Lược Thiên Ký

Chương 564: Đại Mộng Cửu Đao Quyết

Chương 564: Đại Mộng Cửu Đao Quyết

Thái Thạch Si Nhi ra tay hoang đường làm chúng Yêu mở rộng tầm mắt, ngay cả Phương Hành cũng cười phá lên, trong nội tâm minh bạch, ba cổ kiếm kia thương không được mình, một là bởi vì thời điểm mình kết đan, dùng nước Hoàng Tuyền Hải, Hồng Mông Tử Khí rèn luyện thần hồn, lúc này thức hải đã biến hoá thành thức giới, thần hồn như liệt nhật, có thể nói vô kiến bất tồi, kiếm ý của ba cổ kiếm kia căn bản không xâm phạm được.
Còn nữa chính là, hắc kiếm của mình cũng là loại có địa vị, năm đó bị phong ấn ở trong Kiếm Trủng, tuy hôm nay Kiếm Thai trốn vào thức hải, nhưng trong cự kiếm lại còn lưu lại chút khí tức, thậm chí loáng thoáng có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa linh tính, mà cũng chính là linh tính này, khắc chế ba thanh cổ kiếm.
Bởi vậy, ba thanh cổ kiếm kia ở trong mắt hắn, cũng chỉ là pháp bảo phẩm giai cao một chút mà thôi, thật không coi là cái gì.
Đương nhiên, một màn này rơi vào trong mắt người khác, lại có chút buồn cười.
Có tiếng không có miếng!
Đây là đánh giá của chúng Yêu đối với Thái Thạch Si Nhi!
Con mọt sách của Thái Thạch gia nổi danh với Đạo Tử của Đại Thánh Sơn Không Không Nhi, thật là trăm nghe không bằng một thấy, phế vật a!
Lúc này Thái Thạch Si Nhi đã rối loạn, ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí quên triệu hồi cổ kiếm, thẳng đến Phương Hành bổ tới một kiếm, hắn mới như điên như cuồng, cuồng bạo hét lớn:
- Tiểu ma đầu, ngươi sử dụng tà pháp gì? Ta đọc sách minh nghĩa, hung hoài đại đạo, minh lý dưỡng kiếm, sao lại bị một kẻ mãng phu như ngươi đánh bại?
Trong tiếng quát chói tai, hai tay khoanh tròn, thanh quang hiện lên, hạo nhiên chính khí bắn ra.
Lúc này hắn vừa thẹn vừa giận, lại muốn đối chiến cự kiếm của Phương Hành.
- Quản ngươi thiên vạn đạo lý, ta chỉ một kiếm làm thịt ngươi!
Phương Hành bổ ra một kiếm, căn bản không hề do dự, nghiêm nghị hét lớn, lực lượng trên thân kiếm tăng thêm. Đối với những đạo lý tu hành của Thái Thạch Si Nhi, hắn không để vào mắt, trong nội tâm chỉ một mực nhớ rõ, năm đó ở Quỷ Yên Cốc, Cửu thúc thúc đọc sách biết chữ nhiều nhưng võ công kém nhất, bởi vậy đối với thuyết pháp đọc sách trấn tà là không xem ra gì, chỉ muốn một kiếm chém giết.
Ông...
Một kiếm chém xuống, Hắc Kiếm như rồng chém vào thanh khí, chỉ ngừng nửa hơi, hạo nhiên chính khí mà Thái Thạch Si Nhi nuôi dưỡng bảy mươi năm tiêu tán như khói, dù sao hắn đọc sách bảy mươi năm, chính là muốn dùng đọc sách minh lý, tẩm bổ thần hồn, để dễ dàng điều khiển ba thanh cổ kiếm, vì vậy hạo nhiên chính khí không thuần khiết.
Bình thường ngăn địch, hạo nhiên chính khí này đủ xài, nhưng đụng phải Phương Hành lại thành chê cười.
Xùy...
Trước ngực Thái Thạch Si Nhi phun máu tươi, sắp bị một kiếm chém thành hai khúc, cả người thì như điên rồi.
Nhưng lúc này, trước người hắn đột nhiên lóe lên hắc ảnh, bất ngờ có một nữ tử mặc áo đen dáng người yêu mị, hiển hóa ở bên cạnh hắn, là Hắc Mộc Lĩnh Xà Vương Nữ, trước đây không có ra tay, nhưng thấy Thái Thạch Si Nhi bị thương, lập tức bất chấp gì khác, trực tiếp Na Di tới, tay nắm Thái Thạch Si Nhi, miệng phun ra một làn khói độc.
Khói độc đầy trời, mùi tanh hôi xông vào mũi. đã đau xót lại khó ngửi, ngay cả Kim Đan đỉnh phong cũng khó ngăn cản.
Phương Hành che mũi nói:
- Bộ dáng thì xinh đẹp, sao miệng lại thối như vậy?
Sắc mặt Xà Vương Nữ cực kỳ hung ác, cũng không trả lời, nửa thân dưới hiển hóa ra xà hình, đuôi rắn được khói độc che lấp, lặng yên không một tiếng động quất ra, dài chừng ba mươi trượng, cuồn cuộn như Giao Long, đánh về phía sau lưng Phương Hành, lần này đánh bất ngờ, Phương Hành lại không tránh, bị nàng quấn chặt, gân cốt co rút lại, muốn xoắn nát Phương Hành.
Cùng lúc đó, đuôi rắn còn dùng sức lôi kéo, muốn kéo Phương Hành vào trong khói độc.
- Không biết khi còn bé ta thích nhất là đi bắt rằng nướng ăn sao?
Phương Hành không chút bối rối, ngược lại cười ha ha, toàn thân hắn bị cuốn lấy, hai tay hai chân không thể động đậy, nhưng bàn chân như mọc rể, đóng ở trong hư không, sau đó thân thể lay động, thân hình phát lực, như có vạn quân xung kích, vậy mà trực tiếp vung Xà Vương Nữ ra, lúc này trong ngực Xà Vương Nữ còn ôm Thái Thạch Si Nhi, thoáng cái hai người đều bay đến giữa không trung.
Oanh!
Hai người đâm vào trên vẫn thạch, đụng vẫn thạch chia năm xẻ bảy, khói bụi nổi lên bốn phía.
Xà Vương Nữ vì bảo vệ Thái Thạch Si Nhi, ôm hắn ở trong ngực, lực lượng va chạm đều dùng thân thể mình ngạnh kháng, dù có tu vi Kim Đan cảnh, cũng bị đụng lục phủ ngũ tạng lệch vị, khí huyết nghịch hành, váng đầu hoa mắt, trên người không biết đứt bao nhiêu xương cốt, nhất thời sử dụng không ra khí lực, đuôi rắn cuốn lấy Phương Hành tự nhiên nới lỏng...
Nhưng Phương Hành lại không buông tha, mắt thấy đuôi rắn trượt xuống, hắn duỗi tay trái ra, kẹp đuôi rắn thô nhám như thùng nước ở dưới sườn, sau đó quát một tiếng "lên", vung Xà Vương Nữ lên, bị hắn coi thành trường tiên, đánh nát bốn năm khối vẫn thạch, miệng mũi không ngừng phun máu.
Hung phong bực này, đừng nói Yêu tộc bình thường, ngay cả đám Đạo Tử ngồi ở trên vẫn thạch cũng ngây người.
Hồ Tiên Cơ, Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Vô Ảnh Sơn Đạo Tử ẩn núp ở cách đó không xa, nhìn thấy một màn này, trong ánh mắt đều toát ra hoảng sợ, xưa nay bọn hắn tự cho mình rất cao, lại thấy tiểu ma đầu kia tuy thanh danh lớn, nhưng phần lớn là quỷ kế dối trá, chính diện đấu pháp chiến tích không nhiều lắm, bởi vậy chỉ đề phòng hắn sử dụng quỷ kế lừa người, lại chưa từng nghĩ thực lực của hắn lại khủng bố như thế?
Nhất là Hồ Tiên Cơ, vừa rồi suýt nữa bị hắn một kiếm cắt đầu, tâm thần đã bị sát khí của Phương Hành xâm nhiễm.
- Không thể... Không thể... Tử thù đã kết, địch nhân mạnh như vậy, không thể để cho hắn sống sót...
Trong miệng thì thào, Hồ Tiên Cơ bỗng nhiên nhìn về phía hai người Vô Ảnh Sơn Đạo Tử.
- Phần bản lĩnh này, sợ là có thể so với những quái thai của Thần Châu... Có hắn ở đây, sao còn có quả ngon để chúng ta ăn?
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử cũng thu hồi vẻ mặt cợt nhả, thần sắc cực kỳ trịnh trọng.
- Ơ, các ngươi vẫn còn sao?
Ba người bọn họ tự nghĩ ẩn giấu cực kỳ tốt, sẽ không bị Phương Hành phát hiện, có thể tùy thời ra tay, lại không nghĩ tới Phương Hành kéo Xà Vương Nữ quật vẫn thạch hăng say, vậy mà quay đầu nhìn về phía bọn hắn cười như hoa, đột nhiên nhảy dựng lên, vũ động thân hình của Xà Vương Nữ, quất vào vẫn thạch ở bên cạnh.
Lúc này lại dùng xảo kình, đánh bốn năm khối vẫn thạch kia đập tới ba người bọn họ.
Đám người Hồ Tiên Cơ kinh hãi, vội vàng từ trong hư không nhảy lên, thi triển pháp thuật đánh tan vẫn thạch, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng lúc này, bọn hắn đều ngẩn người, cảm nhận được một đạo khí tức rất mạnh, vô ý thức nhìn về phía Phương Hành.
- Nửa tỉnh nửa mộng nửa phù sinh, như thực như giả như liên hoa!
Sau lưng Phương Hành, bỗng nhiên có một thanh âm giống như ca dao vang lên, nương theo mà đến, là sát khí mãnh liệt.
Trong hư không, chẳng biết lúc nào nở rộ một đóa hoa sen, đại hán đầu trọc đến từ Thần Châu đứng thẳng ở trên hoa sen, hai tay kết ấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Hành, nếu như nhìn kỹ, hoa sen dưới chân hắn là do hai thanh loan đao tạo thành, vì đao thế quá nhanh, quá mạnh mẽ, vì mà xuất hiện một đóa hoa sen nửa thật nửa giả, sát khí to lớn khiếp tâm hồn người.
- Tiểu quỷ, tiếp Đại Mộng Cửu Đao của ta thử xem...
Thanh âm điếc tai truyền đến, chấn động hư không, sát khí bức người.
Cùng lúc đó, liên hoa bắn ra ô quang, gào thét chém về phía Phương Hành.
Đạo ô quang kia nửa thật nửa giả, ngay cả quỹ tích cũng đứt quãng, như mộng như huyễn.
Lúc xuất hiện lần nữa, đã cách Phương Hành trăm trượng, lúc lại hiện ra, bất ngờ đã đến phía sau hắn, cách thân thể của hắn bất quá mấy thước, lúc này Phương Hành vừa mới huy động Xà Vương Nữ đánh vẫn thạch về phía đám người Hồ Tiên Cơ, một đao kia đến quả thực quá nhanh, trong lúc cấp thiết ném đi thân thể huyết nhục mơ hồ của Xà Vương Nữ, quay người cầm hắc kiếm ngăn cản ở trước ngực...
- Oa...
Phương Hành bị ánh đao cường thế trảm bay ra ngoài, thân hình đụng nát một khối vẫn thạch ở sau lưng.
Vèo...
Đạo ô quang thứ hai lập tức hiện ra, theo sát trảm tới, khí thế còn nhanh hơn đao trước ba phần, mạnh hơn ba phần.
Bành!
Thân hình Phương Hành đang thối lui, chỉ có thể lần nữa tiếp nhận một đao kia, không có chỗ trống hoàn thủ!
- Ngươi đưa ta ba kiếm, ta trảm ngươi chín đao, nếu như ngươi có thể chống đỡ chín đao, sẽ có tiền đồ vô lượng chờ ngươi!
Thanh âm của Chu Tiên Giác tràn ngập khắc nghiệt:
- Nếu như không tiếp được, cái kia nói rõ ngươi chỉ thường thôi, chết cũng đáng đời!
Vừa rồi bị Phương Hành ba kiếm trảm bay, lửa giận trong lòng hắn cuồn cuộn, không có lập tức quay người tập sát, mà bắt pháp ấn, thúc dục Đại Mộng Tâm Quyết đến tình trạng mạnh nhất, sau đó đao hoá thiết liên, ngự liên mà đến, nhìn chuẩn cơ hội chém ra đao thứ nhất, đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư... thậm chí đao thứ chín.
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo…
Liên tục chín đạo ô quang, một đạo so nhanh hơn một đạo, một đạo mạnh hơn một đạo, một đạo sát khí nhiều hơn một đạo.
Không có tránh đi đao thứ nhất, Phương Hành chỉ có thể đón đỡ, thì không có khả năng tránh đi tám đao phía sau.
Liên tục chín đao, đều rắn rắn chắc chắc trảm ở trước người, hắn cơ hồ như một cái túi nghiền nát, ầm ầm bay ra ngoài, trong lúc này không rên một tiếng, thậm chí không thấy rõ có trúng đao hay không, chỉ có thể nhìn thấy những nơi đi qua, tất cả vẫn thạch đều vỡ nát, dâng lên tro bụi, giống như một sợi dây xâu lại mấy trăm đóa pháo hoa, thê mỹ hoa lệ.
Vừa lui là ba trăm dặm!
- Cơ hội khó được!
Đám người Hồ Tiên Cơ đều nhìn về phía Phương Hành ngã bay, trong mắt hiện lên tinh quang.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất