Lược Thiên Ký

Chương 601: Nước ngập Thiên Nhất Cung

Chương 601: Nước ngập Thiên Nhất Cung

Vậy mà lại là bắt cóc!
Mọi người đứng xem gần như bó tay im lặng không biết nói gì!
Lúc đầu thấy khẩu khí người này có vẻ kêu to hơn so với cóc, tưởng rằng hắn sẽ thể hiện ra chút uy phong, từ Thiên Nhất Cung đánh ra ngoài, nhưng hóa ra chỉ là một cánh tay ẩn núp trong bóng tối, có điều con Đại Kim Ô kia lại không tầm thường chút nào, hình như nó đã siêu thoát phạm trù cầm thú, thậm chí còn biết nói chuyện, lúc ngẩng cổ lên nói vẫn rất rõ ràng, thực lực cũng rất đáng sợ, cầm nắm Trúc Cơ trung kỳ dễ dàng như ăn cháo.
Nhưng chỉ dựa vào một con tin, muốn hoành hành ở Thiên Nhất Nhất Cung thì đúng là nằm mộng, quả thực mọi người cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
Nhưng một khắc sau bọn họ muốn không sợ cũng không được, thậm trí còn sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.
Vậy mà cái tên hai lúa mặc hắc bào kia lại giơ một cái hồ nước lớn đập về phía bọn họ.
Cái hồ nước kia rất lớn, cho dù đặt ngoài Thiên Nhất Cung thì so sánh với Kính Hồ nó cũng là Tiểu Kính Hồ, có đường kính ba trăm trượng, bên trong chứa bao nhiêu nước hồ không cần nghĩ cũng biết, vậy mà người kia chỉ dùng hai tay nhấn xuống một cái lại có thể nhấc nó lên, ngay cả hoa sen, rong, cá tôm thậm chí còn có một phần bùn cát bên trong hồ đều bị nâng lên, mạnh mẽ nện về phía trước.
Ào ào ào!
Không có người nào cười được nữa, vào lúc này tất cả đều kinh hãi ôm đầu chạy đi.
Tuy rằng lực sát thương của một cái hồ nước không quá mạnh, nhưng sóng lớn nhấp nhô khiến cảnh tượng vô cùng đáng sợ, nước hồ u ám dâng cao ngang trời, thiên địa đều hiện ra vẻ âm u xám xịt, tiếng động ầm ầm giống như nước ngập Kim Sơn, cuồn cuộn tràn vào trong đại điện của Thiên Nhất Cung, không biết số nước vừa mới rơi xuống sẽ làm vỡ bao nhiêu tòa kiến trúc, sợ là Thiên Nhất Cung sẽ bị hủy diệt một nửa.
- Vẫn còn nước hồ ...
Mười hai Kim Đan trưởng lão kia thấy cảnh này sợ hãi đến mức rách cả mí mắt, liên tục đánh ra đan quang liên kết với nhau thành một cái lưới lớn ở giữa không trung. Chỉ có điều làm vậy cũng không phải ngăn cản đối phương đi, mà là ngăn cản nước hồ đang sôi trào đánh xuống, thân là trưởng lão Thiên Nhất Cung nhưng bọn họ cũng không dám để cho hồ nước này cuốn lấy, hủy diệt bao nhiêu kiến trúc là chuyện nhỏ, chỉ là bọn họ thất trách.
Hắt nước dễ dàng thu nước mới khó. Phương Hành Tương dễ dàng ném một cái nước hồ tới, nhưng đám trưởng lão bọn họ muốn thu nước hồ ở giữa không trung lại một chỗ rồi thả vào trong Tiểu Kính Hồ là chuyện rất khó khăn, người nào cũng mệt đến mức mặt đỏ chót, gần như sắp phun máu ra ngoài.
Mà mọi người xuung quanh chỉ lo né tránh, không có một người nào đi lên giúp đỡ.
Nhưng đúng vào lúc này, chợt có một tiếng than thở khẽ vang lên, một cái bóng trắng lơ lửng giữa không trung, vóc người cao gầy. Một bộ bạch y, dung nhan thanh lệ không thiếu hào khí, đương nhiên đó là Long nữ vẫn một mực đứng ở trên hồ, tay nàng đã đánh ra một đạo pháp quyết hướng về phía nước hồ đang cuồn cuộn ở trên không trung, ống tay áo phất một cái đã khống chế nước hồ ở giữa không trung, sau đó một cánh tay khác hướng về vị trí Tiểu Kính Hồ vung ra, nước hồ cuồn cuộn giữa không trung ngoan ngoãn như cừu non ầm ầm hạ xuống.
Tiên y tung bay, ngân hà đổ xuống lại giống như tiên tử, trước trăng soi bóng, cầm ngược bình bạc.
- Là Trưởng Công Chúa ... Trưởng Công Chúa ra tay ngăn nước rồi!
Nước hồ có xu thế ngừng lại, những người đang kinh hoàng đứng ở xung quanh và đệ tử Thiên Nhất Cung an tâm hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lại.
- Ngay cả ta cũng liên thủ khống chế nước với mười hai Kim Đan trưởng lão, mới có thể dẫn nước vào hồ, tên tiểu vương bát đản kia chỉ nhấn hai tay một cái. Đã nâng nước của cả một cái hồ lên, chẳng lẽ thủy pháp lực của hắn còn mạnh hơn ta sao?
Tất cả mọi người phía dưới đều kính trọng nhìn về phía Long nữ mặc bạch y bay bay ở giữa không trung, ánh mắt kính trọng như gặp được thần, Long nữ cũng biểu hiện sự trịnh trọng, ngẩng đầu hướng về phía Tây Thiên Nhất Cung. Khẽ nhíu mày, lo lắng buồn phiền:
- Lá gan thực sự quá lớn, lại dám nhấn chìm Thiên Nhất Cung, chẳng lẽ không sợ kinh động đến mấy vị lão tổ Thiên Nhất Cung ở phía sau núi ư, một người trong đó đi ra sẽ đều là tai kiếp ...
Ý nghĩ còn chưa hạ xuống, lại nghe cách đó không xa có một thanh âm kêu to:
- Đám vương bát đản các ngươi nghe đây... Long nữ là vợ của ta, con chúng ta cũng bốn tuổi rồi ... Ai dám có ý với mẹ của con ta, ta sẽ giết người đó...
- Vù ...
Long nữ ngây người, chúng tu cũng ngây người.
Sau một hồi lâu, Long nữ tức giận không nhịn nổi bèn nói:
- Ai tới giúp ta giết hắn!
- Oanh!
Vô số đạo linh quang phóng lên trời, điên cuồng đuổi theo Phương Hành.
- Hắn ở nơi đó, đừng để cho hắn chạy đi ...
- Làm thịt hắn, nhất định phải làm thịt hắn!
- Vậy mà dám nói xấu Trưởng Công Chúa như thế, nhất định phải băm vằm tên nhà quê này trăm nghìn lần!
Chúng tu sĩ đều vô cùng phẫn nộ, gào thét đuổi giết Phương Hành ở trên không.
Mà Phương Hành cùng Đại Kim Ô cũng không ngốc, lúc này đã sớm đâm đầu vào trong hư không lẩn trốn rồi.
Lúc bọn họ tiến vào Thiên Nhất Cung, hai người đã thăm dò con đường tiến vào, mặc dù lúc này Thiên Nhất đã loạn tùng phèo nhưng hai người bọn họ vẫn tìm được đường mà đi, lách qua hành lang ngõ hẻm nhanh như chớp giật, mà còn không đến mức bị lạc đường.
- Tiểu quỷ, thả đệ tử Thiên Nhất Cung ta xuống, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không giết chết không tha!
Bất thình lình phía trước có bốn năm vị Kim Đan cao thủ nhảy ra giữa không trung chặn đường, phất tay lấy ra pháp bảo đập mạnh xuống.
- Không nhường đường ta sẽ bóp chết hắn ...
Phương Hành quát to một tiếng, lấy Khốn Tiên Tác trói chặt Trâu Ly, sau đó lao thẳng về phía pháp bảo đang đập tới.
- Không tốt, đừng làm tổn thương chân truyền Thiên Nhất Cung ...
Đối phương nghe thấy có người kêu gọi, liền liều mạng thu hồi pháp bảo, xem ra Đại Kim Ô chọn không sai, mặc dù Trâu Ly chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng dù sao cũng là đệ tử chân truyền, toàn bộ đệ tử Thiên Nhất Cung lên tới hàng ngàn hàng vạn, Trúc Cơ thậm chí Kim Đan trưởng lão gộp lại cũng gần trăm người, nhưng đệ tử chân truyền tổng cộng chỉ có mười người, từng người đều là hạt giống vô cùng quý giá, ở một trình độ nào đó mà nói, thân phận Trúc Cơ chân truyền này còn quan trọng hơn một số Kim Đan trưởng lão và cung phụng phổ thông, nên chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của những người này, bọn hắn cũng không dám làm trò đùa.
Nhưng mà ở trong tình hình này, bọn hắn hạ tử thủ cũng chưa chắc có thể ngăn hai người này lại, bó tay bó chân như vậy thì càng không cản được hắn, bọn họ trơ mắt nhìn Phương Hành và Đại Kim Ô lao ra khỏi phạm vi Tiểu Kính Hồ, bay thẳng về phía hư không.
Mà lúc này đệ tử Đạo Vô Phương cùng với Phù Khí đạo Tạ Lâm Uyên đứng ở ngoài quan sát, vốn không coi đó là chuyện to tát cũng có chút ngẩn ra, vốn tưởng rằng thập nhị Kim Đan ra tay sẽ trấn áp kẻ này, ai có thể nghĩ tới sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy, bỗng nhiên Tạ Lâm Uyên quay người sang, ánh mắt không có tiêu điểm trở nên uy nghiêm đáng sợ nhìn qua Đạo Vô Phương, giống như đang ám chỉ hắn làm ra quyết định.
Mà Đạo Vô Phương lại cười khổ nói:
- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, tuy rằng lúc này cha ta không ở trong cung, nhưng tầm quan trọng của đệ tử chân truyền ngươi không phải là không biết, nếu ta thật sự hạ lệnh mặc kệ sự sống chết của Trâu Ly, nhất định phải bắt được tên nhà quê này, nhất định sẽ không giấu được tin tức, đợi đến lúc cha ta biết được tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, chỗ tốt ngươi cho ta chưa đủ để ta gánh trách nhiệm lần này...
- Vậy ngươi cứ để người này chạy đi như vậy sao.
Ánh mắt Tạ Lâm Uyên trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Phương Hành chạy trốn.
Đạo Vô Phương cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi coi hộ đạo đại trận của Thiên Nhất Cung chúng ta là đùa giỡn sao, đại trận vừa mở ngay cả Nguyên Anh cũng khó rời đi nửa bước, ta cũng không tin hắn có thể chạy thoát được, còn nữa, tuy rằng cha ta không ở đây nhưng sợ rằng mấy vị trưởng lão bế quan ở sau núi đã sớm biết bên này xảy ra chuyện rồi, đợi đến lúc cần thiết, bọn họ sẽ xuất thủ!
Tạ Lâm Uyên nghe hắn nói như thế liền không nói gì nữa.
Tuy rằng tu sĩ tới từ Nam Chiêm kia đột nhiên xuất ám chiêu, khiến hắn cảm giác tình thế có phần thoát ly khỏi khống chế nhưng sau khi suy nghĩ kỹ một chút, hắn cũng không cho là dùng phương pháp này có thể chạy ra khỏi Thiên Nhất Cung, nếu không ngày đó hộ đạo đại trận thật là đồ trang trí rồi.
Đương nhiên hộ đạo đại trận có phải vật trang trí hay không thì ở trước mặt Phương Hành cũng gần như nhau.
Phương Hành ngưng thần vận khí, con ngươi hiện ra ký hiệu, nhìn thấu đại trận vô hình thành vô số vách tường, cửa ải.
Theo tu vi tăng lên, thần hồn càng ngày càng mạnh mẽ, năng lực của Âm Dương Thần Ma Giám cũng đang tăng cường, trước đây quan sát cái trận pháp này còn phải tiêu tốn một chút công sức nhưng bây giờ vừa quan sát liền hiểu ngay, cùng lúc đó tinh thần hắn ngưng tụ, trực tiếp lấy thần niệm truyền tải hết thảy trận môn mình nhìn thấy cho Đại Kim Ô, sau đó để cho tên này đi tính toán, dùng cách này so với dùng miệng trao đổi như trước kia nhanh hơn rất nhiều lần.
Chỉ thấy một con Đại Kim Ô bay phía trước, phía sau lưng có vô số người reo hò đuổi theo, trước người nó có rất nhiều khí cơ vô hình hoặc bay lên, hoặc đâm xuống, sắc bén như kiếm khí, dày đặc như lao tù, một đạo nối tiếp một đạo bủa vây trước người nhưng nó vẫn đẩy nhanh tốc độ, như bướm bay trong hoa nhẹ nhàng lướt qua, khi đi qua bụi hoa phiến lá không bị dính vào người, có thể nói nó ở trong đại trận này nhàn nhã giống như đi bộ vậy.
Mà mỗi khi phía trước có người chặn đường, hoặc là xông tới thì Phương Hành lại dùng Trâu Ly làm vũ khí, những người chặn đường không có ai dám không coi trọng tính mạng của đệ tử chân truyền là việc quan trọng, nếu không dám coi thường dùng vũ khí đập tới đệ tử chân truyền bị biến thành Lưu Tinh Chùy, chém hắn thành hai khúc thì cũng chỉ có thể tức giận ở não lui lại qua một bên, còn Phương Hành và Đại Kim Ô thì cười ha ha, xuyên qua tất cả các tuyến phòng ngự.
- Nhiều người như vậy mà vẫn để kẻ này chạy thoát hay sao.
Chúng tu sĩ trong Thiên Nhất Cung đều cảm thấy hơi bó tay rồi.
- Ngươi ... Ngươi dám bắt ta, trưởng lão Thiên Nhất Cung chắc chắn chém ngươi thành vạn đoạn ...
Trâu Ly bị Phương Hành biến thành Lưu Tinh Chùy vung vẩy một lát nên đầu óc choáng váng, cuồng loạn kêu to.
- Cắt một cái chân của đại gia ngươi...
Phương Hành phất tay chính là một cái tát, đầu óc Trâu Ly choáng váng, miệng mũi phun máu:
- Tiểu gia đang đợi mấy lão già nhà ngươi ra tay đây!
Trong khi nói chuyện ánh mắt hắn vẫn quét bốn phía.
Lúc này thần thức hắn đã được triển khai, cho dù là Nguyên Anh cao thủ cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động tới gần bên cạnh hắn.
Trâu Ly bị đánh một chưởng không dám nói gì, tâm trạng cũng có chút ngạc nhiên, người này không giống nói giỡn, hắn không sợ đại trưởng lão thật ư.
- Ai! nhiều người như vậy cũng không bắt được một thiếu niên, đường đường là Thiên Nhất Cung từ khi nào lại mặc người tự tiện xông vào như vậy.
Lúc Phương Hành và Đại Kim Ô gần vọt tới sơn môn Thiên Nhất Cung, sắp tiêu dao thiên địa đâm đầu vào trong rừng núi thì rốt cuộc có một giọng nói vang lên, hình như thanh âm này phát ra từ phía sau núi Thiên Nhất Cung, nhưng chớp mắt sau đó đã vang lên ở trước mắt, đúng lúc này Phương Hành bắt lấy tiểu tháp màu trắng ở bên hông sau đó quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một ông lão mặc áo lam.
Người này cách hắn rất gần, gần tới mức đưa tay là có thể chạm tới.
Chân ông ta đạp hư không chứ không có tư thế đạp không mà đi, nhưng thân hình lại theo sát Đại Kim Ô nửa bước không rời.
- Đến thật nhanh ...
Phương Hành cũng bị tình cảnh này dọa sợ hết hồn, duỗi tay nắm chặt tiểu tháp bằng ngà voi ở bên hông. (.. )


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất