Chương 600: Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!
Lúc này bên Tiểu Kính hồ, trong các tu sĩ vây xem, đã xuất hiện mười mấy tu sĩ áo bào xám, thình lình đều là Kim Đan cảnh, yếu thì tầng hai, cao thì tầng bảy, ánh mắt yên lặng nhìn Phương Hành, chỗ đứng hàm ẩn thuật lý, chỉ cần từ góc độ của bọn hắn xông ra, vừa đến không trung, có thể lập tức hóa thành đại trận, vây Phương Hành ở trong trận.
- Mấy vị trưởng lão, thiếu cung chủ có lệnh, chém giết kẻ này, không cần lưu thủ!
Trâu Ly lướt đến, tay nắm lệnh phù, nhìn mấy vị trưởng lão đưa tin.
Mấy lão giả kia gật đầu, đột nhiên cùng nhau xông về không trung, phân chiếm bát phương, vây quanh Phương Hành.
- Các trưởng lão của Thiên Nhất Cung xuất thủ?
Ánh mắt Long Nữ run lên, trên mặt lộ ra do dự, ánh mắt quét qua, thấy được Thiên Nhất Cung thiếu cung chủ Đường Vô Phương cùng thiên tài của Phù Khí Đạo, một trong Thần Châu Bắc Tam Đạo Thất Tử Lữ Lâm Uyên, sắc mặt không khỏi lạnh lùng.
Lúc này trong lòng nàng đã có chút do dự, biết Phương Hành đứng trước nguy cơ, lại không biết có nên xuất thủ cứu giúp hay không.
Đối với tiểu hỗn đản này, trong nội tâm nàng cảm giác vốn rất phức tạp.
Năm đó mình ở Nam Hải giữ gìn mấy chục năm, tự ô thanh danh, nhưng lại bảo trụ trinh tiết, chính là vì một ngày kia có thể trở về Thương Lan Hải, chém hết phản nghịch, báo thù cho cha mẹ ấu đệ, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, mấy chục năm khổ công, lại bởi vì tiểu hỗn đản này tan biến, không còn trinh tiết, mình tự ô thanh danh, chẳng phải biến thành thật ô danh?
Vừa nghĩ tới chỗ này, nàng liền hận nghiến răng.
Cũng ở một lần kia, nàng ẩn nhẫn bị Long Hậu phát hiện, sai người truy sát, cửu tử nhất sinh.
Thời khắc nguy nan nhất, lại có một nữ tử thần bí cứu giúp, mang nàng đi Bột Hải, cũng dạy nàng ba năm.
Ba năm sau, nữ tử kia nói nàng nên rời đi, thời điểm Long Nữ bái biệt, nàng lại nói không phải nàng muốn cứu mình, mà là một người cầu nàng, dùng cái mạng nhỏ của hắn đổi mệnh của nàng, mà nàng thiếu người kia nhân tình một hạt sen, mới không thể không ra tay cứu người, cho nên muốn cám ơn thì cảm ơn hắn, Long Nữ tự nhiên biết nàng nói là ai, nhưng trong lòng lại khó vượt qua khúc mắc.
Sau lần đó, nàng một mình đi vào Thần Châu, biết giấu không được, liền bắt đầu mưu nghĩ đại kế báo thù, pháp chỉ chọn rể, chính là kết quả sau khi nàng và Thiên Nhất Cung cung chủ Đường Vô Nhai thương lượng ra, lúc đầu nghĩ chỉ có thể như vậy, lại không ngờ...
Ngày chọn rể tới gần, tiểu hỗn đản này xuất hiện!
Một bên là hắn hủy mình mấy chục năm khổ công, còn thuận tiện đánh cắp mấy chục năm trân tàng của mình.
Một bên lại là hắn dùng mạng đến đổi mạng của mình, cái sổ sách này... nên tính thế nào a!
Thời điểm Long Nữ tinh thần bất định, các tu sĩ ở chung quanh Tiểu Kính Hồ đều khẽ giật mình, ánh mắt phức tạp.
Dã tu đến đây dây dưa Long Nữ, cuối cùng vẫn không có bị bọn hắn bắt được, để tâm tình của bọn hắn cực kỳ phức tạp, một là bởi vì không có bị người bắt lại, đã nói không người thành công biểu hiện ở trước mặt Long Nữ, đối với mình mà nói là chuyện tốt, hai là không người bắt được kẻ này, chẳng phải nói rõ những người mình thực lực thấp, bản lĩnh không tốt sao?
Lúc này mười hai trưởng lão Kim Đan cảnh của Thiên Nhất Cung đã chiếm tám phương vị trên Tiểu Kính Hồ, khí cơ dâng trào.
Mười hai Kim Đan vây định, hơn nữa còn có thể mượn lực lượng đại trận của Thiên Nhất Cung trấn áp, tựa hồ bất luận nhìn thế nào Phương Hành cũng trốn không thoát.
Bất quá hắn lại mặt không đổi sắc, thuận tiện đá Tạ Huỳnh Hỏa vào trong hồ, sau đó đại đao bãi xuống, cười to nói:
- Trò cười, tiểu gia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi ai có thể ngăn được ta?
Lời vừa nói ra, các tu sĩ ở xung quanh Tiểu Kính Hồ nao nao, sau đó cười to, nhao nhao quát tháo.
- Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi coi Thiên Nhất Cung thành địa phương nào?
- Còn không thúc thủ chịu trói, đợi cho động thủ, thật bị trưởng lão của Thiên Nhất Cung đánh chết, vậy cũng không chỗ nói rõ lí lẽ!
- Nhìn thực lực kẻ này bất phàm, ngược lại không giống tán tu, không phải là đệ tử chân truyền của đại tông nào chứ?
- Khẩu âm của hắn có chút cổ quái, chẳng lẽ từ Nam Chiêm Bộ Châu tới?
- Ha ha, Nam Chiêm Bộ Châu đến lại thế nào? Bốn năm trước, đã từng kinh diễm nhất thời, còn không phải bị những Thần Tử Thần Nữ của Thần Châu ta trấn áp xuống? Năm đó tới mấy chục người, hiện tại còn có mấy cái?
Không đề cập tới Nam Chiêm Bộ Châu còn tốt, vừa nhắc tới, các tu sĩ giống như buông xuống một tảng đá lớn, cười lạnh nói.
- Đồ nhà quê, cuối cùng ngươi cũng rơi vào trong tay ta!
Trâu Ly thấy Phương Hành bị nhốt, cũng yên tâm, đi ra đám người, nhìn Phương Hành quát lạnh nói:
- Ở Nghiệp Châu thành, ngươi phá pháp lệnh của Thiên Nhất Cung ta, vốn nên giải quyết ngươi tại chỗ, bất quá nể tình Âm Linh Đạo Khâu sư tỷ, mới tha cho ngươi sống đến bây giờ, nhưng ngươi không biết sống chết, lại đến Tiểu Kính Hồ nháo sự, đó là tự tìm đường chết, chư vị trưởng lão, không cần lưu thủ, trực tiếp chém giết!
Ông...
Không khí nổi lên một trận gợn sóng, hình như có sấm rền vang lên, chấn người tu vi thấp đứng không vững.
Chính là mười hai Kim Đan chuẩn bị xuất thủ, khí cơ phóng thích, dẫn động hư không rung động.
Lúc này Phương Hành cũng không dám khinh thường, nhấc ngang đao, đồng thời ánh mắt nhìn xung quanh.
- Chậm đã!
Đột nhiên một thanh âm vang lên, các tu sĩ nhìn lại, nói chuyện lại là Long Nữ Ngao Trinh.
- Sự tình chọn rể vốn là ta và cung chủ thương nghị định xuống, chỉ vì chọn một lương tế để gửi thân bồ liễu, bất luận các vị đạo hữu như thế nào, có thể tới Thiên Nhất Cung, chính là coi trọng tiểu nữ, cảm thấy hổ thẹn còn không kịp, sao có dũng khí bất kính với người? Vị đạo hữu này chỉ là đêm khuya mạo muội tới chơi, tiểu nữ nhất thời khó chịu mà thôi, không cần làm khó hắn, thả hắn rời Thiên Nhất Cung đi!
Thanh âm thanh đạm, quay đầu nhìn về phía Phương Hành:
- Ngươi còn không đi?
Các tu sĩ nghe lời này, khẽ giật mình, cảm thấy cũng có lý, sắc mặt nhất thời hòa hoãn xuống.
Dù sao Long Nữ nói êm tai, tuy là muốn thả Phương Hành đi, trên thực tế lại là cho bọn hắn mặt mũi.
Mà mười hai Kim Đan trưởng lão thì quay đầu nhìn về phía Đường Vô Phương, mập mạp kia lại cười hì hì, đưa tay quét ngang qua cổ.
Ý tứ rất rõ ràng, không lưu người sống.
Phương Hành cũng ngẩn ngơ, sau đó kích động nhìn về phía Long Nữ.
Long Nữ cau mày, không biết biểu lộ của quỷ tiếu kia là có ý gì.
- Ai, biết ngươi vẫn để ý nam nhân của mình, ta không bỏ ngươi nữa, đi theo ta đi...
Phương Hành nhẫn nhịn nửa ngày, bỗng nhiên cảm động nói.
- ...
Long Nữ tức giận đến mức cả người run run, quát:
- Muốn chết thì tùy ngươi!
Các tu sĩ cũng nghị luận, có người mắng, có người cười, đều nói kẻ này quả thực đáng chết!
Ngày chọn rể còn chưa tới, hỗn đản này thật coi Long Nữ thành đạo lữ của mình sao?
- Ai nha? Xú nữ nhân này lại để người ta đánh nam nhân của mình, tiểu gia vẫn phải bỏ ngươi...
Phương Hành cũng nóng giận, quát to một tiếng, vung đao phách trảm, ba người trong mười hai Kim Đan trưởng lão âm thầm thi triển trói buộc vô hình bị chấn vỡ, thân hình hắn phóng lên trời, Huyết Ẩm Đao hoành ở trước ngực, áo choàng đón gió bay múa, lộ ra khí thế to lớn, sát khí ngập trời:
- Thật cho rằng tiểu gia ta sợ các ngươi sao?
Oanh!
Hắn bỗng nhiên bắt pháp ấn, hét lớn một tiếng:
- Tiểu gia ta nói, muốn đi thì đi, ai dám ngăn cản?
Các tu sĩ vây xem, mười hai Kim Đan cảnh, thậm chí là Long Nữ dự định về trong tiểu lâu nhắm mắt làm ngơ, đều tâm tư hơi run, quay đầu nhìn lại hắn, cho rằng hắn có bản lĩnh cuối cùng gì, dù sao vừa rồi hắn liên tục đấu mấy người, lại đạp Tạ Huỳnh Hỏa vào hồ, đã hiển lộ bản lĩnh kinh người, trong nội tâm không ai dám khinh thường hắn.
Nhưng không nghĩ tới là, thanh âm kêu rất lớn, áo choàng cũng tung bay rất uy phong, nhưng đằng sau...
Không có gì cả!
Vậy mà chẳng xảy ra cái quái gì cả!
Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, cảm giác bắp thịt trên mặt có chút cứng ngắc.
Phương Hành cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng buông xuống pháp ấn, lẩm bẩm:
- Tên khốn kiếp kia đi đâu rồi?
Trâu Ly cũng bị khí thế vừa rồi dọa giật nảy mình, thấy không có phản ứng gì, mới cười to nói:
- Còn dám phô trương thanh thế, chư vị trưởng lão, xin nhanh chóng xuất thủ, bắt giữ hỗn đản dám to gan ở gây chuyện Thiên Nhất Cung chúng ta...
- Đến đây đi...
Nhưng lúc này, bỗng nhiên một tiếng rống to vang lên, có một vệt kim quang từ trong đám người lao đến, nhanh như thiểm điện, các tu sĩ vây quanh ở Tiểu Kính Hồ bị nó liên tiếp đụng bay bảy tám cái, Trâu Ly còn không kịp phản ứng, liền có một cái móng vuốt sắc bén vồ xuống, hắn bị hù đến kêu to, trong tay áo thanh quang bộc phát, chém về phía móng vuốt.
Vốn muốn bức lui móng vuốt, lại không nghĩ tới lợi trảo kia cứng như huyền thiết, chỉ nghe đinh đinh vài tiếng, hoàn toàn không có thương tổn, xùy... móng vuốt trực tiếp xuyên qua ngực hắn, yêu lực rót vào kỳ kinh bát mạch của Trâu Ly, đánh tan tất cả linh lực, cả người giống như bùn nặn, sau đó hai đạo kim sí bùng lên, mang theo hắn bay lên không trung.
- Đều tránh ra cho Kim gia, nếu không ta bóp chết đệ tử chân truyền này của Thiên Nhất Cung...
Kim Ô kêu to, giương cánh bay nhanh, như điện phóng đi.
- Ha ha ha ha...
Phương Hành cũng cười ha ha, hai tay nhấn một cái, thi triển ra thủy pháp, trong lúc nhất thời cả Tiểu Kính Hồ như bị lực lượng vô hình dẫn dắt, bị hắn nâng lên giữa không trung, sau đó hai tay hư nâng, đập về phía mười hai Kim Đan trưởng lão.
Ầm ầm!
Nước hồ từ trên trời rơi xuống, thanh thế to lớn đến khó có thể hình dung, các tu sĩ vây xem đều kêu to, nhanh chóng thối lui, tránh né cự lãng lăn lộn, ngay cả mười hai Kim Đan trưởng lão cũng chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn!
Phương Hành thì thân hình như điện, từ trong vòng vây vọt ra, tụ hợp với Kim Ô.
- Đi, ai dám ngăn cản chúng ta liền giết con tin...