Lược Thiên Ký

Chương 565: Phá núi mà ra

Chương 565: Phá núi mà ra

- Sưu sưu sưu...
Ba thân hình cơ hồ đồng thời bay vút, dứt khoát đuổi theo Phương Hành bị chín đao chém bay, đương nhiên đó là Hồ Tiên Cơ, Tử Vụ Hồ Đạo Tử và Vô Ảnh Sơn Đạo Tử, ba người bọn họ đã bị Phương Hành giết bể mật, nhưng dù sao cũng là Đạo Tử, tính tình cứng cỏi bướng bỉnh, sau khi ăn thiệt thòi, sẽ không có ý cầu hoà, ngược lại sát ý càng tăng, thề chém Phương Hành.
Mà lúc này, bọn họ bắt được một cơ hội.
Đại Mộng Cửu Đao của Chu Tiên Giác thật rất bất phàm, xuất kỳ bất ý, Phương Hành cứng rắn ăn chín đao, bị bổ vào trong hư không, hơn nữa ở dưới thần niệm của bọn hắn cảm ứng, Phương Hành vốn khí thế vô lượng, mỗi trúng một đao, khí tức sẽ tiêu giảm một phần, đợi chín đao chém qua, ngã vào trong bụi mù, khí tức trên người Phương Hành đã như ẩn như hiện.
Này để cho bọn họ xác định, dù Phương Hành không bị chín đao chém giết, cũng bị thương rất nặng.
Muốn chém kẻ này, bây giờ chính là cơ hội!
Ngay cả Chu Tiên Giác, sau khi chém ra chín đao, thấy đám người Hồ Tiên Cơ nhân cơ hội ra tay cũng nhướng mày.
Bất quá hắn quay đầu nhìn Hạc sư huynh, thấy đối phương không tỏ vẻ, nên không có ngăn trở.
- Xà nhi... vì sao ngươi... Cần gì như thế...
Lúc này, một thanh âm buồn rầu vang lên, Thái Thạch Si Nhi ôm Xà Vương Nữ huyết nhục mơ hồ bi rống, nàng bị Phương Hành nắm đuôi quất, cũng không biết quất bao nhiêu vẫn thạch, dù thân thể cường hãn nữa, cũng chịu không nổi hành hạ, lúc này đã bị trọng thương, nhưng Thái Thạch Si Nhi được nàng bảo hộ ở trong ngực, thì không chút tổn thương.
- Thái Thạch gia các ngươi... vì duy trì huyết mạch Đạo Tử thuần khiết, không cách nào lấy ta...
Trên mặt Xà Vương Nữ đã huyết nhục mơ hồ, biện không rõ ngũ quan, thanh âm đứt quãng:
- Hai mươi năm trước, ta hỏi ngươi có chịu buông tha thân phận Đạo Tử tới lấy ta hay không, ngươi không chịu trả lời... Hiện tại... ta hỏi lại ngươi một lần... Ngươi lấy ta không…
- Ta... Ta chém gia hỏa kia, cho ngươi hả giận...
Thái Thạch Si Nhi rống to, nhẹ nhàng để Xà Vương Nữ xuống, sau đó thân hình xoay lại, hai tay áo đón gió cổ động, giống như Hồng Mông trống lớn, mà thời điểm hắn buồn bã tuyệt vọng rống lên, ba thanh cổ kiếm vừa rồi bị Phương Hành chém sợ, chủ động né tránh bị dẫn dắt qua, bảo hộ ở bên cạnh hắn, kẹp lấy sát khí đầm đìa, dứt khoát giết vào sâu trong hư không.
Chỉ có Xà Vương Nữ nhìn bóng lưng của hắn, thần sắc buồn bã, thì thào tự nói:
- Ngươi vẫn không trả lời...
Bùm...
Phương Hành bị Chu Tiên Giác chém liên tục chín đao, ngã bay ba trăm dặm, cuối cùng đụng vào một ngọn nhỏ núi, chín đao kia lực lượng mạnh như thế, làm hắn trực tiếp đụng vào trong núi đá. Cũng không biết sâu bao nhiêu, chỉ ở mặt ngoài để lại một cái động sâu không thấy đáy, trong động, thậm chí nhất thời không có bất luận khí tức gì truyền ra, một mảnh tĩnh mịch...
- Biểu ca, hắn... hắn không có sao chứ
Ô Tang Nhi khẩn trương hỏi, phi thân nhào tới.
- Sưu...
Mới vừa bay ra không có mấy trượng, lại cảm giác quanh người có lực lượng gào thét, Kim Ô bắt được nàng, triển khai toàn lực xông về trước, lúc này thần sắc hắn kéo căng, còn khẩn trương hơn nàng, thậm chí có sát ý lộ ra, kim vũ trên người tựa hồ cũng rót đầy sát khí, như lưỡi kiếm sắc bén dựng thẳng lên.
Ở phía sau bọn họ không xa, Tiểu Bằng Vương cũng lộ ra nguyên hình, bay vút đến, khí thế âm thầm thiêu đốt.
Ngay cả Ô Nhất Điển cũng ngẩn ngơ, vội vàng lái pháp thuyền đi qua thăm dò.
- Đừng chết, ngàn vạn đừng chết, ngươi chết bọn họ nhất định sẽ đoạt bảo bối của ta...
...
- Không cần lưu thủ, đưa hắn quy thiên!
Hồ Tiên Cơ, Tử Vụ Hồ Đạo Tử, Vô Ảnh Sơn Đạo Tử, Thái Thạch Si Nhi chạy tới trước núi lớn, cơ hồ không chút suy nghĩ hét lớn, bốn người đánh ra công kích dữ dằn, nhất thời pháp thuật, thần quang, pháp khí công kích vào hang động, mang theo khói bụi khổng lồ, như muốn tê thiên liệt địa.
Thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, lúc này bọn họ đã không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào chém giết Phương Hành.
Dù giết rồi không thu được thần hồn, mất đi tung tích cơ duyên Huyền Vực, cũng không nguyện vào lúc này cho hắn sống sót.
Vì tu sĩ Nhân tộc kia biểu hiện ra thực lực, đã để bọn họ cảm thấy giật mình rồi.
Khách khách...
Bốn người liên thủ, công kích cường đại không chỉ lột bỏ một góc sơn mạch, thậm chí còn dẫn động sơn thể đứt gãy, từ trung gian xuất hiện một kẽ nứt to lớn, tiếng vang nặng nề làm cả ngọn núi suýt nữa tách ra, khói bụi đá vụn phóng lên trời, nhất thời che đậy ánh mắt của mọi người, không thể không vận chuyển pháp thuật phòng ngự.
- Hắn đã chết rồi sao?
Ở trong thần hồn cảm ứng, trong khói bụi không hề có sinh cơ, Hồ Tiên Cơ nhịn không được run giọng hỏi.
- Cứng rắn ăn chín đao... sao còn có thể không chết…
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử cũng thì thào nói, dùng sức nuốt nước miếng:
- Đó chính là thực lực của đệ tử Thần Châu sao... Thoạt nhìn không đến trăm tuổi, nhưng có tạo nghệ kinh khủng như vậy, tương lai nếu chúng ta đi Thần Châu, sẽ cùng một đám quái vật như vậy tranh phong sao, ha ha... Đáng thương chúng ta ếch ngồi đáy giếng, còn cho rằng mình vô địch cùng thế hệ…
- Nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước tìm thi thể tên khốn kiếp rồi nói, ta muốn bầm thây hắn vạn đoạn!
Tử Vụ Hồ Đạo Tử lạnh giọng mở miệng, ánh mắt nhìn khu vực khói bụi cuồn cuộn.
- Hắn... Đã chết rồi sao ?
Hồ Tiên Cơ mở miệng lần nữa, lại lặp lại lời vừa rồi, thanh âm có chút không lưu loát.
- Sẽ không bất tử chứ?
Chúng yêu bị khủng hoảng của nàng lây nhiễm, đưa mắt nhìn lại, thân thể cũng có chút phát lạnh.
Đại Mộng Cửu Đao của Chu Tiên Giác bực nào hung uy?
Có thể chém trúng đối thủ hay không không trọng yếu, chỉ cần ăn lực lượng của chín đao, chấn cũng có thể chấn chết người.
Huống chi bốn người bọn họ lại theo sát qua, đánh chó mù đường.
Ngay cả một ngọn núi lớn cũng bị oanh rách, nếu gia hỏa kia còn không chết, chẳng phải là còn giống yêu quái hơn bọn hắn
Trước mắt khói bụi tràn ngập, thật lâu không thể tán đi.
Trong tràng một mảnh tĩnh mịch, chúng yêu trước sau chạy đến đều trầm mặc nhìn núi lớn, nhất thời không người mở miệng.
Cửu Vương Tử cười lạnh, thần sắc kiêu căng trước sau như một.
Thần sắc của Hạc sư huynh đạm mạc, mơ hồ trong đó, lại hình như có chút tiếc hận.
Lệ Hồng Y lại nhíu mày, ánh mắt kéo dài, khi thì lạnh lùng, khi thì đạm mạc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Không Không Nhi một lời không nói, trong tay cầm lấy đại bổng.
Đại Kim Ô và Ô Tang Nhi thần sắc khẩn trương, ẩn hàm tức giận.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cực kỳ nôn nóng, một hít một thở, trầm trọng hơn so với bình thường.
Mà Ô Nhất Điển... Lúc này còn ở trên đường chạy đến!
- Hẳn chết rồi?
Qua một hồi lâu, Vô Ảnh Sơn Đạo Tử mới cười lạnh mở miệng, tựa hồ thở ra một hơi.
- Ăn chín đao của ta, nếu hắn không chết, đó chính là bổn sự của ta không tốt!
Chu Tiên Giác cười lạnh, ngạo nhiên ôm lấy hai tay, hừ lạnh mở miệng nói.
Một câu như vậy, giống như đinh sừng gõ gạch, tất cả tu sĩ cũng vô ý thức tiếp nhận kết quả Phương Hành đã chết, nhất thời có vô số yêu tu thở dài một hơi, trên mặt hiện ra vui vẻ thoải mái, bất luận tu sĩ Nhân tộc này đã từng bá đạo cỡ nào, cướp sạch bọn họ như thế nào, nhưng hiện giờ đã chết, chỉ là không phải chết ở trong tay thiên tài Yêu tộc, không tránh khỏi có chút mất mặt.
- Đánh như vậy mới có chút ý tứ nha...
Thời điểm chúng yêu thở dài, đột nhiên một thanh âm lười biếng vang lên.
Bá… ánh mắt mọi người đột nhiên nhìn về chỗ thanh âm truyền ra.
Có người kinh hãi, có người sợ hãi, có người kinh hồn bạt vía, cũng có người mặt lộ vẻ cuồng hỉ...
Oanh!
Đột nhiên, trong khói bụi hỗn loạn, có một đạo kim quang sáng lên, đánh tan núi đá quanh người, kim quang kia là một bộ Kim Sí, chiều dài hai mươi trượng, ngạnh sanh đánh tan núi đá, thân núi vốn có xu thế rạn nứt, bị đạo lực lượng này xung kích, liền ầm ầm phân tán ra.
Răng rắc sát...
Sơn mạch chậm rãi rách thành hai nửa, phân ra hai bên sập xuống, khói bụi cuồn cuộn bay lên, uy thế to lớn quét ngang một vực.
Mà đạo kim ảnh kia, thì đột nhiên từ trong kẽ nứt bay thẳng lên trời.
- Bá...
Hắn vọt lên không, hai đạo Kim Sí triển khai, cự kiếm màu đen lắc lắc, tảo lý khói bụi trước người.
Một màn này, làm cho người ta mới nhìn, giống như là hắn bổ ra thân núi, từ dưới núi bay đến cửu thiên!
- Đầu trọc chết bầm, ngươi cho rằng đánh lén ta một đao, có thể lấy mạng của ta
Thân ảnh kia đương nhiên là của tiểu ma đầu, lúc này bộ dáng của hắn có chút chật vật, pháp bào trên người tổn hại nhiều chỗ, nứt ra vài vết thương đáng sợ, nhưng khí cơ trong cơ thể lại chẳng những không suy yếu, ngược lại càng tăng vọt, khí huyết cuồn cuộn cơ hồ khiến người cảm giác hắn giống như một mặt trời, mắt thường có thể thấy được, vết thương trên thân thể hắn đang khép lại rất nhanh.
Đây là thân thể có sinh cơ cường đại cỡ nào?
Chư yêu nhất thời không tiếng động, khó có thể tưởng tượng thân thể của tiểu ma đầu này mạnh như thế nào!
Mà Phương Hành thì lắc lắc tay đá đá chân, như đang hoạt động gân cốt, sau đó cười lạnh, đột nhiên lao xuống.
- Đầu trọc chết bầm, hôm nay ta không chặt đầu ngươi, thì sẽ đổi nghề...
Trong tiếng kêu to, cự kiếm phách trảm, kiếm ý như sông như biển, khí thế hung ác ngập trời.
Bị Chu Tiên Giác đánh lén như vậy, hắn dĩ nhiên động chân hỏa, lực lượng trong cơ thể nổ tung.
- Oanh!
Cự kiếm phách thiên liệt địa, kình phong quét Chu Tiên Giác đứng không vững, sắc mặt tái xanh, tuyệt vọng rống to, hoa sen dưới chân bay lên, bày ra một đại trận ở trước người, như một chiến trường vắt ngang giữa hắn và Phương Hành, nhưng hắc kiếm lướt qua, hoa sen nổ nát, một kiếm như ma, trực tiếp chém bay đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất