Lược Thiên Ký

Chương 551: Vẫn là lột xiêm y

Chương 551: Vẫn là lột xiêm y

Nguyên lai trước kia Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật rất yêu Hồ Tiên Cơ, lúc này không đành lòng thấy nàng mất đầu ở dưới kiếm của Phương Hành, bởi vậy muốn cầu tình, tha cho nàng một mạng, nhưng tuy gia hỏa này cuồng ngạo, nhưng là người tính tình ngay thẳng, nói ra yêu cầu của mình, lại không biết nên đồng ý với Phương Hành cái gì... Hắn có thể cho Phương Hành hứa hẹn gì làm thù lao đây?
Bán mạng cho hắn? Quá khoa trương, đoán chừng tiểu thổ phỉ kia sẽ không tin!
Cho hắn tài bảo? Thôi được rồi, đám lão tổ tông trên núi còn không có tiền bằng hắn!
Đáp ứng làm bằng hữu của hắn?
...
Cái này vốn là ý niệm lúc đầu của Tiểu Bằng Vương, tuy hắn bị ép theo Phương Hành lăn lộn, nhưng trong nội tâm quả thực không nhận tiểu tổ này, bây giờ tâm tư dần đổi, lời muốn nói chính là, nếu như Phương Hành thả Hồ Tiên Cơ, hắn sẽ xóa tất cả hiềm khích lúc trước với Phương Hành, làm bằng hữu của đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác lời định nói ra miệng, trong nội tâm lại giật mình...
Coi như mình muốn làm bạn của người ta, người ta cũng chưa chắc nguyện ý nha!
Dù sao người ta có bổn sự lớn, lá gan cũng lớn, bối phận càng cao hơn mình, sẽ thiếu bằng hữu như mình sao?
Chính bởi vì trong nội tâm xoắn xuýt, mới khiến cho Tiểu Bằng Vương nói một nửa, vậy mà không nói tiếp được, khuôn mặt nhỏ nhắn nén đến đỏ bừng.
- Ha ha, huyền tôn nhi, không cần phải nói, tiểu tổ là người từng trải...
Phương Hành lắc đầu than tiếc, vỗ vỗ bả vai của Tiểu Bằng Vương, một bộ trưởng bối an ủi tiểu bối, đương nhiên, trong nội tâm mấy người ở bên cạnh lại có loại cảm giác quỷ dị, cần biết tuy bối phận của Tiểu Bằng Vương nhỏ hơn hắn, nhưng ít nhất cũng sống bốn mươi năm mươi năm, chỉ là dựa theo tuổi thọ của Đại Bằng nhất tộc đến tính toán, thì coi như rất bé mà thôi, người này lại thật coi mình là trưởng bối...
Phương Hành không hề tự giác, vỗ bả vai của Tiểu Bằng Vương nói:
- Tiểu quỷ, không cần nói những lời trong lòng ngươi, tiểu tổ đều minh bạch... ngươi đã đi theo tiểu tổ hồ đồ, tiểu tổ sẽ chiếu cố ngươi, hồ ly lẳng lơ này không phải lần đầu tiên muốn giết ta, lần này ta vốn muốn hung hăng trừng trị nàng. Nhưng ngươi đã mở miệng, ta sẽ cho ngươi chút mặt mũi, không giết nàng!
Tiểu Bằng Vương thấy Phương Hành thống khoái đáp ứng như vậy, trong nội tâm cũng không biết là cái tư vị gì, có chút phức tạp a.
Ngay cả Kim Ô và Ô Tang Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, hơi khó hiểu nhìn Phương Hành.
Phương Hành lại không để ý bọn hắn, trực tiếp chuyển hướng Hồ Tiên Cơ nói:
- Hồ ly lẳng lơ, huyền tôn nhi của ta không nỡ muốn mạng của ngươi, ta tạm tha ngươi lần này. Mau cút đi...
Nói xong thò tay thu hồi Khổn Tiên Tác trên người nàng, Hồ Tiên Cơ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, như không nghĩ tới mình sẽ thoát nạn được, sau khi ngẩn ngơ, mới nhìn Tiểu Bằng Vương thấp giọng nói:
- Cảm ơn!
Nói xong hai chữ này, thân hình muốn bay đi, nhưng Phương Hành lại gọi nàng lại:
- Chậm một chút đi!
Sắc mặt Hồ Tiên Cơ đại biến, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi cải biến chủ ý?
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Ta nói không muốn mạng của ngươi, nhưng không nói không cởi xiêm y của ngươi nha...
- Còn cởi xiêm y?
Hồ Tiên Cơ vốn tưởng tránh thoát một kiếp cũng ngây dại.
Phương Hành thì cầm Hắc Kiếm, chỉ vài cái mũi của Hồ Tiên Cơ:
- Ăn cướp! Giao hết thứ đáng giá trên người ra đây!
Lần này, Ô Tang Nhi cũng ngây người, ngay cả Ô Nhất Điển và Tiểu Bằng Vương cũng ngây người.
Kim Ô thì nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi còn tưởng tiểu thổ phỉ kia biến tính!
Hồ Tiên Cơ cắn răng, vì ly khai, cuối cùng vẫn lấy ra túi trữ vật của mình, nhẹ nhàng ném qua, Phương Hành tiếp được, lại nói không đủ, Hồ Tiên Cơ hung ác, lấy xuống Băng Phượng Trâm trên đầu ném tới, nhưng Phương Hành còn nói không đủ, ánh mắt nhìn trên lưng nàng. Hồ Tiên Cơ đành phải giao không gian giới chỉ giấu ở trong eo ra...
Kết quả cuối cùng nhất, xiêm y của Hồ Tiên Cơ vẫn bị bới ra, toàn thân chỉ còn một cái yếm, một cái quần lót, tóc tai bù xù ngồi xổm ở sau một tảng đá, sắc mặt vừa đỏ vừa thẹn, trong ánh mắt bắn ra hận ý, tức sắp muốn điên rồi, hung hăng nhìn Phương Hành chửi bới:
- Hỗn đản, ta sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ giết ngươi...
Phương Hành ôm một đống bảo bối cười ha ha, kêu lên:
- Dám mắng ta? Cái yếm cũng không lưu lại, đồng dạng có thể bán lấy tiền!
- A...
Hồ Tiên Cơ hoảng sợ, nàng tuyệt đối tin tưởng Phương Hành có thể làm được việc này, cũng không để ý cảnh xuân lộ hết, ôm ngực bước lên mây rời đi, hai cái chân thon dài trắng noãn như ngọc, bờ eo thon bé bỏng, cùng với quần lót kéo căng bao quanh bờ mông, làm con mắt của Phương Hành, Kim Ô, Tiểu Bằng Vương và Ô Nhất Điển sáng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Kim Ô đẩy Tiểu Bằng Vương nói:
- Thật để chạy như vậy ? Nếu ngươi thích, ta có thể giúp ngươi đè hai chân của nàng lại!
Ô Nhất Điển quơ quơ đầu, thầm nói:
- Vừa rồi ta rõ ràng đã đáp ứng ngủ với nàng, sao ngươi không đè...
Bên cạnh không người để ý đến hắn, nhưng Tiểu Bằng Vương nổi nóng, thình lình đá hắn một cước.
- Biểu muội, hắn đá ta...
Ô Nhất Điển nhìn Ô Tang Nhi cáo trạng.
Lúc này Ô Tang Nhi lại không chịu giúp hắn, mắt trắng không còn chút máu nói:
- Đáng đời!
Hồ Tiên Cơ dần dần bay xa, Kim Ô rốt cục tin tưởng Phương Hành chính xác để cho chạy nàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy không đúng, cái này không phù hợp phương pháp làm việc của tiểu thổ phỉ, nhịn không được truyền âm nói:
- Để cho nàng chạy như vậy?
Phương Hành trợn mắt nhìn nó, đồng dạng truyền âm trả lời:
- Đúng vậy, ta thương hương tiếc ngọc a!
Kim Ô im lặng, khinh thường nói:
- Ngươi thương cái rắm, nói thực đi, ngươi lại có âm mưu gì?
- Hắc hắc hắc hắc...
Phương Hành nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia hào quang đắc ý, thấp giọng nói:
- Hồ ly lẳng lơ này lại tính toán cái gì, đấu thắng nàng cũng không có ý nghĩa gì, cho nên ta muốn mượn tay nàng, làm một đại sự...
Dứt lời, liền nói tính toán của mình cho Kim Ô, Kim Ô kinh hãi trợn to mắt, qua nửa ngày mới run rẩy, yết hầu khô khốc nói:
- Ngươi... Không nói đùa đúng không?
Phương Hành khinh bỉ liếc mắt nhìn nó:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Kim Ô nghẹn họng, sau nửa ngày mới nói:
- Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ mạnh như vậy...
Phương Hành cười hắc hắc, không để ý đến hắn, ôm một đống bảo bối của Hồ Tiên Cơ ngồi ở trên tảng đá.
- Đến đến, chia bảo bối, hồ ly lẳng lơ này thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn, mang theo không ít thứ tốt, chúng ta một người một kiện... Băng Phượng Trâm là thứ tốt a, Huyền khí cực phẩm, sắp có thể gọi Bán Thần khí rồi, Tang nhi, tới, ta đeo lên cho ngươi… Xà Khúc Kiếm này lại ẩn chứa 99 đạo kiếm quang, lợi hại, huyền tôn nhi, cái này thuộc về ngươi... Kim Lục Tử, ngươi cầm chiếc nhẫn này, có thể phóng ra một đạo lôi cương... Con mẹ nó...
Phương Hành chia từng cái từng cái, cuối cùng lại từ trong túi trữ vật kéo ra một đống quần áo, cũng không biết là hương hoa hay mùi thơm cơ thể của Hồ Tiên Cơ, ném cho Ô Nhất Điển con mắt tỏa sáng chờ chia bảo bối... Bất quá Tiểu Bằng Vương thấy bộ dáng hèn mọn bỉ ổi của Ô Nhất Điển, vội vàng ôm lấy đống quần áo kia, nói:
- Ta đổi với ngươi!
Xem ra tuy hắn đã buông tâm tư với Hồ Tiên Cơ, nhưng vẫn không chịu được nàng bị người khinh nhờn.
Sau khi Ô Nhất Điển nhận lấy Xà Khúc Kiếm lại ngây người nửa ngày, nước mắt chảy ra.
- Làm sao vậy? Nhớ đám quần áo kia?
Phương Hành liếc mắt, nhấc chân đạp hắn một cái.
Ô Nhất Điển lắc đầu nói:
- Không phải, là... là kiếm này... ba năm trước Đằng Châu tổ chức đấu giá hội, ta rất thích chuôi kiếm này, vốn muốn mua làm bội kiếm, kết quả cầu cha rất lâu, rốt cục đáp ứng mua cho ta, lại không nghĩ rằng... cha lấy ra tất cả Linh Tinh của mình khi ấy, cũng không đủ một nửa... còn bị người nhục nhã, sau đó gia hỏa kia dùng ba trăm viên Linh Tinh mua nó, qua tay đưa cho Hồ Tiên Cơ... Không nghĩ tới, cuối cùng lại về tới trong tay ta...
Mọi người không nghĩ tới hắn vì việc này mà khóc, không khỏi có chút đồng cảm.
Nói trắng ra là, trong Yêu địa tổ năm người, Phương Hành không cần phải nói, đạo phỉ dương danh bốn phương, không biết thấy qua bao nhiêu kỳ trân dị bảo, lưu ở trên tay mình không có chỗ nào mà không phải dị bảo giá trị liên thành, mà Kim Ô và Phương Hành lăn lộn chung, cũng pha trộn không ít, tăng thêm rất nhiều kiến thức, Tiểu Bằng Vương thì gia cảnh giàu có, không lo tài nguyên tu hành, nhưng Ô Tang Nhi và Ô Nhất Điển lại khá túng quẫn, thậm chí có thể nói Ô Nhất Điển là bởi vì tài nguyên thiếu thốn mà làm tu vi đình trệ.
Ở trong Tu Hành Giới, vô luận là người hay yêu, không có tài nguyên, tóm lại là nửa bước khó đi!
- Được rồi, hiện tại không phải cho huynh rồi sao?
Ô Tang Nhi nhẹ giọng an ủi, coi biểu ca là tiểu hài tử đến dỗ.
- Thật sự, thật sự cho ta sao?
Ô Nhất Điển lau nước mắt, ôm bảo kiếm, một bộ sợ người khác tới tranh.
- Có hết chưa hả?
Phương Hành đạp hắn một cước, đỉnh đạc nói:
- Chỉ cần nghe lời tiểu tổ, bảo bối nhiều đến ngươi cầm không hết!
Ánh mắt của Ô Nhất Điển tỏa sáng, nhưng còn có chút không tin, cười hắc hắc nói:
- Có kiếm này là đủ rồi...
Kim Ô hừ hừ nói:
- Những lời khác ngươi có thể hoài nghi, tiểu thổ phỉ nói cái này ngươi nên tin, ta cam đoan!
- Thật vậy chăng?
Ánh mắt Ô Nhất Điển sùng bái nhìn Phương Hành, tựa như nhìn thần linh...
- Sao ta cảm giác có chút buồn nôn thế nhỉ?
Phương Hành rất nghiêm túc nhìn Ô Nhất Điển nói:
- Lại nhìn ta như vậy, ta sẽ đánh ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất