Lược Thiên Ký

Chương 550: Hồ Tiên Cơ chịu thua

Chương 550: Hồ Tiên Cơ chịu thua

- Ai? Ta còn chưa cởi, tại sao ngươi lại lên tiếng?
Phương Hành có chút bất đắc dĩ thở dài, lại thấy sắc mặt của Hồ Thiên Cơ chợt biến thành màu đen, nghe khẩu khí của tên khốn kiếp này nào muốn ép mình mở miệng chứ, phá xiêm y của mình mới là mục đích căn bản nhất đi? Xem ra ở trước mặt hắn giở tính trẻ con quả thực không thỏa đáng, loại người này trong lòng căn bản không có hai chữ “liêm sỉ”, đối với một nữ tử yêu thân như ngọc như mình chắc chắn là điều kinh khủng nhất.
- Nếu đã rơi vào trong tay ngươi thì còn có thể nói được gì? Chỉ có thể hận tiểu quỷ ngươi hạ thủ quá ác độc, ngươi có biết một kiếm kia của ngươi đã cắt đi hy vọng tương lai của bao nhiêu Yêu mạch không? Ngay cả Thanh Khâu sơn ta cũng bởi vì một kiếm này của ngươi mà lâm vào đường cùng... quên đi, nếu ngươi không sợ Yêu đình phạt ngươi thì cứ lấy đầu bọn ta đi, Hồ Tiên Cơ ta một khi đã thất thủ cũng sẽ nhận thua, mặc cho ngươi xử trí!
Trong ánh mắt của Hồ Tiên Cơ còn chưa tiêu tan sự tức giận miễn cưỡng mở miệng, dáng vẻ chấp nhận số phận.
Chỉ có điều biểu hiện chấp nhận số phận nhưng trong lời nói lại vẫn đang âm thầm uy hiếp Phương Hành, không biết đang có ý gì.
- Mặc ta xử trí?
Con ngươi Phương Hành đảo một vòng, cười lạnh nói:
- Được, trước tiên ta lột xiêm y của ngươi...
Phương Hành cười hắc hắc, xông tới phía trước.
Hồ Tiên Cơ giận dữ lại kinh hãi, vội vàng quát to:
- Rốt cục ngươi muốn làm gì?
Phương Hành nói:
- Ta nhìn ngươi còn chưa phục, cho nên trước tiên lột xiêm y của ngươi rồi lại tính...
- Tên khốn kiếp này sao lại dám nghĩ tới việc lột xiêm y của ta...
Hồ Tiên Cơ sợ tới mức mồ hôi đầy mình, nàng ta nhìn ra được Phương Hành không nói đùa, mắt thấy móng vuốt của tên khốn kiếp này sắp chạm tới xiêm y của mình, vừa chật vật lui người về phía sau, vừa hoảng sợ kêu to về phía xa:
- Lăng Thiên, Tiểu Bằng Vương, các ngươi nhanh tới cứu ta... trước đây chúng ta tình như tỷ đệ, bây giờ ngươi... Ngươi thực sự nhẫn tâm nhìn ta bị khi nhục sao!
Phương Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy mấy người Ô Tang Nhi, Tiểu Bằng Vương cũng đã bay tới, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, tạm thời ngừng tay. Còn hai người Ô Tang Nhi cùng Tiểu Bằng Vương cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hồ Tiên Cơ, cảnh tượng này ngoài dự liệu của bọn họ. Nhìn toàn thân Hồ Tiên Cơ tổn thương cũng đã ngầm đoán được gì đó, nhất thời thấy vận mệnh thật nực cười.
Cho dù bọn họ có thông minh như thế nào thì cũng không thể đoán được nửa canh giờ trước Hồ Tiên Cơ còn nắm trong tay số mệnh của tất cả mọi người họ, chỉ chờ các nàng nhận thua, nhưng mà sau nửa canh giờ, nàng ta lại trở thành tù nhân của Phương Hành?
Còn sắc mặt của Tiểu Bằng Vương thì cổ quái nhìn Phương Hành một cái, tựa như muốn nói cái gì đó, chỉ là trong chốc lát không biết nên nói như thế nào.
- Được rồi, huyền tôn nhi, đừng nói tiểu tổ tông không chiếu cố ngươi đấy, nào, tìm nơi yên tĩnh ngủ với hồ ly lẳng lơ này đi...
Phương Hành phất tay ném ra Khốn Tiên tác trói Hồ Tiên Cơ lại, quay đầu nói với kim sí Tiểu Bằng Vương.
Nhất thời sắc mặt của Hồ Tiên Cơ đại biến, ánh mắt tựa như cầu cứu nhìn về phía Tiểu Bằng Vương.
Sắc mặt của Tiểu Bằng Vương cũng tái xanh, qua một lát lại không lên tiếng, nhưng rõ ràng cũng không để ý đề nghị hảo tâm của Phương Hành.
Phương Hành bất đắc dĩ, lại kêu với Đại Kim Ô:
- Lão Kim, đừng dày vò con rắn nhỏ kia nữa, ngươi qua đây ngủ với nàng ta đi...
Đại Kim Ô vừa giải quyết con hỏa giao xong, đang quấn trên móng vuốt mình làm cho một con hỏa giao bị luyện chế thành một cái vòng tay trên móng vuốt của mình, nghe vậy thì nhìn về phía này, lắc đầu liên tục:
- Không ngủ, không có tâm tình. Lần trước Đại Kim gia ta bị lão tiểu thiếp bọ cạp kia tính toán ở trên giường, bây giờ còn có bóng ma trong lòng, qua một thời gian ngắn nữa rồi lại nói.
Nhất thời Phương Hành hết chỗ nói, nghĩ thầm hai người này đều không có tinh thần!
- Ta ngủ...
Xa xa, Ô Nhất Điển rốt cục chạy tới. Đầy mặt mừng rỡ, gân giọng kêu to.
- Bịch!
Tiểu Bằng Vương không nói tiếng nào đã đạp một cước ra ngoài, Ô Nhất Điển nhất thời bay lên không trung rồi dính vào trên một khối vẫn thạch, kêu rên liên hồi.
- Không có ai bằng lòng ngủ với ngươi, thật đáng thương...
Phương Hành tiếc hận nhìn Hồ Tiên Cơ một cái, lắc đầu nói:
- Trước tiên ta lột xiêm y của ngươi đã!
- Lại lột xiêm y!
Quả thực Hồ Tiên Cơ khóc không ra nước mắt, đến lúc này, nói trong lòng không hoảng hốt là không thể nào. Dù sao nàng biết rõ ưu thế của mình ở đâu, lúc mới gặp Phương Hành liền cho rằng hắn có ý với mình, lúc này rơi vào trong tay của hắn còn thật sự lo sẽ gặp phải tình huống đó. Nếu bị hắn phá hủy thân thể, vậy mình không chỉ bị ảnh hưởng lớn về danh tiếng, về sau cũng rất khó phát huy ưu thế.
Dưới tình huống như vậy, nàng thậm chí tình nguyện bị tên khốn kiếp này đâm hai kiếm cũng không muốn bị hắn phá hủy thân thể. Chỉ là lúc này nàng cũng nhìn ra Tiểu Bằng Vương lúc trước mình gửi gắm hy vọng bây giờ lại không thể giúp mình được, trong sự kinh hoàng không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Ô Tang Nhi, bi phẫn nói:
- Tang Nhi, chúng ta cũng đã là tỷ muội tốt nhiều năm, ngươi nhẫn tâm nhìn hắn làm nhục ta à?
Sắc mặt của Ô Tang Nhi có chút không đành lòng, chần chừ mở miệng:
- Phương đại ca...
Phương Hành khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần nói nữa, nàng ta đã rơi vào tay của chúng ta mà vẫn còn muốn đùa giỡn chúng ta, không còn cách nào nữa nhưng vẫn không chịu cúi đầu nhận thua với chúng ta, ngày hôm nay tiểu gia ta không ngủ nàng ta là không thể... trước tiên lột xiêm y!
Nói rồi chà xát hai tay, đi về phía trước.
Rốt cục Hồ Tiên Cơ vẫn phải sợ tên không có chút tiết tháo* này, hơn nữa đã rơi vào hoàn cảnh này, ban đầu mặc dù nàng vẫn muốn giữ mặt mũi, không muốn cúi đầu chịu thua, nhưng trong lòng mình cũng hiểu được, cho dù tiếp tục cố chấp thì có thể có biện pháp nào? Chỉ càng chịu thêm nhiều khuất nhục mà thôi. Rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là cắn răng một cái, lạnh giọng kêu lên:
- Được, ngươi đừng tới gần ta, ta chịu thua...
*Khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục
Nói rồi liền nói một lượt chuyện đã xảy ra ngoài Yêu Đế các, cũng chỉ có vài câu nói mà thôi, lúc này nàng thậm chí còn cho là chỉ có mình vào được. Đám Phương Hành nghe xong cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, nghĩ thầm nhà này có chỗ dựa quá lớn, quả nhiên không giống người thường, rõ ràng đã đánh gãy cơ duyên của các nàng rồi lại vẫn có thể bằng vào đại thần thông Nguyên Anh để giữ thông đạo không đóng lại, có thể nói làm làm người ta tức chết.
Đương nhiên, tiến vào Yêu Đế các lại lập tức rơi vào tay của bọn Phương Hành, chuyện này cũng là chuyện mà lão tổ tông Nguyên Anh của Thanh Khâu sơn không tưởng tượng nổi. Hoặc có lẽ là lúc đó bà ta cũng không có thời gian suy nghĩ tới, có thể đưa Hồ Tiên Cơ vào trong đã là kết quả tốt nhất rồi.
- Được rồi, đừng nói nữa, trước tiên ký vào ngọc khế này đi!
Phương Hành dường như không ngờ Hồ Tiên Cơ lại chịu thua nhanh như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, ném một cái ngọc phù ra ngoài.
Hồ Tiên Cơ do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn đánh thần niệm vào trong ngọc phù.
Bây giờ nàng quả thực không có vốn liếng gì để cứng rắn với Phương Hành nữa, dứt khoát đánh cuộc lần này. Như thế, khi Phương Hành cầm ngọc phù này rời khỏi Yêu Đế các, chỉ cần bày ra trước mặt trưởng bối hai phe coi như đã có bằng chứng chắc chắn, ai cũng không tiện nói gì nữa. Thanh Hồ Quỷ Diện liền là vật trong tay Phương Hành, còn bọn tiểu hồ ly cũng không còn quan hệ gì với Thanh Khâu sơn nữa.
- Ta đã chịu thua, sẽ không cạnh tranh gì với ngươi nữa, dù sao cũng nên thả ra rời đi đi chứ?
Hồ Tiên Cơ ngẩng đầu nhìn Phương Hành, ánh mắt cũng có vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
- Thả ngươi rời đi ư?
Phương Hành cười hắc hắc, trong ánh mắt bắn ra hai luồng khí thế hung ác, cầm cự kiếm màu đen trong tay chĩa vào giữa trán của nàng ta, thấp giọng cười nói:
- Lúc ở bên ngoài ngươi nói với bọn ta thế nào hả? Hiện tại rơi vào tay bọn ta rồi mà còn muốn thoải mái rời đi à? Hắc hắc, thả ngươi rời đi, có phải lại muốn bằng vào ưu thế của ngươi để đi lôi kéo một nhóm ngu ngốc tới đối phó với ta không? Cho nên, vẫn là chết đi là hơn!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Hồ Tiên Cơ nhất thời đại biến.
- Giết chết?
Trong miệng tiểu thổ phỉ Phương đại gia nhẹ nhàng phun ra hai chữ lại làm mấy người có mặt ở đó sợ tới mức nhảy dựng lên, đừng nói với Ô Nhất Điển sắc mặt tái nhợt sợ tới mức suýt tè ra quần, ngay cả ánh mắt của Đại Kim Ô cũng lóe lên vài cái. Rất rõ ràng, đánh cuộc là một chuyện, làm Hồ Tiên Cơ phải chịu thua là một chuyện, thậm chí ngủ với nàng ta là một chuyện, nhưng giết nàng, chuyện này không thể chỉ là một chuyện được.
Ô Tang Nhi căng thẳng vội vàng kéo tay áo của Phương Hành, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói:
- Phương đại ca, không phải ngươi định giết Hồ tỷ tỷ thật đấy chứ? Dù sao cũng đang ở trong Yêu Đế các, cho tới giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện mất mạng người đâu, hơn nữa Hồ tỷ tỷ là mầm mống hy vọng của Thanh Khâu sơn, nếu ngươi giết nàng ta chẳng phải là tuyệt đi tương lai của Thanh Khâu sơn sao? Sợ rằng... sẽ dẫn tới đại chiến đấy!
Lời nói đạo lý, ánh mắt lại lo lắng, rõ ràng cho thấy có chút không đành lòng hạ sát thủ với Hồ Tiên Cơ.
Nhưng ánh mắt của Đại Kim Ô lại hung ác, nói:
- Nơi đây xung quanh không người, nếu thật sự giết nàng ta cũng không cần lo bị lộ tin này ra ngoài!
Ý của gã cũng là ý của Phương Hành.
Dù sao hai huynh đệ này thực sự đã trải qua không ít sóng gió, biết lúc này thả kẻ địch đi chắc chắn là tự chuốc lấy khổ.
Chỉ có điều, thân phận của Hồ Tiên Cơ quả thực là không giống bình thường. Nếu giết nàng ta sẽ dễ dàng xuất hiện hậu hoạn khó có thể giải quyết được. Dù sao nói trắng ra là, Yêu Đế các thật sự là một nơi tìm vận may, đơn giản chính là Yêu đình giành cho bọn tiểu bối họ một cơ may lớn, tuy là cũng có cạnh tranh nhưng không cần cạnh tranh tới mức đầu rơi máu chảy như ở Huyền vực Nam Chiêm, có thể không sát phạt vẫn sẽ lưu lại một con đường sống.
Ngay cả trận đánh cuộc giữa Phương Hành và Hồ Tiên Cơ trước kia cũng vẫn nói phân thắng bại, phân cao thấp chứ không phải lập sinh tử.
Dĩ nhiên, trước đó Hồ Tiên Cơ thực sự đã động sát tâm, chỉ là chưa nói ra mà thôi.
- Huyền tôn nhi, ngươi thấy thế nào?
Trong sự ngoài ý muốn của Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi, Phương Hành cười hì hì nhìn về phía kim sí Tiểu Bằng Vương.
Sắc mặt của Tiểu Bằng Vương tái nhợt, ánh mắt khổ sở nhìn Hồ Tiên Cơ một cái, chậm rãi bay vút tới trước người Phương Hành, thấp giọng mở miệng nói:
- Vốn dĩ tiểu tổ cũng cũng không phải là một kẻ ngu si, tuy từ nhỏ ta được các lão tổ tông cưng chiều mà lớn lên nhưng cũng biết trong giới tu hành, lòng người hiểm ác đáng sợ, ngươi không giết ta ta sẽ giết ngươi, đánh rắn không chết tất có hậu hoạn, lần này... nếu ngươi muốn giết nàng, ta sẽ không ngăn cản, bởi vì ta cũng biết tính tình của Hồ tỷ tỷ, ngươi thả nàng đi nàng tất sẽ thi triển thủ đoạn lần nữa ngóc đầu trở lại gây bất lợi cho ngươi...
Tiểu Bằng Vương có thể nói như vậy cũng làm Đại Kim Ô cùng Ô Tang Nhi ngẩn ra, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
Trong lúc nhất thời không có ai nói gì nữa, bầu không khí có chút nặng nề.
- Chuyện này ta cảm thấy được đấy! Nhưng nếu nói muốn ngủ với nàng... ta vẫn có thể...
Lại một lần nữa bay tới bên cạnh, Ô Nhất Điển ho nhẹ một tiếng chuẩn bị phát biểu chút ý kiến của mình.
Nhưng ngay lúc này dường như đã ra quyết tâm cực lớn, Tiểu Bằng Vương lại một lần nữa mở miệng:
- Chỉ có điều tuy là ta biết lần này lựa chọn chính xác phải là hung ác hạ sát thủ nhổ cỏ tận gốc, nhưng trong lòng ta... vẫn hy vọng ngươi có thể tha cho nàng ta một lần...
Vẻ mặt của y trấn định, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Tiểu Bằng Vương Lăng Thiên của Cô Nhận sơn không hề cảm thấy mình có tư cách để cầu xin ngươi cái gì, nhưng ta có thể lập lời thề, nếu ngươi có thể... nể mặt ta, tha cho nàng một con đường sống, ta... ta liền...
Lúc nói tới chỗ này, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng, dường như nói không lên lời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất