Chương 585: Đời tuy không tiên, gần tiên cửu thánh
Long mẫu nhẹ nhàng bay lượn đến, lúc này nàng không mang thị nữ tùy tùng, cũng không ngồi phượng liễn, chỉ lẻ loi một mình đạp không đi đến, Bằng Ngũ và Hồn Thiên thấy vậy, liếc nhau, cũng không lệnh Yêu Tướng thủ ngự ở trước Phù Tang Sơn ngăn cản, mặc Long mẫu trực tiếp rơi xuống dưới chân núi Phù Tang sơn, sau đó đưa lên bái thiếp.
Một ngọc phù hóa thành linh quang bay vào trong Phù Tang sơn, Long mẫu tay đè bụng dưới, yên tĩnh chờ đợi.
Một màn này, ngay cả Bằng Ngũ và Hồn Thiên cũng có chút chấn kinh, chớ nói chi là Yêu Tướng canh giữ ở xung quanh Phù Tang sơn, Long mẫu thân phận như thế nào, phía sau chính là Thương Lan Hải Long cung thống ngự tứ hải, có thể sánh vai với đại tông của Thần Châu, không nói thân phận tôn quý nhất thiên hạ này, cũng kém không được bao nhiêu, nhưng lúc này lại lấy lễ vãn bối yết kiến.
Thấy một màn này, bọn hắn đều âm thầm cảnh giác, lại không một người hiện thân tra hỏi, muốn nhìn Long mẫu có ý gì.
- Đang bận, không rảnh...
Long mẫu đưa ngọc phù vào trong núi, thật lâu không nói gì, cuối cùng chỉ có một giọng nói như thế vang lên.
Người nghe được đều có chút im lặng, biết đây là thanh âm của Phù Tang Thần Mộc.
Nhưng Long mẫu không giận, nhếch miệng mỉm cười, trả lời:
- Biết lão tiền bối đang thi triển thần thông vô thượng, giúp tu sĩ Nhân tộc hoàn hồn, Mị Nhi thuở nhỏ tu hành phân thân đại thuật, đối với thần hồn đại đạo cũng coi như có chút tâm đắc, tự nghĩ giúp được tiền bối, không bằng tiền bối để Mị Nhi đi vào, giúp tu sĩ Nhân tộc thi triển đại thuật, cũng coi như giúp Yêu tộc tránh một đại họa?
Nghe đến đây, Bằng Ngũ và Hồn Thiên liếc nhau, ánh mắt sâu xa, không biết Long mẫu có tính toán gì.
Trong Phù Tang Sơn, Căn Bá trả lời càng dứt khoát:
- Không cần, lão đầu tử chơi được, ngươi qua một hai năm lại đến!
- Ha ha, lão tiền bối xác định không muốn cho ta đi vào?
Long mẫu hơi nở nụ cười, cũng không nói gì khác, thân hình chậm rãi bay lên cao, ánh mắt nhìn về một hướng, chỗ nàng nhìn vốn hư vô mờ mịt, không có vật gì, nhưng đúng lúc này, địa phương hư vô mờ mịt kia có một trận âm phong thổi qua, thình lình lộ ra một bóng người đang nhanh chóng bay lượn.
Phương Hành!
Chỗ nàng nhìn, chính là Phương Hành đang chạy thật nhanh.
Khi nhìn thấy Phương Hành, Long mẫu nở nụ cười, hai mắt có chút ngưng tụ.
Trong lòng Phương Hành bỗng nhiên run lên, vội vàng quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy đã bị hù mất hồn mất vía, "Oa" một tiếng quái khiếu, xoay người cắm đến trên mặt đất... thời điểm hắn quay đầu, thình lình thấy được một quái điểu có chín cái đầu, lớn như thiên địa, hung dữ đánh về phía hắn.
Bây giờ tu vi của Phương Hành đã không thấp, thực lực đủ để khinh thường một đám tiểu bối, nhưng thời điểm đối mặt Cửu Đầu Điểu, thình lình cảm giác trời đất bao la, cũng không bảo hộ được mình, tâm thần trong chốc lát đại loạn, đừng nói thi triển Liễm Tức Thuật, ngay cả bay lượn cũng không khống chế nổi, trực tiếp ngã xuống đất, xoay người nhảy lên muốn liều mạng...
Nhưng vừa nhìn lại, đã thấy hư không miểu miểu, không có vật gì, lúc này mới tỉnh ngộ, vừa rồi mình nhìn thấy chỉ là huyễn tượng, chính là tồn tại nào đó hình thành tinh thần uy áp, giống như khi mình nhìn về phía người tu vi yếu, đối phương sẽ thấy được hư ảnh ba đầu sáu tay.
Thẳng đến lúc này, hắn cũng không biết khâu nào xảy ra sai lầm, bất quá trong lòng hiểu được, lần này chọc phải đối thủ lợi hại rồi.
Ngay cả thời điểm đối mặt Nguyên Anh lão tổ Bằng Ngũ, hắn cũng không có sinh ra loại cảm giác khủng hoảng này!
- Ai? Ai tính toán tiểu gia? Đi ra cho ta!
Nhấc lên binh khí, cõng bao to, Phương Hành cảnh giác bốn phía quát hỏi.
Nhưng hô rách cuống họng, lại không có bóng người xuất hiện, trong lòng Phương Hành hơi chần chờ.
Lúc này, phương hướng Phù Tang sơn truyền đến khí tức mãnh liệt, lóe lên một cái rồi biến mất, làm người ta kinh ngạc run rẩy.
- Có cao nhân xuất thủ!
Phương Hành nhất thời run lên, liên tưởng đến trên người Căn Bá, trong lòng hắn minh bạch, ánh mắt vừa rồi nhìn về phía mình, tuyệt đối không phải người bình thường, khí tức nguy hiểm thậm chí mạnh hơn Nguyên Anh bình thường mình thấy qua, nghĩ thầm có nhân vật lợi hại như vậy để mắt tới mình, lúc này giống như đã xuất thủ, nhưng có Căn Bá thay mình ra mặt?
Trong lúc nhất thời, trong lòng vừa sợ vừa giận, do dự một chút, cuối cùng âm thầm hạ quyết định:
- Căn Bá giống như chỉ còn cái xác rỗng, cùng người đấu cũng đấu không lại, ánh mắt kia đã để mắt tới ta, là đang cảnh cáo, hắn đã chú ý tới ta, chỉ sợ coi như ta trốn cũng trốn không thoát, đã như vậy, không bằng đi về nói chuyện...
...
...
- Tiểu nha đầu, ngươi từ đâu tới lá gan như vậy?
Thời điểm Long mẫu nhìn về phía Phương Hành, trong Phù Tang Sơn, cũng thình lình có một thanh âm tức giận vang lên.
Sưu!
Cùng lúc đó, đột nhiên có một vật từ trong Phù Tang Sơn bay ra, xé rách hư không, hóa thành một đạo lục mang bắn về phía Long mẫu, Long mẫu biến sắc, nàng nhẹ nhàng nâng tay, vuốt ve vành tai của mình, nguyên bản vành tai đeo một cái khuyên tai, lúc này đã bị chém thành hai nửa, lặng yên rơi vào lòng bàn tay nàng.
Sau đó nàng quay đầu, nhìn thấy phía sau mình có một lá cây đang ung dung bay xuống, cực kỳ hoàn chỉnh, không có chút tổn thương, mà ở trước mắt nàng, lại có một vết nứt không gian từ Phù Tang sơn vắt ngang tới trước người, như một vết thương đáng sợ...
Vết thương kia, là do một chiếc lá nhẹ nhàng vạch ra.
Thậm chí chỉ là hành động tùy ý, đơn giản là người trong Phù Tang Sơn muốn cảnh cáo nàng, mới tiện tay ném ra một chiếc lá, bất quá khoảng cách quá xa, lá cây quá nhẹ, bởi vậy chỉ bám vào một chút thần thông... nhưng bởi vì chút thần thông ấy, lá cây ở trong quá trình bay tới, phát ra thần uy, liền cắt đứt hư không.
- Quả nhiên là ngài!
Long mẫu hơi nở nụ cười, không tiếp tục để ý thiếu niên cách nàng đã ngàn dặm, mà cúi đầu, chậm rãi đi xuống núi, khóe miệng mang theo mỉm cười, nhưng trong ý cười lại như có một đạo lãnh ý.
Bằng Ngũ và Hồn Thiên thấy thế, có chút ý động, liếc nhau, liền hạ quyết định, muốn bay tới ngăn cản Long mẫu, nhưng lúc này, trong Phù Tang Sơn có một giọng nói vang lên:
- Tiểu nha đầu, mặc dù ngươi theo cổ lễ, đưa bái thiếp cho ta, nhưng lão già ta còn không có đáp ứng cho ngươi đi vào, ngươi đã dám xông vào đạo trường của ta, không sợ ta giết ngươi sao?
Long mẫu cười cực kỳ nhẹ nhõm:
- Dù sao chỉ là một phân thân, lão tiền bối muốn giết thì cứ giết!
Thanh âm trong Phù Tang Sơn lại nói:
- Nếu ngay cả chân thân của ngươi cũng trảm thì sao?
Long mẫu rùng mình, nhưng bề ngoài lại cười như tiểu nữ hài hồn nhiên:
- Chân thân của ta ở trong Huyết Trì cùng huynh trưởng tu hành, lão tiền bối muốn chém chân thân của ta, trước phải so chiêu với huynh trưởng của ta mới được...
- Hừ, nghĩ ta không dám sao? Ngươi vào đi!
Chung quanh Phù Tang sơn có một đạo quang mang hiện lên, tất cả cấm chế như băng tuyết tan rã, các Yêu Tướng canh giữ ở ngoài núi cũng bị một cỗ lực lượng khổng lồ đưa qua một bên, ở trước người Long mẫu thình lình xuất hiện một con đường, thẳng tắp đi lên Phù Tang sơn... Nơi đó rõ ràng là Đạo Cung của Phù Tang sơn...
Lúc này Căn Bá đang chắp tay sau lưng, đứng ở trước Đạo Cung, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang.
- Xin ra mắt tiền bối!
Long mẫu đi tới trước người Căn Bá hành lễ.
Thân hình của Căn Bá không cao, lúc này lại đứng ở trên thềm đá cao nhất, để cho mình có thể từ trên cao nhìn xuống Long mẫu, thấy nữ tử này cẩn thủ lễ nghĩa, mặc dù minh bạch đây là đối phương cố ý, để cho mình không tiện khi dễ nàng, nhưng trong lòng vẫn thoải mái, hừ lạnh nói:
- Ngươi biết ta là ai?
Long mẫu cũng không sợ, khẽ cười nói:
- Lúc trước chỉ biết Yêu Địa có một người như ngài, bây giờ mới xác định mà thôi... Bốn năm trước Huyền Vực ở Nam Chiêm Bộ Châu mở ra, bởi vì tranh đoạt cơ duyên mà dẫn phát đại loạn, được xưng kiếp nạn của Nam Chiêm Bộ Châu, có Liên Nữ lai lịch bí ẩn hiện thân, cùng chín người mạnh nhất thiên hạ ký kết Cửu Thiên Minh, chín người kia tu vi cực cao, không phải tông chủ và trưởng lão ẩn cư sau lưng các đại tông phái có thể so sánh, từ đó thế nhân liền lưu truyền một thuyết pháp: Đời tuy không tiên, gần tiên cửu thánh!
- Ý là mặc dù thế gian bây giờ không có tiên, lại có chín Thánh Nhân gần tiên nhất tồn tại, chỉ tiếc thời điểm chín Thánh Nhân phóng lên cửu thiên, khí tức cuồn cuộn, không người nào có thể nhìn thấy diện mục thật, chỉ có thể thông qua phương vị xuất hiện của bọn hắn lúc ấy phán đoán lai lịch, sau đó vô số người suy đoán thân phận của chín Thánh Nhân, trong đó có ba người là đại thánh ở Thần Châu, hai người là trưởng lão ở Ma Uyên, bốn vị khác thì thân phận không rõ, nhưng có một việc có thể xác định, trong đó có một người đến từ Yêu Địa!
- Lần này vãn bối đến Yêu Địa, một là sự tình Yêu Địa lập giáo ở Thần Châu, hai là bệnh tình của phu quân ta, ngoài ra thứ ba... có thể nói là mục đích chính yếu nhất, chính là muốn tìm Yêu Địa Thánh Nhân, ngay mặt thăm viếng một chút... Ha ha, vãn bối rất may mắn, không có tốn hao khí lực gì, liền đoán được thân phận của Thánh Nhân, trước đó lớn mật thăm dò, hình như ngài cũng có ý thừa nhận...
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn Căn Bá, sau đó thi lễ quỳ gối, thanh âm ôn nhu:
- Vũ Mị Nhi bái kiến Thần Mộc đại thánh, trước đây vô lễ thăm dò, mong ngài thứ tội...