Chương 555: Tam Sinh Đạo Quyết
- Căn Bá bảo tìm đạo quyết, chính là ba cái mai rùa này?
Lúc này trong Yêu Đế Các, đám người Phương Hành đang rời xa khu vực hạch tâm, dựa theo Căn Bá cho Ô Tang Nhi manh mối, tìm được một sơn mạch địa thế hoang vu, cũng ở cuối sơn mạch, thấy một tượng Thần Quy màu đen, Ô Tang Nhi quỳ lên bồ đoàn, lạy ba bái, yên lặng đọc cổ chú mà Căn Bá cho nàng, đột nhiên trước bồ đoàn xuất hiện một mâm tròn màu đen cổ quái.
Trên mâm tròn là phù văn rậm rạp chằng chịt, chia làm các quẻ tượng thiên can, địa chi… thoạt nhìn hỗn loạn, rồi lại Âm Dương biến ảo, huyền diệu khó lường, làm cho người nhìn đã thấy đau đầu, Ô Tang Nhi thì nhăn mày, trầm tĩnh không nói, mười ngón nhanh chóng điểm vào quẻ tượng, thẳng đến một nén hương sau mới ngẩng đầu lên.
- Ba...
Hình như nàng hoàn thành khảo nghiệm thần bí nào đó, tượng Thần Quy trên đỉnh đầu há miện, phun ra ba thạch phiến đen sì sì, không ngừng rung rung ở trước mặt nàng, nhìn kỹ lại, rõ ràng là ba cái mai rùa.
Hô hấp của Ô Tang Nhi có chút dồn dập, hai tay run rẩy nâng mai rùa, cúi đầu hạ bái.
- Căn Bá truyền ta là Chúng Sinh đại thuật, đây là bí thuật suy diễn, tìm hiểu thiên cơ, pháp môn của nó chắc hẳn giấu ở trong mai rùa, kỳ thật nói đến cũng kỳ quái, cái mai rùa này nhìn như bình thường, nhưng ta cảm giác... cảm giác xem không hiểu, có lẽ ta phải mất thời gian rất lâu mới tham ngộ được bí mật của mai rùa, bất quá ta tin tưởng không tìm sai, cái này là đạo quyết mà Căn Bá nói!
Ô Tang Nhi thu mai rùa, khẽ nhíu mày nói, thần sắc có chút ngưng trọng.
- Trường Sinh đại thuật của Kim Lục Tử giấu trong một cổ thi, mà Trường Sinh đại thuật của ngươi, thì là ba cái mai rùa...
Phương Hành nhíu mày, cầm hắc kiếm vỗ vai:
- Lão gia hỏa kia không đùa chúng ta chứ, bí thuật trường sinh đều ở trên thân người chết?
Kim Ô nói:
- Cổ thi kia rất kỳ quái, Căn Bá nhất định không gạt chúng ta. Ngươi được truyền là cái gì?
Lúc ở Phù Tang Sơn, ba người bọn họ đi theo Căn Bá tu hành một tháng, Căn Bá nói mình tu Tam Sinh Đạo Quyết, chia nó ra làm ba, phân biệt truyền thụ cho ba người, một người một đạo quyết, chẳng qua lúc ấy ở Phù Tang Sơn truyền thụ chỉ là pháp môn cơ sở của ba cuốn đạo quyết, nên Căn Bá lại phân biệt cho bọn hắn một ít manh mối sau khi tiến vào Yêu Đế Các.
Căn Bá nói qua, hắn truyền thụ cho ba đạo quyết chỉ là cơ sở, tinh hoa của đạo quyết còn giấu ở trong Yêu Đế Các, nếu như ba người bọn họ muốn tu luyện đến đại thành, thì cần phải tìm ba đạo quyết kia, đạt được cơ duyên tu hành.
Mà sau khi tiến vào Yêu Đế Các, tuy đám người Phương Hành chuyển sạch tất cả cơ duyên, còn ăn cướp khắp nơi, nhưng không quên Căn Bá phân phó, lộ tuyến tiến lên là theo phương hướng của ba đạo quyết định ra, rốt cục ở ngày thứ ba, từ trong một động phủ tan hoang, phát hiện một cổ thi mặc áo giáp, người bên ngoài xem ra, cổ thi kia chỉ là thân thể bất hủ, không có dị trạng, nhưng Kim Ô nhìn lại sinh lòng cảm ứng, kết luận cổ thi kia chính là Tam Sinh Đạo Quyết mà hắn cần tìm .
Sau khi lấy cổ thi, lại từ cực tây của Yêu Đế Các chuyển qua hướng bắc. Cuối cùng đi tới chỗ này, Ô Tang Nhi dựa theo pháp môn mà Căn Bá truyền, ba bái chín khấu, cẩn thận suy diễn, đạt được ba cái mai rùa kia.
Kim Ô và Phương Hành đều không biết mai rùa có gì thần diệu, nhưng Ô Tang Nhi kết luận, ba mai rùa kia là Chúng Sinh đại thuật mà Căn Bá truyền thụ cho nàng, hôm nay tính toán ra, Tam Sinh Đạo Quyết đã có hai bản.
- Tiểu Phương tử, Trường Sinh đại thuật và Chúng Sinh đại thuật đều đã cầm được, nhưng manh mối đạo quyết của ngươi lại ở nơi nào?
Kim Ô và Ô Tang Nhi đều nhìn về phía Phương Hành.
Bọn hắn tiến vào Yêu Đế Các, mục đích cơ bản nhất là vì ba đạo quyết, hôm nay chỉ còn của Phương Hành.
- Nói thực, ta vẫn cảm thấy lão đầu kia gạt ta...
Phương Hành thấy bọn hắn hỏi, gãi gãi đầu, thở dài nói, lại không giải thích cái gì.
Đang khi nói chuyện, xa xa một đạo kim quang phi độn tới, là Tiểu Bằng Vương Lăng Thiên và Ô Nhất Điển, đi tới gần, trước tiên ném Ô Nhất Điển lên mặt đất, oán hận giáo huấn:
- Ngươi cái hỗn đản thành sự không có bại sự có thừa này, lại bị người ta dọa sắp đái ra quần, Tiểu Bằng Vương ta đã lớn như vậy, còn chưa từng hợp tác với loại người nhu nhược như vậy, thật là mất hết mặt...
Ô Nhất Điển có chút ủ rũ nói:
- Thực lực của người ta rõ ràng mạnh hơn chúng ta nha...
Tiểu Bằng Vương im lặng, oán hận đá hắn một cước, Ô Nhất Điển lại ủ rũ cúi đầu không nói, giống như vợ bé bị chính thê ức hiếp.
- Được rồi, đừng đánh hắn, ai, bảo các ngươi đi nghe ngóng tin tức, nghe ngóng thế nào rồi?
Ô Tang Nhi đành phải đi ra điều giải mâu thuẫn, đồng thời nhìn Tiểu Bằng Vương hỏi.
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Ô Nhất Điển lại có chút bất đắc dĩ:
- Cái này phiền toái lớn rồi...
Tiểu Bằng Vương bị hỏa này gia đoạt chủ đề, không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, Ô Nhất Điển bị hù không dám nói nữa, Tiểu Bằng Vương mới mở miệng nói:
- Quả thật có chút nghiêm trọng, vừa rồi chúng ta đi nghe ngóng, có mấy gia hỏa còn không chịu nói, bị ta giết hai người mới thổ lộ tình hình thực tế, theo bọn hắn nói, hiện tại thanh danh của chúng ta rất lớn, sự tình ăn cướp khắp nơi đã dẫn phát nhiều người tức giận, có không ít nhân vật lợi hại quyết định ra tay đối phó chúng ta, nhưng cái này còn chưa tính đại sự, trọng yếu hơn là... Hiện tại trong Yêu Đế Các, đang thịnh truyền một sự kiện!
Nói đến đây, hắn có chút chần chờ, nhíu mày nhìn về phía Phương Hành.
Phương Hành kỳ quái liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có rắm mau thả, dù ta rất tuấn tú ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy?
Tiểu Bằng Vương nhất thời có chút im lặng, sau nửa ngày mới nói:
- Trong Yêu Đế Các đang thịnh truyền thân phận chân thật của ngươi... Bọn hắn nói, ngươi là bốn năm trước ở Nam Chiêm Bộ Châu gây ra sóng to gió lớn... Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tiểu ma đầu... Phương Hành!
Nói đến đây, hắn chau mày, nhưng trong ánh mắt ẩn ẩn có chút kích động.
Phương Hành nghe vậy, điềm nhiên như không có việc gì, liếc mắt nói:
- Ta là Phương Hành thì đã sao?
Hắn ngược lại không sao cả, vốn dựa theo kế hoạch cũng không định ẩn tàng thân phận của mình, bị đám người kia sớm đoán được cũng không có gì, chỉ không rõ ánh mắt của Tiểu Bằng Vương là có ý tứ gì, thuận miệng thừa nhận, lại không nghĩ tới, hắn vừa thừa nhận, Tiểu Bằng Vương lại kích động, hai mắt sáng lên nói:
- Ngươi thật là Phương Hành? Nguyên lai ngươi chính là Phương Hành, ha ha...
Phương Hành bị hù nhảy dựng, xách Ô Nhất Điển lên hỏi:
- Bệnh điên của ngươi còn có thể lây?
Còn chưa nói xong, Tiểu Bằng Vương đã kích động đi về phía trước hai bước, vui vẻ nói:
- Ngươi biết không? Bốn năm trước ta đã nghe nói qua ngươi, ở Huyền Vực dùng một người chống lại Hoàng Phủ gia, cướp đi ba phần cơ duyên của Nam Chiêm Bộ Châu, về sau kiếm trảm Hoàng Phủ Đạo Tử, cầm đầu rời đi, lại kế giết mười hai Kim Đan, cơ hồ chôn vùi một đời cao thủ của Hoàng Phủ gia, làm cho mấy lão gia hỏa ẩn cư của gia tộc bọn họ đều phải đi ra tọa trấn, chuyện này ở Yêu địa chúng ta quả thực là truyền kỳ, năm đó ta nghe nói chuyện của ngươi, đã cảm thấy ngươi là đại nhân vật, thề tương lai nếu như gặp phải ngươi, nhất định phải cùng ngươi uống rượu, sau đó...
Nói đến chỗ này, lại không nói tiếp, có chút ngại ngùng cười cười.
Phương Hành bị ánh mắt sùng bái của hắn nhìn có chút không được tự nhiên, thuận miệng nói:
- Sau đó thì sao?
Tiểu Bằng Vương lại không chịu nói, nguyên lai năm đó hắn thề là nhất định phải cùng tiểu ma đầu kia uống rượu, sau đó đại chiến một trận, xem đối phương có phải thật khoa trương như trong truyền thuyết không, chỉ là những lời này bây giờ khó mà nói, dù sao ban đầu ở ngoài Phù Tang Sơn, hắn đã nếm qua thiệt thòi, luận thực lực, hắn xác thực thua tâm phục khẩu phục.
Thấy Tiểu Bằng Vương điên cuồng, Ô Tang Nhi cũng lý giải, kỳ thật lúc trước lần đầu nàng nghe Kim Lục Tử nói sự tình Phương Hành, cũng có chút giật mình, nhưng vì phạm vi sinh hoạt thấp hơn Tiểu Bằng Vương rất nhiều, bởi vậy ở trong ấn tượng của nàng, chỉ cảm thấy Phương Hành là một người rất giỏi giày vò mà thôi, không quá sùng bái.
Nhưng Tiểu Bằng Vương lại bất đồng, hắn biết Hoàng Phủ gia lợi hại, đối với thế gia từng ở thời điểm trục yêu làm ra tác dụng to lớn, hơn nữa chém giết vô số cao thủ Yêu tộc rút hồn, hắn cơ hồ là hận thấu xương.
Cho tới hôm nay, Yêu tộc trải qua ba ngàn năm phồn diễn sinh sôi, đã khôi phục không ít nguyên khí, cũng không dám chính thức trả thù Hoàng Phủ gia, một là lo lắng Thần Châu sẽ nhúng tay, hai là vì kiêng kị thế lực Hoàng Phủ gia thâm bất khả trắc, mà lúc ấy tiểu ma đầu chỉ là Trúc Cơ cảnh, cảnh giới còn không cao bằng Ô Nhất Điển hiện tại, lại làm ra sự tình mà thiên kiêu của Yêu tộc nghĩ cũng không dám nghĩ, cái này còn không làm cho Tiểu Bằng Vương tâm cao khí ngạo bội phục sao?
Đương nhiên, sau đó từng có đồn đãi, nói Linh Sơn Tự, thế lực lớn nhất Nam Chiêm Bộ Châu ở ngày tiểu ma đầu kia gây họa, ra tay bảo hộ hắn, thay hắn ngăn Nguyên Anh cảnh của Hoàng Phủ gia, cho nên có suy đoán, tiểu ma đầu kia là truyền nhân Linh Sơn Tự âm thầm bồi dưỡng, chỉ có điều không quan tâm việc này có thật hay không, nhưng tiểu ma đầu kia dám đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió là không thể khinh thường.
- Những lời này trước đừng nói, suy nghĩ làm sao giải quyết tai họa phía sau đi...
Lúc này Ô Nhất Điển ưu phiền mở miệng nói, khuôn mặt mướp đắng, mang theo khóc nức nở.
- Tai họa?
Đám người Kim Ô đều nhìn về phía Ô Nhất Điển.
Ô Nhất Điển sắp muốn khóc lên:
- Xong đời, chúng ta phạm vào nhiều người tức giận, cửu tử phạt ma tới rồi...