Chương 594: Đệ tử Âm Linh Đạo
Nghiệp Châu thành có pháp chỉ, bất kỳ đệ tử tiên gia nào cũng không thể động pháp thuật gây chuyện thị phi, nếu không nhẹ thì cảnh cáo, trục xuất khỏi thành, nặng thì tại chỗ giết chết, không chỗ nói rõ lí lẽ, từ khi pháp chỉ Long Nữ chọn rể đưa ra ngoài, ngàn vạn Tiên gia đi tới Nghiệp Châu thành, trước trước sau sau đã có mười người bị Thiên Nhất Cung đuổi ra ngoài, không người may mắn thoát khỏi.
Nhưng hôm nay Thái Bạch Cư lại náo ra động tĩnh to lớn, đã dẫn phát vô số ngườivây xem.
- Pháp lệnh của Thiên Nhất Cung ở đây, ai dám nháo sự trong Nghiệp Châu thành!
Thời điểm càng ngày càng nhiều người xem náo nhiệt, chỉ nghe trên không trung có người quát lớn, bốn năm đệ tử Thiên Nhất Cung ngự mây bay đến, người cầm đầu tầm ba mươi mấy tuổi, mày kiếm mắt sáng, thần sắc lạnh lùng, trên mặt còn có vẻ tức giận chưa tan, ánh mắt nhìn xuống dưới, muốn nhìn ai không có mắt như thế, để cho mình phát tiết nộ khí!
Đệ tử chấp pháp, đám người này đã không phải lần đầu tiên xuất hiện ở trong Nghiệp Châu thành, nên ngay cả phàm nhân cũng nhận ra được.
Chỉ hiếu kỳ chính là, bên người đệ tử chấp pháp, sao còn mang theo một lão đầu mập mạp?
- A? Trâu Ly? Người kia là đệ tử chân truyền của Thiên Nhất Cung Trâu Ly, sao hắn lại đích thân đến?
- Xuỵt! Nghe nói người Trâu Ly phái tới đổi tiền đồng bị đánh cướp, hắn là đến tra chuyện này!
- Cũng coi như gia hỏa kia xui xẻo, vậy mà đụng phải Trâu Ly vừa vặn vào thành...
- Hắc hắc, nếu như bình thường, bị giáo huấn vài tiếng, giao chút tiền bạc là xong việc, nhưng bây giờ...
Nhìn lấy gương mặt Trâu Ly chất đầy hàn khí, đã có không ít người châu đầu ghé tai.
Sau khi các đệ tử từ không trung rơi xuống, liền tách ra vây quanh, để phòng người ở bên trong đào tẩu, mà Trâu Ly mặt lạnh như sương thì dẫn theo lão đầu mập mạp hạ xuống, ném đối phương xuống đất, quát lạnh nói:
- Trước xử lý xong chuyện bên này, lại đi tìm gia hỏa kia, hừ hừ, nếu thật có người như vậy thì thôi, nếu ngươi dám nói bậy, nuốt Linh Thạch của ta, ta muốn cả nhà ngươi hoàn lại...
Lão giả kia bị hù đến vội vàng quỳ xuống đất dập đầu:
- Sư huynh tha mạng, dù tiểu đệ gan lớn như trời, cũng không dám nuốt đồ vật của ngài!
Trâu Ly không có lý tới hắn, chắp hai tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua, thấy được công tử quạt xếp vừa mới tỉnh lại.
Công tử này vừa mới thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, đầu bị đánh choáng, vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Trâu Ly, vội vàng khóc nức nở xông tới, kêu lên:
- Trâu sư huynh... Ngươi phải làm chủ cho tiểu đệ, tiểu đệ vì quy củ của Thiên Nhất Cung chúng ta, chưa từng xuất thủ, kết quả tên khốn kiếp kia lại thừa cơ xuất thủ tổn thương ta...
Phốc!
Hắn còn chưa vọt tới, trong tay áo của Trâu Ly có một đạo thanh quang bay ra, cánh tay cầm quạt xếp đã bay đến giữa không trung, máu tươi như mưa, công tử quạt xếp gào thét, ngã trên mặt đất.
- Gây phiền toái, chính là phạm quy củ của Thiên Nhất Cung, thật coi pháp chỉ của Thiên Nhất Cung cung chủ là nói giỡn sao?
Tay áo của Trâu Ly khẽ nhếch, thanh quang bay trở về, lại là một thanh phi kiếm, Trâu Ly thì mặt lạnh như sương, ánh mắt mỉa mai nhìn công tử quạt xếp nằm trên mặt đất:
- Bất kể có phải là ngươi xuất thủ trước hay không, đều xem như phạm vào quy củ, giao ra một ngàn Linh Thạch, tha cho ngươi còn sống lăn ra khỏi thành, nếu không ngay cả mạng cũng lưu lại nơi này đi!
Dứt lời quay người đi về phía Thái Bạch Cư, trong miệng nhẹ nhàng nói:
- Ai cùng ngươi là chúng ta?
Lúc này trong Thái Bạch Cư đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người sợ hãi rụt rè trốn ở góc tường, kinh ngạc nhìn Trâu Ly, mà Trâu Ly nhìn cũng không nhìn bọn hắn, trực tiếp đi lên lầu hai, còn chưa hỏi mới vừa rồi là ai xuất thủ, đã thấy bàn phía đông có hai gia hỏa không coi ai ra gì, chỉ lo ăn uống, ánh mắt không khỏi phát lạnh.
Trâu Ly hắn tự mình đến, ai không sợ như tiên thần, chỉ có hai gia hỏa kia dưới mắt không ai, đối với hắn làm như không thấy, cái này khiến trong lòng hắn hận luôn cả nữ tử ngơ ngác xuất thần ở bàn bên cạnh.
- Là ngươi động pháp ở trong thành, làm trái pháp lệnh của Thiên Nhất Cung?
Trâu Ly nhìn về phía Phương Hành, sắc mặt âm lãnh, chậm rãi tiến lên trước, trong tay áo đã có thanh mang chớp động.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét cực kỳ hưng phấn vang lên:
- Trâu sư huynh, là hắn... là hắn... người cướp ta chính là hắn, là tên hỗn đản này... lão thiên có mắt, rốt cuộc tìm được ngươi...
Lúc này mở miệng, đương nhiên là lão mập bị Trâu Ly xách qua, tên này thấy được Phương Hành và Kim Ô, cơ hồ mừng như điên, ba chân bốn cẳng lao đến, run rẩy chỉ Phương Hành, nhìn bộ dáng kia, nếu không phải tu vi mình quá thấp, sợ bị người một tay bóp chết, lúc này đã sớm tự mình xông lên động thủ.
- Ừm?
Trâu Ly cũng nao nao, ánh mắt lóe lên một tia ngoan ý, như kiếm khí đâm vào trên mặt Phương Hành, thanh âm ẩn chứa sát cơ vô tận, nói khẽ:
- Là ngươi không tuân quy củ, đoạt bạc trong tay sư đệ của ta?
Người chung quanh nghe nói, ánh mắt cũng ngạc nhiên, đều cảm giác có trò hay để nhìn.
Trước kia đã cảm giác gia hỏa mang theo con quạ kai gan lớn, nhưng không nghĩ tới lớn như vậy...
Trước đây gặp hắn ở trong thành động pháp đánh người, cũng đã âm thầm bội phục, không nghĩ tới hắn còn đoạt tiền của thủ hạ Trâu Ly?
Cần biết Trâu Ly thông qua biện pháp này lừa tiền, là bắt chuyện qua với thành chủ, thành chủ chuyên môn hạ lệnh, lệnh thương gia trong thành chỉ có thể thu vàng bạc tiền đồng, không được thu nửa viên Linh Thạch, lúc này mới tạo thành cục diện "ngàn vạn tiên gia vào thành, tay Linh Thạch đổi tiền đồng", nếu không phàm nhân cũng không ngốc, có Linh Thạch ngu gì không thu?
Cũng chính là nguyên nhân như thế, nhiều người tu vi thấp kém, thậm chí ngay cả phàm nhân cũng mang theo túi túi ngân lượng tiền đồng đổi Linh Thạch...
Bây giờ xảy ra sự tình ăn cướp ngân lượng, còn là lần đầu tiên, nếu không Trâu Ly cũng sẽ không phẫn nộ như thế.
Hắn giận là nếu như người người học tên hỗn đản này, mình làm ăn còn có thể tiếp tục sao?
- Là tiểu gia thì thế nào?
Phương Hành xoay đầu lại, nhìn Trâu Ly một cái.
Hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với đệ tử của Thiên Nhất Cung, con mẹ nó, giúp nữ nhân của mình tìm nam nhân chính là bọn hắn, đều không phải đồ tốt!
Bất quá bất mãn trong mắt hắn rơi ở trong mắt Trâu Ly lại là ý khác, hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới:
- Vị đạo hữu này, ngươi lần đầu tiên vào thành đã đoạt sư đệ ta, lại ở trong Thái Bạch Cư nháo sự, không để pháp chỉ của Thiên Nhất Cung ta vào mắt, chẳng lẽ có thành kiến gì với Thiên Nhất Cung ta sao? Hay là... lòng mang ý đồ xấu đến phá hư đại điển chọn rể của trưởng công chúa?
Sau khi xác định Phương Hành đoạt tiền, hắn đã nổi lên sát cơ.
Không treo thủ cấp của tên hỗn đản này ở cửa thành, giết gà dọa khỉ uy hiếp các tu sĩ khác là không thể!
Chỉ bất quá đả thương người là việc nhỏ, nhưng giết người là chuyện lớn, hắn cũng phải trước chụp mũ, mới có thể ăn nói với cấp trên.
- Hây a, ngươi nói không sai, tiểu gia là đến phá hư đại điển chọn rễ, thế nào?
Phương Hành cười lạnh, vỗ bàn một cái, cầm đôi đũa lên.
Trâu Ly này dạng chó hình người, trên thực tế bất quá chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn không được Phương Hành để vào mắt, thổi một hơi cũng có thể giết trăm người như hắn.
Trâu Ly không có nghĩ đến mũ chụp thuận lợi như vậy, cười lạnh một tiếng, tay áo muốn hất lên.
Lúc này Kim Ô nheo mắt, nó là người hiểu rõ tính tình của tiểu thổ phỉ nhất.
Nếu như Trâu Ly xuất thủ, chỉ muốn đả thương người mà không phải giết người, như vậy hôm nay hắn chỉ bị đánh gần chết, cướp đi túi trữ vật mà thôi.
Nhưng hắn động sát cơ, như vậy sẽ phải thây ngã tại chỗ.
- Thiên Nhất Cung quy củ thật lớn nha...
Thời điểm sát cơ hết sức căng thẳng, đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên.
Trâu Ly nao nao, ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy nữ tử kia quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo, thời điểm nói chuyện, lại lấy ra một lệnh phù nho nhỏ đặt ở trước người, lệnh phù chỉ bằng bàn tay trẻ con, màu xanh trong suốt, vừa lấy ra, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ xuống, kết thành sương lạnh.
Ánh mắt Trâu Ly run lên, lui ra phía sau một bước, rất cung kính thi lễ, cúi đầu nói:
- Nguyên lai là sư tỷ của Âm Linh Đạo đại giá quang lâm, đệ tử chân truyền Thiên Nhất Cung Trâu Ly không biết chân dung, không có từ xa tiếp đón, mong sư tỷ thứ tội...
- Âm Linh Đạo?
Người ở chung quanh nghe vậy, không khỏi nao nao, ngay cả các đệ tử Thiên Nhất Cung ở xung quanh cũng thi lễ.
- Ta họ Khâu, người này là hầu cận của ta, có thể để Thiên Nhất Cung nể tình, tha cho hắn một mạng hay không?
Nữ tử kia cười lạnh, thu hồi lệnh bài, nhẹ giọng hỏi.
Trâu Ly mồ hôi rơi như mưa, cười gượng nói:
- Đã là hầu cận của Khâu sư tỷ, tự nhiên tất cả đều dễ nói, chỉ là không biết sư tỷ tới Nghiệp Châu thành khi nào? Sao không nói với Thiên Nhất Cung một tiếng, chắc hẳn mấy vị sư huynh và thiếu chủ của chúng ta sẽ đích thân tới đón, hai phái chúng ta nhiều năm giao hảo, đồng khí liên chi, lại để cho ngài ở trong Nghiệp Châu thành, thì quá không ra gì...
Nữ tử họ Khâu thản nhiên nói:
- Ngồi ở chỗ này nghĩ một số chuyện mà thôi, chỉ là thực quá ồn ào, ngươi trở về đi, sau nửa canh giờ, ta tự sẽ đi Thiên Nhất Cung...
Dứt lời nhẹ nhàng nhìn Trâu Ly truyền âm:
- Chớ có trách ta quấy nhiễu chuyện tốt của ngươi, ta là nể tình Thiên Nhất Cung Thiếu chủ cứu ngươi một mạng, đừng nhìn người này thô tục, khí cơ suy nhược, nhưng nếu ta không nhìn nhầm, tu vi của hắn chí ít là Trúc Cơ hậu kỳ, con quạ đen kia cũng bất phàm, khí huyết hồn hậu, mặc dù chưa thoát yêu thai, nhưng thực lực chỉ sợ đủ để diệt sát Trúc Cơ trung kỳ, bằng chút tu vi ấy của ngươi, thật đấu không lại họ...
Trâu Ly nghe vậy, cả người run lên, lãnh đạm nhìn Phương Hành và Kim Ô một chút, sau đó xưng "Vâng", chậm rãi rút đi.
Phương Hành và Kim Ô nhìn nhau, nghĩ thầm nữ nhân cuồng đến không biên giới kia là ai a...
Còn nữ tử kia, sau khi quát đi Trâu Ly, lại xuất thần nửa ngày, mới xoay đầu lại nhìn Phương Hành, cười lạnh nói:
- Ta cứu ngươi là bởi vì ngươi nói rất hay, trưởng công chúa kia chỉ là tiện nhân, có gì tốt?
Phương Hành nghe xong không vui:
- Ai, sao ngươi lại mắng người a?
Vừa rồi tiểu gia nói là "xú nữ nhân", nói tiện nhân hồi nào?
Lại nói, nữ nhân của ta ta có thể mắng, ngươi lấy quyền gì mắng...