Chương 542: Thần sứ Thần Châu
Đối mặt với uy hiếp của Phương Hành, Hồ Tiên Cơ có chút lo lắng. Nàng ta còn nhớ, Phương Hành đã từng hủy một bảo kính uy lực không tầm thường trước mặt nàng. Loại bảo vật kia theo như mấy vị trưởng lão nghiên cứu thì tuyệt đối là một món chí bảo phẩm chất cực cao. Tuy nhiên, tên khốn kiếp kia vì muốn thoát thân mà không chút do dự, cho thấy hắn thật sự sẽ không đau lòng vì...
Nghĩ đến điểm này, trong lòng chuẩn bị một đống chuyện gây khó dễ cho Phương Hành nhưng không dám lấy ra.
- Được, ta cược với ngươi, định tại Yêu Đế các...
Thật lâu sau Hồ Tiên Cơ mới trầm giọng lên tiếng, muốn định tiền đặt cược của ván này.
- Ngươi cược thì tốt rồi, bọn tiểu hồ ly thuộc về ta.
Phương Hành cười ha ha một tiếng liền cắt ngang lời nàng ta, có chút hưng phấn nói với bọn Tiểu Bàn.
- Ngươi còn chưa thắng ta, các nàng còn chưa phải là người của ngươi.
Mày Hồ Tiên Cơ nhíu lại, đối với điệu bộ của Phương Hành càng thêm phản cảm.
- Sớm muộn gì tiểu gia ta cũng thắng, ta dẫn các nàng đi trước cũng không sao... Ngươi cũng đừng nói nhảm nữa, dù ngươi có nói bầu trời toạc ra, hôm nay ta cũng nhất định phải mang tiểu hồ ly đi, có bản lĩnh ngươi đánh lên Cô Nhận sơn mà đòi người.
Phương Hành cười ha ha cũng không thèm để ý đến nàng ta, mang theo một đám tiểu hồ ly tỏ vẻ muốn đi.
Mà Hồ Tiên Cơ cũng không thèm che giấu, hỏi thẳng:
- Ngươi lấy tự tin từ đâu cho rằng sẽ thắng ta?
Phương Hành dừng chân, quay đầu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt trêu tức, cười nói:
- Ngươi thì có là gì, xứng đấu pháp với ta sao?
Sau khi nói xong, trực tiếp đằng vân, bay đến một ngọn núi không người. Bọn người Đại Kim Ô, Ô Tang Nhi đành phải đuổi theo, Tiểu Bằng Vương nhìn Hồ Tiên Cơ một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì. Ô Nhất Điển co quắp như bùn nhão bên cạnh cũng nhảy vào không trung, đi theo bọn người Phương Hành, một mình Hồ Tiên Cơ ở lại, răng ngà nghiến răng rắc.
- Ngươi thì có là gì sao? Hắn không để ta vào mắt? Chờ sau khi vào Yêu Đế các, xem các ngươi đấu pháp với ta thế nào.
Hồ Tiên Cơ thấy Phương Hành không xem nàng ra gì thì tức giận đến toàn thân run lên, bàn tay cũng run nhẹ.
Nàng lại bị tên khốn kiếp khó coi kia khinh bỉ, trong lòng Hồ Tiên Cơ cảm giác vừa hoang đường, lại vừa buồn cười.
- Vị này chính là Tiên Cơ công chúa của Thanh Khâu sơn sao?
Đúng lúc Hồ Tiên Cơ tức giận một bụng ngột ngạt không có chỗ phát tác, bỗng nhiên có một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Hồ Tiên Cơ quay đầu nhìn lại, nhất thời sắc mặt trở nên vui vẻ, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Bái kiến mấy vị sư huynh Thần Châu.
Đã thấy từ xa có mấy thân ảnh trên không trung giá vân mà đến, người đi đầu là thiếu niên khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, người mặc hắc bào theo phong cách cổ xưa, cách ăn mặc rất ra vẻ người lớn. Còn vị thứ hai là một nam tử cao lớn đầu trọc, phía sau mang song đao to, phía trên khắc họa nhiều phù văn kỳ lạ, trên thân khí tức vô cùng hung hãn, có tu vi Kim Đan trung kỳ.
Mà người thứ ba là một cô gái người mặc váy đỏ, khăn gấm buộc tóc khá xinh đẹp, khí tức có chút âm lệ.
Phía sau bọn họ còn có ba nam một nữ, tuổi còn trẻ, tu vi Kim Đan, cũng là tuấn tài một phương.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn, bảy người này đều là Nhân tộc lại công khai xuất hiện ở nơi này.
- Tiên Cơ công chúa khách khí rồi, Thuần Dương Đường Hạc Linh Tử đến đây hữu lễ.
Cầm đầu đoàn người, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi lên tiếng mỉm cười nói.
Mà bốn người đi theo phía sau một người thần sắc trắng bệch, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn ngang bên dưới, trực tiếp thấy được cách đó không xa, Phương Hành mang theo một đám tiểu hồ ly xuống núi, ánh mắt lẫm liệt, trầm giọng nói:
- Quả nhiên là tên khốn kiếp kia, hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra, mấy vị sư huynh, ta tìm hắn thật khổ, đợi một chút, ta bắt hắn thẩm vấn đã.
Người này chính là người lúc trước bị Phương Hành tra tấn Trục Yêu Minh tiểu yêu, Thôi Thiểu Đình, nhìn thấy Phương Hành chỉ muốn đuổi theo bắt giết hắn.
- Đứng lại, ngươi muốn động thủ sao?
Lúc này, nữ tử mặc áo đỏ đột nhiên lên tiếng nói, giọng nói không nặng nhưng khiến Thôi Thiểu Đình sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Mà nữ tử áo đỏ dạy dỗ gã một câu rồi lại đi về hướng Hồ Tiên Cơ, nhẹ nhàng thi lễ:
- Không thấy Hồ Tiên Cơ ở đây sao?
Hồ Tiên Cơ liền giật mình, cho là bọn họ vì nể mặt nàng mới không trực tiếp đến bắt nhóm tiểu hồ ly cùng Phương Hành, nên cười khổ một tiếng nói:
- Mấy vị sư huynh khách khí rồi, đám tiểu hồ ly kia đúng là người Thanh Khâu sơn chúng ta, có điều rời núi đã lâu, quan hệ với bọn ta cũng khá nhạt, đến nỗi tên tu sĩ Nhân tộc kia lúc đầu chúng ta xem hắn là khách quý mà đối đãi, nhưng không nghĩ tới hắn lại lừa gạt hãm hại, không chuyện xấu nào không làm, thực sự rất quá đáng. Nếu không có Cô Nhận sơn che chở, Thanh Khâu sơn chúng ta sớm đã không dung hắn rồi.
Một câu liền phủ nhận quan hệ, sau đó thầm nghĩ làm như thế nào kết giao cùng bọn tu sĩ đến từ Thần Châu này.
Đối với trận đấu lần này, Hồ Tiên Cơ xem như mười phần nắm chắc.
Tuấn tài Yêu mạch ít nhất một nửa có thâm giao cùng nàng, nửa còn lại chỉ lo cho thân mình cũng không đứng về phe với Phương Hành mà đối địch với nàng. Trong khi đó hai thế lực bên ngoài tới thì Thương Lan Hải đã trở mặt với tên ngốc kia rồi, dù nàng không lên tiếng nhưng hai phe tiến vào Yêu Đế các chắc hẳn hai bên cũng đấu đến một mất một còn, nàng chỉ cần đợi cơ hội chiếm tiện nghi.
Đến nỗi mấy vị sứ giả Thần Châu này cũng đã sớm đối địch với tên khốn kiếp kia, không giúp nàng thì giúp ai?
Hồ Tiên Cơ rất hiểu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mượn nhờ sức người khác, lúc này phần thắng trong tay nàng ta nắm chắc mười phần.
Nhưng không nghĩ tới, đúng lúc Hồ Tiên Cơ cho rằng thế cục nàng ta đã nắm trong tay, chuẩn bị mời mấy vị khách quý Thần Châu này vào trong bữa tiệc kính vài chén thì nữ tử áo đỏ chợt che miệng cười một tiếng, ánh mắt đẹp nhìn Hồ Tiên Cơ từ trên xuống dưới, sau đó một lúc mới nói:
- Nghe đồn Tiên Cơ công chúa Thanh Khâu sơn chẳng những mỹ mạo vô song mà mưu kế cũng cao siêu.
Hồ Tiên Cơ cảm thấy sắc mặt nàng ta có chút không đúng, hơi ngẩn ra, nói khẽ:
- Chỉ là lời đồn, không xem là thật được.
Cô gái áo đỏ cười hì hì:
- Đúng thật không quá giống, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy ngươi chỉ thấy ngươi làm chuyện ngu xuẩn.
Sắc mặt Hồ Tiên Cơ khẽ biến nhưng không lập tức phát tác, mắt lạnh lùng nhìn cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ cười hi hì nói tiếp:
- Kỳ thật ta đến Yêu đình một lần rồi, có người nói hết chuyện của Thanh Khâu sơn cho ta biết, lúc đầu gặp, ngươi vì kết giao với chúng ta đã không tiếc giao người có ân với Hồ tộc ra, muốn ta nói cảm ơn ngươi sao? Nhưng xin lỗi ta không làm được. Chuyện này ta càng nghĩ càng thấy thú vị, nhịn không được... Ha ha, Tiên Cơ điện hạ ơi là Tiên Cơ điện hạ, ngươi có biết ngươi đã đắc tội với người mà ngươi không nên đắc tội không... Mà lúc đầu ngươi nên cùng hắn trở thành bằng hữu mới đúng.
Mặt Hồ Tiên Cơ càng khó coi hơn, một lúc lâu mới hỏi:
- Tiên Cơ ta làm sai chỗ nào, xin tỷ tỷ chỉ dạy.
Cô gái mặc áo đỏ lại cười nói:
- Tuổi tác ta nhỏ hơn ngươi, ngươi đừng gọi ta là tỷ tỷ, còn làm sai chỗ nào, ngươi sẽ tự biết.
Cũng vào lúc này, nam tử đầu trọc đứng chung một chỗ với nữ tử áo đỏ hỏi:
- Hồng Y sư tỷ, tỷ biết tên gia hỏa kia sao?
Hồng y nữ tử cười:
- Lúc đầu không dám xác định, chẳng qua là cảm thấy ba phần tương tự, về sau lại nghe từng chuyện từng chuyện hắn làm khiến cho ta có bảy phần xác định, vừa rồi từ xa nhìn hắn vài lần, đã xác định đến mười phần. Kỳ thật ta cũng không biết hắn, nhưng đệ đệ của ta quen biết hắn, hai người còn là huynh đệ nữa.
- Đệ đệ ngươi là huynh đệ của hắn sao?
Nam tử trọc đầu ngẩn ra:
- Là tên ngốc mang trường thương Phụng Thiên Đạo kia sao?
Cô gái áo đỏ lắc đầu:
- Chỉ là hai con chó săn thôi, Hành lão đại là người khác.
Nói xong nhìn Hồ Tiên Cơ liếc mắt, cố ý bổ sung một câu:
- Tốt nhất là không nên gây sự với hắn.
Những lời nói này khiến cho người ta không nghĩ ra được, mắt đẹp của cô gái áo đỏ nhìn quanh bốn phía, không nói ra trước mặt người khác mà chỉ truyền âm về phía người thiếu niên nhưng thân phận cùng tu vi cao nhất Hạc sư huynh kia. Hai mắt người thiếu niên nhất thời sáng lên, ngón tay vuốt Ngọc Giác bên hông, trầm giọng lên tiếng:
- Chu sư đệ, lệnh phù mang theo mấy cái?
Nam tử trọc đầu ngẩn ra, trả lời:
- Lần này đến Yêu đình mang theo mười hai cái, đã đưa ra ngoài ba cái.
Hạc sư huynh này trầm ngâm thật lâu, thản nhiên nói:
- Chừa cho hắn một cái, tìm cơ hội đưa cho hắn.
- Lệnh phù Thuần Dương đạo?
Nam tử đầu trọc nao nao, sắc mặt trịnh trọng nhận lấy.
Ánh mắt của bốn vị tiểu tổ Trục Minh Yêu ngạc nhiên, hầu kết khẽ động, theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Lệnh phù trân quý như thế mà muốn cho tên khốn kiếp kia sao?
Trong mắt bọn họ thoáng hiện dị quang, dường như không thể tin vào chuyện này.
Ngay cả Hồ Tiên Cơ cũng bị chuyện bọn họ nói làm sợ ngây cả ngươi, gương mặt xinh đẹp cố che dấu vẻ khiếp sợ.
- Chỉ là một tán tu thôi mà... Sao hắn lại được các ngươi xem trọng như thế?