu cô cô Thanh Khâu sơn nhất mạch đã rời khỏi núi. Trước khi đi, Cửu cô cô ủy thác, mời ngươi trả dị bảo của Hồ tộc huyết mạch lại, ai ngờ ngươi lại giấu dị bảo này đi, thiệt thòi Thanh Khâu sơn chúng ta còn coi ngươi là nghĩa sĩ…
- Vô sỉ vô sỉ.
- Nhân tộc sao lại có người thế này chứ? Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng trong lòng bẩn thỉu không chịu nổi.
Chúng yêu tu nghe đầy bụng oán giận, vỗ bàn hét lớn.
- Vậy mà dám nói như vậy…
Phương Hành cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng mơ hồ tức giận thật sự.
Bỗng nhiên hắn quay lại vỗ mạnh vào đầu Tiểu Bằng Vương:
- Nhìn đồ chơi mà ngươi xem trọng đi.
Tiểu Bằng Vương cảm thấy căm tức, vừa thẹn vừa giận nhưng không dám phát tác, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Chúng yêu tu thấy hắn đánh Tiểu Bằng Vương như đánh một tôn tử thì đều ngẩn ra, nhất thời không dám lên tiếng.
Phương Hành quay lên, lãnh đạm nhìn Hồ Tiên Cơ khẽ nói:
- Con mẹ nó, nói nhảm thì đừng nói nữa, dị bảo ở trong tay ta thì thế nào? Ngươi muốn à, được, vậy thì phân cao thấp trong Yêu Đế các, ngươi thắng dị bảo này cho ngươi, có điều ngươi thua thì thế nào? Ta lấy dị bảo này ra đặt cược thì ngươi cũng phải đưa ra một món tương ứng để đặt cược chứ?
Hồ Tiên Cơ nghe nói hắn đồng ý lấy dị bảo giao ra thì sắc mặt ngưng lại, nhưng lại nghe vế sau thì không dám lên tiếng hứa hẹn tùy tiện, đảo mắt đẹp một lúc sau mới lên tiếng:
- À, vậy ngươi muốn ta đặt cược cái gì ?
Phương Hành cười ha ha, ánh mắt không kiêng kỵ nhìn tư thế mỹ diệu của nàng ta, lại vỗ vai Tiểu Bằng Vương cười nói:
- Nếu ta thắng, vậy ngươi phải ngủ với huyền tôn của ta…
Hồ Tiên Cơ giận dữ, Tiểu Bằng Vương thì kinh ngạc há hốc mồm, Đại Kim Ô thì hưng phấn chỉ chỉ mình, giống như muốn thay thế vị trí của Tiểu Bằng Vương, còn chúng yêu tu ngồi bên trên thì nhao nhao giận dữ, cảm giác Hồ Tiên Tử bị vũ nhục. Có điều cũng lúc này, một vị ma ma Hồ tộc vội vã xông vào bên trong sân, kêu lên:
- Công chúa không xong rồi, tai họa rồi…