Lược Thiên Ký

Chương 593: Vừa tới Thần Châu đã hành nghề

Chương 593: Vừa tới Thần Châu đã hành nghề

- Con mẹ nó, vừa tới Thần Châu đã hành nghề?
Đầu hẻm nhỏ là Kim Ô canh chừng, rất im lặng nhìn Phương Hành từ đầu đến chân, lão đầu kia bị vơ vét không còn một xu, cảm giác có chút im lặng, hiện tại gia sản của tiểu thổ phỉ này không nói phú khả địch quốc, nhưng coi như ở Thần Châu cũng là một phương tiểu phú, vậy mà vì mấy đồng bạc mà đi ăn cướp...
- Ngươi... Ngươi nên nghĩ kỹ, ta làm nghề này, là vì Thiên Nhất Cung Trâu Ly công tử... Hắn là đệ tử chân truyền của Thiên Nhất Cung... Ngươi... Ngươi cướp ta, cẩn thận Ly công tử vào thành tru sát ngươi tại chỗ...
Lão đầu nơm nớp lo sợ, gặp qua một số người ỷ vào thần thông nháo sự mà bị trục xuất, nhưng chưa thấy qua loại hành vi này, đầu hẻm cách cửa thành còn chưa quá trăm trượng a, tên nhà quê này từ đâu tới, sao mà to gan như vậy? Kinh ngạc quy kinh ngạc, nhưng phi kiếm gác ở trên cổ, còn thật không dám lộ ra, chỉ lắp ba lắp bắp uy hiếp.
- Dùng biện pháp này kiếm tiền, các ngươi thực biết chơi...
Phương Hành ra tay cũng không khoan dung, lục soát xong tất cả tiền bạc, ngón tay gõ ngất xỉu hắn.
Thu nhập cũng không ít, mấy chục lượng bạc vụn, còn có tầm mười xâu tiền, ngoài ra còn có một tấm ngân phiếu ngàn lượng, rất lâu không có cảm giác cướp ngân lượng rồi, Phương Hành hết sức hài lòng trở về, cười toe toét choàng cổ Kim Ô nói:
- Đi, tiểu gia biết trong khoảng thời gian này liên luỵ ngươi, ăn bữa ngon đi!
Khí tượng Thần Châu không giống nơi khác, mặc dù nơi này là thành thị phàm nhân, không phải thành trì người tu hành vãng lai trao đổi, nhưng linh khí dư dả, trong thành tùy tiện tìm một quán rượu, cũng lộ ra văn hoa hàm uẩn, trên tường có rất nhiều đệ tử tiên gia lưu lại mặc bảo.
Về phần món ăn cũng không tiện nghi, bất quá ngân lượng trên người Phương Hành miễn cưỡng đủ, một người một quạ ném tiền, cái gì sườn chiên, heo sữa quay, tôm hấp, thịt viên… kêu một bàn lớn, lại thêm hai vò Tử Lê Hoa Bạch, một người một bên ăn ngấu nghiến, ba tháng này không ngừng đi đường, thật có thể nói rất mệt ngọc.
Hai người thoải mái nâng ly, ngược lại đưa tới không ít người ghé mắt.
Lúc này trên lầu hai quán rượu, mặc dù không phải giờ cơm, nhưng cũng ngồi không ít nhã khách, gọi một bình rượu, đĩa thức nhắm, chậm rãi ăn uống, chỉ là giết thời gian mà thôi, thấy Phương Hành và Kim Ô ăn uống khó coi, có không ít người ném ánh mắt chán ghét tới, chỉ tiếc không có tác dụng, ai dám nhìn qua liền trừng trở về.
Ănuống hơn phân nửa, dưới quán rượu lại đi lên ba thực khách, dáng người thon dài, pháp bào không tạp, phía sau vác trường kiếm, thần thái thong dong, tiểu nhị theo ở bên cạnh ân cần hầu hạ, xem ra cũng là khách quen, ba người lên lầu, ánh mắt nhìn thấy Phương Hành và Kim Ô ăn hăng say, lông mày không khỏi nhíu lại.
- Tiểu nhị, Thái Bạch Cư các ngươi khi nào thành nơi cho thôn dã mãn phu càn quấy rồi?
Công tử cầm đầu chừng ba mươi mấy tuổi, tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng gõ tiểu nhị một chút, trêu chọc nói.
Tiểu nhị nhất thời có chút xấu hổ, lại không dám đắc tội Phương Hành và Kim Ô, nghĩ thầm con mẹ nó, người ta vừa tới đã ném ngân phiếu ngàn lượng, bảo chúng ta có gì ngon mang lên hết, so với ngươi mỗi ngày tới chỉ gọi một bình rượu hai đĩa thức nhắm ngồi đến trưa, cho mười lượng bạc là nhiều lắm rồi, còn không biết xấu hổ mắng người ta?
Bất quá tiểu nhị cũng có chút ánh mắt, nghe người ta nói vị công tử này thân phận không bình thường, chính là chân truyền của tiểu tiên môn, trước kia cũng thường xuyên đến thành này đi dạo, không muốn đắc tội hắn, nên không có trả lời, chỉ cười bồi dẫn bọn hắn đi, Phương Hành và Kim Ô cũng không để ý, nhìn như không muốn gây chuyện.
Cũng không phải hai người tính tình tốt, chủ yếu là Phương Hành nghe đối phương nói nhưng không hiểu gì, cúi người xuống, thấp giọng hỏi Kim Ô:
- Tên khốn kiếp kia nói thôn dã mãn phu là có ý gì?
Kim Ô cũng không rõ ràng, thuận miệng nói:
- Có lẽ gọi chúng ta là gia gia?
Phương Hành gật đầu thỏa mãn, không có ý định so đo gì nhiều, dù sao đối phương cũng rất biết điều.
- Xùy...
Thanh âm của hai người bọn họ không cao, nhưng một nữ tử bạch y ở bàn bên cạnh lại nghe được, không khỏi bật cười lên.
Nữ tử này còn tới trước đám người Phương Hành, lẻ loi một mình, trước người bày một bình rượu, hai cái ly, lại không thấy nàng uống qua, chỉ ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ sững sờ, tựa hồ cõi lòng có rất nhiều tâm sự, khí tức buồn bã trên người để ai cũng cảm thụ được, lúc này lại bởi vì trong lúc vô tình nghe Phương Hành và Kim Ô đối thoại, nhịn không được cười lên, quay đầu nhìn thoáng qua.
- Nha, cô nàng này không tệ...
Phương Hành cười hì hì, nhìn nàng giơ rượu.
Nhưng không nghĩ tới, nữ tử kia thấy trên bàn bọn họ bừa bộn, lại nhíu mày, không để ý tới.
Phương Hành bất mãn, nghĩ thầm kiêu cái gì chứ...
- A?
Công tử ca đang được tiểu nhị dẫn về phía tây cũng nhìn thấy nữ tử kia, tâm tư khẽ nhúc nhích, ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ với tiểu nhị gì đó, tiểu nhị kia nhất thời nhìn thoáng qua Phương Hành, mặt lộ vẻ khó xử, chậm chạp không động chân, công tử kia đã có chút bất mãn, khẽ hừ một tiếng, dứt khoát không để ý tới tiểu nhị, tự mình cất bước đi tới.
Cách cách...
Hai miếng bạc vụn rơi vào trên bàn trước mặt Phương Hành và Kim Ô, lăn hai vòng, sau đó rớt vào bát canh dưa chua.
Phương Hành ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn lên.
Công tử kia nhìn nữ tử bàn bên cạnh Phương Hành, thản nhiên nói:
- Các ngươi đổi bàn khác, chớ quấy rầy cô nương này thanh tĩnh!
Phương Hành càng ngây người, thật lâu không có mở miệng.
Công tử kia đã hơi không kiên nhẫn, quạt nhẹ nhàng vung lên, giống như đuổi con ruồi:
- Thái Bạch Cư là nơi thanh nhã, mặc dù ở trong thành phàm nhân, nhưng cũng lấy thanh tĩnh làm tên, sao dung được mãn phu như các ngươi, rõ ràng là quấy rầy thư hương mặc khí ở nơi này, bản công tử cũng không khinh ngươi, đến dưới lầu ăn đi, bạc này xem như bồi thường các ngươi!
Phương Hành càng ngây người, trong lòng suy nghĩ lại có người chủ động tìm tiểu gia gây sự?
Công tử kia còn tưởng Phương Hành bị dọa sợ, không nhịn được nói:
- Ngươi còn không đi?
Ánh mắt của hắn cũng không cao minh lắm, chỉ bằng tướng lĩnh thủ cửa thành, thấy Phương Hành ăn mặc bình thường, khí cơ trên người như có như không, niên kỷ nhìn cũng không lớn, ngược lại coi hắn thành Linh Động cảnh, nếu không phục, thì ném ra ngoài cửa sổ là được.
Công tử kia thúc hỏi, cuối cùng Phương Hành cũng mở miệng:
- Con mẹ ngươi, bồi bát canh dưa chua cho ta!
Tiếng quát kêu ra, cả Thái Bạch Cư lặng ngắt như tờ.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Công tử kia vốn định ở trước mặt nữ tử bạch y khoe khoang, lại bị người quát mắng, sắc mặt không khỏi thay đổi.
- Nói con mẹ ngươi, bồi bát canh dưa chua cho ta, nếu không ta quất chết ngươi...
Phương Hành vỗ bàn nhảy dựng lên quát.
Trong cơn giận dữ, khí cơ trên người lưu chuyển, hiển lộ hắn tu vi không tầm thường, tuyệt đối không phải Linh Động cảnh bình thường.
Sắc mặt công tử kia đã nhịn không được, tức giận đến bàn tay phát run, luôn miệng nói:
- Được... Tốt... Là ngươi muốn chết, đừng trách bản công tử không nể tình...
Đang khi nói chuyện, ngón tay nắm quạt xếp đã phát xanh, trên người linh lực dập dờn, dự định xuất thủ. Nhưng lúc này, hai đồng bạn phía sau hắn vội vàng kéo lại hắn, thấp giọng khuyên bảo:
- Không được xuất thủ!
- Hiện tại không giống ngày xưa, Thiên Nhất Cung đã ban xuống pháp chỉ, trong Nghiệp Châu thành không được sử dụng pháp thuật...
Hai người khuyên, công tử kia mới phản ứng lại, linh lực trên người dần dần tan biến, lạnh lùng nhìn Phương Hành, thấp giọng nói:
- Đồ nhà quê, lá gan của ngươi không nhỏ. Đáng tiếc hôm nay là ở trong Nghiệp Châu thành, bản công tử vì sự tình Long Nữ chọn rể mới đến, không muốn vì nhỏ mất lớn, tạm thời tha ngươi một lần, chỉ hy vọng ngươi vĩnh viễn đừng ra thành, nếu không...
Hắn cười lạnh, muốn ném ngoan thoại xong rời đi.
Nhưng hắn không đề cập tới chọn rể còn tốt, nhấc lên việc này Phương Hành lại nổi giận, nhảy dựng lên tát một cái, mắng:
- Chọn rể chọn rể chọn con mẹ ngươi, xú nữ nhân kia có cái gì tốt, ngay cả vương bát đản như ngươi cũng dẫn đến?
Ba!
Một tát kia nhìn không quá mức lạ thường, chỉ là quán chú linh lực, lực lớn vô cùng.
Công tử kia kinh hãi, vung quạt ngăn ở trước mặt, lại bị một chưởng này đánh cây quạt tan nát, sau đó rắn rắn chắc chắc đập vào trên mặt hắn, quất tới thân thể hắn bay lên, "sưu sưu" hai tiếng đụng vào trên tường, sau đó đụng nát vách tường, bay thẳng ra đường cái.
- Ngươi... Ngươi dám động pháp ở trong Nghiệp Châu thành?
Hai bằng hữu của công tử ca kia đã bị hù mặt như màu đất.
Xem ra trong thành không thể động pháp đối với bọn hắn ảnh hưởng không nhỏ, thẳng đến lúc này cũng không có ý tứ hoàn thủ.
- Động pháp thì sao?
Nhưng Phương Hành không khách khí, trở tay lại là một chưởng, linh lực vô hình dẫn dắt, rắn rắn chắc chắc quất vào trên mặt một người khác, lúc đầu người kia đã phòng ngự, kết quả lại không khác gì không có phòng ngự, đụng nát vách tường bay ra ngoài, tên cuối cùng bị hù hét to, quay đầu bỏ chạy, lại bị một cái cánh vỗ tới, cũng bay ra ngoài.
Trong lúc nhất thời vách tường của Thái Bạch Cư, có ba mặt bị đánh thủng, chỉ còn phía nữ tử kia chưa sao.
- Hắn... Hắn không muốn sống sao? Cũng dám động thủ ở Nghiệp Châu thành?
- Ta cảm giác không sai, vừa rồi hắn vận dụng linh lực, tuyệt đối vận dụng linh lực!
- Phiền toái như vậy, gây lớn như vậy, nhất định sẽ kinh động đệ tử chấp pháp của Thiên Nhất Cung...
Toàn bộ lầu hai Thái Bạch Cư như tổ ong vò vẽ, trực tiếp loạn thành một đoàn.
- Tiểu gia không gây chuyện, các ngươi còn tưởng ta là quả hồng mềm đúng không...
Phương Hành thở hồng hộc, tức giận bất bình ngồi xuống, vỗ bàn bảo tiểu nhị đổi một bát canh dưa chua.
Lúc này nữ tử ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt cũng hơi khác lạ, quay đầu nhìn lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất