Chương 538: Xin lỗi
- Công chúa, xảy ra việc lớn rồi...
Lão ma ma vội vàng xông vào, nhìn thấy bầu không khí trong sân cùng biểu cảm không tốt của Hồ Tiên Cơ thì lập tức biết mình gây họa, vội vàng thấp giọng đến bên cạnh Hồ Tiên Cơ nói nhỏ vài câu. Không biết bà ta nói gì, sắc mặt Hồ Tiên Cơ đại biến, không nói gì vội vã giá mây bay về ngọn núi phía sau ngọn. Yêu tu xung quanh nhìn thấy cảnh này, tất cả đều kinh ngạc, nhanh chóng rời tiệc bay về phía sau núi.
- Đi xem náo nhiệt nào.
Đương nhiên Phương Hành cùng Đại Kim Ô sẽ không bỏ lỡ, vô cùng phấn khởi đi theo.
Ngược lại hai tên Tiểu Bằng Vương và Ô Nhất Điển; một người thương cảm, một người sợ hãi, bất đắc dĩ đành theo sau.
Đi tới sau núi liền thấy một biệt viện tinh xảo, trong ngoài nội viện trồng đầy cây linh quả, trái cây trĩu quả nặng xuống đầu cành. Bên trong viện, tụ tập không ít những đứa trẻ con của Yêu tộc, rất nhiều đứa trạng thái nửa người, một số đứa chưa thoát khỏi hình dáng động vật, một số thì nửa người nửa thú, bọn chúng tụm năm tụm ba đùa giỡn cùng nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Hiện tại Yêu tộc có việc quan trọng, người đến không ít, nhiều người có tu vi không cao nhưng xuất thân con cháu Yêu tộc cao quý nên cũng được mang tới. Những tên tiểu gia hỏa này đương nhiên không thích ngồi cùng người lớn luận đạo nói chuyện trong yến hội nên đều được ma ma cùng đám thị vệ trông coi. Bọn họ đến vườn có nhiều linh quả vui đùa, bên trong đình lại có trò đu dây chơi vô cùng thích thú.
Những tên tiểu gia hỏa này đều có huyết thống bất phàm, từ dáng dấp bọn nó có thể nhìn ra được, huyết mạch sẽ nhanh chóng biến thành hình người, những dã thú bình thường thành tinh cần phải có Yêu thú, lại trải qua quá trình biến thành người. Mấy tiểu yêu này thậm chí có người sinh ra đã có hình người, cũng có tên nửa người nửa yêu, lúc trước lần đầu tiên Phương Hành gặp Đại Kim Ô, tên này cầm cái tên thứ ba của mình nói khoác, cái gì mà bởi vì gã có huyết mạch thuần chủng của Kim Ô nên mới có đồ chơi bảo bối này, trên thực tế là lừa gạt người.
Tuy hắn là Kim Ô chính thống nhưng huyết mạch lại không quá mức ưu thế, chỉ hơi có hình người mà thôi.
Ngược lại khi còn bé Ô Nhất Điển sinh ra đã có hình người, cho nên được xem là kỳ tài của Phù Tang nhất mạch.
Trong biệt viện lại hội tụ không ít người, nhìn thấy Hồ Tiên Cơ bay đến thì tất cả đều bị dọa lui qua một bên. Đột nhiên xuất hiện một thị vệ mặc thiết giáp màu xanh ngạo nghễ đứng đó, một thân sát khí, mà đối diện y lại có tiểu Hồ nữ ngã nhào trên mặt đất. Một đám hồ ly vây quanh cô bé, tiểu Hồ nữ này cực kỳ sợ hãi, trước ngực có dấu chân, khóe miệng rướm máu.
Mà đối diện cô bé, lam giáp thị vệ tay nâng một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, đầu đội triền ti quan vàng tím, người mặc áo bào vân sơn, mặt mũi kiêu căng tức giận. Cổ tay trái cậu bé rịn máu tươi, dường như mới bị cắn. Lúc này giống như con sói con nhìn chằm chằm vào đám tiểu hồ ly đối diện, giọng căm hận nói:
- Dám cắn ta, giết sạch các nàng, giết sạch toàn bộ...
- Xảy ra chuyện gì?
Hồ Tiên Cơ hạ xuống biệt viện, nhìn thoáng qua tiểu hồ ly run lẩy bẩy, nhíu mày hỏi.
Lam giáp thị vệ nghiêng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Các hạ chắc là công chúa Thanh Khâu sơn? Bọn hồ ly này là tộc nhân của ngươi?
Hồ Tiên Cơ quan sát trang phục tên thị vệ này một chút, mày nhíu lại, nói khẽ:
- Chính là ta, trang phục của các hạ, một thân Thủy Hành Bảo Lam giáp, một thân thủy hệ thần thông không yếu, không phải là người Thương Lan Hải chứ? Vị công tử này là ai?
Cậu bé đứng bên cạnh thị vệ kia gặp nàng nhưng không sợ, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng thì ngắm đến nửa ngày, có điều trong mắt tràn đầy lệ khí, hung hăng kêu lên:
- Ta không cần biết ngươi có phải là công chúa hay không? Bọn hồ ly này dám cắn ta, ta phải giết bọn nó.
Mày Hồ Tiên Cơ hơi nhíu lại, cũng không lập tức lên tiếng.
Một đám yêu tu theo nàng tới nhìn thấy lam giáp thị vệ đúng là người của Thương Lan Hải, trong lòng giật mình kinh hãi, cũng không dám lên tiếng nói chuyện.
Lam giáp thị vệ nhàn nhạt thi lễ, mặt không đổi nói:
- Công chúa điện hạ đến thật đúng lúc, ta muốn hỏi người việc này. Thế tử Long tộc Lưu Ly chúng ta theo Long Hậu cùng Cửu thế tử đến Yêu đình các ngươi làm khách, được thập đại trưởng lão cùng các vị Nguyên Anh lão tổ tiếp đón, nhưng không nghĩ tới Lưu Ly thế tử đi ra ngoài khuây khỏa một chút lại chọc giận mấy vị tiểu hồ ly Thanh Khâu sơn, bọn họ liên thủ tấn công bao vây Lưu Ly thế tử nhà ta, còn cắn tay làm hắn bị thương, việc này giải thích thế nào?
- Lưu Ly thế tử!
Mặt Hồ Tiên Cơ đại biến, mày nhíu lại nhìn thoáng qua nam đồng kia.
Nàng đoán được lai lịch nam đồng này không nhỏ nhưng không nghĩ lại có thân phận tôn quý như vậy. Nàng nghe nói, Lưu Ly thế tử chính là con trai trưởng của Tứ Vương tử Thương Lan Hải, cũng chính là cháu ruột của đương kim Long Hậu. Nói thẳng ra bởi vì ba vị Vương tử trước cùng công chúa Thương Lan Hải xuất thân bất chính, vậy nên con trai trưởng Tứ Vương tử sẽ là người thừa kế Long Vương bảo tọa đời thứ ba, thân phận cao quý không tả nổi.
Lúc đầu, vì nghênh đón đoàn người Thương Lan Hải, nàng đều chuẩn bị một phần hậu lễ, trong đó cũng có một phần cho Lưu Ly thế tử. Có điều đang bận tiến hành đánh cược với Phương Hành, không nghĩ lại gặp mặt sớm như thế. Mà bây giờ tộc nhân của nàng lại cắn Lưu Ly thế tử bị thương, trong lòng nhất thời có chút bực bội.
Nàng nhìn lướt qua tiểu hồ ly bị dọa run lẩy bẩy nhưng mắt đầy địch ý nhìn Lưu Ly thế tử cùng lam giáp thị vệ, cảm thấy có chút không hiểu. Bọn tiểu hồ ly Cửu Cô nhất mạch này bình thường rất nhu thuận, hôm nay sao có thể cắn người chứ? Nhưng nhìn tiểu hồ ly lớn nhất, bên miệng còn dính tơ máu, chuyện cắn người này đúng là sự thật.
- Hi hi, đúng là khoe khoang không cần soạn thảo...
Đúng lúc này, bên cạnh có một vượn nhỏ có vóc người cường tráng, tay kéo lấy cây củi giả vờ làm gậy, dưới mũi còn có nước mũi chảy ra, cười ha ha lên tiếng:
- Rõ ràng là ngươi thấy người ta lớn lên xinh đẹp, không phải nói muốn cùng người ta chơi trò động phòng sao? Người ta không chịu ngươi còn dùng sức mạnh, vì thế mới bị muội muội nàng ta cắn, vậy mà còn nói người ta trêu chọc ngươi, ngươi không biết xấu hổ à?
- Ngươi ăn nói bậy bạ, ta giết luôn cả ngươi đấy!
Lúc này, mặt của Lưu Ly thế tử lập tức trở nên đỏ bừng, cuồng loạn hướng vượn nhỏ chảy nước mũi kia kêu lên.
Lúc này, lam giáp thị vệ cũng nhìn vượn nhỏ với ánh mắt không tốt.
Vượn nhỏ kia đã quen ăn nói lỗ mãng như hầu tử vương, liếc trừng mắt nói:
- Đại Thánh sơn chúng ta cũng có thị vệ, chẳng lẽ lại sợ ngươi?
Lưu Ly thế tử càng thêm tức giận, tuổi còn nhỏ nhưng mặt mũi vô cùng tàn bạo.
Chỉ có điều có một tên như một con khỉ hoang dã làm nhạc đệm như nó cũng khiến người xem hiểu rõ sự tình hơn, nhất thời sắc mặt phức tạp. Còn tên lam giáp thị vệ tỏ vẻ kiêu căng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hồ Tiên Cơ, thản nhiên nói:
- Công chúa điện hạ hiểu cho, Lưu Ly thế tử rất được sủng ái, trong tứ hải không ai dám đụng đến một ngón tay của ngài ấy, bây giờ từ vạn dặm xa xôi đến Yêu địa các ngươi làm khách lại bị người Thanh Khâu sơn đả thương, nếu Vương Hậu mà biết sẽ không dễ dàng bỏ qua, người hãy quyết định nhanh đi.
- Ta sẽ nói cho bà nội, nhất định ta sẽ nói, rút gân lột da bọn hồ ly các ngươi, bằng không ta sẽ gọi Cửu thúc thúc tới, hừ, chỉ cần thúc ấy tới, dù là đám khỉ hoang các ngươi cũng không chạy được, ta muốn giết sạch các ngươi...
Lưu Ly thế tử mặt đầy hung ác, tỏ ra vô cùng đắc ý, lớn tiếng la lối.
Mà lúc này, ánh mắt chúng yêu tu nhìn chăm chú vào Hồ Tiên Cơ, hiển nhiên nàng ta cũng khó xử. Lần này Thương Lan Hải đến làm khách quý của Yêu đình, thân phận quan trọng không thua gì sứ giả Thần Châu, quan trọng nhất là còn chuẩn bị kết giao với nàng ta, không ngờ lại xảy ra chuyện này, rõ ràng nếu chuyện này không xử lý tốt, việc kết giao đương nhiên sẽ không thành.
Nói không chừng lại chọc giận khiến bọn họ trở thành đại địch của Thương Lan Hải Long cung cũng không chừng.
Trong lòng suy nghĩ, Hồ Tiên Cơ đã hạ quyết định, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười như xuân tuyết tan rã, ánh trăng trong sân như sáng thêm mấy phần. Cảnh tượng này khiến ánh mắt thị vệ lam giáp lóe lên, còn Lưu Ly thế tử ngẩn người nhìn nàng, sau đó Hồ Tiên Cơ nói khẽ:
- Chỉ là bọn trẻ con đùa giỡn, có chuyện gì lớn đâu chứ? Tiểu thế tử, ngươi dù sao cũng là con trai, không nên so đo cùng bọn trẻ Thanh Khâu sơn chúng ta. Bọn chúng là những tên tiểu gia hỏa vừa trở lại Thanh Khâu sơn cách đây không lâu, không được quản giáo, tình tình khó tránh có chút hoang dã. Để ta bảo các nàng xin lỗi ngươi, việc này xem như bỏ qua, thế nào? Không nên để chuyện nhỏ trong lòng.
Nàng nói cười tủm tỉm, giống như có một con đao vô hình cắt đứt mớ hỗn độn này.
Ngay cả lam giáp thị vệ cùng Lưu Ly thế tử đều không nói nên lời, bị sắc đẹp của nàng làm cho sợ hãi.
Còn Hồ Tiên Cơ thì mỉm cười nhìn đám tiểu Hồ nữ kia, thản nhiên nói:
- Còn đứng đó thất thần làm gì, mau xin lỗi thế tử đi.
Có thể thấy được một việc khó giải quyết đã được hóa giải, nhưng không ngờ đám tiểu hồ ly kia lại quá quật cường, nhất định không chịu khom ngươi, dù khóe miệng rướm máu, Hồ nữ Tiểu Nhất bị thương, khóe mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhưng lại không chịu chúi đầu, quật cường cắn môi nói:
- Tiên Cơ tỷ tỷ... Chúng ta không sai, không... Không nói xin lỗi hắn!
Một đám tiểu hồ ly cũng líu ríu, nhao nhao nhìn Hồ nữ kêu lên.
Thấy các nàng thể hiện phẫn nộ như thế, đương nhiên là không muốn xin lỗi rồi.
Lúc này Lưu Ly thế tử đã phản ứng lại, lớn tiếng nói:
- Được, các ngươi không phục ta nhất định phải giết bọn nó, nhất là người mập mạp kia, dám cắn ta, ta muốn lột da nàng làm áo lông mặc trên người...
- Hừ hừ...
Một đám tiểu hồ ly vô cùng phẫn nộ, kêu to về phía nó.
Lam giáp thị vệ cười lạnh một tiếng:
- Công chúa điện hạ, người nên giải quyết đi.
Có thể thấy được, xung đột sắp được giải quyết đã lại nổi lên một tầng sóng gió, trong lòng Hồ Tiên Cơ vô cùng tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám tiểu hồ ly nói:
- Xem ra các ngươi ở bên ngoài đã lâu rồi nên mới không có quy củ như thế. Rõ ràng là đả thương người khác mà nói xin lỗi cũng không chịu, chắc là giáo huấn không đủ, có lẽ phải cho các ngươi mỗi người một roi mới nhớ được...
Trong lời nói hàm chứa lửa giận, một đám tiểu hồ ly nhất thời câm như hến, nhất là tiểu hồ ly ốm yếu nhất, cả người nàng ta run rẩy, cố gắng đứng lên, có thể thấy được, trên lưng nàng ta có một vết cháy còn chưa lành.