Lược Thiên Ký

Chương 589: Tiểu ma đầu cười một tiếng, lão yêu run bắn cả người

Chương 589: Tiểu ma đầu cười một tiếng, lão yêu run bắn cả người

Yên lặng mấy hơi, ngoài Phù Tang Sơn, bỗng nhiên lửa giận đốt trời.
Các lão tổ trưởng lão đều giận điên lên, vừa rồi bọn hắn ở Yêu Đình nghe nói chuyện phát sinh trong Yêu Đế Các, lúc này mới giận không kiềm được chạy đến Phù Tang Sơn, chỉ là bởi vì Long mẫu đã nói rõ, có thể cứu đệ tử bọn họ chỉ có Phù Tang Sơn Thần Mộc đại thánh, cho nên mọi người mới không dám mạo phạm xông vào Phù Tang Sơn, chỉ là trong lòng giận dữ, chắn ở cửa quát mắng.
Lại không nghĩ rằng, tiểu hỗn đản kia giết thì giết, hố thì hố đệ tử của mình, gặp bọn hắn không chỉ không chịu nhận lỗi, ngược lại quang minh chính đại nhảy ra mắng nhau, đây không phải lấn yêu quá đáng thì là cái gì?
- Tiểu hỗn đản, lão phu muốn ngươi chém thành muôn mảnh...
- Lão hỗn đản ngươi tiến đến, tiểu gia một đao chặt ngươi thành ba đoạn...
- Oa nha nha, tức chết ta rồi. Tiểu ma đầu, trả mạng cho Thái Thạch Si Nhi nhà ta...
- Trả thì trả, gọi lão bà của ngươi tới, tiểu gia giúp ngươi sinh một đứa...
- Tiểu ma đầu, ngươi chết không yên lành, Yêu Địa ta cùng ngươi không chết không thôi...
- Chẳng phải là làm thịt mấy tử tôn của các ngươi sao? Có bản lĩnh ngươi cũng làm thịt cháu của ta đi!
- Ngươi... Ngươi tuổi còn nhỏ... Lấy đâu ra cháu trai?
- Ngươi không phải cháu của ta sao? Chụp chết mình là được...
Phương Hành chống eo, khí tụ đan điền, lưỡi nở hoa sen, một người mắng vô số lão tổ, trưởng lão Yêu tộc, ô ngôn uế ngữ tầng tầng lớp lớp, tà môn ngụy biện hàng trăm hàng ngàn, từ trước tới giờ không trích dẫn kinh điển, chỉ hung hăng càn quấy, thật có thể nói một lưỡi chống đỡ trăm vạn hùng sư của Yêu tộc, các Yêu tộc lão tổ muốn mặt, mặc dù phẫn nộ mắng, nhưng thật muốn chửi đổng lại không chuyên nghiệp bằng tiểu thổ phỉ, mắng nửa ngày vậy mà bị hắn mắng không ngóc đầu lên được...
Thật muốn một tay chụp chết gia hỏa kia a!
Đây là ý tưởng chung của tất cả lão tổ và trưởng lão...
Ngay cả Bằng Ngũ, Hồn Thiên ở ngoài Phù Tang Sơn âm thầm nhìn chằm chằm, không cho tràng diện mất khống chế, sắc mặt cũng cực kỳ quái dị, mặc dù bọn hắn sớm biết những lão yêu kia không dám xông vào Phù Tang Sơn, nhưng vẫn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ thầm tiểu tử này từ đâu tới, sao mà to gan như vậy... Mà Long mẫu ẩn trong mây mù ở phía sau, cũng âm thầm kinh hãi, lúc này mới biết được, tiểu hỗn đản kia gọi mình một tiếng "lão thái bà", kỳ thật đã cho mình mặt mũi rất lớn rồi...
Về phần Đạo Tử Đại Thánh Sơn Không Không Nhi, Lệ Hồng Y, Đạo Tử Vô Ảnh Sơn sợ hãi rụt rè giấu ở phía sau, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, cùng Kim Ô, Ô Tang Nhi, Ô Nhất Điển lại thêm Kim Ô tộc trưởng Ô Cổ Mộc ở trên núi, thì thật phục rồi, biểu lộ hoặc cười khổ hoặc chấn kinh.
Bất quá trong lòng chúng yêu nổi giận quy nổi giận, nhưng thật không có xông tới động thủ.
Trước đây Long mẫu và hai vị lão tổ của Cô Nhận Sơn rời đi, chính là thương nghị với lão tổ các yêu mạch và Yêu Đình thập trưởng lão hai chuyện lớn, một cái trong đó, chính là không chút khách khí tiết lộ hắn giả chết, cũng nói sự thật Đạo Tử các mạch bị hắn giết thì giết, nhốt thì nhốt, làm không biết bao nhiêu lão yêu quái tức giận thổ huyết, muốn vọt tới Phù Tang Sơn chặt hắn, bất quá rất nhanh Long mẫu còn nói một chuyện khác, lập tức để lão tổ và trưởng lão các yêu mạch trầm mặc lại.
Sau khi trầm mặc, lại không phải hoảng sợ, mà là cuồng hỉ!
Sự tình Long mẫu nói tới, bốn chữ liền có thể nói tận: Thần Châu lập đạo!
Toàn bộ Yêu Địa chư mạch, ở Thần Châu có một đạo tràng, Đạo Tử các mạch không câu nệ tu vi, cốt linh, chủng tộc, chỉ cần có thiên tư và tiềm lực, thì có thể đi Thần Châu tu hành. Việc này mới nghe không có gì, nhưng hàm nghĩa bên trong lại cực kỳ kinh khủng, để đám lão yêu có loại cảm giác không chân thật như rơi vào trong mộng, tựa hồ không tin chuyện tốt như vậy sẽ nện ở trên đầu mình.
Thần Châu, đó là chỗ nào?
Chính là nơi đạo pháp khởi nguyên mà Yêu tộc và Ma Uyên đều thừa nhận, thiên hạ to lớn, khí vận bảy phần ở Thần Châu!
Mà có thể ở Thần Châu lập xuống đạo tràng, đây là đại sự cỡ nào?
Ngay cả ở trong Yêu Địa hiện tại, ngoại trừ Căn Bá, Đại Thánh Sơn Thông Minh Thánh Nhân tuổi tác dài nhất, tu vi cao nhất, cũng không dám nghĩ tới!
Đương nhiên, càng mấu chốt nhất là, một truyền thuyết chỉ ở các yêu mạch thân phận cao nhất lưu truyền.
Lúc này ở Thần Châu lập đạo, không phải chỉ là có được một đạo tràng mà thôi, mà là một loại biểu tượng, tượng trưng cho tu sĩ Thần Châu mưu đồ đại thủ bút, đã tính một phần của Yêu Địa, hơn nữa một phần này, không chỉ để các tiểu bối được lợi, mà là chân chính thành một phương thế lực, tiến vào trận mưu đồ này, tương lai ngày đó cơ duyên tới, sẽ có một phần của Yêu Địa.
Nghe được tin tức này, đừng nói Thanh Khâu Sơn, Vô Ảnh Sơn Đạo Tử chưa chết, ngay cả Thái Thạch gia, Tử Vụ Hồ cũng trầm mặc lại.
Trước đó vì cái gì các yêu mạch coi trọng Đạo Tử nhà mình như thế?
Một là Đạo Tử được gia tộc bỏ ra tài nguyên tinh lực lớn nhất bồi dưỡng, đại biểu cho tâm huyết của một mạch mấy chục năm hoặc trăm năm sau, thứ hai là ở thời kì đặc thù này, Đạo Tử có hi vọng tiến vào Thần Châu tu hành, tranh lấy cơ duyên, hi vọng, Đạo Tử chết rồi, bọn hắn trong thời gian ngắn căn bản bồi dưỡng không ra tiểu bối thích hợp mang đến Thần Châu.
Nhưng hôm nay, Yêu Địa có đạo thống của mình, phàm là tiểu bối có tiềm lực đều có thể mang đến Thần Châu!
Một cái đổi mười cái thậm chí trăm cái, chuyện mua bán này có làm hay không?
Đương nhiên, mặc dù nội tâm bọn hắn đã có quyết định, nhưng tức giận lại không phải dễ dàng tiêu tán như vậy. Các lão yêu cũng rất uất ức, chỉ muốn giết đối phương giải hận, đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, nhưng nhìn mặt mũi của Căn Bá và Cô Nhận Sơn, không ai dám vào lúc này giết hắn, cũng không có thực lực giết hắn, chỉ quát mắng vài tiếng phát tiết tức giận mà thôi, nhưng không nghĩ đến, tiểu hỗn đản kia còn có dũng khí ở ngay trước mặt bọn họ mắng nhau, thì càng để bọn hắn khó mà nhịn được, thật có một loại xúc động muốn liều lĩnh bóp chết đối phương, sau đó ra sao thì ra...
- Các vị đạo hữu, tạm thời bớt giận, cần gì tranh cãi với một tiểu bối, vẫn là cầu lão tiền bối kia cứu các đệ tử kia ra quan trọng hơn...
Có người nhìn không được, đứng ra khuyên giải, đám lão yêu vốn mắng không lại Phương Hành liền mượn thang đi xuống.
Lấy thân phận của bọn hắn cùng một tiểu hỗn đản chửi đổng thật đúng là mất mặt, huống hồ mắng cũng không thắng!
- Hừ, ngươi tốt nhất cầu nguyện không rơi vào trong tay ta, nếu không nhất định sẽ để ngươi sống không bằng chết!
- Đạo Tử tộc ta không chết vô ích được, tiểu ma đầu, sớm muộn gì cũng cho ngươi đền mạng!
Mặc dù quyết định không mắng nữa, nhưng đám lão yêu vẫn tức giận không thôi, bỏ lại ngoan thoại.
- Hây a, khi tiểu gia là dọa lớn sao?
Này càng để Phương Hành xác định đám lão yêu không dám xông vào Phù Tang Sơn, lá gan càng lớn, cười toe toét ngồi xuống ở trên nóc nhà, uống một hớp rượu thấm giọng, quyết định nếu đám lão yêu không phục, mình sẽ tiếp tục mắng.
Đám lão yêu thật không dám đụng hắn, dứt khoát giả bộ như không nghe được, lại nhìn về phía động phủ của Căn Bá, thấp giọng thương nghị, Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ đi ra, nhìn về phía Phù Tang Sơn xa xa cúi đầu, cất cao giọng nói:
- Bảy mạch cửu sơn mấy chục động phủ cùng đến bái kiến Thần Mộc Thánh Nhân, khẩn cầu Thánh Nhân xuất thủ cứu những hài nhi bị nhốt ở trong Yêu Đế Các...
Trong động phủ Căn Bá, lại không người đáp lời, lão tổ các yêu mạch hai mặt nhìn nhau.
- Khẩn cầu Thánh Nhân xuất thủ cứu các hài nhi...
Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ lại tiến lên một bước, thái độ thành khẩn nói.
- Khục...
Rốt cục có một thân ảnh thấp bé từ trong động phủ đi ra, nhìn tốc độ này, cũng không phải kênh kiệu, mà là đi chậm, thời điểm Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ nói lần thứ nhất đã đi ra, chỉ là đến bây giờ mới tới mà thôi.
Mọi người đều nhìn về phía lão đầu dáng người thấp bé kia.
- Muốn cứu những tiểu bối bị vây ở trong Yêu Đế Các, tìm ta vô dụng...
Ngoài dự liệu, sau khi Căn Bá đi ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn các lão yêu, sau đó lắc đầu.
Chư yêu nhất thời sợ hãi, nhìn về phía Long mẫu và hai vị Nguyên Anh của Cô Nhận Sơn, trước đó tin tức Thần Châu lập đạo và Thần Mộc Thánh Nhân sẽ ra tay giải cứu đám tiểu bối là bọn hắn nói, chỉ một cái liếc mắt, đã thấy Long mẫu và Bằng Ngũ, Hồn Thiên cũng nhíu mày, tựa hồ không rõ tình huống, ánh mắt đều nhìn về phía Căn Bá.
- Lão già ta chỉ nói biết phương pháp giải cứu các tiểu bối kia, nhưng không có nói là ta tự mình đi cứu, lão già ta không có bản lãnh lớn như vậy, các ngươi thật muốn cứu những tiểu bối kia ra, thì phải tìm tiểu hỗn đản này...
Căn Bá ho nhẹ, quải trượng chống mặt đất, đưa tay chỉ một người.
- Hắn?
Các lão yêu kinh ngạc, ngơ ngác nhìn qua.
- Ta?
Phương Hành ngồi xổm ở trên nóc nhà nhìn náo nhiệt cũng lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm không phải Căn Bá đang nói đùa chứ?
Bất quá xem ra, Căn Bá lại thật không có ý tứ đùa giỡn, liếc nhìn Phương Hành, ánh mắt không dễ bị người phát giác, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói:
- Không sai, chỉ có hắn có thể mở ra Yêu Đế Các!
Xoạt!
- Làm sao có thể? Tiểu tử này làm sao có năng lực như vậy?
- Lão tiền bối đang đùa chúng ta sao?
- Người là hắn giam ở bên trong, chẳng lẽ lại để cho chúng ta cầu hắn cứu người ra?
Chúng yêu loạn cả lên, chẳng ai ngờ lão đầu bị bọn hắn mong đợi sẽ nói như vậy, nhất thời cũng không phân biệt thật giả, nhưng xem như thật, trong lòng cũng xuất hiện một loại cảm giác hoang đường, mặt như bị người tát một cái, biểu lộ quỷ dị, hoài nghi, còn mang theo biệt khuất...
- Khà khà khà khà...
Phương Hành minh bạch ý tứ của Căn Bá, bắt đầu cười hắc hắc.
Tiểu ma đầu cười một tiếng, làm các lão yêu run bắn cả người...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất