Lược Thiên Ký

Chương 541: Yêu địa ngũ tiểu tổ

Chương 541: Yêu địa ngũ tiểu tổ

Đối với tu sĩ mà nói một ngón tay chỉ trên trán là hành vi nguy hiểm đến cùng cực, quả thật so sánh với gác đao trên cổ còn đáng sợ hơn gấp vạn lần. Phương Hành dùng một ngón tay chỉ thế này để nói với Lưu Ly thế tử Thương Lan Hải kêu ngạo kia, đừng nên làm bừa. Cho dù một cái chỉ này không dùng chút sức lực nào, đối mặt với tạp chủng Tiểu Long này, đường đường là một Kim Đan như Phương Hành cũng không đến mức ra tay hạ sát thủ.
Có điều, chắc chắn đối với Tiểu Long này, dù thời gian có qua bao nhiêu năm nó cũng sẽ không thể thoát khỏi bóng ma của cái chỉ tay này.
Lúc này, cuộc đại chiến bên kia cũng dẫn tới sự chú ý của nhiều đại nhân vật.
Dù sao có mặt ở Thiên Phong Uyển, tụ tập ở Yêu địa này hơn bảy phần là cao nhân, động tĩnh lớn như thế đã sớm kinh động đến chư tu.
Hiện tại, Đại Kim Ô cùng Cửu Vương tử Thương Lan Hải đấu ba chiêu, chiêu thứ nhất cân tài ngang sức, chiêu thứ hai Cửu Vương tử tăng ba phần lực đạo, tròng mắt Đại Kim Ô chuyển loạn, không biết đang nghĩ đến mưu ma chước quỷ gì, lúc này Cửu Vương tử cũng hơi dừng lại, thân hình dưới trời mưa trong mây như ẩn như hiện, cười lạnh nói:
- Có thể đón lấy hai thương quyết của ta, ngươi đủ để kiêu ngạo rồi, hãy đến thử chiêu thứ ba của ta một chút.
Dường như bị Đại Kim Ô kích phát ra chiến ý, giọng nói khí thế bừng bừng, dẫn động mưa gió, chiêu thứ ba thương quyết sắp đâm ra, Đại Kim Ô phát giác có điều không ổn, vội không tiếp chiêu, kêu một tiếng quay người bay đi. Trong nháy mắt chạy đến một ngọn núi khác, tung cánh hét lớn:
- Tiếp ba thương quyết của ngươi thì có là gì, có bản lĩnh ngươi đuổi theo Đại Kim gia ta xem.
Lúc này Cửu Vương tử Ngao Bại có chút ngoài ý muốn, cười lạnh nói:
- Đã bị đánh bại còn dám mạnh miệng.
Nói xong cũng không thèm để ý đến gã, muốn tiến về phía Phương Hành ở dưới biệt viện.
Đại Kim Ô không chịu bỏ qua, kêu lên:
- Con mẹ nó, có bản lĩnh ngươi đuổi theo đi, xem Đại Kim gia ta có quất nát ngươi không?
Cửu Vương tử nhất thời giận dữ, xiết thương muốn truy kích, lại nghe một tiếng hét lớn truyền ra:
- Dừng tay!
Liền thấy trước mặt Đại Kim Ô đang muốn chạy trốn kia xuất hiện ba bốn thân ảnh tu vi cao thâm xuất hiện trên không trung, đương nhiên đó là Yêu đình thập đại trưởng lão. Bọn họ nhìn thấy Đại Kim Ô cùng Cửu Vương tử Thương Lan Hải đại chiến một trận, vừa sợ vừa giận, hét lớn. Một người trong đó trực tiếp xuất thủ, trong áo bay ra một thanh cổ kiếm, “vèo” một tiếng chém tới, làm mây mưa trong núi tan đi.
Đại Kim Ô cũng suýt bị một kiếm này chém tới, bị hù nhảy lên không trung kêu to:
- Ai vậy? Kiếm chuyện sao?
- Ngươi là tiểu bối Phù Tang sơn? Vì sao lại đấu pháp cùng khách quý Thương Lan Hải chứ?
Trưởng lão kia thu một một kiếm, lập tức nhìn Đại Kim Ô răn dạy, tức giận đến mặt mo cũng biến thành màu đỏ tía.
- Mắt chó ngươi bị mù à? Không nhìn thấy hắn động thủ cùng Đại Kim gia ta trước sao?
Đại Kim Ô đập cánh, gã như một tên lưu manh chính hiệu, mắng trưởng lão Kim Đan đại thừa cảnh kia.
- Ngươi, thật to gan!
Trưởng lão kia giận sôi lên, hận không thể dùng một kiếm bổ chết con quạ đen này.
Đường đường là một trong thập đại trưởng lão của Yêu đình, ngay cả Nguyên Anh lão tổ gặp cũng phải nể mặt, làm gì bị mắng thành như vậy?
Nhất là tên chửi lão lại là Phù Tang sơn nhất mạch đã xuống dốc, càng nghĩ càng tức.
- Đến đây đến đây, có bản lĩnh chém Đại Kim gia nhà ngươi đi...
Đối mặt với lửa giận của trưởng lão Kim Đan đại thừa, Đại Kim Ô không chút sợ hãi, nhướn cổ lên khiêu khích.
Trưởng lão kia càng thêm tức giận, tuy nhiên dù có tức thế nào một kiếm này của lão cũng không thể chém qua.
Dù sao bây giờ Yêu tộc đã truyền ra chuyện, một tháng trước Phù Tang sơn có một vị cao nhân lánh đời xuất thủ, ngay cả Nguyên Anh lão tổ của Thái Thạch gia cũng phải chịu thiệt thòi lớn. Có được một vị cao nhân lộ diện nên khiến cho địa vị Phù Tang sơn nhất mạch ở Yêu địa sinh ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, trước kia Kim Ô nhất mạch có thể nói là mặc người ta bắt nạt, nhưng hiện tại thì ai dám làm gì nữa?
Đương nhiên, nói trắng ra Đại Kim Ô cũng ỷ vào uy thế còn lại của Căn bá mới có oai phong đùa giỡn, trước kia gã cũng không dám mắng Yêu đình trưởng lão này.
- Bại nhi, sao mới đến đã bắt đầu đấu pháp với người ta rồi thế?
Cũng may vào lúc này, trên ngọn núi ánh sáng biến ảo, trên không trung hình thành cầu vồng năm màu, phía trên có một phụ nhân vô cùng cao quý, phía dưới có một đám thị tỳ ma ma chen chúc, chậm rãi đi tới. Không biết bà ta có tu vi bậc nào, nhưng trên cơ thể phóng ra khí tức như Bồ Tát, xinh đẹp ngời ngời, khí chất cao quý, chúng yêu trong sân không dám nhìn thẳng.
Thương Lan Hải Long Hậu, là một nhân vật quan trọng của Cửu Đầu Trùng tộc, bỗng nhiên lúc này lại tự mình ra mặt.
Giờ khắc này, ngay cả mấy vị trưởng lão của Yêu đình cũng đành bó tay đứng một bên, chờ được hỏi tới.
Bọn họ đến đây với mục đích giúp mấy vị Nguyên Anh lão tổ Yêu địa tiếp khách.
Cửu Vương tử Thương Lan Hải vừa cùng Đại Kim Ô đấu ba chiêu, dù chiếm thế thượng phong nhưng không thành công bắt được gã, trong lòng vẫn đang vô cùng tức giận, bay người lên không trung, chỉ vào tòa biệt viện nói với Long Hậu:
- Bẩm mẫu thân, hài nhi phát giác nơi này khác thường liền tới xem, không ngờ phát hiện có người xuất thủ với người của Thương Lan Hải chúng ta, Lam Sa tướng quân đã bị người ta giết...
- Bà nội, bà nội, nhanh tới cứu con...
Phía dưới, Lưu Ly thế tử bị Phương Hành dọa cho sợ vỡ mật, ngay cả khóc cũng không dám, cuối cùng bây giờ cũng đã lên tiếng.
Nhưng lúc này, tên nhóc chỉ dám hô cứu mạng, không dám nói có chuyện gì phát sinh.
Long Hậu có tu vi thế nào chứ? Thần thức khẽ động liền hiểu rõ sự tình trong sân, mặt không chút biểu cảm, ngón tay nhẹ nhàng chỉ ra, một thị tỳ ma ma bên cạnh ghìm đám mây xuống ôm lấy Lưu Ly thế tử khóc đến mất hồn vía lên.
- Rốt cục là người phương nào dám phách lối đối với khách quý Thương Lan Hải chúng ta?
Trong giây phút, lại có hai ba vị trong thập đại trưởng lão Yêu đình nhìn phía dưới quát to.
Bọn họ đã đoán được việc này có liên quan đến Kim Ô thế tử của Phù Tang sơn, nhưng vẫn muốn lên tiếng hỏi một câu.
- Yêu địa ngũ tiểu tổ làm, có vấn đề gì sao?
Đại Kim Ô hạ cánh bay thấp, đứng bên người Phương Hành, cánh lớn vung lên, uy phong lẫm liệt.
Giờ khắc này, yêu tu đứng bên năm người bọn họ giống như thủy triều rút xuống, sợ bị Thương Lan Hải hiểu lầm.
Trong lúc nhất thời, ngoại trừ một đám tiểu hồ ly trong sân chỉ còn lại Phương Hành, Kim Ô, Ô Tang Nhi, Tiểu Bằng Vương, Ô Nhất Điển.
Bốn người phía trước không có ý trốn tránh, còn Ô Nhất Điển bị hù đến ngã co quắp trên mặt đất, nằm bất động...
- Cái gì mà Yêu địa ngũ tiểu tổ, là người nào phong?
Trong không trung, một vị trưởng lão cố nín cười, nhìn Tiểu Bằng Vương có ý khiển trách.
Vị trưởng lão này xuất thân từ Cô Nhận sơn, chuẩn bị làm tốt nhiệm vụ bảo vệ cho năm người bọn họ.
- Chuyện xảy ra như thế này, Lưu Ly thế tử cùng thị vệ đến biệt viện chơi đùa, gặp mấy vị tiểu công chúa Thanh Khâu sơn có ý muốn thân cận, liền mời bọn họ chơi trò chơi, kết quả không hợp, dẫn đến mâu thuẫn...
Lúc này bên người Long Hậu Thương Lan Hải có một vị quản lý Thiên Phong Uyển, lấy ra Thủy Kính nói hết chuyện vừa phát sinh trong biệt viện ra.
- Không cần nhìn.
Long Hậu chỉ liếc sơ một cái liền nhàn nhạt lên tiếng, vung tay quét đi Thủy Kính.
Ánh mắt bà ta như vô tình cố ý nhàn nhạt nhìn trên người Đại Kim Ô, cười nói:
- Ngươi chính là Kim Ô thế tử?
Hai cánh Đại Kim Ô ôm trước ngực, trợn trừng mắt hỏi:
- Thế nào? Đẹp trai không?
Một đám yêu tu nghe gã hỏi câu này thì trên trán chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh.
Dám nói chuyện với Long Hậu như thế, ngay cả tiền bối Yêu địa cũng không có mấy người.
Long Hậu cười nhạt một tiếng, lơ đễnh nói khẽ:
- Có thể vững vàng đón lấy ba chiêu của Cửu nhi, Kim Ô thế tử đúng là danh bất hư truyền. Các ngươi đã giết một thị vệ Thương Lan Hải nên cũng không dễ nói chuyện. Có điều giờ tế tổ sắp đến, lại động đến đao thương thì không hợp lắm, cho nên chờ sau khi tiến các ngươi vào Yêu Đế các rồi chậm rãi mà chơi đùa, đến lúc đó không ai ngăn cản các ngươi.
Giải thích xong lại liếc nhìn Đại Kim Ô một chút, sau đó lại liếc nhìn Phương Hành nhẹ nhàng cười một tiếng, quay người rời đi.
Một trận đại họa cứ như vậy mà tiêu tán khiến cho chúng yêu vừa sợ vừa cảm thấy may mắn. Nhưng bọn họ cũng nghe ra được trong lời nói của Long Hậu chắc chắn không chịu để yên chuyện này, khiến cho bọn hắn có chút đồng tình với mấy tên ngốc tự xưng “Yêu địa ngũ tiểu tổ”, xem bọn họ như họa thủy, người đứng gần nhất cũng cách mười trượng, nhìn bọn hắn như nhìn năm người đã chết, không ngừng tụm lại bàn tán.
- Ngay cả người của Thương Lan Hải cũng dám giết, năm tên ngốc này thật to gan...
- Đáng tiếc, dù có gan thế nào, chọc đến Thương Lan Hải cũng không có kết cục tốt.
- Cũng chưa chắc, Phù Tang sơn có một cao nhân ẩn mình, nói không chừng có thể bảo hộ mấy người bọn hắn.
Âm thanh tranh luận vang lên không ngừng, cũng có mấy người suy nghĩ khác thấp giọng nghị luận:
- Mấy con tiểu hồ ly này vốn là người Thanh Khâu sơn, nghe nói thân phận cũng không thấp đâu, thế nào lại được tu sĩ Nhân tộc bảo hộ thế này? Hồ Tiên Cơ công chúa...
- Xuỵt, im lặng, Tiên Cơ công chúa thông minh tuyệt đỉnh, làm sao lại làm ra hành vi lỗ mãng được chứ?
- Hừ, cách làm của nàng thông minh thì có thông minh, nhưng thật khiến cho người ta cảm giác không thoải mái.
- Không phải nói tu sĩ Nhân tộc rắp tâm hãm hại bọn tiểu hồ ly này sao? Còn vì dị bảo của tiền bối của các nàng nên mới đưa các nàng trở về? Nhưng sao nhìn bộ dạng của các nàng rất thân cận với hắn, còn tu sĩ Nhân tộc kia cũng không có dáng vẻ gian trá như trong lời đồn...
Trong tiếng tranh luận của các yêu tu, sắc mặt Hồ Tiên Cơ cũng có chút khó coi, tuy nhiên trong lòng nàng ta vẫn cười lạnh. Điều Hồ Tiên Cơ không nghĩ tới là Phương Hành lại vì đám tiểu hồ ly này mà động thủ cùng Thương Lan Hải, nghe ý trong lời nói của Long Hậu thì sau khi Thương Lan Hải vào Yêu Đế các cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ. Như vậy trong lúc vô tình nàng ta lại tăng thêm một viện binh mạnh mẽ rồi.
- Ha ha, Hình đạo hữu thật sự rất dũng cảm...
Khi đám người dần tản đi, Hồ Tiên Cơ mới dịu dàng bước lên, miệng cười lạnh, mặt cũng không chút biểu tình.
- Bớt nói nhảm đi, bọn tiểu hồ ly này không còn quan hệ với Thanh Khâu sơn các ngươi nữa, hiện tại các nàng là người của ta.
Sắc mặt Phương Hành khó coi nhìn nàng nói thẳng.
Mặt Hồ Tiên Cơ lạnh lùng, cân nhắc chậm rãi nói:
- Hình đạo hữu thật sự muốn lập ván cược này sao?
Phương Hành nhìn nàng ta như cười như không, nói khẽ:
- Không đặt cũng có thể, khi quay về ta đập món dị bảo kia.
- Ngươi... Ngươi dám!
Hồ Tiên Cơ ngây ngốc một chút, vô cùng tức giận, giống như không tin Phương Hành dám làm thế.
Mà Phương Hành lại nở nụ cười:
- Không phải lần đầu tiên ta hủy pháp bảo đâu, có gì không dám? Đều là vật ngoài thân mà thôi.
Hồ Tiên Cơ nhất thời nghẹn lời, nghĩ đến một chuyện... Tên khốn kiếp này thật sự có can đảm đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất