Chương 599: Nhân mạng của Nam Chiêm Bộ Châu không đáng tiền
Đệ tử các tông các phái vây xem, lúc này đều có một loại cảm giác hoang đường.
Tạ Huỳnh Hỏa tuyệt đối không phải hạng người bình thường, chính là đệ tử chân truyền của Thuần Dương Đạo, chỉ kém một bước là có thể liệt vào hàng ngũ tam đạo thất tử. Ở Thần Châu, đệ tử chân truyền cũng không phải dễ làm như vậy, nhất là đại tông như Bắc Tam Đạo, càng cực kỳ khắc nghiệt, nhất định phải là người phù hợp đạo linh mới được, mà cái gọi là đạo linh, chính là tuổi tác của người tu hành, ở tuổi tác còn có tiềm lực cực lớn.
Linh Động cảnh mười sáu tuổi trở xuống, Trúc Cơ dưới bốn mươi tuổi, trong vòng trăm tuổi kết đan, Nguyên Anh trong ba trăm tuổi, Độ Kiếp trong ngàn tuổi, năm tuổi tác này chính là đạo linh thường thấy nhất, nói đơn giản, tiểu oa nhi dưới mười sáu tuổi, người người đều là chân truyền, bởi vì bọn hắn đều có tiềm lực cực lớn.
Mà đối ứng Linh Động dưới mười sáu tuổi, chính là Trúc Cơ dưới bốn mươi tuổi.
Có thể ở trong bốn mươi tuổi Trúc Cơ, thiên tư nhất định không kém, có thể ký thác trọng trách.
Đạo lý đồng dạng, chính là Kim Đan trong trăm tuổi và Nguyên Anh dưới ba trăm tuổi, Độ Kiếp trong vòng ngàn tuổi, đây đều là một loại tuổi tác kinh diễm, chỉ cần còn ở trong đạo linh này, thì xem như tiềm lực vô hạn.
Nói thí dụ như Thái Thạch Đạo Tử Thái Thạch Si Nhi, người này đọc sách bảy mươi năm mới bắt đầu tu hành, dùng ba năm thành công Trúc Cơ, bảy mươi ba tuổi, ở Thần Châu liền không có tư cách trở thành chân truyền, nhưng về sau, hắn bảy năm kết đan, khi đó tám mươi tuổi, chính là trong trăm tuổi thành công kết đan, phù hợp đạo linh, có thể gọi là đệ tử chân truyền.
Cũng chính bởi vì điều kiện hà khắc này, cho nên tu sĩ Thần Châu, vô luận là tông môn lớn nhỏ, người người anh dũng tranh tiên, bởi vì coi như ngươi vốn là chân truyền, nhưng nếu vượt qua đạo linh, nói thí dụ như bốn mươi tuổi còn chưa Trúc Cơ, trăm tuổi còn chưa kết đan hay ba trăm tuổi chưa Nguyên Anh, đều sẽ mất đi xưng hào đệ tử chân truyền, chuyển thành trưởng lão tông môn hoặc tự lập môn hộ.
Mà coi như ngươi ở Linh Động, Trúc Cơ cảnh đều không phải chân truyền, nhưng có thể trước trăm tuổi kết đan, cũng có thể nhảy lên thành chân truyền.
Ở Thần Châu, cho dù là con của tông chủ, thiếu chủ một đạo, biểu hiện yếu, cho dù có trưởng bối bảo hộ, nhưng ở trong ánh mắt xem thường của những người khác, cũng không mặt mũi nào làm được chân truyền, thường thường sẽ tự động thoái ẩn.
Mà Tạ Huỳnh Hỏa, năm nay tuổi chưa qua bảy mươi ba, cũng đã là Kim Đan tầng bốn, tuyệt đối có tư chất chân truyền.
Trong các tu sĩ bởi vì sự tình chọn rể mà đến, tiếng hô của hắn cũng tương đối cao, vốn cho rằng tối thiểu nhất cũng có thể cùng người long tranh hổ đấu, cho dù không thể ôm mỹ nhân quy, cũng sẽ dương danh nhất thời, nhưng ai nghĩ tới, còn chưa tới thời điểm chọn rể, đã bị thiếu niên áo xám lai lịch bí ẩn đạp vào trong hồ?
Mặc dù có hiềm nghi đánh lén, nhưng xem như đánh lén, cũng không có mấy người có thể đánh Tạ Huỳnh Hỏa vào trong hồ!
- Dám can đảm khinh ta, muốn ngươi đền mạng...
Tiếng rống vang lên, trong Tiểu Kính Hồ, một người mang theo sóng nước vạn trượng, như cự long xuất hải, hung diễm vô biên vọt về phía Phương Hành, chính là Tạ Huỳnh Hỏa, lúc này hắn nổi giận đùng đùng, bất quá cực kỳ chật vật, trên người toàn nước bùn, còn mang theo mấy cây rong, bộ dáng tức hổn hển, không còn thong dong như lúc đầu.
Thời điểm Phương Hành đạp tới, hắn cũng kịp thời bắt ấn phòng ngự, nên không có thụ thương, chỉ là bị lực lượng mạnh mẽ đánh bay, mất hết mặt mũi mà thôi.
Bởi vậy vừa ra ngoài, liền muốn liều mạng với Phương Hành.
- Thông đồng lão bà của ta còn lý luận?
Phương Hành hét lớn, không lùi nửa bước, liên tục đạp mấy bước, sơn ý biến ảo, không ngừng trấn áp Tạ Huỳnh Hỏa.
Đúng là Sơn Pháp mà hắn ở Yêu Đế Các lĩnh ngộ càng thuần thục!
Một bước một ảnh, một ảnh một núi.
- Ta muốn làm thịt...
Tạ Huỳnh Hỏa đang gào thét xông lên, lại bị đại sơn áp đỉnh, ngạnh sanh cắt ngang thanh âm, đang muốn đánh bay sơn ảnh, nhưng đã có một sơn ảnh khác ép qua, trọng lượng trên người nhất thời tăng lên gấp đôi, thế xông bị ngăn, trong tiếng rống tức giận, đang muốn vận linh lực, lại có một sơn ảnh đè xuống, sau đó lại một cái...
Liên tiếp bốn sơn ảnh trấn áp xuống, Tạ Huỳnh Hỏa lập tức không chịu nổi.
Kêu thảm một tiếng, đệ tử chân truyền của Thuần Dương Đạo vừa mới nhảy ra, lại bị đánh vào trong nước.
Bi ai a!
Các tu sĩ vây xem ở bên cạnh Tiểu Kính Hồ đã bó tay rồi, ngơ ngác nhìn, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thiếu niên hôi sam kia, đến tột cùng lai lịch thế nào?
Coi như thực lực không bằng Tạ Huỳnh Hỏa, nhưng nhãn lực vẫn phải có, rõ ràng nhìn ra thực lực của thiếu niên hôi sam kia tuyệt đối không phải Tạ Huỳnh Hỏa có thể so sánh.
Tâm tư chấn kinh, nhao nhao suy đoán.
Mà mấy đạo khí tức cường đại vừa rồi kia, lúc này cũng hơi liễm phong mang, không còn khí thế rào rạt như vừa rồi.
Ngay cả Long Nữ, ánh mắt cũng có chút cổ quái.
Tựa hồ nàng không nghĩ tới, ngắn ngủi bốn năm không thấy, tiểu quỷ lúc ấy bị mình đuổi chật vật chạy trối chết, lại có bản sự bực này, nàng thậm chí âm thầm suy nghĩ, nếu mình hiện ra chân thân, có thể đánh bại hắn hay không?
- Người này lại giả heo ăn thịt hổ, ngay cả ta cũng bị lừa!
Bên Tiểu Kính hồ, trên cành liễu đứng một nữ tử phiêu phiêu dục tiên, con mắt lộ ra hận ý, nhìn về phía Phương Hành đang tác chiến, chính là Khâu Tiểu Ngọc bị kinh động chậm chạp chạy tới, nàng cũng không phải ngu ngốc, nhìn thấy Phương Hành xuất thủ, lập tức phát giác mình quá buồn cười, tu sĩ thực lực kinh người như vậy, lại bị mình coi là Trúc Cơ?
Trong lúc nhất thời, trên mặt có chút nóng bỏng, nghĩ đến tiểu quỷ kia âm thầm còn có khả năng cười mình, liền cảm giác như bị người tát một cái.
Vừa xấu hổ, vừa oán hận, để trong nội tâm nàng nhất thời dâng lên sát cơ.
- Khâu sư muội, ngươi có biết nội tình kẻ này không?
Lúc này, có mấy đạo lưu quang bay tới, cầm đầu là Tô Quân, sau lưng hắn đi theo Trâu Ly cùng với mấy đệ tử nội môn khác, bị hắn hỏi, trên mặt Khâu Tiểu Ngọc càng khó coi, cắn răng nói:
- Ta cũng bị hắn lừa, đáng hận, người này cố ý ẩn giấu tu vi gạt ta, mượn thân phận của ta vụng trộm vào Thiên Nhất Cung, chắc hẳn không có hảo ý, Tô sư huynh yên tâm, tiểu muội sẽ xuất thủ, thay Thiên Nhất Cung các ngươi chém kẻ này!
Nói xong vung tay lên, ở trong lòng bàn tay xuất hiện một quan tài dài hơn một thước, nhẹ nhàng xoay tròn.
Nhìn thấy quan tài này, Tô Quân biến sắc, thần sắc hơi rét, tựa hồ có chút kiêng kị.
Hắn lui lại mấy bước, đang muốn mở miệng, chợt nghe một người cười nói:
- Ở Thiên Nhất Cung, sao còn cần Khâu sư muội xuất thủ?
Mấy người nghe tiếng nhìn lại, thần sắc nhất thời run lên, trên cung điện cách đó không xa, đang có một đám mây bay tới, ở trên mây rõ ràng là tám tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đều mặt không biểu tình, trên vai bọn hắn lại khiêng một cái kiệu diện tích chừng mười trượng, trên kiệu phủ lên da gấu trắng thật dày, phía trên nằm một tên mập.
Kia đúng là một tên mập, mặc áo khoác mở, pháp bào màu lam thẳng đến cái rốn, bụng bự căng phồng lộ ở bên ngoài, da màu hoàng kim, thịt mỡ trên mặt hận không thể che hết ngũ quan, khi cười rộ lên hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía.
Cái này ít nhất cũng một ngàn cân a?
- Bái kiến thiếu cung chủ...
Đám người Tô Quân và Trâu Ly đều cúi người, không dám thở mạnh.
Người đến là đứng đầu thập đại chân truyền của Thiên Nhất Cung, nhi tử của cung chủ Đường Vô Nhai, thiếu cung chủ Đường Vô Phương.
Không có hành lễ chỉ có Khâu Tiểu Ngọc, con mắt nàng ngơ ngác rơi vào trên thân một người ở bên cạnh cổ kiệu.
Người kia mặc ma bào, dung nhan cổ phác, thần sắc đạm mạc, ánh mắt tựa hồ vĩnh viễn không có tiêu điểm.
Chỉ là Khâu Tiểu Ngọc nhìn lấy trong mắt hắn có nước mắt, nhưng người này lại không nhìn nàng một cái.
- Ngươi không phải không ở trong cung sao?
Khâu Tiểu Ngọc nhìn hắn nửa ngày, mới run giọng mở miệng hỏi.
Nam tử khuôn mặt cổ phác trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ nhàng mở miệng:
- Sao ngươi lại tới đây?
Khâu Tiểu Ngọc cắn môi, run giọng nói:
- Ta tới tìm ngươi!
Nam tử khuôn mặt cổ phác đạm mạc nói:
- Tìm ta làm gì?
Khâu Tiểu Ngọc nhất thời nói không ra lời, hai mắt mông lung, nước mắt chớp động, giống như muốn khóc lên.
- Ha ha... Lữ sư huynh, cái này là ngươi sai rồi, sao có thể lãnh đạm với Khâu sư muội như vậy?
Thiên Nhất Cung thiếu cung chủ cười ha hả, cái bụng lại tạo nên một lùm gợn sóng.
- Ít nói đi, kẻ này ở Thiên Nhất Cung ngươi đại náo một trận, ngươi cứ nhìn như vậy sao?
Nam tử khuôn mặt cổ phác khẽ cười một tiếng, ánh mắt như có tiêu điểm, nhìn về phía Phương Hành ở trên hồ, lúc này Phương Hành không ngừng đạp Tạ Huỳnh Hỏa vào đáy hồ, sau đó đuổi theo đám người vây xem chặt, ngạnh sanh đánh ra phong thái vô địch, các tu sĩ vây xem đã không người dám xích lại gần Tiểu Kính Hồ, mà hắn thì về phía phía Long Nữ kêu to:
- Nam nhân của ngươi uy phong không?
Một màn này để các tu sĩ đều cảm giác có chút im lặng, Long Nữ thì thần sắc có chút tức giận.
Thiên Nhất Cung thiếu cung chủ Đường Vô Nhai minh bạch ý tứ của hắn, lại cố ý lắc đầu, than thở nói:
- Người bình thường dám tới nháo sự, Thiên Nhất Cung chúng ta tự nhiên không tha hắn, nhưng gia hỏa kia vừa nhìn liền biết không dễ gây, cũng không phải người bình thường có thể dạy dỗ ra, đừng là quan môn đệ tử của vị đại nhân vật nào a, nếu không cẩn thận giết, phiền toái sẽ lớn lắm...
Nam tử khuôn mặt cổ phác hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi nghe không ra khẩu âm của hắn?
Đường Vô Nhai ngẩn ngơ, lắc đầu nói:
- Không giống như người Thần Châu Bắc Vực, nghe không hiểu từ nơi nào!
Nam tử khuôn mặt cổ phác thản nhiên nói:
- Ta nghe ra, không khác đám nhà quê ở Nam Chiêm Bộ Châu, bốn năm trước đi tới Thần Châu chút nào!
- Nam Chiêm Bộ Châu?
Đường Vô Phương nở nụ cười:
- Vậy thì không sao, có ai không, ngươi gọi Trâu Ly đúng không? Lĩnh lệnh phù của ta, nói cho các trưởng lão, có thể xuất thủ... Thiên Nhất Cung hiểu đạo đãi khách, thế nhưng dung không được nhà quê ở Nam Chiêm Bộ Châu tới đùa nghịch uy phong nha...
Sau khi nói xong, hắn lại mở miệng cười:
- Nhân mạng của Nam Chiêm Bộ Châu không đáng tiền!