Chương 543: Chớ chọc vào hắn
Lúc đầu vì muốn kết bạn cùng đám người Thần Châu này nên mới lấy oán báo ơn, muốn bắt Phương Hành giao cho bọn họ xử trí, muốn tạo được giao tình to lớn, để sau này có thể nhận được trợ giúp. Thế nhưng Hồ Tiên Cơ lại không thể nào ngờ đến, nàng một lòng kết giao cùng sứ giả Thần Châu, khi bọn họ biết thân phận của tán tu kia lại có phản ứng thế này.
Trong lúc nhất thời, tâm trạng loạn cả lên.
Hồ Tiên Cơ đã lờ mờ đoán được dường như bản thân đã phạm vào một việc hết sức sai lầm.
Sau khi kinh sợ, nàng ta ép buộc bản thân không được biểu hiện ra ngoài, tỏ vẻ thản nhiên nói:
- Vị tán tu kia là bằng hữu của các vị sao?
Tên Hạc sư huynh thản nhiên nói:
- Không phải là bằng hữu, nhưng nếu có cơ hội cũng muốn kết giao cùng người bạn như hắn.
Hồ Tiên Cơ lập tức không nói nên lời, sắc mặt khó coi đến cực điểm, sóng ngầm trong mắt đã bốc lên.
Qua một lúc lâu nàng ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Chắc hẳn các vị sư huynh cũng biết Thanh Khâu sơn chúng ta có chút ân oán với tu sĩ Nhân tộc Hình Phương, thậm chí hắn còn lấy cắp một món chí bảo. Lần này sau khi tiến vào Yêu Đế các, Tiên Cơ cùng hắn sẽ có một trận đấu pháp, đòi lại dị bảo, trước đó không biết hắn có quan hệ cùng các vị, nếu không sẽ không…
Vị Hạc sư huynh này như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng ta, ánh mắt nhìn nàng thản nhiên nói:
- Hồ tiên tử cứ yên tâm, ba sư huynh muội chúng ta vì Tu Giới đại kế mà đến, chỉ là dẫn độ, không nói tới ân oán, đương nhiên sẽ giữ vững sự trung lập, ân oán giữa các ngươi chúng ta sẽ không tham dự vào. Tuy ta muốn làm bằng hữu của hắn nhưng hiện tại chúng ta còn chưa quen biết, cho nên ngươi không cần lo lắng về chúng ta.
Hồ Tiên Cơ chính là đang chờ một câu này, nhất thời cảm thấy thở ra nhẹ nhõm, không ngờ vẻ mặt lạnh nhạt của Hạc sư huynh bỗng nhiên cười nói:
- Hồ tiên tử, ngươi là người mấy vị trưởng lão chọn ra muốn bái nhập Thần Châu tông môn, tuy còn chưa bái sư nhưng phần tình nghĩa sư huynh muội vẫn sẽ có, nên ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất vẫn không nên đấu pháp với người này.
Nói xong, y nhẹ nhàng lướt qua Hồ Tiên Cơ mà đi, tựa như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rời đi.
Hồ Tiên Cơ giật mình cứng người đứng nguyên tại chỗ, không nói nên lời…
Mà vào lúc này, cô gái áo đỏ cũng mỉm cười nhìn Hồ Tiên Cơ như mỉm cười trên nỗi đau của người khác:
- Tiên Cơ điện hạ cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cái tên gia hỏa kia không phải dễ chọc đâu, tiến vào Yêu Đế các các ngươi nên cẩn thật một chút, chậc chậc… Khuôn mặt ngươi xinh đẹp thế này bị hắn dùng một đao trảm đứt cổ, không biết sẽ có bao nhiêu người đau lòng đây…
Trong tiếng cười vang như chuông bạc, nàng như một đám mây hồng bồng bềnh bay đi, tiếng cười thật lâu không dứt.
Mà lúc này sắc mặt Hồ Tiên Cơ âm trầm muốn chảy ra nước rồi, câu hỏi cuối cùng của nàng ta như muốn thăm dò xem sứ giả Thần Châu có kết đồng minh cùng Phương Hành không, kết quả đúng như ý nàng, bọn họ sẽ không liên minh với hắn, nhưng cũng không đối địch với hắn. Tuy nhiên, lời nói cuối cùng kia của bọn họ là có ý gì?
Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy bản thân nàng không đủ bản lĩnh đấu pháp cùng tên gia hỏa kia sao?
Tên Nhân tộc khốn kiếp kia đến cùng có gì đáng sợ khiến bọn họ phải trịnh trọng như thế?
- Chỉ cần các ngươi giữ vững sự trung lập là tốt rồi, nếu hắn thật sự được Thần Châu xem trọng, vậy ta không thể để hắn qua Thần Châu.
Ý thức được mình làm sai ngay từ đầu, trong lòng Hồ Tiên Cơ lại sinh ra sát ý mãnh liệt hơn.
…
…
- Về sau nhớ kỹ ta đã dạy cho các ngươi là tiên hạ thủ vi cường, nhìn hắn không thuận mắt liền đánh, một người đánh không lại thì một đám tiến lên, đánh không lại thì âm thầm đâm hắn, âm thầm không được thì bẫy hắn. Không tranh thủ thời gian được, bẫy không được, đánh không lại, trốn không thoát thì liền báo cho Phương đại gia ta, để ta đến đánh hắn… À, đương nhiên, Tiểu Bàn cắn một cái này cũng không tệ, thưởng cho ngươi một quả mà ăn này.
- Chiêm chiếm…
- Miệng Tiểu Bàn thật ngọt, thưởng ngươi hai quả.
Lúc này trên một ngọn núi, Phương Hành mang theo một đám tiểu hồ ly truyền thụ cho chúng độc môn tâm pháp.
Đại Kim Ô, Ô Tang Nhi, Tiểu Bằng Vương cùng Ô Nhất Điển ngồi bên cạnh hắn. Đại Kim Ô vui chơi vô cùng thoải mái, Ô Tang Nhi thì lo lắng nhìn bọn tiểu hồ ly này, sợ các nàng bị Phương Hành dạy hư. Mặt Tiểu Bằng Vương tràn đầy sự khinh bỉ, giống như chướng mắt Phương Hành lại không dạy thành chúng người đứng đắn, mỗi ngày cứ suy nghĩ làm thế nào chiếm tiện nghi của người khác.
Còn Ô Nhất Điển chỉ ngồi nửa mông trên mặt ghế đá, dáng vẻ của một bộ dạng sợ hãi của quạ đen.
Ngọn núi này vừa rồi cũng có một nhóm tuấn kiệt uống rượu, địa vị cũng không thấp. Có điều khi Phương Hành vừa đến đã cưỡng ép đuổi người rời đi, chiếm đoạt yến hội cùng lực sĩ thị tỳ… Đáng nhắc tới là chuyện này Tiểu Bằng Vương lại xuất lực không ít. Lúc đầu nhóm người này gặp Phương Hành cùng Đại Kim Ô vẫn tỏ ra dáng vẻ không phục, Tiểu Bằng Vương lộ diện một cái, bọn họ lập tức chuồn đi.
Phi dương bạt hổ Tiểu Bằng Vương ở Yêu địa vẫn có mấy phần tiếng tăm.
- Một dám vướng víu, ngươi dự định xử lý thế nào?
Đại Kim Ô rót một nửa bình rượu, nốc một ngụm, điệu bộ hung hăng của gã khiến đám tiểu hồ ly không dám tới gần.
Phương Hành cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:
- Quay lại ném cho Cô Nhận sơn nuôi.
Tiểu Bằng Vương yên lặng liếc mắt không nói, tên khốn kiếp này xem Cô Nhận sơn là nhà của mình thật à?
Ô Tang Nhi:
- Hiện tại dù sao các nàng cũng là tộc nhân của Thanh Khâu sơn, nếu Thanh Khâu sơn đến đòi người, không biết có phiền phức gì không?
Phương Hành cười lạnh một tiếng:
- Đòi ta cũng không đưa, với thủ đoạn của con mụ lẳng lơ kia, đã nhìn thấy ta giết người thay cho đám tiểu hồ ly này, tám chín phần sẽ muốn thông qua bọn họ mà đối phó với ta, nếu không phải vậy ngươi cho là ta nhận các nàng làm gì? Dù sao Thanh Khâu sơn bọn nó cũng không thể trở về được, dù có muốn về thì cũng phải đợi đại gia đánh Thanh Khâu sơn rớt xuống rồi về.
Lời nói này khẩu khí thật lớn, mấy người đều ngây ngốc nhìn, đánh Thanh Khâu sơn sao? Chuyện này bá đạo đến thế nào chứ?
Chỉ có điều ngoại trừ Đại Kim Ô thì không ai xem là thật, chỉ coi như lời nói lúc nổi nóng của hắn.
Vốn Ô Tang Nhi muốn khuyên một chút, nói Hồ Tiên Cơ không phải là loại người này, có điều miệng nhỏ há ra lại không nói nên lời. Sau khi tên đại thổ phỉ Phương Hành xuất hiện, nhiều lần dồn Hồ Tiên Cơ đến cực hạn, khiến nàng ta lộ ra diện mạo mà bình thường nàng tuyệt đối không để người ta nhìn thấy, Ô Tang Nhi cảm giác Hồ Tiên Cơ có chút xa lạ.
Ngay cả Tiểu Bằng Vương cũng cảm thấy không thoải mái, mày chíu chặt, uống một ngụm rượu lớn.
Ô Tang Nhi hít một hơi dài, không nói gì thêm, chỉ lấy ra quyển trục kia, than thở nói:
- Lần này xong rồi, liên minh không kéo nổi một người, còn chọc Thương Lan Hải tức giận, lần này cơ hội chúng ta thua nhiều hơn thắng.
Tiểu Bằng Vương hừ một tiếng:
- Không có hy vọng thắng!
Phương Hành cùng Đại Kim Ô nhất thời trừng mắt nhìn y, Tiểu Bằng Vương rủ đầu xuống uống rượu, Ô Nhất Điển thì khóc đến mất mặt.
- Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không phải nói bên trong Yêu Đế các không được lấy mạng người sao? Tối đa chỉ không chiếm được cơ duyên, tay không mà về thôi. Nếu không phải lão Thụ Căn bá thần bí nói cho ta ba đạo quyết này bảo chúng ta cần vào Yêu Đế các thu hoạch được truyền thừa, ta còn thực sự không thích đi vào. Ha ha, nói đến cơ duyên Yêu tộc các ngươi đều là quỷ nghèo, chỉ có Tiên Tinh còn có chút thuận mắt…
Phương Hành đút bốn năm trái cây vào miệng Tiểu Bàn, biến miệng của nó thành bao tải, lúc này mới quay đầu nói.
Ô Tang Nhi chợt nhìn Phương Hành một cái nói:
- Làm gì đơn giản như thế, trước kia vào Yêu Đế các không ai bị mất mạng nhưng hiện tại không giống. Trước kia trăm năm chỉ có một thiên tài Yêu tộc đi vào, lần này đi vào ít thì cũng bốn năm chục người, vì tranh đoạt tạo hóa sẽ có phát sinh mâu thuẫn. Tuy Yêu đình ban xuống pháp chỉ cấm giết, nhưng nhỡ đâu giao tranh căng thẳng, ai mà không lo lắng. Thêm vào đó, vừa rồi ta thấy Tiên Cơ tỷ tỷ nhìn ngươi với ánh mắt không tốt, Thanh Khâu sơn sớm đã bắn tiếng, lần này trong Yêu Đế các sẽ hạ bệ ngươi, đoạt lấy dị bảo Hồ tộc của ngươi… Chuyện này, các vị trưởng bối đều đồng ý, nếu như ngươi thua trận nhất định phải giao ra món dị bảo kia, nếu không chỉ sợ mấy vị lão tổ Cô Nhận sơn cũng không bảo vệ được ngươi.
Phương Hành gật đầu cười hắc hắc, kỳ thật trong lòng hắn hiểu được Cô Nhận sơn không muốn vì hắn mà khai chiến cùng Thanh Khâu sơn.
Kỳ thật nói thẳng ra, nếu dị bảo Hồ tộc trong tay hắn có phân lượng không nặng, Cô Nhận sơn bảo vệ được hắn liền bảo vệ, Thanh Khâu sơn cũng không nói được gì. Giống như bảo khố của Hồ Tiên Cơ bị hắn trộm đi, trong đó cũng có không ít vật có giá trị nhưng Cô Nhận sơn truyền ra nói hắn là tiểu tổ Tà Vương nhất mạch, Thanh Khâu sơn đành phải nuốt cục tức này, không nói gì thêm.
Nhưng khi bên trong Hắc Uyên đại ngục hắn để lộ dị bảo có phân lượng quá nặng. Thanh Khâu sơn vì muốn đoạt lại dị bảo này đã không tiếc khai chiến, Cô Nhận sơn muốn bảo hộ hắn cũng phải tính toán một chút, dù sao Đại Bằng Điểu tuy cuồng ngạo nhưng cũng không phải là kẻ ngu, nhận biết được nếu thật sự hai tộc xảy ra chiến tranh sẽ trở thành tội nhân của Yêu tộc, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Có điều, thân phận của hắn cũng xem như đặc thù, mặt mũi của lão Tà đủ lớn, bọn họ cũng không dám làm hắn thua thiệt, thế là châm chước, định ra trận đánh cược này. Nhìn bề ngoài thì uy phong lẫm liệt, trên thực tế nói nhượng bộ cũng không có gì quá đáng.
Đương nhiên, ngoài mặt mấy tên gia hỏa kia sẽ không nói vậy, chỉ nói giao quyền lựa chọn vào tay hắn.
Cùng Hồ Tiên Cơ đấu một trận, nếu hắn thắng thì mọi chuyện dễ nói, nếu thua thì phải giao ra Thanh Hồ Quỷ Diện, đồng thời lấy thành tựu tạo hóa bên trong Yêu Đế các để đền bù tổn thất. Trước khi đến Thiên Phong Uyển, Bằng Ngũ tìm hắn nói chuyện một lần, ám chỉ nếu hắn xác định ở bên trong bản thân không địch lại Hồ Tiên Cơ thì có thể mang Thanh Hồ Quỷ Diện trả lại cho nàng ta để đền bù tổn thất, ân oán của Thanh Khâu sơn cùng hắn sẽ được xóa bỏ, sau đó còn có thể tặng cho hắn ngàn lượng linh tinh, hai viên Tiên Tinh để đền bù tổn thất.
Rồi sau khi vào Yêu Đế các Hồ Tiên Cơ sẽ không gây khó dễ cho hắn nữa, thậm chí còn liên thủ cùng hắn.
Từ điều này có thể nhìn ra được lòng tin của Cô Nhận sơn đối với hắn quả thật không lớn, âm thầm tìm điều khoản tốt hơn.
Có điều đám gia hỏa kia không đoán được…
Hắn dễ dàng gì mà cúi đầu như vậy.
Phương Hành cười lạnh một tiếng thầm nói:
- Có một ngàn lượng đã muốn ta nhận thua, xem thường ta quá!