Chương 590: Đe doạ thì sao?
Muốn mở Yêu Đế Các chỉ có thể tìm hắn?
Một hơi trước, chúng yêu còn hận không thể bóp chết tiểu ma đầu kia, rất không hy vọng Căn Bá nói là thật!
Thanh Khâu Sơn Nguyên Anh lão tổ tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Lão tiền bối, Yêu Đế Các là ba vị Yêu Đế ở vạn năm trước liên thủ xây dựng Tiểu Thiên Thế Giới, sau đó ba vị Yêu Đế vận mệnh khác biệt, Thanh Quỷ Yêu Đế của tộc ta phi thăng thành tiên, Hư Không Yêu Đế ở ngàn năm sau tọa hóa, một vị Yêu Đế thần bí khác chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, không ai biết tung tích, tóm lại từ khi xây xong Yêu Đế Các, điểm duy nhất có liên hệ với đại thiên thế giới, chính là hài cốt của Hư Không Yêu Đế gửi ở trong Yêu điện, cùng tế đàn trước đó ba vị Yêu Đế lưu lại, bây giờ linh lực trên hài cốt của Hư Không Yêu Đế đã hao hết, trăm năm sau mới có thể dùng nó mở Yêu Đế Các lần nữa, tế đàn bên trong cũng bị tiểu... bị kẻ này hủy, liên hệ giữa hai giới đã đứt, lão tiền bối thần thông quảng đại, có lẽ có thể mở ra con đường hai giới, nhưng tiểu... tiểu tử này, làm sao có năng lực như vậy?
Vấn đề này cũng là điểm chúng yêu nghi hoặc, ánh mắt cùng nhìn qua.
Ngay cả Phương Hành cũng nhìn về phía Căn Bá, ánh mắt tỏa sáng, trong lòng đã quyết định, mặc kệ lão đầu này nói phương pháp gì, chỉ cần có chỗ cần mình, thì hừ hừ...
- Tiểu hỗn đản kia chỉ được cái mắng người lợi hại, còn có thể có bản lãnh gì, có thể mở Yêu Đế Các không phải hắn, là cái mặt nạ trong tay hắn!
Căn Bá cũng không có thừa nước đục thả câu, lạnh cười nói một tiếng.
Chúng yêu nghe vậy, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Phương Hành.
Phương Hành giật mình, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái mặt nạ, lật tới lật lui nhìn.
- Cái kia... Đó là dị bảo của Hồ tộc ta...
Thanh Khâu Sơn lão tổ nhìn thấy mặt nạ này, vô ý thức nghẹn ngào kêu lên.
- Ngươi hỏi nó xem nó có đáp ứng không?
Phương Hành liếc mắt, không để ý tới lão thái bà này, quay đầu nhìn về phía Căn Bá:
- Ngươi nói nó?
- Cút qua một bên!
Căn Bá dạy dỗ Phương Hành một câu, sau đó đấm đấm eo, giống như giải thích cho chúng yêu nghe:
- Năm đó ba người kia suy tính ra Yêu Địa sẽ có một trường hạo kiếp, vì lưu lại cho Yêu Địa một cơ hội vùng lên, nên liên thủ xây các này. Có thể mở ra các này chỉ ba người bọn họ, nhưng từ khi bọn hắn thăng tiên thì thăng tiên, tọa hóa thì tọa hóa, hậu thế chỉ có mượn nhờ di vật của bọn hắn mới có thể mở. Bình thường mở ra Yêu Đế Các, dùng chính là nhục thân của Hư Không lão nhi sau khi tọa hóa lưu lại, chỉ là lúc này chìa khoá hắn lưu lại không thể dùng, bây giờ có thể mở Yêu Đế Các, chỉ có mặt nạ trong tay tiểu quỷ kia...
- Di vật của một người khác?
Nghe Căn Bá nói, chúng yêu đều tinh tế phẩm vị hàm nghĩa bên trong, Thanh Khâu Sơn lão tổ chợt nghĩ tới điều gì, trên mặt kinh hoảng nói:
- Lão tiền bối, vật này không phải là Hồ Tiên Tổ của ta...
Căn Bá ho nhẹ một tiếng, không phủ nhận, cũng không gật đầu.
Nhưng nhìn ở trong mắt Thanh Khâu Sơn lão tổ, cái này không thể nghi ngờ là Căn Bá chấp nhận suy đoán của nàng, không khỏi nghẹn ngào kêu lên:
- Không có khả năng, Thanh Quỷ Tiên Tổ của Hồ tộc ta, năm đó đã phi thăng tiên giới, chỉ là thiên lộ bị ngăn mới mất tin tức, chỉ chờ thời điểm thiên lộ lại thông, sẽ hạ giới tiếp dẫn hậu nhân của Hồ tộc ta, di vật của hắn... làm sao có thể... làm sao có thể...
Bà không phải người ngu, đã sớm biết Thanh Hồ Quỷ Diện có quan hệ tới Hồ tộc, cũng một mực đang nghĩ đến tột cùng là vị tiên tổ nào lưu lại di vật, chỉ là vô luận nghĩ như thế nào, cũng không mò ra môn đạo, thẳng đến lúc này Căn Bá mở miệng, bà mới giật mình hiểu ra, năm đó một trong ba vị Yêu Đế xây dựng Yêu Đế Các, chính là Thanh Quỷ Tiên Tổ của Hồ tộc các nàng, Căn Bá nói mặt nạ này là di vật của hắn. Nhưng sau khi Thanh Quỷ Yêu Tiên phi thăng, tiên âm miểu miểu, rõ ràng chưa từng hạ giới lần nữa, mặt nạ này... lại là chuyện gì xảy ra?
Huống hồ, hai chữ di vật... nếu như là của người sống, sao có thể nói là di vật?
Nhưng Yêu Tiên rõ ràng đã phi thăng, di vật của hắn, làm sao lại lặng yên không một tiếng động rơi xuống nhân gian?
Việc quan hệ tới thiên nhân chi bí, chư yêu đều kinh hãi, yên tĩnh lắng nghe.
Căn Bá khe khẽ thở dài nói:
- Đã hạ giới, chỉ là thời gian rất lâu... sự tình cụ thể, lão phu không biết, các ngươi cũng đừng hỏi, ta chỉ có thể nói, nếu muốn mở lại Yêu Đế Các, chỉ có mượn thần lực của mặt nạ, những chuyện khác, sau khi các ngươi đến Thần Châu lập đạo, có lẽ sẽ có cơ hội hiểu rõ, về phần là phúc hay họa... Ai cũng không biết được!
Nói xong, Căn Bá chậm rãi đi về động phủ, thời điểm đi ngang qua Phương Hành, mới ngẩng đầu nói:
- Tiểu hỗn đản, cảm ngộ cửu ấn, thì có thể mang mặt nạ lên, cảm ứng Yêu Đế Các trong Tiểu Thiên Thế Giới, đến lúc đó đánh đạo ấn vào thế giới kia, tế đàn sẽ được chữa trị!
- Nguyên lai thật phải dựa vào tiểu gia!
Phương Hành cúi đầu nhìn mặt nạ, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Trước đây hắn đã từng lấy Tiên Tinh thôi động Thanh Hồ Quỷ Diện, biết trong mặt nạ này có truyền thừa chín ấn, hắn chỉ tu thành ba ấn, nhưng học được một trong Thanh Khâu Sơn tam đại thần thuật Hồ Đan Kiếm, ngoài ra còn có sáu ấn chưa học được, nghe ý tứ của Căn Bá, phải tu đủ chín ấn mới có thể thôi động yêu tháp, cũng nhờ vào đó mở ra Yêu Đế Các.
- Tiểu ma đầu, trả di vật Yêu Tiên lại đây...
Bà lão kia cực kỳ hoảng loạn, qua nửa ngày mới từ trong sự thật Tiên Tổ vẫn lạc tỉnh táo lại, nhìn Phương Hành quát lạnh.
- Bằng cái gì?
Phương Hành cũng mặc kệ nàng mọi việc, hai chữ liền chặn lại trở về.
Thanh Khâu Sơn lão tổ giận dữ, lúc này hoảng loạn, lại bất chấp gì khác, thân hình khẽ động, thình lình vọt vào Phù Tang Sơn, vồ xuống Phương Hành, hù Phương Hành quái khiếu, xoay người từ trên đại điện lăn xuống, vừa lúc rơi ở bên cạnh Căn Bá, Thanh Khâu Sơn lão tổ vẫn theo ở phía sau vồ xuống.
- Khục!
Thời khắc này, Căn Bá bất động thanh sắc, nhẹ nhàng nhìn qua.
Xùy...
Thanh Khâu Sơn lão tổ kinh hãi, bàn tay chộp tới Phương Hành như đồ sứ vỡ vụn, từ bàn tay lan tràn đến cánh tay, toàn bộ cánh tay thậm chí pháp bào cũng hóa thành mảnh vỡ, sau đó mảnh vỡ lại hóa thành tro bụi, bay lả tả rơi ở trên nham phía, kết cục hoàn toàn tương tự Thái Thạch lão tổ.
- Lão tiền bối, vãn bối chỉ muốn thu hồi di vật của Tiên Tổ...
Thanh Khâu Sơn lão tổ sợ hãi, thối lui ra khỏi Phù Tang Sơn, nhìn Căn Bá kêu to.
- Vật này sớm muộn gì cũng sẽ trở lại trong tay Hồ tộc các ngươi, nhưng trước đó phải để tiểu hỗn đản này mượn dùng đã...
Căn Bá cũng không có nổi giận, từ tốn nói.
Thanh Khâu Sơn lão tổ nghe lời này, lông mày chăm chú nhíu lại.
Phương Hành thì ôm mặt nạ, thấp giọng nhìn Căn Bá nói:
- Cái gì mượn? Chính là của ta!
Căn Bá ho nhẹ, thấp giọng nói:
- Trước lừa gạt nàng, về sau có trả hay không còn tùy tâm tình của ngươi không phải sao...
Phương Hành không khỏi có chút im lặng...
- Lão tiền bối, lời của ngươi nói là thật?
Ở trong mắt đám người Thanh Khâu Sơn lão tổ, hiện tại Căn Bá có thể so với tiên thánh, lời hắn nói tựa như pháp chỉ.
Thanh Khâu Sơn lão tổ nghe lời này, vô ý thức đã tin hơn phân nửa, run giọng hỏi.
Lúc trước nhìn thấy Thanh Hồ Quỷ Diện bất phàm, Hồ tộc các nàng đã nghĩ, nhất định phải đoạt lại, mà bây giờ, xác định vật này là di vật của Hồ tộc Yêu Tiên, vậy càng không cần thương lượng, có thể nói liều mạng cũng phải đoạt lại.
Căn Bá thản nhiên nói:
- Thanh Quỷ di tàng hàng thế, tự có nhân duyên tế hội, y theo lão phu, bảo vật này sớm muộn cũng sẽ trở lại trong tay Hồ tộc các ngươi, chỉ bất quá đến tột cùng rơi vào trong tay ai lại không nhất định, lấy nhân quả duyên phận của Thanh Khâu Sơn các ngươi bây giờ, sợ là cũng không có người tiếp được, huống hồ bảo vật này rơi vào trong tay tiểu hỗn đản kia, là bởi vì bảo vật này và hắn hữu duyên, muốn ở trên tiên lộ tiễn hắn một đoạn, sau khi duyên này chôn vùi, cuối cùng sẽ thông qua tay hắn tặng bảo vật cho chủ nhân chân chính, ngươi không nên ồn ào nữa!
Thanh Khâu Sơn lão tổ nghe vậy nhất thời ngẩn ngơ, cảm giác Căn Bá nói có chút huyền ảo, nhất thời không biết nên tin hay không.
Phương Hành cũng kinh ngạc nhìn Căn Bá, lão gia hỏa này liếc mắt ra hiệu:
- Hù dọa nàng lại nói!
Phương Hành nhẹ gật đầu, rất phối hợp ngậm miệng, không có quấy rối.
- Hôm nay lão già ta nói đã có chút nhiều, sự tình còn lại các ngươi nhìn xử lý đi!
Căn Bá khẽ than nói:
- Thần Châu lập đạo, ngộ pháp cứu người, chi tiết cụ thể chính các ngươi nhìn lấy xử lý, ai, mấy lão già Thần Châu kia dã tâm quá lớn, một nước này tính toán tất cả mọi người đi vào... con mẹ nó, biết rõ đám hỗn đản kia chơi với lửa, nhưng chúng ta vẫn phải đụng lên, cái này có tính khốn kiếp hay không?
Một bên lẩm bẩm mắng chửi người, một bên chậm rãi rời khỏi, lưu lại một bầy yêu quái hai mặt nhìn nhau.
- Tiểu ma... Tiểu quỷ, khi nào ngươi có thể ngộ pháp cứu người?
Nửa ngày sau, rốt cục có người thanh tỉnh lại, quát hỏi Phương Hành.
- Cứu người?
Phương Hành cũng phản ứng lại, tròng mắt xoay hai vòng, đột nhiên học Căn Bá xoa eo thở dài:
- Cứu người đương nhiên là rất quan trọng, nhưng vừa rồi tiểu gia bị một lão hồ ly hù từ trên nóc điện rớt xuống, hình như té bị thương rồi, hiện tại đau dữ dội, không tập trung tinh lực được, xem ra chỉ dưỡng thương cũng phải dưỡng gần trăm năm...
Đường đường tu sĩ Kim Đan, lưng còn có thể ngã thương?
Một đám yêu tu đều im lặng, có người quát chói tai:
- Tiểu hỗn đản ngươi đừng có giở trò, là ngươi gây ra đại họa, còn không mau mau đền bù?
Phương Hành kêu lên:
- Ngươi hung cái gì? Tiểu gia ta bị ngươi hù dọa, hoang mang lo sợ a...
- Ngươi... đến tột cùng ngươi muốn như thế nào?
Một đám yêu tu bị hắn buồn nôn không chịu nổi, đã có người cau mày quát to.
Phương Hành nói:
- Các ngươi làm ta sợ lại mắng ta, phải cho một nghìn Linh Tinh bồi thường nha?
- Ngươi...
- Nghĩ hay thật!
- Tiểu hỗn đản còn dám giở trò, là tự mình chuốc lấy cực khổ...
Một đám yêu tu phẫn nộ hét lớn, giận không kiềm được, cảm giác hận tiểu quỷ này còn hơn cả Hoàng Phủ gia.
- Vô sỉ... Tuổi còn nhỏ, nhưng sao vô sỉ như thế?
- Vậy mà dùng cái này uy hiếp, ngươi đây là đe doạ!
Phương Hành dứt khoát ngồi ở trên bậc thang, vểnh chân nói:
- Đe doạ thì đã làm sao?