Chương 554: Một viên đá gây ra ngàn tầng sóng
- Chuyển sạch, cướp sạch... hỗn đản này làm việc hung hăng ngang ngược như thế, rõ ràng là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Thời điểm Phương Hành mang theo đám người Kim Ô, Tiểu Bằng Vương ăn cướp bốn phía, Hồ Tiên Cơ dùng hơn bốn ngày mới khó khăn lắm khống chế được thương thế xuất quân, đụng phải hai Yêu tu, nàng chỉ mặc một cái yếm và quần lót thần sắc vẫn rất lãnh ngạo, nghe xong hiện trạng của Phương Hành, ánh mắt như kiếm hờ hững.
- Ha ha... Ha ha, Hồ tiên tử nói rất đúng, tuy mấy hỗn đản kia liều lĩnh, nhưng lại phạm vào nhiều người tức giận, hiện tại mọi người đang thương lượng làm sao liên thủ đối phó bọn hắn, nếu ngài cũng ra tay, tất nhiên sẽ để bọn hắn chịu không nổi...
Hắc Giao Tinh cùng Hỏa Tê Yêu cúi đầu khom lưng đứng ở trước mặt Hồ Tiên Cơ đều cười nói, ánh mắt lại không ngừng nhìn thân thể Hồ Tiên Cơ, hết cách rồi, Hồ tiên tử mỹ danh lan xa ăn mặc như vậy đứng ở trước mặt mình, muốn không nhìn cũng không được, trong lòng bọn họ càng nổi lên không biết bao nhiêu suy nghĩ... Hồ tiên tử làm sao thành bộ dạng như vậy? Hẳn là...
Hồ Tiên Cơ tự nhiên cảm nhận được ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của hai người này, lại vờ như nhìn không thấy, suy tư nửa ngày, cuối cùng thản nhiên nói:
- Ta tự nhiên sẽ ra tay, các ngươi có thể yên tâm, đúng rồi... Có thể mượn pháp bào của nhị vị che đậy thân thể không?
- Tốt tốt...
Hai yêu quái kia sao dám không đồng ý, vội vàng lấy ra pháp bào của mình cho Hồ Tiên Cơ, Hồ Tiên Cơ cũng không tránh hai người, ở trước mặt bọn họ mặc vào, buộc tóc lên, cột chặt đai lưng ngọc, pháp bào tự động biến hóa lớn nhỏ, lộ ra rất vừa người, Hồ Tiên Cơ xinh đẹp yêu mị mặc nam trang, trong yêu mị nhiều hơn một tia khí khái hào hùng, làm người càng kinh diễm.
- Hồ tiên tử quả nhiên là... quả nhiên là...
Hắc Giao Tinh ngây người, con mắt tỏa sáng, há to miệng, muốn tán thưởng lại không biết nên nói cái gì.
Hồ Tiên Cơ tiện tay tạo ra một thủy kính, soi mình một chút, thấy người trong kính khí khái hào hùng, mặt như thiên nhân, eo ong đùi ngọc, ngọc thụ lâm phong, ngược lại cũng mãn ý, nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra vui vẻ nói:
- Đa tạ nhị vị!
- Không cần... Hồ tiên tử không cần khách khí...
Hai yêu quái kia sắp nói không ra lời, chỉ cảm thấy hôm nay mở rộng tầm mắt.
Hồ Tiên Cơ thì không để ý tới bọn hắn, nhàn nhạt nói tiếp:
- Hiện tại các ngươi có thể đi chết rồi!
- À?
Hai Yyêu có chút sợ run.
Hồ Tiên Cơ thản nhiên nói:
- Các ngươi cảm thấy ta bị người xem hết thân thể, còn có thể lưu lại mạng để các ngươi đi nói khắp nơi?
Phát hiện Hồ Tiên Cơ không phải nói đùa, hai yêu quái kia ngây người, mặt mũi tràn đầy cảnh giác, vội vàng lui về phía sau, sau đó hét lớn một tiếng, chia ra hai hướng đào tẩu, nhưng trên mặt Hồ Tiên Cơ hiện lên cười lạnh, đợi hai người trốn ra hơn ba mươi trượng, mới nhẹ nhàng bước đi, vèo... bước ra một bước, thân hình đã không thấy, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở bên ngoài trăm trượng.
Ở trong tay ngọc thon thon của nàng, lại mang theo hai cái đầu chết không nhắm mắt.
Tiện tay ném đầu của hai yêu quái đi, Hồ Tiên Cơ mở túi trữ vật của bọn hắn ra xem, phân biệt rõ ràng công dụng, sau đó lại thu hồi từng cái, thẳng đến chuẩn bị thỏa đáng, nàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía một phương hướng trong tinh không, thanh âm lãnh khốc như băng:
- Là ngươi bức ta làm như vậy!
Nghĩ tới tiểu thổ phỉ làm cho nàng giao ra tất cả pháp khí phù triện, còn phải lột pháp bào, sắc mặt của Hồ Tiên Cơ có chút vặn vẹo:
- Ngươi cho rằng lừa được đồng minh tụ ở bên người, lại đánh cướp tất cả Pháp khí của ta, ta liền không có biện pháp khác đối phó ngươi sao? Tuy mất đi Pháp khí tiện tay, thực lực của ta sẽ suy yếu, nhưng bản lĩnh chính thức của Hồ tộc chúng ta, lại không phải ở trên đấu pháp... Hừ, giúp đỡ, nếu ta muốn tìm ngươi đối phó ngươi, chỉ cần một câu, giúp đỡ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta ngược lại nhìn xem, nếu tất cả mọi người đối địch với ngươi, ngươi có thể lừa bịp được mấy người, giết được bao nhiêu!
- Ngươi tự cho rằng ẩn tàng thân phận rất tốt? Hừ, đáng tiếc sứ giả Thần Châu lại tiết lộ bí mật của ngươi, Lệ Hồng Y xuất thân Nam Cương Quỷ Quốc, nàng đã nhận ra ngươi, cộng thêm Hạc Linh Tử cực kỳ tôn sùng, chắc hẳn ngươi cũng xuất thân Nam Chiêm Bộ Châu, hơn nữa danh chấn Thần Châu, hơn nữa ngươi cùng Phù Tang Sơn Kim Ô thế tử giao tình sâu như thế, nếu như ta còn đoán không ra thân phận của ngươi, chẳng phải là ngay cả kẻ đần cũng không bằng sao? Dù sao Huyền Vực rơi ở Nam Chiêm Bộ Châu, sự tình lớn như vậy, Yêu địa chúng ta làm sao không biết...
Vèo!
Hồ Tiên Cơ cắn răng, cưỡi mây rời đi!
Cũng ở một ngày này, một tin tức kinh người bắt đầu từ trong Yêu Đế Các truyền ra.
Tu sĩ Nhân tộc Hình Phương, những ngày gần đây ở trong địa bàn Yêu tộc làm xuống rất nhiều ác sự, tên không phải Hình Phương, mà là Phương Hành!
Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tiểu ma đầu, Phương Hành!
Đã từng lấy lực lượng một người, đoạt đi ba phần cơ duyên của Huyền Vực… Phương Hành!
Tin tức vừa ra, giống như một tảng đá ném vào hồ lớn, tóe lên sóng cồn trăm trượng.
- Tu sĩ Nhân tộc kia, dĩ nhiên là Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tai tinh trong truyền thuyết?
Trong một cổ mộ trôi nổi giữa không trung, một trong Cổ Yêu tám mạch Thử tộc Đạo Tử Ngụy không nén nổi kinh hỉ, đôi mắt nhỏ tỏa sáng, cười phá lên:
- Hồ Tiên Cơ ném tin tức này thật đúng lúc, diệu, diệu, đều nói Yêu Đế Các cơ duyên vô số, nhưng cơ duyên trong Yêu Đế Các, làm sao vượt qua Cửu Thiên Huyền Quan? Tiểu quỷ kia một người đoạt đi ba phần cơ duyên của Nam Chiêm Bộ Châu a, bản thân hắn chính là đại biểu cho một bảo tàng, cơ duyên của Yêu Đế Các lại lớn, có thể lớn hơn hắn sao?
Đạo Tử Ngụy vỗ chân, lạnh giọng hạ lệnh:
- Tất cả mọi người xuất động, tìm được hắn, khống chế hắn, cướp hắn!
Mà ở trong một dược viên mọc đầy linh thảo, Thương Lan Hải Cửu Vương Tử Ngao Bại đang tập trung tinh thần tìm kiếm linh dược bổ huyết ích thọ bỗng nhiên ngẩng đầu:
- Nam Chiêm Bộ Châu Phương Hành? Gia hỏa được xưng Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tiểu ma đầu kia? Ah, không nghĩ tới sẽ chạm mặt hắn ở chỗ này, khó trách người này có lá gan đối địch Thương Lan Hải ta, ta muốn dùng chiến lập đạo, người này chính là đá mài đao tốt nhất!
Dứt lời hét lớn:
- Con mọt sách, ngươi có đi không?
Âm thanh truyền trăm dặm, cho đến một đại điện ngoài trăm dặm, trong điện này cất giấu rất nhiều giá sách cổ, một thư sinh đang cắm đầu đọc sách ngẩng đầu lên, sau khi ngây người nửa ngày, mới sững sờ nói:
- Khổ đọc trăm năm, đọc tới Kim Đan thân, hôm nay đại kiếp buông xuống, đang muốn dùng sát nhập đạo, học chút ít thủ đoạn, hắn... ngược lại phù hợp...
Dứt lời, ném đi cổ thư, cất cao giọng nói:
- Cùng đi, cùng đi!
Trong một động quật, có dung nham bốc lên khói độc cuồn cuộn, một con hung vượn cao gần ba trượng đang nằm ở trên phiến đá tắm dung nham, trong tay cầm một cây Thủy Hỏa Côn, mà bên cạnh thì ngổn ngang lộn xộn chết một đống Hỏa Nham Tích, hung vượn vốn định thoải mái nằm ở đây mười ngày lại ly khai Yêu Đế Các, nhưng khi nghe được tin tức này, lại không khỏi cười lạnh.
- Oanh!
Hắn nhảy ra nham tương, cầm đại bổng xuất quan.
- Thân phận của hắn vẫn bị lộ!
Trong một chiến trường, Lệ Hồng Y ném đầu lâu trong tay xuống, thì thào tự nói, con mắt tỏa sáng.
Ở bên người nàng, Hạc sư huynh thản nhiên nói:
- Lúc trước ta ở trước mặt Hồ Tiên Cơ nói muốn cho hắn một tấm lệnh phù, đã ám chỉ Hồ tiên tử quá rõ ràng, nếu nàng còn không đoán được, vậy chỉ có thể nói Thanh Khâu Sơn Hồ tiên tử quá ngu xuẩn, hôm nay thân phận của hắn truyền ra, đại kiếp trước mắt, nếu như hắn không qua được kiếp nạn này, thì nói rõ hắn không gì hơn cái này, nếu hắn có thể vượt qua kiếp nạn, ta liền cho hắn một cái xuất thân, đại biểu sư phụ thu đệ tử thì đã làm sao?
- Hắn dĩ nhiên là Phương Hành?
Bốn vị tiểu tổ xuất thân Trục Yêu Minh, sắc mặt cũng đại biến, thanh âm run run.
Nhất là Thôi Thiểu Đình Thôi Thiểu Đình, càng không biết lúc trước mình chọc dĩ nhiên là Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tiểu ma đầu!
Trong nội tâm không khỏi bất đắc dĩ, hối hận như thế nào thì không cần nói.
Mà nam tử đầu trọc lưng đeo song đao thì cười hắc hắc:
- Hạc sư huynh, Lệ sư tỷ, các ngươi dấu diếm ta thật khổ, năm đó Huyền Vực mở ra ở Nam Chiêm Bộ Châu, đệ đệ của ta bị Hoàng Phủ Đạo Tử khiêu chiến, kết quả thất bại, đã trở thành trò cười của Thần Châu, ta vốn muốn xuất quan tìm Hoàng Phủ Đạo Tử tính sổ, kết quả Hoàng Phủ Đạo Tử lại bị tiểu ma đầu kia ám sát, kể từ đó, ta muốn thay đệ đệ rửa hổ thẹn, cũng chỉ có thể tìm tiểu ma đầu này, chỉ tiếc bốn năm trước hắn biệt tích, không biết đi nơi nào, hôm nay gặp ở Yêu tộc, không thể không chiến một trận, Hạc sư huynh, Lệ sư tỷ, cái này là tâm bệnh của ta, các ngươi không nên ngăn ta!
Hạc sư huynh thản nhiên nói:
- Lưu cho hắn một lệnh phù, là để ngươi thử hắn, xem hắn có thể tiếp được đao thứ chín của ngươi hay không!
Nam tử đầu trọc cười cười nói:
- Ba đao trước, ta có thể lưu hắn không giết, sau ba đao, xuất đao thì phải giết người!
Hạc sư huynh nói:
- Thế lực lớn nhỏ ở Nam Chiêm Bộ Châu không dưới một trăm, nhưng có thể để Thần Châu chúng ta nhìn ở trong mắt, cũng không quá đáng là Hoàng Phủ gia và Linh Sơn Tự, Hoàng Phủ Đạo Tử vốn là Hoàng Phủ gia chuẩn bị đưa tới Thần Châu xông xáo, chỉ tiếc bị tiểu ma đầu kia đánh chết, có đồn đãi truyền nhân của Linh Sơn Tự cũng xuống núi, thân phận không rõ, đã có người tìm tòi nghiên cứu, tiểu ma đầu này và Linh Sơn Tự quan hệ không cạn, tám chín phần mười chính là hắn, chính vì ta biết hắn là truyền nhân của Linh Sơn Tự, mới lưu một lệnh phù cho hắn, còn muốn kết làm bằng hữu, chỉ là lệnh phù không thể tặng không, bằng hữu của ta cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể làm được, mặc kệ hắn có thân phận gì, nếu ngay cả đao thứ chín của ngươi cũng không tiếp được, thì sao có tư cách tiếp ba đạo lệnh phù của Thần Châu chúng ta?
Nam tử đầu trọc ngẩn ngơ, cười phá lên:
- Tốt, vậy ta yên tâm đi thử một chút!
Nghe hai vị sư huynh đệ cảm giác về sự ưu việt, Lệ Hồng Y xuất thân Nam Chiêm Bộ Châu lại nhíu mày.
- Hạc sư huynh, ta cho ngươi biết thân phận của hắn, không phải là muốn ngươi thăm dò cân lượng của hắn!