Chương 545: Mạnh vì gạo, bạo vì tiền
- Haiz, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, thời cơ tiến vào Yêu Đế các lần này chính là nhờ Lân Hoa thế huynh cho ta…
Những người kia liếc nhìn nhau, công tử áo xanh không chút hổ thẹn, mỉm cười trả lời. Lúc y nói chuyện bên cạnh có mấy người cười hì hì hỗ trợ, điệu bộ tán dương kia đủ khiến cho người ta nổi trận lôi đình. Mà lúc này, Hồ Tiên Cơ, Sư tộc Cửu Đầu Tiểu Thánh cùng Tử Vụ Hồ Đạo Tử tỏ vẻ thờ ơ, bình thản đứng bên cạnh pháp thuyền chờ đợi thông đạo mở ra, tùy ý cho những người này nói chuyện.
Trong mắt Đại Kim Ô đã bốc hỏa, nhưng cũng không xem là nổi giận.
Lúc đầu tính tình gã cũng không được khá lắm, dưới tình huống bình thường gặp loại khiêu khích này hoặc bị bán đứng thì đã sớm nổi giận rồi, nhưng hôm nay chỉ liếc nhìn mấy người đối phương một chút, gã cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ mấy tên khốn kiếp này tuy không coi trọng nghĩa khí nhưng khi gã chơi cùng bọn chúng cũng biết chúng không đến nỗi đần độn, lúc này sao lại ngu ngốc đến chọc giận gã chứ?
Nghĩ như vậy ngược lại nở nụ cười, nói:
- Như vậy à, có thể đổi lấy cho các ngươi một cơ hội tiến vào Yêu Đế các cũng không tệ lắm, chẳng qua ta nghe người ta nói cơ hội của các ngươi người trong tộc cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới mua được.
Ánh mắt người kia trở nên lạnh lẽo, hít vào một hơi dài:
- Nếu không có công lao lần đó, dù có dùng tiền cũng không mua được.
Đại Kim Ô cười hắc hắc:
- Haiz, không ngờ Đại Kim gia ta cũng chỉ có giá trị một lần hối lộ, các ngươi nên lên giá một chút chứ.
- Ha ha… Lân Hoa thế huynh hình như đánh giá quá cao giá trị của bản thân mình rồi đó.
Thấy Đại Kim Ô không nổi giận, mấy người kia lại có chút ngoài ý muốn, nhìn nhau cố ý cười ha hả.
- Biết được chuyện đó là để đổi lấy chuyện này, lúc trước đổi lại là ta đại khái ta cũng không bỏ qua cơ hội duy nhất đó.
Sau khi cười lạnh, lại có một nam tử bản tướng xà đứng dậy, chắp tay trước ngực cười lạnh:
- Lân Hoa thế huynh, ngươi không cần âm dương quái khí mà nói chúng ta như vậy. Chúng ta là con cháu của tiểu tộc, không sánh bằng thân phận Cổ Yêu bát mạch Phù Tang sơn các ngươi, đối với ngươi, muốn vào Yêu Đế các chỉ là chuyện đơn giản, không phải sao? Ngược lại ta thấy ngươi càng ngày càng ngu xuẩn.
Một người khác lại nói:
- Đại khái Lân Hoa thế huynh không có bằng hữu nên đói bụng ăn quàng, kỳ thật ngươi không cần lo lắng, đã ra khỏi Hắc Uyên đại ngục, đại nhân Yêu đình cũng không trách tội ngươi, chuyện trước kia chúng ta có thể xóa đi không tính toán nữa. Có điều ngươi thông minh như thế sao cứ cố tình dính cùng tên tu sĩ Nhân tộc bẩn thỉu kia chứ?
- Hừ hừ, trước đó trộm đồ trong bảo khố của Hồ tiên tử cũng là hắn phải không? Ha ha, hạng người này ngay cả tu sĩ cũng không xứng, chỉ xứng gọi là dê ba chân. Trước kia khi ta ở chiến trường Dực Châu giằng co với Trục Yêu Minh, ngày nào mà không ăn trên mười con? Lân Hoa thế huynh, ngươi thật đúng làcàng ngày càng hồ đồ, lần này lên pháp thuyền, chúng ta liền sát cánh bên nhau tiến nhập vào Yêu Đế các, hỗ trợ cho nhau thì tốt hơn đó.
Đám người này nói xong, lửa giận đã chĩa đến Phương Hành, nhìn hắn cười ha ha.
- Mẹ nhà nó, Đại kim gia ta chưa từng tức giận…
Vốn Đại Kim Ô không phải là người kiềm chế tốt, lúc đầu còn cố áp chế lửa giận, nhưng lửa giận này khiến gã xém chút nổ tung.
Dù biết rõ bọn này chỉ đang cố chọc gã tức giận nhưng gã không đè nén được cơn tức này.
Tuy nhiên đúng lúc này, Phương Hành lại uể oải lên tiếng, hắn nhìn bọn kia đang khiêu khích tên ngốc nhà mình, chỉ nhìn Hồ Tiên Cơ cười nói:
- Hồ ly lẳng lơ, ngươi bảo những tên ngu ngốc này đến cố ý tranh cãi sao? Hai chúng ta có cần ầm ĩ một chút không?
Sắc mặt Hồ Tiên Cơ bình thản, lặng lẽ nói:
- Miệng trên người bọn họ, liên quan gì đến ta?
Phương Hành cười lạnh một tiếng:
- Không có ngươi xúi giục, bọn họ dù có mấy lá gan cũng không dám đến trêu chọc ta.
Hắn nói thế khiến mí mắt Hồ Tiên Cơ sụp xuống, nửa ngày không nói tiếp, những người bên cạnh nàng ta cũng ngậm miệng.
Trước đây không lâu còn đang cố ý châm chọc, diệu bộ cười cợt, lúc này cả đám đều trầm mặc, thần sắc khác nhau, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng. Mà đúng vậy, Phương Hành nói không sai, hiện tại thực lực của hắn hơn người, trải qua những chuyện vừa rồi danh tiếng vang xa, trên danh nghĩa lại là tiểu tổ Cô Nhận sơn, mà Đại Kim Ô Phù Tang sơn lại có thực lực không thua gì Nguyên Anh lão tổ hiện thế, thân phận các Yêu tộc cũng không thể khinh thường, đám này là tuấn kiệt xuất thân từ tiểu tộc, thật đúng là không có khả năng khiêu khích bọn họ.
Trên thực tế, Đại Kim Ô không tìm bọn họ báo thù là tốt rồi, làm gì có dũng khí mà chủ động trêu chọc chứ?
Mà Hồ Tiên Cơ ngẩng đầu nhìn người của Thần Châu, cũng không trả lời. Qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Phương Hành thản nhiên nói:
- Hình đạo hữu, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao dị bảo Thanh Khâu sơn cho chúng ta, chuyện cũ trước kia xem như bỏ qua… Thậm chí ta có thể làm chủ để hậu duệ Cửu Cô nhất mạch bái thành môn hạ của ngươi, đối với chúng ta, đối với ngươi đều có lợi.
- Bái nhập môn hạ của ta?
Phương Hành suy nghĩ một chút cười nói:
- Ngươi muốn dùng tiểu hồ ly đổi dị bảo trong tay của ta?
Hồ Tiên Cơ bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói:
- Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được.
Phương Hành cười ha ha, bỗng gương mặt trở nên lạnh băng thốt lên:
- Không đổi!
Hồ Tiên Cơ hít một hơi thật sâu giống như kiềm chế tức giận trong lòng:
- Vậy sẽ nhanh chóng quyết định thắng bại thôi.
Nói xong nhìn thoáng qua pháp thuyền, thản nhiên nói:
- Chúng ta sẽ theo sát phía sau ngươi tiến vào Yêu Đế các, đừng hòng trốn chạy.
Phương Hành nhìn pháp thuyền bên người Hồ Tiên Cơ, hiểu ý tứ nàng ta, cũng cười nói;
- Ngươi sợ ta chạy sao?
Quy luật tiến vào Yêu Đế các hắn nghe rất rõ ràng, vào các này như tiến vào một tiểu thế giới khác, cửa vào chỉ có một cái, nhưng thế giới kia cụ thể lớn nhỏ thế nào dựa theo thứ tự tiến vào trước sau mà quyết định khoảng cách bao xa. Sau khi tiến vào Yêu Đế các, khả năng cự ly cách nhau khá xa, theo thứ tự vào Yêu Đế các cũng xuất hiện ở các vị trí liền nhau.
Hồ Tiên Cơ này lại sợ hắn tiến vào Yêu Đế các sẽ chạy trốn, dự định theo sát hắn.
Hồ Tiên Cơ thản nhiên nói:
- Dù sao chúng ta đều tiến vào Yêu Đế các giành tạo hóa, những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên phải mau giải quyết. Vừa vào Yêu Đế các, cao nhân tiền bối các tộc đều chỉ có thể ngồi nhìn, chúng ta lập tức có thể phân ra cao thấp. Hình đạo hữu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng đi thì hơn, bên cạnh ta còn có mười hai đạo hữu, bọn họ không quen nhìn hành động của ngươi, vào Yêu Đế các muốn lĩnh giáo ngươi một phen.
Lời này nói ra cũng đã hạ quyết định, hàm ẩn sát khí.
Vào lúc này, Sư tộc Cửu Đầu Tiểu Thánh cũng lạnh lùng lên tiếng:
- Tiểu quỷ, hôm qua trong bữa tiệc ngươi mở miệng khinh thường ta, lần này tiến vào Yêu Đế các nhất định phải để ngươi xem U Minh sơn chúng ta thần thông quảng đại như thế nào.
Ánh mắt màu xanh chuyển động nhìn qua Hồ Tiên Cơ:
- Hồ tiên tử, ta vì muốn lấy đầu người này nên mới muốn kết minh cùng ngươi, sau khi tiến vào Yêu Đế các, kẻ này cho ta. Sau khi lấy đầu hắn, chúng ta không ai nợ ai, nếu Cô Nhận sơn ghi hận ta giết tộc nhân của bọn họ cũng có thể đến U Minh sơn tìm ta.
Còn Tử Vụ Hồ Đạo Tử nhẹ giọng cười ra tiếng:
- Ta thì nợ Hồ tiên tử một ân tình, chỉ vì trả nợ mà thôi, nếu Hồ tiên tử cần ta xuất thủ, ta chỉ giết một người trong đám bọn hắn, nhưng nhiều thì không giết.
- Ha ha, Lân Hoa đạo hữu, chúng ta cũng biết rõ sau chuyện kia nhất định ngươi sẽ hận chúng ta thấu xương. Lần này tiến vào Yêu Đế các sẽ cho ngươi cơ hội trả thù chúng ta, có điều chúng ta cũng biết người này ngươi gặp ở Nam Chiêm, thực lực bất phàm, ngay cả lão tiền bối Hắc Mộc Lĩnh cũng bị hắn chém giết, cho nên đừng trách chúng ta không mặt đối mặt cùng ngươi giải quyết.
Ngay cả đám yêu tu từng bán đứng Kim Ô cũng lạnh nhạt nói, thần sắc khắc nghiệt, hiển nhiên cũng đã hạ quyết định ôm chân Hồ Tiên Cơ, cũng vì lo lắng Đại Kim Ô tìm bọn hắn báo thù, thậm chí quyết định dốc sức thay Hồ Tiên Cơ coi Đại Kim Ô là kẻ địch. Mặc dù điều này khiến sự thù hận sẽ khắc sâu hơn, nhưng chắc chắn đây là sự lựa chọn mà bọn hắn đã suy nghĩ kỹ.
Nghe những lời này, Ngũ Tổ minh nhìn nhau, vô cùng áp lực.
Có thể thấy được Hồ Tiên Cơ này thật sự rất lợi hại, lại có thể lôi kéo được nhiều đồng minh đến vậy. Thậm chí ngay cả Cổ Yêu bát mạch Sư tộc U Minh sơn, Lý tộc Tử Vụ Hồ Đạo Tử đều giúp nàng. Sư tộc Cửu Đầu Tiểu Thánh cùng Tử Vụ Hồ Đạo Tử đều không phải là người bình thường, thực lực kinh người, là những tuấn tài của Yêu tộc, được vinh dự là hi vọng của một tộc, mà chín yêu tu khác ai cũng có sở trường riêng, không thể khinh thường.
Phần lớn bọn họ đều xuất thân tiểu tộc, nói mạnh nhưng so ra vẫn kém xuất thân đại tộc của bọn Hồ Tiên Cơ, Sư tộc Cửu Đầu Tiểu Thánh, Tử Vụ Hồ Đạo Tử, còn nếu nói yếu thì cũng không hẳn vậy. Có thể thấy được, trong mấy vạn tiểu bối Yêu tộc trổ hết tài năng, có thể dành được một vị trí tiến vào Yêu Đế các, ai lại không có thanh danh? Một khi đấu pháp có lẽ bọn họ sẽ không bằng Phương Hành cùng Đại Kim Ô, nhưng nhân số càng nhiều, cũng có nghĩa sức mạnh bọn họ càng lớn, Tiểu Bằng Vương, Ô Tang Nhi, Ô Nhất Điển còn chưa Kết Đan, chỉ có thể cuốn lấy Đại Kim Ô.
Hôm nay, Hồ Tiên Cơ chiếm ưu thế chỗ này, nàng ta mạnh vì gạo, bạo vì tiền, triệu tập nhiều người ở bên cạnh như thế đúng là dễ như trở bàn tay. Ngoại trừ Sư tộc Cửu Đầu Tiểu Thánh cùng Tử Vụ Đạo Hồ Tử cần nàng hỗ trợ một chút bên ngoài, còn những người khác chẳng qua nàng chỉ cần nói một câu liền chủ động xin giúp sức. Những tuấn kiệt tiểu tộc này cũng muốn mượn lực của nàng, muốn kiếm nhiều may mắn một chút.
Có được bọn họ tương trợ, trận cược này khiến Phương Hành nhận lấy cục diện một địch ba, phần thắng thấp đến cực điểm.
Ô Tang Nhi vô cùng khó xử, muốn khuyên hắn nhận thua lại sợ đả thương đến mặt mũi của hắn. Đại Kim Ô thì không ngừng suy nghĩ, nếu gã là tiểu thổ phỉ kia sẽ dùng phương pháp gì thoát khỏi khốn cảnh. Tuy nhiên rốt cục gã cũng không thu được gì, chỉ có thể thừa nhận gã thật sự không bằng tiểu khốn kiếp hung ác kia. Gã đoán nhất định Phương Hành đã có phương pháp giải quyết, có điều gã nghĩ không ra mà thôi. Còn mặt của Kim Sí Tiểu Bằng Vương có chút cổ quái, đầu buông thõng giống như không muốn ngẩng đầu nhìn Hồ Tiên Cơ, càng không muốn dưới trường hợp này lên tiếng nói câu gì cả.
Đến nỗi Ô Nhất Điển… Đúng, đến cả Ô Nhất Điển cũng không lắm lời.
Nhưng lúc này đột nhiên Phương Hành duỗi lưng, khiến khung xương rêu lên răng rắc, giống như thân thể vươn mình tỉnh giấc.
- Hồ ly lẳng lơ, ngươi thật sự nghĩ ngươi sẽ thắng ta sao?
Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, nhìn quét qua Hồ Tiên Cơ, lại nhìn về phía chúng yêu bên cạnh nàng, một lúc lâu mới cười ha ha nói:
- Ta ghét nhất là những tên khốn kiếp như các ngươi, lừa Đại Ô Nha chúng ta không nói, lại bán đứng hắn. Các ngươi cho rằng hồ ly lẳng lơ này lớn lên có hai bắp đùi bóng bảy cho ngươi đến ôm làm chỗ dựa là được sao? Ha ha, xem ra lần này tiểu gia ta nên dạy dỗ các ngươi một chút nên làm người như thế nào…