Lược Thiên Ký

Chương 588: Có dũng khí đoạt vợ của tiểu gia?

Chương 588: Có dũng khí đoạt vợ của tiểu gia?

- Oa...
Trên Phù Tang Sơn, trong đại điện, Ô Nhất Điển bị Phương Hành đá bay, trên không trung hóa ra bản tướng, vỗ cánh hô to:
- Không liên quan gì đến ta a, là cha ta nói...
Sau lưng hắn, vẻ mặt Phương Hành giận dữ xách đao đuổi theo, trong miệng hô to:
- Ngươi đứng lại cho ta, có dũng khí đoạt nữ nhân của tiểu gia, nhìn ta không chặt ngươi!
Mặc dù Ô Nhất Điển điên nhưng không ngốc, vội vỗ cánh trốn xa, mà sau lưng bọn họ, ba người biểu lộ khác nhau đi theo ra ngoài, một cái là Phù Tang Sơn Kim Đan trưởng lão biểu lộ kinh ngạc, một cái là Kim Ô cười ha ha, còn có Ô Tang Nhi mặt đầy lo lắng, đang khẩn trương kéo ống tay áo của Kim Ô:
- Biểu ca huynh nhanh đi cứu hắn, ta nhìn tiểu tặc thật muốn chém chết hắn a!
Kim Ô không có ý tứ xuất thủ, cười to nói:
- Đáng đời hắn bị chặt, lại dám đoạt nữ nhân của tiểu tặc?
Lúc này Long mẫu rời Phù Tang Sơn đã nửa canh giờ, mới đầu Phương Hành rất lo lắng, đã có tư thế muốn cùng Long mẫu liều mạng, lại không nghĩ rằng Long mẫu để hắn hãi hùng khiếp vía không có ý tứ động thủ chút nào, chỉ cùng Căn Bá nói chuyện nửa ngày, liền phiêu nhiên rời đi, làm cho tiểu tặc có loại cảm giác một quyền đánh hụt.
Mà Cô Nhận Sơn Bằng Ngũ và Hồn Thiên ở sau khi Long mẫu rời đi, lập tức bái phỏng Căn Bá, không biết nói cái gì, sau khi hai người đi ra, lại mặt mày hớn hở, cười ha ha an ủi Phương Hành, nói "vạn sự không cần lo rồi”!
Liền dẫn Tiểu Bằng Vương và Yêu Binh của Cô Nhận Sơn rút đi, cũng không có giải thích kỹ càng cho Phương Hành cái gì, bất quá cũng đoán ra, hẳn là Căn Bá đã ra tay.
Trong lòng biết Bằng Ngũ và Hồn Thiên là người có thể tin tưởng, nếu không phải trong lòng đã nắm chắc, bọn hắn sẽ không yên tâm như thế, tiểu tặc cũng bỏ đi chủ ý đào tẩu, quyết định lưu lại nhìn xem, nhưng ai có thể nghĩ, có một trưởng lão vẻ mặt vui mừng chạy tới, cười miệng không khép được, nói có đại hỉ sự.
Hỏi ra mới biết, là Long mẫu muốn gả trưởng công chúa Ngao Ngân Châu cho nhi tử của tộc trưởng Phù Tang Sơn, đây không phải là đại hỉ sự sao? Thương Lan Hải nhất tộc coi trọng huyết thống, gần vạn năm qua, có nghe nói vị công chúa Chân Long huyết mạch nào gả ra ngoài? Mà trước đó, ai nghĩ tới Ô Nhất Điển có hi vọng kết hôn với một công chúa?
Ngay cả Ô Nhất Điển cũng ngẩn người, tựa hồ không tin chuyện tốt như vậy sẽ rơi xuống trên đầu mình.
Trọn vẹn ba hơi sau mới phản ứng lại, đang muốn nhếch miệng cười, trên mông đã ăn một cước...
Tiểu ma đầu nổi giận!
Danh tự Ngao Ngân Châu nghe quá quen thuộc, tỉ mỉ nghĩ lại, ta sát, đây không phải nữ nhân ngủ qua với tiểu gia sao?
Ô Nhất Điển cũng dám đoạt nữ nhân với tiểu gia?
Thế là tiểu tặc nổi điên, xách đao muốn chặt Ô Nhất Điển!
Đáng thương Ô Nhất Điển còn không biết chuyện gì xảy ra, đã bị hù đầy trời tán loạn.
- Biểu ca, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Ô Tang Nhi lơ ngơ, vừa lo lắng vừa tò mò hỏi.
Ngay cả Phù Tang Sơn Kim Đan trưởng lão cũng nghi hoặc, thúc giục Kim Ô nhanh cứu người.
Kim Ô cười kể lại sự tình Phương Hành ở Hồng Hồng đại hội, cười to nói:
- Con rồng kia ngủ với tiểu ma đầu, không phải là người của tiểu ma đầu sao? Vận khí của biểu đệ này thật không ra sao, nếu thay công chúa khác gả cho hắn, thế thì thật tính là một chuyện tốt, nhưng nếu là vị trưởng công chúa này, vậy chỉ có thể nói xui xẻo tám đời... Ha ha ha...
Chuyện này, Ô Tang Nhi và Kim Đan trưởng lão nghe đến sửng sốt, nhất thời quên cứu Ô Nhất Điển, Kim Ô thì cười vui vẻ, nhưng Kim Đan trưởng lão lại ngẩn ngơ, chần chờ nói:
- Thế nhưng... Thế nhưng ta còn chưa nói hết a. Tộc trưởng trải qua nghĩ sâu tính kỹ, cảm thấy Nhất Điển thiếu gia tu vi quá thấp, sợ bôi nhọ vị trưởng công chúa kia, liền đề cử Lân Hoa ngươi. Long Hậu cũng không chút nghĩ ngợi đáp ứng... Đính hôn chính là ngươi nha...
- Ự...c...
Kim Ô đang cuồng tiếu đầu lưỡi xoắn lại, con mắt trừng căng tròn.
- Kim Lục Tử, ngươi cũng dám đoạt vợ của tiểu gia?
Lỗ tai của Phương Hành cực thích, đột nhiên quay đầu, mặt đầy sát khí nhìn về phía Kim Ô.
- Hiểu lầm... Hiểu lầm...
Kim Ô "Sưu" một tiếng bỏ chạy, đằng sau tiểu thổ phỉ oa oa kêu to truy sát lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Ô Cổ Mộc nghe được động tĩnh chạy tới nhìn thấy cũng sợ ngây người. Theo lý thuyết nên xuất thủ ngăn lại... nhưng hết lần này tới lần khác không ngăn cản được a, hắn chỉ là Kim Đan trung kỳ bình thường, cũng không có chỗ thần kỳ quá mức, mà tiểu thổ phỉ cũng đã đi vào Kim Đan trung kỳ, hơn nữa là loại Kim Đan đỉnh cấp, thật muốn động thủ, hắn làm Kim Ô tộc trưởng thật đúng là không phải đối thủ của tiểu thổ phỉ.
- Ai, sự tình có chút phiền phức...
Trưởng lão Phù Tang Sơn vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói với Ô Cổ Mộc vài câu, Ô Cổ Mộc nghe sững sờ, cuối cùng cau mày nhẹ gật đầu, lẩm bẩm:
- Như thế cũng tốt, dù sao vừa rồi ta cẩn thận suy nghĩ, Chân Long ở Thương Lan Hải từ trước tới nay không gả ra ngoài, Long mẫu lại nói nhẹ nhàng như thế, lập thành hôn sự giống như nói đùa, giống như nữ nhi gả cho ai cũng giống nhau vậy, sợ lo sự tình không đúng, trước kia ta cũng nghe người ta nói qua bây giờ Long cung loạn tùng phèo, đoán chừng bên trong sẽ có chuyện ẩn gì, càng nghĩ ta luôn cảm giác khó xử, vẫn là không dính vào việc này thì tốt hơn...
Nghĩ như vậy, đành phải kiên trì lấy thân phận trưởng bối lệnh Phương Hành và Kim Lục Tử ngừng tay, Phương Hành vẫn rất cho hắn mặt mũi, lại thêm vốn chỉ là trút giận, tự biết lại cho Kim Ô mấy lá gan cũng không dám đoạt vợ của mình, liền ngừng tay, tùy tiện nhìn Ô Cổ Mộc nói:
- Cô nàng kia là của ta, ngươi đổi lại người khác đi!
Ô Cổ Mộc dở khóc dở cười:
- Việc này ngươi tìm Long Hậu đàm phán đi, ta không quản được!
- Long mẫu?
Tròng mắt Phương Hành đảo lòng vòng, thu đao nói:
- Không đi!
Hắn cũng không ngốc, Long mẫu nhìn một cái hắn đã hãi hùng khiếp vía, biết hiện tại còn không thể trêu vào nữ nhân kia.
Ô Cổ Mộc cười khổ nói:
- Xem ra ngươi vẫn biết sợ!
Phương Hành khinh thường nói:
- Tiểu gia ta còn sợ nàng?
Nói xong lại nhìn xung quanh, có chút lo lắng nói:
- Nữ nhân kia thật đi rồi chứ?
Ô Cổ Mộc gật đầu nói:
- Đã về Yêu Đình rồi!
- Vậy ta đi thôi...
Phương Hành nói, vừa rồi hắn cũng có điều ngộ ra, Long mẫu xác thực bất phàm, vậy mà khám phá ra chân thân của mình, để hắn có chút sợ hãi, bất quá hẳn là Long mẫu kia ở Yêu Đình đã để mắt tới mình, mới thả ra một tia thần niệm, một đường nhìn mình chằm chằm, mà nếu mình ở dưới tình huống không bị nàng phát giác trốn ra ngoài ngàn dặm, nữ nhân kia muốn tìm mình cũng không có cách nào.
Ô Cổ Mộc có chút dở khóc dở cười cản hắn lại, còn muốn nói nữa, chỉ thấy ngoài Phù Tang Sơn, đóa đóa mây đen tiếp cận, nộ khí trùng thiên, trong mây không biết bao nhiêu Yêu Binh Yêu Tướng ẩn hiện, chỉ là uy áp đã làm người kinh ngạc run rẩy, rõ ràng là các lão tổ và trưởng lão tới, một mảnh đen kịt cũng không biết mấy trăm mấy ngàn người, có thể xưng đại quân áp cảnh.
- Nam Chiêm Bộ Châu tiểu ma đầu ở đâu?
- Tức chết lão phu, cũng dám giả chết thoát thân...
- Đạo Tử tộc ta bị hắn nhốt ở trong Yêu Đế Các, không rõ sống chết, hắn từ đâu tới lá gan này?
- Lão phu sống mấy ngàn năm, chưa thấy qua vô sỉ bực này, nhanh chóng đi ra nhận tội...
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt nổi giận đùng đùng, xé rách hư không, thăm dò vào Phù Tang Sơn, tìm kiếm thân ảnh của tiểu ma đầu.
- Con mẹ nó, bị người chắn ở trong ổ...
Dù Phương Hành gan to bằng trời, thấy cảnh này cũng đổ mồ hôi lạnh.
Hắn vốn định sau khi hố người xong trực tiếp rời đi, lại không nghĩ rằng bị Long mẫu để mắt tới, bất đắc dĩ lui về Phù Tang Sơn, bây giờ muốn thừa dịp Long mẫu không biết bị Căn Bá dùng phương pháp gì đuổi đi, muốn tiếp tục chạy, nhưng không nghĩ các lão tổ trưởng lão đã nổi giận đùng đùng tìm tới, nhìn bọn hắn hận không thể xé mình, sự tình chắc hẳn đã lộ tẩy.
Nói câu không dễ nghe, những lão tổ kia tùy tiện ra một cái, cũng có thể bóp chết mình...
Dưới tình huống cách gần như thế, Phương Hành lại không có thi triển Liễm Tức Thuật, trực tiếp lộ ở dưới ánh mắt của đám yêu quái kia, từng cái nhất thời nộ khí thiêu đốt, ánh mắt như dao rơi xuống, thậm chí có chút kích động đã muốn xông vào bắt hắn, Phương Hành kêu khổ, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu gia phải bị loạn quyền đánh chết?
Cũng may thời điểm những người kia muốn xông vào, trong Phù Tang Sơn, bỗng nhiên vang lên một tiếng ho khan.
Đám lão yêu thân hình cứng đờ, vội vàng ngừng lại, có chút nhanh tay lẹ mắt trực tiếp kéo những yêu tu kích động muốn xông vào, một đám lão yêu đều lấy biên giới Phù Tang Sơn làm hạn định đứng ở bên ngoài, chỉ là vẻ giận dữ trên mặt vẫn không giảm đi, trong các yêu mạch, các Nguyên Anh lão tổ thân phận cao thượng đều trầm mặc, ánh mắt thăm thẳm biết suy nghĩ gì, nhưng còn có một số Kim Đan cảnh thì lửa giận chưa tiêu, chỉ Phương Hành quát mắng.
- Tiểu ma đầu, ngươi nhanh cút ra đây, lão phu lưu ngươi toàn thây!
- Tiểu bối lớn mật, lại dám trêu đùa chúng ta như thế, hôm nay thần tiên tới cũng không thể nào cứu được ngươi!
- Thằng nhãi ranh, trả mạng cho Tử Vụ Hồ Đạo Tử...
Sát khí tầng tầng lớp lớp, như sóng lớn ép về phía Phương Hành.
- Hình như đám lão già khốn kiếp này không dám tiến vào a...
Phương Hành tâm tư khẽ động, lại thêm bị nhiều người như vậy quát mắng, trong lòng cũng buồn bực, bỗng nhiên nhảy dựng lên, ngồi xổm ở trên nóc đại điện của Căn Bá, chỉ đám lão yêu mắng to:
- Một đám lão hỗn đản có hết hay không? Có bản lĩnh các ngươi đi vào, nhìn tiểu gia không quất các ngươi một trận...
Trong lúc nhất thời, tu sĩ Yêu tộc quần tình mãnh liệt vậy mà xuất hiện yên tĩnh, chư yêu tức giận đều có chút ngây ngốc.
Mới vừa rồi tiểu hỗn đản này mắng là chỉ tất cả lão tổ Yêu tộc a?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất