Chương 548: Tự mình chuốc lấy cực khổ
- Không thể nào, điều đó không thể, ta là Cửu Đầu Tiểu Thánh, ta là người có tư cách tranh đoạt tạo hóa mạnh nhất, ta sao có thể ngay cả Yêu Đế các cũng không thể vào? Ta không thể bị lưu ở bên ngoài… ta không tin, Vân Văn trưởng lão, người mau mở Yêu Đế các lần nữa đưa ta vào, lão tổ tông nói nhất định muốn ta đoạt được tạo hóa lớn nhất, ông ấy thậm chí còn nói cho ta biết phương pháp….
Cửu Đầu Tiểu Thánh liều mình kêu lớn, dường như sắp phát điên, la to với một vị trưởng lão Yêu đình đi ra từ đám người U Minh sơn.
Mà trưởng lão kia sau khi thở dốc mấy hơi đột nhiên nhảy dựng lên, lách người liền vọt tới trước mặt Cửu Đầu Tiểu Thánh, đưa tay đánh qua. Cửu Đầu Tiểu Thánh dưới trạng thái điên cuồng thậm chí không thể tự bảo vệ mình trước một chưởng này, trực tiếp bị đánh bay xa vài chục trượng, sau đó trưởng lão này chỉ vào y, mắng lên:
- Ngươi cũng biết lão tổ tông mất bao nhiêu công sức sao, lão nhân gia là muốn cho ngươi tiến vào Yêu Đế các, lấy được đại tạo hóa để tới Thần Châu tu hành, đợi khi đại kiếp đến có thể dẫn tộc nhân tạo ra một con đường sống, nhưng ngươi thì sao? Ngươi thì thế nào? Ngươi sinh sự từ việc không đâu, chộn rộn liên quan tới tiện nữ nhân Thanh Khâu sơn? Bây giờ cơ hội thật tốt trước mắt bị mất đi rồi, ngươi làm sao xứng đáng với lão tổ tông, làm sao xứng đáng với sự ký thác của tộc nhân đối với ngươi…
Nói tới cuối cùng, ông ta đã không nhịn được, lại xông tới quất bay Cửu Đầu Tiểu Thánh một lần nữa.
- Là ta sai rồi, ta có lỗi với lão tổ tông… Ta… ta cũng không nghĩ sẽ như thế…
Cửu Đầu Tiểu Thánh tâm thần không ổn định, dường như đã bị tổn thương đạo tâm, quỳ trên mặt đất khóc rống lên.
Trưởng lão này đưa bàn tay lên, nhưng thấy dáng vẻ tâm thần không ổn của Cửu Đầu Tiểu Thánh lại không đành lòng đánh tiếp. Trên thực tế, chuyện Cửu Đầu Tiểu Thánh liên thủ với Hồ Tiên Cơ bọn họ cũng biết, thậm chí còn âm thầm có âm mưu, cảm thấy chuyện này có lợi với U Minh sơn mới không ngăn cản, chỉ là không ngờ, một đại cục như thế bây giờ lại trở thành kết cục thế này?
- Cô Nhận sơn, các ngươi… các ngươi phải bồi thường tổn thất của U Minh sơn chúng ta!
Đại trưởng lão Yêu đình xuất thân U Minh sơn này một bụng oán khí không chỗ phát tác, bỗng nhiên quay đầu hung dữ quát to với Lăng Kiếm trưởng lão cũng là một trong thập đại trưởng lão Yêu đình, lại muốn phát tác lửa giận trên người Cô Nhận sơn.
Một đám tiểu tộc nghe ông ta hét lớn cũng nhìn chằm chằm về phía trưởng lão xuất thân từ Cô Nhận sơn.
Dù sao kẻ cầm đầu hại bọn họ không cách nào tiến vào Yêu Đế các chính là người Cô Nhận sơn, thậm chí còn có xưng hào tiểu tổ!
Trưởng lão xuất thân từ Cô Nhận sơn vừa mới điều tức xong, lúc này thấy trưởng lão U Minh sơn quở trách liền muốn chế giễu lại, nhưng không nghĩ tới đúng lúc đó lại có một luồng sát khí dày đặc từ trên trời giáng xuống, một đóa kim vân rơi giữa không trung, thân hình lão tổ Bằng Ngũ Cô Nhận sơn như ẩn như hiện trong mây, thanh âm hàm chứa phẫn nộ nói:
- U Minh sơn các ngươi muốn Cô Nhận sơn chúng ta phải bồi thường?
Trưởng lão xuất thân U Minh sơn này dù sao cũng chỉ là Kim Đan đại thừa, nhất thời thu lại khí thế.
Bằng Ngũ lại quát lạnh:
- Cô Nhận sơn ta cùng U Minh sơn luôn hòa thuận, không cừu không oán. Thời điểm Cửu Thánh lão tiên nhân đại thọ ba ngàn tuổi, tộc ta còn từng dâng lên hậu lễ để bày tỏ kính ý! Nhưng U Minh sơn các ngươi thì thế nào? Để mặc tiểu bối liên thủ với Thanh Khâu sơn, thầm nghĩ muốn đối địch với hậu duệ Tà Vương Cô Nhận sơn ta, người làm trưởng bối như các ngươi có từng ngăn cản chưa?
Vị đại trưởng lão Yêu đình xuất thân U Minh sơn bị Bằng Ngũ quát hỏi khiến tâm thần bị đoạt, nhất thời không nói ra lời.
Mà Bằng Ngũ vừa quát lạnh, ánh mắt lại lạnh lùng quét qua tuấn kiệt cùng tộc nhân có thần sắc khác nhau của bọn hắn:
- Còn bao gồm cả các ngươi nữa, trước đó vốn không có thù hận, nhưng các ngươi lại muốn trợ giúp công chúa Thanh Khâu sơn đối phó với tiểu bối Cô Nhận sơn chúng ta? Hừ, các ngươi đều thấy lợi là làm, muốn đi giúp Thanh Khâu sơn, Cô Nhận sơn ta cũng không quan tâm, các ngươi muốn là địch với tiểu bối trong tộc ta, đó là chuyện giữa đám tiểu bối các ngươi, coi như tiểu bối tộc ta thua, lão phu cũng sẽ không vì thế mà hận các ngươi, nhưng bây giờ bọn tiểu bối trong tộc các ngươi không đủ bản lĩnh, thua tiên cơ, các ngươi cũng có mặt mũi muốn Cô Nhận sơn chúng ta bồi thường sao?
Dưới sự quát tháo của ông ấy, trong lúc nhất thời toàn bộ đều tĩnh mịch, không ai nói ra lời nào.
Bằng Ngũ lại hét lên:
- Là nhóm tộc nhân các ngươi chủ động đánh cuộc, thua tới mất cơ hội tiến vào Yêu Đế các, không có duyên với tạo hóa, đúng là đáng đời!
Nói tới đây, tay áo ông ấy khẽ vung lên, chỉ về phía Cô Nhận sơn, quát lạnh:
- Cô Nhận sơn ở chỗ này, các ngươi ai dám tới đòi bồi thường, lão phu chờ các ngươi tới, chỉ cần các ngươi có thể chuẩn bị tốt để trở thành kẻ địch với Cô Nhận sơn!
Một tiếng cuối cùng nộ khí thông thiên, âm thanh chấn động ngàn dặm giống như lôi âm.
Trưởng lão xuất thân U Minh sơn, thậm chí cả đám tu sĩ tiểu tộc đều không biết nói gì, đúng vậy, bọn họ vô ý thức muốn hận Cô Nhận sơn, nhưng trong lòng cũng loáng thoáng cảm thấy hận ý này có chút danh bất chính ngôn bất thuận. Dù sao mình cùng Cô Nhận sơn không thù không oán, là do tiểu bối nhà mình muốn đối phó với tiểu tổ nhà người ta mới rước lấy họa này, làm sao có thể trách tội?
Muốn mạnh mẽ tìm Cô Nhận sơn gây phiều phức, chỉ sợ không thể nói đạo lý.
Tuy Yêu tộc không thích nói đạo lý, chỉ ưa thích thực lực, nhưng vô luận nhìn từ góc độ nào thì Cô Nhận sơn cũng không phải quả hồng mềm.
- Thanh Lân trưởng lão, việc này… ngươi có muốn giải thích gì không?
Trưởng lão U Minh sơn bị Bằng Ngũ răn dạy một phen, nói không ra lời, nhưng trong tim vẫn mang oán hận. Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía trưởng lão Thanh Khâu sơn, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ hét, mà Yêu tu bỏ lỡ tạo hóa Yêu Đế các bị trưởng lão Yêu đình xuất thân U Minh sơn nhắc nhở cũng mang ánh mắt oán hận nhìn về phía tộc nhân Thanh Khâu sơn…
- Thanh Khâu sơn, tộc ta tổn thất tạo hóa, ngươi muốn bồi thường thế nào cho ta?
- Việc này… đều do công chúa Thanh Khâu sơn các ngươi gây nên, các ngươi ít nhất phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm!
…
…
- Mẹ nhà nó, tiểu thổ phỉ nhà ngươi thật có gan, vậy mà lại nghĩ ra biện pháp như thế… ha ha ha ha…
Mà trong pháp thuyền lúc này, Đại Kim Ô đang cười dài, cánh to vỗ bành bạch sau lưng Phương Hành, lại hưng phấn cùng sùng bái nhìn hắn, dáng vẻ buồn nôn dường như muốn xông lên nắm tay Phương Hành, nhưng trong tay Phương Hành còn cầm hắc sắc cự kiếm hung thần ác sát, sợ tiểu khốn kiếp này tức giận bổ mình một kiếm mới không dám lỗ mãng.
- Ta nói chỉ là đột nhiên nghĩ ra ngươi có tin không?
Phương Hành tháo mặt nạ xuống, lần này ngược lại không bị thương tổn gì. Dù sao sau khi lấy được Thái Thượng Bất Tử Kinh của Kim Ô, thân thể hắn kiên cố thêm một bậc, ngay cả thương tổn còn sót lúc trước cũng đều đã phục hồi, không còn yếu ớt như lần trước. Đương nhiên, mượn sức mạnh bên ngoài cuồng bạo như thế, ảnh hưởng đối với nhục thể của hắn cũng không nhỏ, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Ai da… Dáng vẻ vừa rồi của ngươi rất uy phong…
Ô Tang Nhi cũng ở bên cạnh dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn, có chút ngượng ngùng nói ra.
Trước đó nàng cũng không lải nhải, vẫn cho rằng chỉ cần đi vào Yêu Đế các, dưới sự vây công do Hồ Tiên Cơ suất lĩnh, bọn họ đều phải bị dồn tới chân tường. Đừng nói là lấy tạo hóa, chỉ sợ an ổn ra ngoài cũng khó khăn, bởi vậy trong lòng cũng có chút trách Phương Hành quá quật cường, không chịu cúi đầu với Hồ Tiên Cơ, chỉ là dù thế nào cũng không nghĩ tới vấn đề này lại được giải quyết sau khi tiến vào Yêu Đế các.
Hồ Tiên Cơ này một lòng nghĩ muốn đấu pháp với bọn hắn trong Yêu Đế các, chỉ là không thể tiến vào thì làm sao có thể đấu?
Chuyện phát triển quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng.
- Hừ, tiểu tổ ta trước kia đã coi thường ngươi rồi, thật là có mấy phần bản lĩnh!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương ngồi ở một bên, nhịn nửa ngày mới dùng tư thế đại thiên kiêu cao ngạo quay đầu nói với Phương Hành một câu.
Phương Hành ho hai tiếng, trừng mắt, liếc nhìn Đại Kim Ô nói:
- Thay ta giáo huấn hắn!
Đại Kim Ô lập tức quay lại đập một cánh vào trên đầu Tiểu Bằng Vương, quát:
- Sao lại nói chuyện với tiểu tổ như thế?
- Khà khà khà khà…
Tâm tình Ô Nhất Điển cũng buông lỏng, ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.
Tiểu Bằng Vương buồn bực nhấc chân đạp Ô Nhất Điển nằm trên mặt đất, mắng:
- Cười ông nội nhà ngươi!
- Bộp!
Phía sau bị Đại Kim Ô đánh một cái, Tiểu Bằng Vương giận dữ nói:
- Lại có chuyện gì?
Đại Kim Ô trừng mắt giáo huấn:
- Ông của hắn chính là cha ta, ngươi có ý kiến gì không?
Tiểu Bằng Vương đuối lý, lại bị mối quan hệ của bọn họ tới quấn, tức giận xoay người không nói.
Ngược lại là Ô Tang Nhi ở bên cạnh vội vàng khuyên can:
- Được rồi được rồi, đừng bắt nạt hắn nữa. Tiểu Đại Bằng, ngươi cũng đừng bắt nạt biểu ca của ta, nếu không sau này họ có ăn hiếp ngươi ta cũng sẽ không che chở nữa đâu. Hiện giờ mặc dù không có nguy hiểm nhưng Cửu Tử Minh Thương Lan Hải vẫn không biết thế nào, chúng ta vẫn phải cẩn thận. Mặt khác, Căn bá cho chúng ta ba đạo quyết, cũng chỉ cách cho chúng ta tìm ra, với lại Căn bá còn nói trong Yêu Đế các có cây Nhất Muội Tinh Hồn thảo, có thể trị được chứng điên của biểu ca, chúng ta cần phải tìm ra. Ngoài ra còn có vận mệnh của hắn nữa, nếu có thể nắm trong tay thì tốt hơn, đây chính là cơ hội vạn năm khó gặp…
Nàng vừa mới mở miệng liền nói không ngừng, Phương Hành cùng Đại Kim Ô đều phải bịt lỗ tai ngồi xổm xuống.
Ô Tang Nhi tức giận, dậm chân nói:
- Lời nói của ta hai người các ngươi có nghe không…
Phương Hành hữu khí vô lực nói:
- Nghe được…
Đại Kim Ô cũng than thở nói:
- Thật nghe được rồi…
Ô Tang Nhi chống nạnh nói:
- Lại chê ta nói nhiều đúng không? Ta là có ý tốt, chúng ta dù sao đã vào Yêu Đế các rồi…
Vẻ mặt Phương Hành đau khổ nhìn về phía Ô Tang Nhi, nói:
- Thật nghe được rồi…
Ô Tang Nhi im lặng, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Vậy đầu tiên chúng ta đi đến chỗ nào trong này?
Phương Hành đáp:
- Dưỡng thương…
Ô Tang Nhi bị dọa giật mình:
- Ngươi bị thương rất nặng à? Kịch liệt không? Cần dưỡng bao lâu?
Phương Hành thấy nàng hỏi không ngừng, vội vàng nói:
- Không nặng, chỉ nửa canh giờ là ổn!
Lúc này Ô Tang Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Vậy là tốt rồi, sau khi ngươi chữa khỏi vết thương, chúng ta đi tới đâu đầu tiên?
Trong lúc vô tình nàng lại xem Phương Hành là người đáng tin cậy, lời vừa ra khỏi miệng, Kim Sí Tiểu Bằng Vương cùng Ô Nhất Điển đều dựng lỗ tai, xoay đầu lại chăm chú lắng nghe, nghe được lời của Phương Hành liền vui vẻ, giống như nghĩ tới chuyện vui, cười híp mắt nói:
- Sau khi chữa khỏi thương thế à… Hắc hắc, lão Kim, ngươi nói mình phải làm gì?
Đại Kim Ô nhảy dựng lên, vỗ cánh kêu to:
- Chuyện đó còn cần phải nói sao?