Chương 566: Hạc sư huynh
- Phốc...
Thân hình Phương Hành giống như ô quang bay lượn qua, hắc kiếm quét ngang, nhất thời một cái đầu lâu bay lên trời.
Tâm thần chúng yêu đột nhiên đều bị chấn trụ, hầu như không thể tin được con mắt của mình!
Tu sĩ Thần Châu, hơn nữa còn được tuyển làm sứ giả, đến Yêu địa tiếp dẫn các đệ tử kiệt xuất, dĩ nhiên bị tiểu ma đầu kia một kiếm gọt đầu, trong khoảng thời gian ngắn, chúng Yêu cơ hồ bị một ma trảo tàn nhẫn dọa sợ hãi, có người liên tục xoa con mắt của mình, có người sợ hãi đến liên tục lui về phía sau, thậm chí có người phát sinh tiếng kêu vô nghĩa.
Gan to bao nhiêu, mới dám trảm tu sĩ Thần Châu?
Trong sợ hãi, có người quay đầu nhìn về phía Hạc sư huynh, thủ lĩnh của mấy tu sĩ Thần Châu.
Lúc này sắc mặt của hắn lại như thường, không hế có chút kinh hoảng, ngay cả Lệ Hồng Y ở bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt cũng như thường, không có một chút ngạc nhiên, chỉ thoáng liếc mắt, nhìn về phía một tấm bùa chú trong tay Hạc sư huynh, tấm bùa chú này, ở thời điểm Phương Hành xuất kiếm chém về phía Chu Tiên Giác, cũng đã được lấy ra, rót linh lực vào.
Mà thời điểm đầu lâu của Chu Tiên Giác bị chém bay, bùa chú ánh sáng lộng lẫy biến thành ảm đạm.
- Xì…
Theo đầu lâu của Chu Tiên Giác bay lên, bùa chú hoàn toàn biến mất.
Thời điểm kiếm của Phương Hành chém đầu đối phương, cũng không có chút vui vẻ, trái lại ánh mắt lạnh lẽo.
Bạch!
Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, hung ác tàn nhẫn.
Hắn không để ý đến đầu lâu của Chu Tiên Giác bay lên, cùng với thân thể đang chậm rãi té ngã.
Lúc này, cái đầu và thân thể không đầu kia đang nhàn nhạt, sau đó hóa thành hai nửa lá bùa.
Nhìn như một kiếm chém đầu Chu Tiên Giác, trên thực tế chỉ chém một lá bùa mà thôi.
Vào lúc này, thân hình của Chu Tiên Giác đã hiển hoá ở phía sau Hạc sư huynh, hắn cực kỳ chật vật, pháp bào tàn tạ, ngổn ngang, hai tay nắm thiết đao, nhưng tàn tạ không đỡ được, xuất hiện vô số vết rạn, một thanh khác thì gãy lìa.
Mà ánh mắt của hắn, cũng trong sợ hãi mang theo phẫn nộ, hiện ra thân thể, lập tức kêu to:
- Hắn làm sao dám? Hắn làm sao dám?
- Hắn dám thật giết ta?
- Hắn làm sao có bản lĩnh giết ta?
- Chỉ là tán tu, làm sao có thể có thực lực như vậy?
Chu Tiên Giác liên tiếp rống to, đã sợ hãi đến đầu đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt vặn vẹo.
Bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, vừa nãy mình cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải Hạc sư huynh đoán trước ý đồ của kẻ địch, không tiếc lấy ra Hóa Huyết Thần Phù của Viên gia cho tiểu ma đầu kia chém, lúc này mình đã thật bị gọt đầu.
Loại cảm giác bước qua tử vong kia, để trong lòng hắn vừa sợ vừa giận không thôi.
- Ta nói rồi, thăm dò cân lượng của hắn, không phải là một ý kiến hay!
Lệ Hồng Y nhàn nhạt nhìn Chu Tiên Giác, ánh mắt tựa hồ hơi châm chọc, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Huống chi, vừa nãy ngươi đã không phải thăm dò, mà là thật muốn giết hắn, như vậy hắn giết ngươi, lại có gì không thích hợp?
Chu Tiên Giác oán hận nhìn Lệ Hồng Y, nhất thời nói không ra lời, trước đây hắn luôn ỷ vào thân phận, không để Phương Hành ở trong mắt, lúc đầu bị Phương Hành ba kiếm chém bay, hắn cảm thấy khuất nhục, lúc này mới liều lĩnh, toàn lực thôi thúc Đại Mộng Cửu Đao, ở sau lưng xuất kỳ bất ý vung đao thứ nhất, làm cho chín đao kia của hắn có chút mùi vị đánh lén...
Có thể nói, trước đó hắn đã không cho rằng người này có thể sống sót.
Trước đây Hạc sư huynh cho mình khảo nghiệm, cũng chỉ là nói thử chín đao, hơn nữa chính diện giao thủ, nhìn đối phương chống đỡ như thế nào, mà không phải bảo mình thật thôi thúc ra lực lượng của chín đao đến chém giết, chỉ bất quá khi đó hắn bị kích nộ, không để ý tới quá nhiều mà thôi, trực tiếp sử dụng Đại Mộng Cửu Đao, trong lòng đã có ý giết người.
Đối với ý niệm này của hắn, Hạc sư huynh cũng phát hiện, chỉ là không có ngăn cản mà thôi.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, mình chém ra chín đao, người kia lại còn không chết!
Không chỉ không chết, trái lại càng hung hãn.
Tuy quần áo trên người phá nát, vết thương vô số, nhìn cực kỳ chật vật, nhưng hung khí trên người lại không giả, giống như thực chất bám vào trên kiếm, tàn nhẫn chém tới mình, mình đã lấy ra Thiết Liên Hoa mà sư tôn ban cho mình bảo mệnh, nhưng ở dưới một kiếm kia, lại không phòng ngự được, từng đoá từng đoá giống như pháo hoa nổ tung.
Nếu không phải Hạc sư huynh xuất thủ cứu giúp, chẳng phải mình đã chết?
Tuy biết Lệ Hồng Y nói không sai, nhưng trong lòng hắn vẫn không cam lòng!
Ta có thể giết ngươi, nhưng ngươi sao dám giết ta?
Sao ngươi dám giết ta?
- Khốn kiếp, lão tử còn không làm thịt được ngươi!
Chu Tiên Giác còn chưa nghĩ xong, đột nhiên một tiếng rống to vang lên, tiểu ma đầu kia lại vọt tới.
Tiểu ma đầu kia chém hắn một lần còn không tính, thấy hắn chưa chết, lại muốn giết hắn lần thứ hai!
Xì!
Một kiếm như khói, biển lửa đi theo, trực tiếp chém về phía Chu Tiên Giác.
Ầm!
Sát khí phả vào mặt, làm Chu Tiên Giác sợ vỡ mật.
Thời điểm sát khí của Phương Hành bao phủ xuống, hắn thậm chí cảm giác mình nhìn thấy một ác ma ba đầu sáu tay!
- Hạc sư huynh cứu ta...
Thời khắc này, Chu Tiên Giác hoàn toàn không có tự tin đón đỡ, rống to một tiếng, trốn ra phía sau Hạc sư huynh.
Ầm!
Cũng không cần hắn la lên, Hạc sư huynh đã động, thiếu niên còn trẻ nhưng bối phận cao đáng sợ, thực lực lại sâu không lường được kia, ở thời điểm Phương Hành vọt tới, trên mặt hiện vẻ mỉm cười, hắn vung áo choàng, nhẹ nhàng đứng dậy, áo bào đón gió gồ lên, đứng ở trước người Phương Hành, hai tay giơ lên, chắp tay thi lễ.
- Phương đạo hữu, nghe ta một lời!
Hai tay áo theo hắn chắp tay thi lễ gồ lên, càng gợi ra khí thế hùng vĩ, như lực lượng vô tận trong hư không đều bị hắn dẫn lại, hợp về phía trung gian, như hình thành lực lượng bao phủ nửa bầu trời, cùng biển lửa nương theo Phương Hành đến va chạm, lực lượng vô tận dập tắt, tiêu tán trong vô hình.
- Hả?
Phương Hành nhìn thấy người này chặn đường, cũng ngừng ở giữa không trung, vung vẩy đại kiếm nói:
- Nhãi con, ngươi tránh ra, ta làm thịt đầu trọc kia trước!
- Nhãi con?
Nghe danh xưng này, không biết bao nhiêu người cảm giác bất đắc dĩ.
Hạc sư huynh đường đường sứ giả Thần Châu, đệ tử Thuần Dương đạo, lại bị tên này xưng là "nhãi con" ?
Người ta nhìn trẻ tuổi, nhưng bối phận và tu vi đều cao đáng sợ a?
Hạc sư huynh nghe xong, cũng không tức giận, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ta biết trong lòng ngươi có oán khí, bất quá có thể tản đi, Chu sư huynh không phải thật ngấp nghé cơ duyên của ngươi, cũng không có thù hận với ngươi, hắn ra tay chỉ là ta bảo đến thử thách ngươi, bây giờ ngươi đã thông qua thử thách, thậm chí biểu hiện còn hơn ta tưởng tượng, thù hận này có thể hóa giải!
Phương Hành hơi ngẩn ngơ:
- Ngươi sắp xếp đến thử thách ta?
Hạc sư huynh nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tuy ta luôn ở Thần Châu tu hành, nhưng đã nghe nói tên tuổi của ngươi ở Nam Chiêm Bộ Châu, nếu gặp phải ngươi, tự nhiên thiếu không được một phen cơ duyên, trước đây thử thách ngươi, chỉ là muốn nhìn ngươi có giống như đồn đãi hay không mà thôi, bây giờ kiến thức thủ đoạn của ngươi, nguyện tặng ngươi một lệnh phù Thuần Dương đạo, tiếp dẫn ngươi về Thần Châu tu hành, không biết ngươi...
Ầm!
Âm thanh của Hạc sư huynh cực kì nhạt, nhưng truyền khắp hư không, mỗi người đều cảm giác giống như hắn ở bên tai nói chuyện.
Không thể nghi ngờ, người này là cố ý, để mọi người biết được thái độ của hắn.
Hắn muốn bảo vệ Phương Hành!
Hôm nay ở trong Yêu Đế Các, cướp đoạt vô số cơ duyên, cùng Đạo Tử các mạch kết thành huyết hải thâm cừu, hầu như đã thành cục diện không chết không thôi, chúng yêu đối mặt Phương Hành thực lực khủng bố, cũng đã sản sinh ra cảm giác vô lực, vốn đang hi vọng Hạc sư huynh hoặc Cửu Vương Tử ra tay bắt kẻ này, nhưng không nghĩ tới, Hạc sư huynh dĩ nhiên mở miệng muốn bảo đảm đối phương...
Chúng yêu không cam lòng, trên mặt đều hiện ra vẻ phẫn hận, chỉ là trong lúc nhất thời không người dám mở miệng.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người trong lòng thầm vui vẻ.
Mặc kệ thế nào, nếu Hạc sư huynh muốn hóa giải ân oán, thì tiểu quỷ kia cũng không tiện ra tay với chúng ta rồi!
Ở dưới các loại ý nghĩ, trong hư không lặng lẽ, tất cả mọi người đều nhìn tới, không biết tiểu quỷ kia sẽ có thái độ gì.
Lúc này biểu hiện của Phương Hành cũng quái dị, trên dưới đánh giá Hạc sư huynh, tới tới lui lui nhìn ba lần.
Sau ba lần, hắn tựa hồ khó có thể tin chỉ mũi mình, hỏi:
- Ngươi đang khảo nghiệm ta?
Hạc sư huynh khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Ngươi đã qua ải!
Phương Hành lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên thô bạo nhìn Hạc sư huynh:
- Ngươi tính là thứ gì, cũng dám đến khảo nghiệm tiểu gia?
Oanh !
Phương Hành trực tiếp xuất kiếm, hắc kiếm như tia chớp màu đen bổ về phía Hạc sư huynh.