Chương 539: Đại gia ta ở đây
Hồ nữ Tiểu Nhất nhìn thấy Hồ Tiên Cơ tức giận thì bị hù dọa đến thân thể run lên, hai tay nhỏ cố gắng che chắn, muốn bảo vệ đám tiểu hồ ly ở phía sau nàng. Có điều cơ thể nhỏ bé của nàng không đủ để làm điều này. Sợ hãi và bất lực, nàng đành đẩy mấy chị em lùi về sau, ngăn các nàng bất bình vì mình rồi mới từ từ đứng dậy.
Một cước kia cũng không nhẹ, lúc mới đứng lên, hai bắp chân nhỏ bé vẫn còn đang run rẩy, khóe miệng rịn tơ máu.
- Ta…
Hồ nữ Tiểu Nhất mặt đầy nước mắt, chậm rãi đến trước người Lưu Ly thế tử nắm lấy góc áo.
Hồ Tiên Cơ nhẹ nhàng thở ra, mày hơi nhíu lại, chỉ cần có thể nói một câu xin lỗi là có thể hóa giải chuyện ngoài ý muốn lần này, lén đưa lễ gặp mặt nhiều hơn một chút, quan hệ cùng Thiên Lan Hải cũng xem như gắn bó, thậm chí tiến gần thêm một bước.
Chỉ xem trọng đại cục cho nên không để ý đến tâm tư của nhóm tiểu Hồ nữ.
Trong ánh mắt Hồ Tiên Cơ, điều này cũng không có gì lớn, đối với bọn tiểu hồ ly suýt chút nữa làm hỏng đại sự của nàng, nàng đã sinh ra sự chán ghét.
- Hừ, ta bảo người nào chơi với ta thì người đó phải chơi với ta.
Lưu Ly thế tử đắc ý kiêu căng ôm lấy hai cánh tay nhỏ, dương dương tự đắc nhìn Tiểu Nhất.
Bọn tiểu hồ ly nhìn thấy điệu bộ này của nó thì vô cùng tức giận, có điều còn Hồ Tiên Cơ ở đây nên các nàng không dám làm càn. Bọn chúng sợ hãi “Cây roi” mà Hồ Tiên Cơ đã nói, không chỉ hù dọa riêng Hồ nữ Tiểu Nhất mà các nàng cũng bị bóng ma quá sâu.
Nhẹ nhàng vén áo thi lễ trước Lưu Ly thế tử, hốc mắt Hồ nữ Tiểu Nhất hồng lên, muốn lên tiếng nói xin lỗi.
- Haiz…
Nhưng câu xin lỗi của nàng còn chưa nói ra miệng, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.
- Vù…
Nghe âm thanh thở dài này, Hồ nữ Tiểu Nhất hơi ngẩn ra, khuôn mặt ngơ ngác ngước lên.
Phía sau nàng, tai một đám tiểu hồ ly đều dựng đứng, ánh mắt tỏ ra vô cùng hi vọng.
- Hít hít…
Tiểu hồ ly mập mạp kia ngửi ngửi, lập tức vui vẻ chạy ra, phóng về phía đám người, người trước mặt thấy thế lập tức tránh ra một con đường, thấy nó chạy thẳng đến phía sa đám người, đến bên người thiếu niên mặc pháp y vàng nhạt, từ ống quần bò lên bả vai hắn, ngồi xổm trên đầu vai hắn kêu lên, âm thanh vừa đáng thương lại vừa phẫn nộ, giống như đang cáo trạng.
Thiếu niên áo choàng vàng nhạt chính là Phương Hành.
Phương Hành tức giận.
Lúc đến đây vốn hắn chỉ muốn xem náo nhiệt, không nghĩ tới đại họa trong miệng ma ma nói với công chúa kia chính là một đám tiểu hồ ly hắn đưa về. Cắn người không nghi ngờ gì chính là Tiểu Bàn, mà trên ngực Tiểu Nhất lại có một dấu chân khá lớn. Điều này khiến cho lửa giận trong lòng hắn cháy hừng hực, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Thanh Khâu sơn, hắn mới cố nhịn xuống.
Nhưng khi thấy Hồ Tiên Cơ buộc bọn tiểu hồ ly này xin lỗi, còn nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bọn chúng, hắn lại không nhịn được.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng là muốn nói cho với bọn tiểu hồ ly biết hắn có mặt ở nơi này.
Thật sự đám tiểu hồ ly cũng nhận biết được sự hiện hữu của hắn, bọn họ như nhìn thấy được cứu tinh xuất hiện.
- Ngay cả tộc nhân của mình cũng không bảo hộ được, ngươi làm công chúa có tác dụng gì chứ?
Phương Hành vuốt đầu Tiểu Bàn, chậm rãi bước ra, trên mặt không còn vẻ cười cợt thường ngày.
Đại Kim Ô nhìn thấy lập tức hiểu được tâm tư của hắn, thấp giọng nói với Tiểu Bằng Vương nói:
- Huyền tôn, chuẩn bị trợ thủ!
Ô Nhất Điển nghe một câu này lập tức bị dọa đến run lên.
Ngược lại Ô Tang Nhi vậy mà không ngăn cản.
- Đây là chuyện của Thanh Khâu sơn, không liên quan đến Hình đạo hữu.
Hồ Tiên Cơ không nghĩ tới lúc này Phương Hành lại ra mặt, chuyện như đã được giải quyết bỗng nhiên lại bị đâm ngang. Mặt nàng nổi lên một tầng sương lạnh, ánh mắt không vui nhìn Tiểu Bàn trên vai Phương Hành, từ tốn nói.
- Có liên quan, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái thì đều có liên quan đến ta.
Đồng tử Phương Hành co lại, đi vào trong sân, sát khí trên người khiến hắn đến đâu mọi người đều lui ra sau.
- Phương đại gia…
Hồ nữ Tiểu Nhất mặt đầy nước mắt, kêu một tiếng cũng không nói nên lời.
Nàng cũng hiểu chút chuyện, nhìn thấy Thanh Khâu sơn lấy oán báo ân, trong lòng nàng, tâm trạng khá phức tạp.
- Khóc cái rắm, đại gia ở đây, xem ai dám bắt nạt ngươi?
Phương Hành đưa tay nhấc nàng lên, ôm vào trong ngực, lấy một viên đan dược cho nàng ăn, hung hăng giáo huấn.
Hồ nữ Tiểu Nhất mắt lại rưng rưng, đã ngừng khóc nhưng lúc này đột nhiên lại rơi lệ, khóc nức nở. Đầu nhỏ ôm cánh tay Phương Hành, dùng sức nhụi nhụi vào hắn, trầm thấp khóc lên.
Một đám tiểu hồ ly đều xông tới, vây quanh Phương Hành, có tên ôm chân, có tên theo chân hắn bò lên trên, còn có tên nắm ống quần hắn khóc lớn, không ngừng lau nước mắt, tiếng chi chít ríu rít loạn lên không ngừng. Dường như hỏi hắn trong khoảng thời gian này đã đi đâu, lại hỏi hắn sao không đến thăm bọn họ, khiến bọn họ gặp nhiều ủy khuất.
- Hình đạo hữu tự trọng, chuyện của Thanh Khâu sơn chúng ta không cần người ngoài nhúng tay vào.
Mặt Hồ Tiên Cơ bao một tầng sương lạnh, lúc đầu nàng tùy tiện có thể giải quyết được, nhưng lúc này Phương Hành nhúng tay vào lại đột nhiên trở nên khó khăn. Nhìn dáng vẻ cưng chiều của Phương Hành thì cách làm vừa rồi của nàng lại quá vô tình. Điều này khiến nàng cho rằng tên ngốc kia cố tình gây rối cho nàng, khiến nàng càng thêm tức giận.
- Người ngoài?
Bỗng nhiên Phương Hành quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Hồ Tiên Cơ, khiến trái tim Hồ Tiên Cơ run lên, càng thêm đề phòng.
- Từ hôm nay trở đi, tiểu gia gia ta không phải là người ngoài. Hồ ly lẳng lơ, ngươi không phải muốn cược sao? Được thôi, tiểu gia ta cùng ngươi định ra tiền đặt cược, nếu ngươi thắng ngươi được món dị bảo kia, nhưng còn nếu ta thắng, bọn tiểu hồ ly này cùng Thanh Khâu sơn các ngươi không còn chút quan hệ nào nữa.
Nói xong, thấp giọng nói tiếp:
- Có lẽ lúc đầu ta không nên đưa bọn chúng trở về dưới tay tiện nhân Thanh Khâu sơn.
- Tiền đặt cược?
Hồ Tiên Cơ nghe xong, ánh mắt thoáng run, không nghĩ đến Phương Hành lại đưa yêu cầu vào lúc này.
Trong lúc nhất thời Hồ Tiên Cơ không biết nên đồng ý hay không, trong lòng vô cùng phức tạp.
- Ta không quan tâm các ngươi có ân oán thế nào, chỉ cần cho Lưu Ly thế tử chúng ta một câu trả lời thỏa đáng là được.
Đúng lúc này, lam giáp thị vệ dường như không còn kiên nhẫn chờ đợi, lần nữa lạnh lùng lên tiếng.
Còn Lưu Ly thế tử cũng hung hăng la lớn:
- Nhanh quỳ gối xin lỗi cho bản thế tử, nếu không ta liền giết các ngươi…
- Vù…
Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng lướt nhìn qua bọn họ.
Lam giáp thị vệ trong lòng run lên, thân hình giương ra, đứng trước che chắn cho Lưu Ly thế tử.
- Chỉ là vết thương nhỏ như thế, viên thuốc này đủ để bồi thường.
Phương Hành chưa chính thức xuất thủ mà cong ngón tay búng ra một bình đan dược màu xanh nhạt về phía lam giáp thị vệ, thị vệ kia tiếp nhận được, cúi đầu nhìn qua, lúc đầu muốn cười lạnh trách mắng, nhưng lại đổi sắc mặt nói không ra lời. Phương Hành đưa cho hắn là mai đan, chính lần trước càn quét từ bảo khố của Long Nữ, của Thủy tộc yêu tu, hiệu dụng rất tốt.
- Thiên Nhất Thủy Tinh đan…
Ánh mắt thị vệ cũng thay đổi, khó có thể tin mà nhìn Phương Hành.
Gã có thể làm thị vệ thân cận của Lưu Ly thế tử, đương nhiên ánh mắt nhìn cao hơn mấy phần.
Chỉ liếc qua một chút liền biết thuốc này lấy nước hồ luyện chế Thủy Hành Đan, đối với yêu tu Thủy tộc mà nói dù là trị thương hay tu luyện đều có tác dụng cực lớn, đừng nói là gã mà đối với Lưu Ly thế tử hay đối với phụ thân của Lưu Ly thế tử - Tứ Vương Tử Thiên Lan Hải cũng là bảo đan có thể ngộ mà không thể cầ, tác dụng của nó khó mà nói hết được.
Đơn giản mà nói, dù là Long Hậu thấy được cũng sẽ thu lại, huống chi là lam giáp thị vệ này.
- Thứ gì thế? Cho ta xem một chút.
Lưu Ly thế tử bước chân lên, hiếu kỳ nhìn thứ trong tay thị vệ.
Thị vệ bất đắc dĩ đành phải thấp giọng nói:
- Bẩm thế tử, một viên bảo đan, nếu ngài tặng cho phụ thân ngài, ông ấy nhất định sẽ rất vui.
Lưu Ly thế tử cũng không ngốc, nghe vậy hai mắt sáng lên:
- Nhận lấy, hỏi hắn còn không, ta còn muốn nữa.
Thị vệ nhất thời ngẩn ra, thầm nghĩ tên thái tử này cũng không ngốc, nhưng chưa chắc người ta chịu cho.
Có điều ý nghĩ này còn chưa kịp nói ra, Phương Hành lại mang một hộp nhỏ tới.
Thị vệ kinh ngạc tiếp nhận, mở ra xem, hô hấp như ngừng lại.
Bốn viên.
Bên trong vậy mà có bốn viên Thiên Nhất Thủy Tinh Đan.
Đơn giản gã không thể tin được một màn trước mắt này, không tự chủ được nuốt từng ngụm nước bọt.
Lúc đầu gã còn lo lắng vì bản thân chăm sóc không tốt, khiến thế tử bị thương mà sẽ bị nghiêm trị. Nhưng lúc này, lại có năm Thiên Nhất Thủy Tinh Đan, nếu hiến lên nhất định Long Hậu sẽ bảo qua cho gã lần này.
- Có thể bù đắp được chưa?
Phương Hành ôn hòa, cười hỏi thị vệ kia.
Mặt lam giáp thị vệ có chút khó coi, ngừng một chút khẽ nói:
- Cần bẩm báo Long Hậu đã.
Cũng may còn có mấy phần khí độ mới không bị viên đan dược này đoạt đi tâm thần, lãnh đạm trả lời một tiếng.
- Chỉ cần bà ta không mù chắc là bù đắp được.
Phương Hành nhàn nhạt nói một câu, dụng ý trong lời nói khiến chúng yêu tu run lên, thực sự không ngờ lại có người lại dám nói Long Hậu như vậy. Có điều Phương Hành không đợi thị vệ kia trách mắng hắn lỗ mãng liền cúi đầu nhìn dấu chân trước ngực Hồ nữ Tiểu Nhất, thản nhiên nói:
- Tổn thương của thế tử các ngươi ta đã bồi thường, còn tiểu hồ ly chịu một cước này tính bồi thường thế nào?