Lược Thiên Ký

Chương 540: Một cước thì trả một cước

Chương 540: Một cước thì trả một cước

Trên thân Phương Hành sát khí vô hình phát tán ra khiến sắc mặt vốn hơi trì hoãn của lam giáp thị vệ bao phủ thêm một tầng sương lạnh, ánh mắt kích động nhìn Phương Hành, lạnh giọng nói:
- Tiểu hồ ly kia làm thế tử bị thương, vốn là đại tội, ta muốn chém chết nó tại chỗ. Nhưng tiểu Hồ nữ này cứng rắn muốn ngăn cản, ta chỉ đá nàng một cái, chưa từng muốn mạng nàng cũng xem như là khoan dung lắm rồi.
Đại khái gã nhìn qua mấy viên Thiên Nhất Thủy Tinh Đan cũng đoán được Phương Hành có thân phận không tầm thường, nên giải thích một câu, sau đó lạnh giọng hỏi:
- Không biết các hạ xuất thân ở đâu, đạo hiệu thế nào? Nếu không cam lòng có thể nói chuyện với Cửu Vương điện hạ tộc ta là được.
Nói chuyện như vậy so với Hồ Tiên Cơ đã khách khí hơn nhiều.
Nhưng sắc mặt Phương Hành lại không tốt hơn chút nào, khẽ lắc đầu đi về phía trước:
- Không có thời gian.
Trên đầu vai hắn, Tiểu Bàn hồ ly còn ngồi xổm, trong khuỷu cánh tay phải ôm lấy Hồ nữ Tiểu Nhất vừa ăn đan dược chữa thương, mặt hơi có chút huyết sắc. Có hai tên vướng víu như thế trên người, không ngờ còn muốn cùng người ta đấu pháp, chậm rãi tiến lên, trong miệng từ tốn nói:
- Ta dùng đan dược, trả lại thương tổn cho thế tử các ngươi, còn một cước này thì trả lại ngươi một cước…
Lam giáp thị vệ run lên, trên trán nhanh chóng lộ ra sát khí.
Nhưng còn chưa đợi gã lên tiếng, sát khí xuất hiện trong mắt, Phương Hành đã vèo một tiếng, chân cứng rắn đạp ra.
Trong tay ôm một đứa, trên vai có một con hồ ly ngồi xổm, nhìn tình huống này thế nào cũng không phù hợp đấu pháp cùng người ta. Bất ngờ, Phương Hành giơ chân đạp thẳng, một cước này trực tiếp dốc toàn lực, thân hình nhìn như không động nhưng trong chốc lát đã đột phá bốn năm trượng, vọt thẳng tới trước mặt lam giáp thị vệ, chân kề mặt tung một cước. Tốc độ này quá nhanh, Tiểu Bàn hồ ly trên vai hắn bay lên, hai móng vuốt nhỏ kéo tóc phía sau của hắn, giống như con diều treo trên không trung kêu chiêm chiếp.
Lúc này sắc mặt lam giáp thị vệ đại biến, toát mồ hôi lạnh toàn thân. Tu vi Kim Đan trung kỳ như gã phản ứng cũng không chậm, trong thời gian cực nhanh liền bóp pháp quyết, quát khẽ một tiếng, một bức tường băng màu lam ngăn cản giữa gã cùng Phương Hành. Tường băng dài khoảng chừng ba mét, chắc hơn thép, dù cầm một kiếm chém ngang chém dọc cũng chỉ tạo nên một dường lằn mà thôi.
Chẳng qua một cước này của Phương Hành không có chút dấu hiệu dừng lại nào, gã cũng chỉ có thời gian thi triển bí pháp này.
Đương nhiên trong lòng gã cũng không sợ hãi, cũng không e ngại, dù tường băng không ngăn được thì bảo giáp trên người gã cũng đủ để phòng ngự.
Trong lòng gã lúc này lửa giận đã cao vạn trượng, dù tên này có là ai, dám ra tay với gã cũng là tội lớn.
Vốn muốn bỏ qua cho hắn nhưng hiện tại xem ra không cho bọn con hoang này xem chút sức mạnh của Thiên Lan Hải là không được rồi…
Tất cả suy nghĩ trong nháy mắt đều lóe lên trong đầu của gã, còn chưa đưa ra được kết luận gì, một cước kia của Phương Hành đã tới.
Một cước này như một cú đá bình thường, vậy mà sức mạnh của nó quá lớn, như thương thép phá trận. Một cước kia như kình phong cuốn lên tạo thành hai cơn gió lốc vô cùng sắc bén, khiến mặt đất tách thành hai đường, bùn đất lật qua một bên tạo nên một rãnh sâu khoảng ba trượng, như vết đao cắt. Một cước này mang theo uy thế không gì không đánh nổi, đạp lên tường băng.
- Bụp…
Tường băng ngay cả thượng đẳng phi kiếm cũng không phá nổi trong phút chốc lại xuất hiện mạng nhện giống như vết rách, sau đó còn chưa đến một giây đã có âm thanh vỡ vụn vang lên. Một cước này của Phương Hành, dường như hoàn toàn không yếu đi chút nào, thực sự phá tường băng, lại thẳng tắp đá về phía lồng ngực trên người lam giáp thị vệ, giống hệt vị trí mà Hồ nữ Tiểu Nhất chịu một cước.
Ầm!
Một cước này ngắm ở trước ngực, bên trên Trạm Lam bảo giáp, sắc mặt thị vệ lúc này trở nên cổ quái.
Gã nhíu mày nhìn Phương Hành, ánh mắt phức tạp xen lẫn chấn kinh, không tin, nghi hoặc thậm chí sợ hãi…
- Vèo!
Sau một lúc im lặng bỗng nhiên gã bay ra ngoài, thân hình như viên đá, bay theo hướng ngã, đụng nát tường vây cao lớn của biệt viện, bay xẹt ra ngoài hư không, giống như sao băng rơi xuống ngọn núi đối diện. Từ xa nhìn thấy, bên trên vách đá của ngọn núi kia, mảnh đá vỡ nát, cây cỏ gãy lia, bụi bay mù mịt, mờ hồ có thể thấy được chỗ rơi xuống tạo thành một cái hố to…
Chỉ một cước có thể đạp từ núi này qua núi khác.
Nói thì dài dòng nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi.
Từ khi Phương Hành giơ chân lên đến khi lam giáp thị vệ bay ra ngoài, tốc độc nhanh đến mức căn bản chúng yêu không ngăn cản kịp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên ngọn núi nhất thời im lặng, duy chỉ có âm thanh tường băng vụn vỡ, rơi xuống đất, rung động đùng đùng.
Mà cái hộp trong tay lam giáp thị vệ bị rơi ra ngoài được Phương Hành lấy trở về, tiện tay đưa cho Tiểu Bàn trên vai hắn thưởng thức, mặt nở nụ cười lạnh, thấp giọng nói:
- Ngươi không lấy đan của ta, không chừng ta còn tha cho ngươi một mạng… Ngươi có can đảm nhận bồi thường của ta, thì ta cũng muốn ngươi phải bồi thường …
- Hắn lại dám xuất thủ với thị vệ Thiên Lan Hải…
- Hắn vậy mà một chân đạp chết Kim Đan trung kỳ, thị vệ của Thiên Lan Hải.
Chúng tu xung quanh trầm mặc, chỉ trọn vẹn trong ba hơi thở bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô.
Vô số ánh mắt nhìn qua, là ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Xưa nay nghe nói tán tu Nhân tộc này có bản lĩnh không nhỏ, ai nghĩ hắn có mấy phần thực lực chứ?
Bên trong sự hỗn loạn, Hồ nữ Tiểu Nhất nước mắt rưng rưng, chôn đầu nhỏ trong ngực Phương Hành.
Tiểu Bàn cũng bận bịu bò qua bò lại trên vai Phương Hành, ôm hộp đan dược hưng phấn ăn rồi kêu chiêm chiếp.
- Ngươi… Ngươi mà cũng dám đá bay Lam Sa tướng quân sao? Ngươi dám xuất thủ với người của ta?
Vào lúc này bỗng nhiên vang lên một tiếng hô lớn, lúc đầu là hoảng sợ, sau là tức giận vô cùng, chính là tên Lưu Ly thế tử, dù sao xuất thân cao quý nên cũng đã gặp nhiều cao thủ, vậy mà không bị hù dọa. Từ nhỏ đến giờ chưa tức giận thế này bao giờ, sau khi tới Yêu đình cũng luôn là dáng vẻ chẳng xem ai vào mắt, lúc này cũng không sợ, quát to lên.
- Ta không phải đá bay hắn mà là đá chết hắn!
Phương Hành lười biếng xoay người qua, ánh mắt tinh quái nhìn trên người Lưu Ly thế tử, cười nói:
- Tới phiên ngươi!
Lưu Ly thế tử đang điên cuồng la to thì đột nhiên thu lại giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dù nhóc con này to gan đến đâu nhưng nhìn dáng vẻ hung hăng của Phương Hành thì trong lòng khó tránh giật mình.
- Ngươi dám đụng đến ta? Bà nội ta sẽ lột da, rút gân, băm thây ngươi thành vạn đoạn…
Mặt Lưu Ly thế tử trắng bệch, thậm chí trong giọng nói bắt đầu phát run.
- Dù dọa người khác thì được, dám hù ta á? Ta nói cho ngươi biết, ta chẳng những đụng đến ngươi mà còn muốn rút gân lột da, kéo ruột ngươi ra, băm thành từng đoạn, lấy trộn với muối rồi lại cạy miệng cho ngươi ăn từng miếng, lấy mũi đao vạch tròng mắt ra, ngâm trong dược dịch, chờ khi bền chắc lại nhét vào trong mũi của ngươi, cánh tay, chân của ngươi toàn bộ đều cắt sạch, làm thành một cái nhân côn…
Mặt Phương Hành nở nụ cười, không nhanh không chậm nói với Lưu Ly thế tử.
Giọng nói thong dong êm tai cùng nội dung lời nói máu tanh, lại thêm khí thế hung ác kia hù Lưu Ly thế tử cứng cả đầu lưỡi. Nhất là lúc Phương Hành cúi người về phía nó, trước mắt nó như xuất hiện một tên hung thần ba đầu sáu tay, mặt tràn đầy khí thế hung ác, cầm đao xẻo từng chút từng chút linh hồn của nó, chia từng khúc từng khúc…
- Ta…
Ánh mắt Lưu Ly thế tử đục ngầu, khuôn mặt trở nên tái nhợt, trong lòng sợ hãi không thôi.
Chúng tu xung quanh trong lòng nguội lạnh, nhưng trong lúc nhất thời lại không lên tiếng ngăn cản.
- Dám xuất thủ với người của Thiên Lan Hải chúng ta, đáng chém!
Trong không khí vô cùng yên tĩnh đột nhiên một tiếng hét vang vọng trời cao dội lên, cách đó không xa trong không trung có một người trẻ tuổi đang dứng, môi hồng răng trắng, là nam tử cao gầy trên người mặc bộ ngân giáp đi qua. Nhìn thấy trên ngọn núi này, lam giáp thị vệ bị đá thành bùn nhão thì hét lên, một thương xuất thủ.
- Vèo.
Một thương này lại có một con lam sắc Thủy Long biến ảo, bay qua hư không gần trăm trượng, vọt đến ngọn núi chỗ Phương Hành.
Tu vi rõ ràng là Kim Đan, hơn nữa nhìn thấy tư thế xuất thủ, tuy là Kim Đan sơ kỳ nhưng so với lam giáp thị vệ còn mạnh hơn.
Chúng tu trong sân hơn phân nửa đều đoán được thân phận của nam tử này.
Cửu Vương tử Thiên Lan Hải, được xưng là Long tử trong thế hệ này, thiên tư cao nhất, lần này cũng được Long Hậu dẫn tới Yêu địa, chuẩn bị đưa vào Yêu Đế các tìm tạo hóa, kỳ tài của Long tộc, Cửu Vương tử Ngao Bại.
Tên là Bại nhưng từ nhỏ khiêu chiến những người kiêu ngạo cùng thế hệ Hải tộc, liên tục chiến đấu tứ hải chưa bại lần nào.
Trong tiếng hét vang, một thương xuất thủ, sát khí mãnh liệt bao phủ cả tòa biệt viện khiến người ta kinh sợ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên mọi người trong sân hoa mắt lên, một con Đại Điểu vàng óng lăng không bay lên, ngăn phía trước một thương kia, hai cánh nó cuốn lên, sức mạnh như bão táp đánh về con thủy long kia, đương nhiên người xuất thủ chính là Đại Kim Ô. Tiếng kêu của nó hung hăng càn quấy vô cùng:
- Yêu địa ngũ tiểu tổ ở đây, con mẹ nó, người nào dám phách lối? Xuất hiện đi.
Ầm!
Hai cơn gió lốc tạo thành lưỡi kiếm phong đâm vào con rồng nước biến ảo kia, sức mạnh to lớn bao phủ cả tòa sơn cốc, hai luồng sức mạnh giao hòa, rồng nước bị phá tạo thành một trận mưa to như trút nước, rơi xuống núi.
Vào lúc này, Ô Tang Nhi nhìn thấy hình dáng biểu ca xuất thủ, khóe miệng mỉm cười, không nói gì.
Tiểu Bằng Vương nghe danh hào “Yêu địa ngũ tiểu tổ” này thì vô thức mỉm cười, nhưng trong đó lại có chút cảm giác vinh dự.
Ô Nhất Điển sắp bị dọa cho tè ra quần, nhanh miệng lẩm bẩm:
- Tứ tiểu tổ là được rồi, kéo ta vào làm gì…
Mà Phương Hành thì căn bản không để ý đến Cửu Vương tử Thiên Lan Hải đánh tới trong không trung, mà vừa nói vừa đi về phía Lưu Ly thế tử, trong miệng thản nhiên nói:
- Cho nên, đừng ỷ vào mẹ ngươi hung ác mà tỏ vẻ uy phong với ta, chọc giận ta, ta chẳng những sẽ làm thịt ngươi mà còn thịt cả mẹ ngươi, giết sạch từng người trong đám tạp chủng Thiên Lan Hải các ngươi …
Một ngón tay nhẹ nhàng đưa ra, chỉ vào giữa mi tâm Lưu Ly thế tử.
- Nên nhớ kỹ người nào có thể chọc người nào không, biết chưa?
Phương Hành giơ ngón tay chỉ vào mi tâm Lưu Ly thế tử, nhẹ nhàng nói một câu.
- Oa…
Bỗng nhiên Lưu Ly thế tử khóc rống lên, trong đũng quần ướt nhẹp.
Một cảm giác hoảng sợ như khắc sâu vào trong đầu nó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất