Chương 546: Tiên hạ thủ vi cường
Giọng nói lạnh lẽo nhất thời làm cho nhân mã phe Hồ Tiên Cơ có phần hết hồn, loáng thoáng như có khí tức cực kỳ đáng sợ bao phủ quanh mình làm bọn họ cảm giác có chút quái dị, cũng làm trong lòng Hồ Tiên Cơ xuất hiện báo động cực mạnh. Nàng ta không nhịn được nhớ tới lời căn dặn của mấy vị sứ giả Thần Châu trước đó, chỉ có điều rất nhanh, nàng liền ép mình bình tĩnh lại, nhận định Phương Hành chỉ đang phô trương thanh thế.
Không nói đến ai khác, mình cùng Cửu Đầu Tiểu Thánh của Sư tộc và Đạo Tử của Tử Vụ Hồ liên thủ lại quyết không thể nào không bắt nổi tu sĩ Nhân tộc này được.
- Hừ, phô trương thanh thế sao?
Cửu Đầu Tiểu Thánh của Sư tộc U Minh sơn dẫn đầu lạnh lùng chế giễu, ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi màu xanh nam chiếu thẳng vào mặt Phương Hành.
- Nói lời vô ích để làm gì? Bằng vào chút bản lĩnh của mấy người các ngươi, có năng lực gì đấu pháp với bọn ta?
Bên cạnh Hồ Tiên Cơ cũng có một vị anh tuấn của Yêu tộc lạnh lùng quát, cũng là Yêu tu xuất thân từ tiểu tộc, ban đầu đánh chết cũng sẽ không dám gây thù với mình như vậy, chỉ có điều lúc này đang liên minh với Hồ Tiên Cơ, lại đối mặt với cục diện tất thắng nên mới dám nhảy ra thể hiện.
- Lời vô ích?
Ánh mắt của Phương Hành yếu ớt, chợt thay đổi nét mặt, cười hắc hắc:
- Ta chưa bao giờ nói lời vô ích!
- Yêu tế đã xong, thông đạo mở ra...
Ngay vào lúc này, ở tuyến đầu của quảng trường, thập đại trưởng lão thi hành xong nghi thức tế lễ liền có một người hét lớn, sau đó mười vị đại trưởng lão đồng loạt lấy ra một vật phẩm, đều là thú trảo(móng), thú giác(sừng), thú bì(da), không có trường hợp cá biệt. Khí tức xưa cũ, trong tiếng hét vang liền cùng giơ đồ đang cầm trong tay lên không trung. Trên mười vật đó đồng thời bắn ra một chùm ánh sáng màu xám bao phủ Yêu tháp.
Còn trên đỉnh Yêu tháp lại đột nhiên xuất hiện một tia ngân quang bắn thẳng lên không trung, trên bầu trời đang hoàn toàn quang đãng lại bỗng nhiên có mây đen cuồn cuộn kéo tới bao phủ địa vực vạn dặm. Từng đám mây đen quỷ dị xuất hiện rồi tụ lại tạo thành hình dạng đầu của một con yêu thú, trong đôi mắt trống rỗng bắn ra ánh sáng như tới từ hư vô, sau đó miệng há ra, a một tiếng, gió lạnh cuộn lên thổi khắp quảng trường...
- Miệng thú chính là thông đạo. Chỉ có thể mở ra trong thời gian mười hơi thở, mau mau ngự thuyền vào trong...
Trong thập trưởng lão của Yêu đình có một vị trưởng lão quát to, nhắc nhở tuấn kiệt của Yêu tộc có mặt trên quảng trường.
- Vèo vèo vèo
Đã chuẩn bị từ trước, tuấn kiệt của Yêu tộc không đợi ông ta phân phó đã đều nhìn ra, lúc miệng thú mở ra đều đã đồng loạt nhảy lên pháp thuyền, sau đó điều khiển pháp thuyền hóa thành lưu quang phóng về phía miệng thú.
- Mau mau mau, chúng ta cũng vào đi!
Đại Kim Ô vội vội vàng vàng kéo Ô Tang Nhi chui lên pháp thuyền, ở một phía khác, Tiểu Bằng Vương cũng dẫn theo Ô Nhất Điển tiến vào.
Ở ngoài pháp thuyền lại chỉ còn một mình Phương Hành, mắt lạnh nhìn Hồ Tiên Cơ ở phía sau cách đó không xa.
Bên phe Hồ Tiên Cơ, tu sĩ đồng minh cũng đã tiến vào pháp thuyền, Hồ Tiên Cơ vốn muốn đi vào nhưng lại nhìn thấy Phương Hành không vào pháp thuyền liền thoáng chậm lại, mắt lạnh nhìn Phương Hành. Thấy dáng vẻ hắn đang suy nghĩ sâu sa thì khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lùng, cho rằng tu sĩ Nhân tộc trước đến nay to gan lớn mật này rốt cục vẫn phải sợ mình, đã sinh lòng rút lui, không tiến vào Yêu Đế các nữa.
Nàng ta cũng không lo lắng, cho dù Phương Hành lâm trận bỏ chạy, mình cũng coi như đã thắng trận này.
- Hồ ly lẳng lơ kia, ngươi luôn mồm nói muốn cướp lại dị bảo Hồ tộc nhưng bảo này ngươi lại chưa từng được nhìn thấy, không sợ ta lừa ngươi sao?
Trong sự trầm mặc, Phương Hành bỗng nhiên mở miệng, cười nói với Hồ Tiên Cơ.
Hồ Tiên Cơ nhìn thấy thời gian cấp bách, nửa người đã tiến vào trong pháp thuyền rồi nhưng lời nói của Phương Hành lại làm nàng ta hơi ngẩn ra.
- Ta cho ngươi xem thử nhé!
Giờ này khắc này, thời gian cấp bách cực kỳ, trên quảng trường Bạch Ngọc, chư pháp thuyền đều đã vọt lên, ngay cả pháp thuyền mà Phương Hành đáng nhẽ phải lên cũng đã bay lên giữa không trung rồi, chỉ đợi Phương Hành lên pháp thuyền thì sẽ lập tức bay lên trời. Chỗ pháp thuyền của Hồ Tiên Cơ, người bên trong đang thúc giục nàng ta rồi nhưng ngay lúc này Phương Hành lại nói vậy, đột nhiên lấy Thanh Hồ Quỷ Diện ra đeo lên mặt mình.
- Là mặt nạ?
Hồ Tiên Cơ liếc thấy mặt nạ này thì nhất thời hơi ngẩn ngơ, trong lòng có một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Mặt nạ này dường như làm nàng ta cảm thấy hết sức quen thuộc, giống như trời sinh nên thuộc về mình vậy.
- Lại cho ngươi xem uy lực của nó nhé!
Phương Hành đã đeo mặt nạ bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, bắn ra một viên tiên tinh khảm giữa trán của mặt nạ.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh cuồng bạo từ trên người Phương Hành phóng ra ngoài, còn hắn đã đồng thời cầm cự kiếm hắc sắc trong tay.
- Cũng khá lợi hại đó...
Phương Hành kêu to, dường như đang biểu diễn uy lực của mặt nạ này trước mặt Hồ Tiên Cơ. Hai tay cầm kiếm chém ra một kiếm cường liệt dữ dằn đến khó có thể dùng lời diễn tả được, có thể nói là như dẫn động thiên tượng kịch biến, hung hăng chém về phía pháp thuyền của các nàng.
Cự kiếm hắc sắc dài gấp ba so với bình thường, chiều rộng gấp ba, dày gấp ba, được hai tay Phương Hành nắm lấy, quả thực giống như một con cự long màu đen. Viên tiên linh lớn bằng bụng ngón tay cái hầu như trong một chốc đó liền bắt đầu cháy rừng rực, thăm thẳm như một con mắt rực lửa mới sinh ra trên trán của Phương Hành, nhưng sức mạnh do tiên tinh thiêu đốt phóng ra thì thông qua mặt nạ, như một cơn sóng triều trút vào trong cơ thể Phương Hành.
- Ầm!
Một kiếm này giống như bổ đôi hư không, cuồng phong cuồn cuộn kéo tới, rít lên chém thẳng vào pháp thuyền.
Lúc này đang chuẩn bị rời đi, Yêu tu của Tiên Tử minh phe Hồ Tiên Cơ đều đã tiến vào pháp thuyền, chỉ đợi bay vào Yêu Đế các. Cho dù là Hồ Tiên Cơ cũng lo lắng vì U Minh thông đạo mở trong thời gian quá ngắn, nửa người đã tiến vào pháp thuyền, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng theo pháp thuyền của Phương Hành vọt vào Yêu Đế các. Nàng ta cũng không ngờ Phương Hành lại không vào pháp thuyền, chọn động thủ ngay vào lúc này.
Hành động khi người ta không đề phòng này, vừa hay trì hoãn lại một chút.
Phương Hành lấy Thanh Hồ Quỷ Diện mà nàng ra luôn mơ ước ra làm nàng kinh hãi, tâm thần lỏng lẻo, lại trì hoãn thêm một chút.
Phương Hành đeo Thanh Hồ Quỷ Diện lên, thực lực đại tăng, xuất thủ như phong lôi làm trái tim nàng ta chậm thêm một nhịp.
Vì thế dĩ nhiên dẫn tới Hồ Tiên Cơ thậm chí còn không có suy nghĩ ngăn cản.
Cho tới khi một kiếm lôi đình này chém lên pháp thuyền, nàng ta vốn dĩ xưa nay chỉ lấy trí tuệ và mưu kế để ngăn địch cũng vô ý thức tạm lánh ra bên ngoài.
Thân hình như mây, trong giây lát đó bay ra xa ba trượng.
Sau khi bay ra ngoài ba trượng, Hồ Tiên Cơ mới bỗng nhiên rùng mình, thầm kêu: “Không ổn!”
- Ngươi dám!
Hồ Tiên Cơ nghiêm ngặt quát, miệng phun một viên hồng đan bay trên không trung, kiếm khí tung hoành, chém thẳng về phía Phương Hành.
Chỉ có điều lúc này đã quá muộn.
Một kiếm của Phương Hành bởi vì lực đạo thực sự là hùng hồn cuồng bạo, tuy trong mắt mọi người đang quan sát dường như cảm thấy cực kỳ thong thả nhưng trên thực tế một kiếm này từ khi xuất thủ tới khi bổ lên trận pháp của pháp thuyền ngay cả một phần mười hơi thở cũng chưa tới. Còn sau khi đánh ra một kiếm này, hung tính của Phương Hành hoàn toàn được phóng thích, trong tiếng cười điên dại, hai cánh tay vung lên lần nữa xuất kiếm, xuất kiếm, lại xuất kiếm...
Một chốc, ước chừng đã chém ra bảy, tám kiếm!
Bởi vì xuất kiếm quá nhanh, bảy, tám kiếm này chém xuống, ở trong mắt người khác lại chỉ như một kiếm!
Không có gì vững chắc mà không phá nổi, một kiếm phi mĩ như phong lôi tựa núi vỡ, nặng nề bổ lên pháp trận bổn nguyên của pháp thuyền.
- Ha ha ha ha, ai bảo đám khốn kiếp các người dám chọc vào ta!
Trong tiếng rống to, pháp thuyền này cho dù may mắn hơn nữa thì dưới lực cực kỳ cuồng bạo đó cũng không thể chịu được một kiếm này. Trong tiếng chấn động răng rắc dần vỡ toang, pháp nguyên tức thì bị một kiếm của Phương Hành chém vỡ giống như pháo hoa, phát tán ra tứ phía. Cho tới lúc này, một chiêu “Hồ Đan kiếm” của Hồ Tiên Cơ mới khó khăn lắm tỏa ra kiếm khí ngập trời chém thẳng về phía Phương Hành.
- Con đàn bà thối, muốn đấu pháp với ta, trước tiên vào được Yêu Đế các rồi hãy nói!
Phương Hành cười ha ha, cự kiếm hắc sắc trong tay cản trước người. Kiếm khí của Hồ Tiên Cơ vừa xông đánh lên kiếm lại đẩy Phương Hành như một con diều hâu bằng giấy bay thẳng về phía sau. Mà ở phía sau hắn, Đại Kim Ô phản ứng nhanh nhất cũng đoán được tâm tư của Phương Hành, lập tức thúc giục pháp thuyền. Lúc này pháp thuyền vừa hay bay lên cao ba trượng, đón được Phương Hành rồi bay lên trời cao.
- Vèo...
Ở hơi thở thứ tám sau khi U Minh thông đạo mở ra, pháp thuyền của Phương Hành vọt vào U Minh thông đạo, biến mất.
Duy chỉ còn một câu nói phiêu đãng trên không trung:
- Hồ ly lẳng lơ, bài học đầu tiên ta dạy ngươi, muốn đấu pháp, phải tiên hạ thủ vi cường...
- Tên khốn kiếp, ta phải giết ngươi...
Còn lúc này Hồ Tiên Cơ đã như một kẻ điên chạy vọt về phía trước mấy bước, hai mắt hoàn toàn đỏ ngầu, hét tới khàn cả giọng.
Lúc này nàng ta đã hoàn toàn không còn tiên khí không nhiễm khói lửa nhân gian lúc bình thường, đầy mặt là oán khí hung ác.
Vậy mà lại làm ra chuyện như thế!
Vậy mà lại dùng thủ đoạn vô sỉ bậc này!
Trong lòng Hồ Tiên Cơ hận không thể chém Phương Hành thành thịt vụn, nhưng lúc này trong miệng lại chỉ có thể rống to mà thôi.
Còn Yêu tu ở trong pháp thuyền lúc này cũng đều cảnh giác, nhao nhao vọt ra từ pháp thuyền. Không phải là bọn họ phản ứng quá chậm, thật sự là pháp thuyền chỉ có một cánh cửa sập, cho dù muốn đi ra cũng phải ra lần lượt từng người. Điều này làm cho sau khi bọn họ ra ngoài hết thì đã không thấy bóng người nào trên quảng trường, lũ Yêu tu cùng tới đây cùng với thập đại trưởng lão trong Yêu đình cũng đã không thấy đâu nữa...
Trên không trung, U Minh thông đạo sắp đóng, nhưng pháp thuyền của bọn họ lại...
Vỡ nát!
Ngay cả pháp nguyên cũng bị người ta làm hỏng rồi, tất cả phòng ngự thậm chí là cấm chế trên pháp thuyền cũng đã biến mất không còn chút gì nữa!
Tình huống gì đây?
Sau khi đi ra ngoài, suy nghĩ đầu tiên của đám yêu tu này chính là như vậy...
Còn ở xung quanh, vô số tộc nhân Yêu mạch vây xem cũng đều ngây người, cảnh tượng mới rồi thực sự là quá mức bất ngờ. Tuy mỗi người đều biết ân oán giữa Hồ Tiên Cơ và tu sĩ Nhân tộc, cũng biết sau khi các nàng tiến vào Yêu Đế các tất sẽ đại chiến một trận, thậm chí nếu không có một bên cúi đầu nhận thua, trận chiến đó thậm chí sẽ liên quan tới sinh tử, nhưng mà không ai ngờ bây giờ lại thành ra như vậy!
Còn chưa tiến vào Yêu Đế các, trận chiến lại bắt đầu rồi?
Tiên hạ thủ vi cường, cũng không phải như thế này chứ?