Chương 549: Oan gia ngõ hẹp
Mà lúc này pháp thuyền cũng đã xuyên qua vô tận loạn lưu, ngừng rung động dữ dội, dường như đã tới được một chỗ nhẹ nhàng. Mọi người đều biết đã vào trong Yêu Đế các, liền từ trong pháp thuyền nhìn ra bên ngoài, thình lình nhìn thấy một chỗ vô cùng kỳ dị, chung quanh vậy mà không có mặt trời không có trăng, giống như như là một vùng tinh không, xung quanh là từng vùng tinh không bị tàn bá, bay loạn.
Trong Yêu Đế các này không phải thiên địa bình thường mà giống như tinh không hỗn loạn.
- Nơi này chính là Yêu Đế các sao? Thật đẹp mắt…
Ô Tang Nhi là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bực này, nhìn thấy lại như có chút ngây dại.
- Mặc dù đẹp nhưng lại là từng bước hung hiểm. Cô Nhận sơn chúng ta có pháp điển do tiền bối để lại, nói rằng Yêu Đế các này vốn là một vùng tinh không bị tàn phá, không ngày không đêm, chỉ có sơn mạch tàn phá cùng tồn tại với hư không vô tận, che kín loạn lưu trong không trung. Với tu vi của chúng ta, đụng phải nó chính là cái chết, nhưng vô tận tạo hóa cũng được lưu giữ ở chỗ này!
Lúc này Tiểu Bằng Vương bỗng nhiên mở miệng nói, sắc mặt trịnh trọng.
Ở Cô Nhận sơn bọn họ có bút ký do tiền bối trong bộ tộc từng tiến vào Yêu Đế các lưu lại, trong bút ký ghi chép cảnh tượng trong Yêu Đế các, cũng coi như lưu lại cho hậu bối ngày nào đó tiến vào Yêu Đế các tìm kiếm manh mối tạo hóa. Cũng không chỉ Cô Nhận sơn có, mấy đại yêu mạch khác, phàm là từng có tộc nhân tiến vào Yêu Đế các đều lưu lại ghi chép dạng này.
Hồ Tiên Cơ có thể lôi kéo nhiều đồng minh như vậy cũng có liên quan tới những ghi chép liên quan tới chỗ có tạo hóa này.
Dạng manh mối này, kỳ thật Phương Hành cùng Đại Kim Ô, Ô Tang Nhi cũng có, là do Căn bá cho ba người bọn họ. Ở bên cạnh Căn bá trong Phù Tang sơn một tháng, Căn bá lần lượt truyền thụ cho ba người họ một bộ pháp môn. Chính khi bọn họ cảm giác pháp môn này huyền ảo vô tận, lão già Căn bá chết tiệt lại nói cho bọn họ, lão chỉ truyền thụ một số phần da lông bên ngoài thôi, tạo hóa chân chính ở ngay trong Yêu Đế các.
- Trước tiên tìm một nơi trị thương đã!
Trước tiên Đại Kim Ô khống chế pháp thuyền tìm một khối đá cỡ trung hạ xuống.
Nói là một khối đá cỡ trung nhưng cũng là một ngọn núi nhỏ, điều khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, ở chỗ vô thiên vô địa này lại có linh khí dồi dào. Trên núi nhỏ lơ lửng trong hư không này sinh trưởng một số linh dược hiếm thấy ở ngoại giới, mọi người tuy vô cùng khiếp sợ nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, tìm một chỗ núi lõm để Phương Hành tiến hành trị thương.
Mấy người khác liền phân bốn góc hộ pháp cho Phương Hành.
Nhưng cũng may, thời gian bọn họ tiến vào muộn hơn so với người khác một chút, chỉ tiến vào chậm hơn mấy hơi thở liền kéo ra khoảng cách cực xa, bởi vậy bọn họ cũng không lo lắng sẽ gặp phải địch nhân trong thời gian ngắn.
Nói thật, tuy Phương Hành dùng một kiếm đã diệt sạch Tiên Tử minh của Hồ Tiên Cơ, nhưng đối thủ trong bóng tối của họ còn không ít. Nói tới đầu tiên là phe Hắc Mộc Lĩnh cũng có mấy tên tiểu bối tiến vào, mà Đạo Tử có danh xưng “Si Nhân” của Thái Thạch gia cũng tiến vào Yêu Đế các, như vậy khó đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện va chạm, trừ bọn họ ra còn có Cửu Vương Tử Thương Lan Vương là đáng sợ nhất.
Với thực lực của Đại Kim Ô, ở Yêu địa được xem là cao thủ nhất nhì trong tiểu bối Yêu địa, nhưng lúc đó lại không chịu nổi ba chưởng của Cửu Vương Tử này, có thể thấy người này hung diễm thế nào. Đương nhiên, sau chuyện đó Đại Kim ô cũng tự biện giải cho mình, gã không đỡ được thương pháp của Cửu Vương tử, nhưng nếu thoát thân thì hắn ta không làm gì được mình, việc này phải trách tiểu thổ phỉ, năm đó đã yêu cầu mình luyện tốt khả năng chạy trốn…
Thời gian cũng không lâu, thương thế của Phương Hành khôi phục nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, khoảng chừng hai nén hương liền gần như hoàn toàn khôi phục. Chỉ là tự nghĩ trong thời gian ngắn không thể tiếp tục sử dụng Thanh Hồ Quỷ Diện, đương nhiên hắn bây giờ cũng không thể dùng được nữa, bởi vì, còn lại một viên tiên tinh nhỏ nhưng thời điểm dùng kiếm chém pháp thuyền đã bị hắn tiêu hao sạch, hiện giờ Thanh Hồ Quỷ Diện chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng.
Phá quan mà ra rồi liền thương lượng với đám người Đại Kim Ô một chút, chuẩn bị nghiên cứu tất cả manh mối trên tay mình. Sau khi kết luận được nơi giấu tạo hóa trong thiên địa này, lông mày Phương Hành khẽ giật, sức mạnh thần hồn của hắn mạnh nhất liền cảm nhận được một chút, ngẩng đầu nhìn về một nơi, nhất thời tâm thần khẽ động, trong nháy mắt trở nên vui vẻ…
- Vèo…
Dường như không kịp nói thêm gì, Phương Hành liền nhảy lên vọt về phía không trung.
Bọn người Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi thấy thế, cho rằng hắn có phát hiện cũng vội vàng đi theo phía sau.
Nhưng không nghĩ, Phương Hành xông lên trong vòng mười dặm, phía trước đã thấy một nữ tử quần áo rách nát nỗ lực phi độn tới. Nhưng nàng ta phi độn lung la lung lay, dường như đã bị thương, đang muốn tìm chỗ trị thương, cách bọn Phương Hành một ngọn núi. Dù sao xung quanh nơi này linh khí dồi dào nhất, đến lúc này liền đối mặt với đám người Phương Hành.
- Là ai?
Nữ tử này thấy Phương Hành liền thay đổi sắc mặt, quay đầu liền chạy.
Còn Phương Hành lại cười ha ha, nhanh chân truy đuổi.
Nữ tử bay tới đoạn sơn mạch này là Hồ Tiên Cơ, thì ra nàng ta bị lão tổ Nguyên Anh Thanh Khâu sơn cứng rắn đẩy vào thông đạo làm pháp tướng bị hao tổn, đưa tới Yêu Đế các này. Chỉ là không có pháp thuyền đặc chế thủ hộ, cho dù nàng dùng hết tất cả pháp khí phòng ngự, còn có được một lớp khí hộ thể của lão tổ, nhưng dưới thông đạo U Minh quỷ dị vẫn bị thương không nhẹ.
Thêm nữa, thời điểm nàng bị lão tổ Nguyên Anh Thanh Khâu sơn đưa vào lại chênh lệch với Phương Hành không xa, cho nên khoảng cách hai bên rất gần, lúc này nàng ta nóng lòng tìm chỗ chữa thương liền đụng phải mấy người Phương Hành. Trong lúc nhất thời bị dọa tới hoa dung thất sắc, không nói một lời liền quay đầu bỏ chạy, chỉ là đã bị Phương đại gia nhìn thấy, làm sao có thể dễ dàng để nàng thoát?
- Hồ ly lẳng lơ, ngươi chạy đi đâu?
Phương Hành cười ha ha, phía sau mở ra hai kim sí quấy động phong vân, đuổi về phía Hồ Tiên Cơ.
- Hử? Con mụ này cũng tiến vào rồi sao? Muốn trốn trước mặt Đại Kim gia sao?
Đại Kim Ô cũng kêu to, “vèo” một cái liền xông thẳng tới, nhìn ra Hồ Tiên Cơ bị thương, muốn ra sức đánh hồ ly này.
Hồ Tiên Cơ vốn bị trọng thương làm sao có thể đào tẩu trước mặt Đại Kim Ô nhanh như quỷ, đành trơ mắt nhìn tên này bắt lại. Nhưng đột nhiên Hồ Tiên Cơ lại trở nên hung ác, quát chói tau:
- Thật sự cho rằng ta có thể bị ép sao?
Cắn răng trợn mắt, vậy mà lại cố nén thương bắn ra một đạo pháp quyết, cùng lúc đó, một luồng hỏa màu đỏ được tế lên, không trung lại biến ảo, trở thành một con hoả giao ba đầu dài hơn mười trượng, có râu dài, mở rộng miệng trên không trung lao thẳng về phía Đại Kim Ô, quanh người hừng hực Xích Diễm, cực kỳ đáng sợ. Còn Hồ Tiên Cơ sau khi tế lên Hoả Tiên lại xoay người bỏ chạy.
Nàng cũng xem như đủ nhẫn tâm, vậy mà không đau lòng dùng một huyền khí để cắt đuôi kẻ địch, cho mình thời cơ tranh thủ đào tẩu.
- Ai u, hồ ly này muốn chơi cái mạng với ta à…
Đại Kim Ô cười to, không hề sợ hãi, trực tiếp vươn song trảo cứng rắn tiến về phía hoả giao kia.
Tên này từ sau khi có được Thái Thượng Bất Tử Kinh lại càng ngày càng ưa thích cường ngạnh phản kháng bằng thân thể, bình thường ít khi thi triển pháp thuật.
Mà Phương Hành chỉ chậm hơn gã một chút lại cười lạnh một tiếng, không để ý tới hoả giao, trực tiếp vỗ hai cánh xông lên trước, trong tay cầm hắc sắc cự kiếm, anh dũng hung hăng, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân liền huyễn hoá chuyển dời, chỉ trong chốc lát liền tới trên đỉnh đầu Hồ Tiên Cơ, hắc sắc cự kiếm trong tay trảm xuống dưới.
- Để ta chơi với ngươi!
Hồ Tiên Cơ thấy không còn hi vọng trốn thoát thì sắc mặt như tro tàn, lại cắn răng kết pháp ấn.
Có điều bây giờ thương thế của nàng thật sự quá nặng, kết thành một ấn pháp, linh lực trong cơ thể phản phệ, không chỉ không thi triển ra pháp thuật lợi hại mà còn tạo ra thương thế nặng hơn, thân thể mềm mại chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
- Hử?
Phương Hành nhìn thấy, hắc sắc cự kiếm lệch sang bên cạnh, chém sượt qua. “Ba” một tiếng, cạnh kiếm quất vào trên ngực Hồ Tiên Cơ, hồ ly này nhất thời thương tổn càng thêm nặng, cả người giống như bươm bướm lung lay bay về phía sau, đâm vào trên một khối sơn nham lơ lửng cách đó không xa, lại phun một ngụm máu, cố bò lên trên, lông mi khẽ động.
Mà Phương Hành lại trực tiếp chạy tới, hắc sắc cự kiếm đặt trên cái cổ non mềm trắng mịn, quát:
- Còn muốn trốn sao?
Hồ Tiên Cơ đã không có sức lực phản kháng, buồn bã nở nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đứng trước cảnh này, nàng ta vậy mà lại không muốn nói thêm một câu!
- Câm điếc sao? Ta đang hỏi ngươi đó!
Phương Hành nhất thời tức giận, cầm kiếm vỗ vỗ gương mặt của nàng:
- Mau nói, ngươi vào đây như thế nào, những người khác đâu?
Hồ Tiên Cơ vẫn không nói lời nào, sắc mặt xám xịt, trầm mặc không nói.
Phương Hành:
- Nếu không nói ta sẽ cởi y phục của ngươi…
Hồ Tiên Cơ đột nhiên mở to hai mắt, vô cùng phẫn nộ nhìn Phương Hành.
Phương Hành vừa trừng mắt vừa tiến tới gần người, chân tay lóng ngóng cởi quần nàng:
- Ta phải cởi y phục ngươi ra…
- Dừng tay!
Hồ Tiên Cơ rốt cục cũng mở miệng, lạnh giọng hét lớn, thanh âm run rẩy, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.