Lược Thiên Ký

Chương 602: Ngọc bội

Chương 602: Ngọc bội

- Tiểu nhi, ngươi là đệ tử nhà ai.
Lão già lặng yên đi theo không có lập tức ra tay mà nhẹ nhàng đi theo sau Phương Hành và Đại Kim Ô, vạt áo lay động như xà, dù Đại Kim Ô xuất ra tốc độ cực hạn, vỗ cánh một cái trăm dặm nhưng cũng không cách nào bỏ rơi lão ta nửa phần, thậm chí tốc độ bay về phía trước còn chậm lại, giống như lão ta có khí cơ vô hình trói buộc trên người Đại Kim Ô, để nó lôi kéo bay về phía trước vậy.
- Dù sao cũng không phải nhà ngươi!
Phương Hành là một tên gan lớn, mặt không sợ hãi cười hì hì kêu lên với lão ta, nhưng đốt ngón tay nắm tiểu tháp đều đã trắng bệch.
Linh lực đã được rót vào, chuẩn bị thôi thúc tiểu tháp nhưng hành động tiếp theo của lão già lại làm cho hắn ngẩn ra. . .
- Bốn năm trước lão phu từng đi qua vùng Nam Chiêm, biết nơi đó có một tiểu bối coi trời bằng vung, gan lớn như chó, làm ra không ít việc xấu, ngay cả Đạo Tử mà Hoàng Phủ gia mất mấy chục năm tâm huyết bồi dưỡng ra cũng chém, sau đó còn ở Nam Hải Lưu Ly Cung trộm bảo khố của cháu gái Ngao Trinh ta, phá hủy mấy chục năm khổ công ẩn nhẫn của nó. . . Tiểu tử ngươi chính là Phương Hành.
- Ách. . .
Phương Hành ngẩn ra, ngay cả Đại Kim Ô đang buồn bực bay về phía trước cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Tiểu gia nổi danh như vậy sao?
Ngay cả Nguyên Anh lão quái Thần Châu cũng đều biết ta.
- Không quen biết!
Có thể phản ứng của Phương Hành là cực nhanh, hắn lập tức phủ nhận đồng thời rót linh lực vào tiểu tháp.
- Nếu đến rồi thì ở lại mấy ngày đi. . .
Lão già này ra tay nhanh hơn hắn nhiều lắm, Phương Hành không động lão ta cũng không động nhưng khi Phương Hành hơi động thần niệm thì bàn tay lớn như bạch ngọc cũng từ trên đầu nhấn xuống, một chưởng che càn khôn, muốn bắt Phương Hành và Đại Kim Ô vào trong tay.
Lực lượng một chưởng này khiến gió gào thét, thậm chí Phương Hành cảm giác da mặt bị phong đao cắt rất đau đớn, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Kim Đan trung kỳ, mà lại là nhân vật nổi tiếng trong cảnh giới này, dưới một chưởng bao trùm của lão già kia không chút kinh hoảng, trực tiếp lấy tiểu tháp màu trắng bên hông xuống. Nắm chắc trong tay, chuẩn bị thôi động nó đấu một trận cùng Nguyên Anh lão quái Thiên Nhất Cung này.
Nhưng không nghĩ tới một chưởng của lão ta không có rơi xuống, trên đường dò xét xuống. Ánh mắt không chú ý quét qua một vật, bỗng nhiên bàn tay rụt trở về giống như là gặp quỷ, cặp mắt trừng lớn quát lên:
- Ngươi và Viên gia có quan hệ gì
- Hả?
Bên trong thần thức của Phương Hành cảm ứng được sát khí của lão già này đang rút lui như nước thủy triều, thậm chí còn nhiều hơn một tia kiêng kỵ đối với mình.
Cũng chính bởi vì biến hóa kỳ dị này đã khiến hắn không bóp nát tiểu tháp mà cúi đầu nhìn lại theo bản năng.
Kình phong do một chưởng lão già kia đánh tới khiến quần áo hắn tung bay, lộ ra một khối Ngọc bội nho nhỏ.
Khối Ngọc bội này được hắn dùng sợi dây đỏ xâu lại đeo ở trên cổ, hơn nữa vừa mới mang theo không bao lâu.
- Lão ta vì món đồ chơi này mới thu tay lại.
Phương Hành cảm thấy kinh hãi trong lòng, ngờ vực nhìn về phía đối phương.
Trên cổ hắn mang không phải Ngọc bội. Mà là mười vị thê tử.
Năm đó Bạch Thiên Trượng dạy dỗ hắn ba năm, lúc chia tay đã đưa cho hắn khối Ngọc bội này, theo như Bạch Thiên Trượng nói, khối Ngọc bội này xem như là tín vật, tương lai có thể mang đến cho hắn mười vị thê tử. Đương nhiên hắn biết phần lớn nội dung câu nói này là trêu đùa nhưng khẳng định có ý nghĩa đặc thù, nên hắn vẫn luôn giữ lại, ngày thường sợ làm mất nên không đeo. Lúc tiến vào địa giới Thần Châu mới lấy ra ngoài.
Hắn cũng không coi đây là chuyện to tát gì, chỉ dựa theo lời dặn dò của Bạch Thiên Trượng, tiến vào Thần Châu mới đeo ở trên cổ mà thôi.
Ai có thể nghĩ đến dĩ nhiên sẽ kết quả như vậy. Khiến một cao thủ đường đường là Nguyên Anh lão quái sợ hãi đến mức như cháu trai.
- Ta là tiểu tổ tông Viên gia.
Hồ Quân trưởng lão thu lại vẻ giận dữ nói:
- Vô lễ, còn không thả đệ tử Thiên Nhất cung ta ra.
Phương Hành cười cười hì hì, ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi sẽ không giết ta chứ.
Hồ Quân trưởng lão phất tay áo nói:
- Bớt nói lung tung đi, không thù không oán, lão phu giết ngươi làm gì.
Không nghĩ tới lão già này chối bỏ sạch sẽ như thế, làm Phương Hành nghe xong cũng phải sửng sốt:
- Vậy vừa nãy ngươi đuổi theo ta làm gì?
Hồ Quân trưởng lão nhàn nhạt nói:
- Ngươi quậy phá ở Thiên Nhất cung thì cũng thôi đi, lại còn bắt đệ tử chân truyền Thiên Nhất Cung ta, ta có thể không đuổi theo ngươi sao.
Đến lúc này Phương Hành cũng á khẩu không trả lời được, hắn cẩn thận chỉ vào Thiên Nhất Cung hỏi:
- Vậy ta còn có thể trở lại.
Hồ Quân trưởng lão nở nụ cười:
- Thiên Nhất Cung ta không phải sào huyệt yêu ma, sao lại không thể trở về, Thiên Nhất Cung ta thân là chủ nhà vốn phải có trách nhiệm tiếp đón! Nhưng. . . đừng trách lão phu nói khó nghe, coi như ngươi muốn đến kén rể cũng phải tuân theo quy định của Thiên Nhất Cung ta, nếu dám gây sự lung tung lão phu sẽ ra tay đuổi ngươi ra ngoài, nửa điểm tình cảm cũng không nhắc đến. . .
- Ách. . . Được. . . Được, không gây sự, tuyệt đối không gây sự. . .
Lão già này trở mặt cũng quá nhanh rồi, Phương Hành cảm giác trước mắt có chút chuyện tốt.
- Ngươi vẫn muốn quay lại. . .
Đại Kim Ô thấy Phương Hành thật sự có ý tứ trở về thì vội vàng truyền âm hỏi hắn.
- Có thể trở lại thì nhất định phải đi, thể tử ta còn ở bên trong đó, đi rồi sẽ rất phiền phức.
- Dẹp đi, ta đã sớm nhìn ra người ta vốn không có cảm giác đối với ngươi. . .
- Ngươi thì biết cái gì, con gái càng thể hiện lạnh lùng mới càng có ý tứ!
- Hứ. . . theo như ngươi nói, nếu như biểu hiện có hứng thú thì sao.
- Ngươi là đồ ngốc à, nếu như người ta thể hiện đồng ý thì ngươi còn không nhanh khiêng về nhà. . .
Mấy câu nói này khiến Đại Kim Ô á khẩu không biết nói gì, âm thầm hối hận vì đã nói chuyện cùng tên tiểu vương bát đản này, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao, mặc dù tim nó nhỏ nhưng cũng chỉ là so với Phương Hành, trên thực tế lá gan nó không nhỏ chút nào, mà nó còn loáng thoáng cảm giác được hôm nay trưởng lão Thiên Nhất Cung không giống như là cố ý giả vờ, đối với một cường giả Nguyên Anh như lão ta mà nói, cũng không cần cố ý lừa dối nó.
Nghĩ như vậy, nó cũng không bài xích chuyện trở về, ngoài miệng nói thầm hai câu cho xong.
Có thể tưởng tượng, lúc đệ tử cùng với tân khách bên trong Thiên Nhất Cung nhìn thấy Phương Hành nghênh ngang đi theo phía sau Hồ Quân trưởng lão trở lại sẽ có bao nhiêu kinh ngạc, mà sau khi nghe Hồ Quân trưởng lão dặn dò phải lấy lễ đối đãi với hắn, ra lệnh cho đệ tử chân truyền Tô Quân vì hắn sắp xếp một cái tiểu viện xong, miệng mọi người há lớn đến mức có thể nhét vừa ba quả trứng gà, có loại cảm giác bị sét đánh.
- Trưởng lão, đến tột cùng thì vừa nãy xảy ra. . .
Ngay cả tên béo Đạo Vô Phương cũng không nhịn được đến hỏi dò xem chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt Hồ Quân trưởng lão trở nên âm u, trầm ngâm nói:
- Đừng vội xúc động, với năng lực người này, cũng có tư cách làm vị hôn phu của Trinh nhi!
- Chuyện này. . .
Đạo Vô Phương lại ngơ ngẩn, trên gương mặt béo phì không phát giác ra một tia mù mịt vừa lướt qua.
Hồ Quân trưởng lão tự có sũy nghĩ trong tâm nên không để ý đến Đạo Vô Phương, mà chỉ trầm giọng dặn dò:
- Để hắn ở lại Thiên Nhất trong cung, đối xử bình đẳng là được, không cần quan tâm nhiều nhưng cũng không được thất lễ, nếu việc này có thể chu toàn, đối với Thiên Nhất Cung ta mà nói. . .
Lão ta nói tới chỗ này cũng không nhiều lời nữa, phất ống tay áo hướng về chỗ ở của Long nữ bay đi, trong lòng không ngừng mưu tính:
- Tục truyền người kia đã vào Linh Sơn Tự, mượn bí pháp Phật môn, thành tựu chân thân Pháp Tướng, thực lực cực mạnh, lúc ở cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đã đấu pháp cùng tứ lão tổ Hoàng Phủ gia một hồi mà vẫn ung dung thủ thắng, nếu tiểu quỷ này thật là con trai của ông ta, như vậy. . .
Nghĩ tới đây, trong tâm Hồ Quân trưởng lão đã có tính toán, lão ta hạ xuống đám mây, đứng trên Tiểu Kính Hồ.
- Ngao Trinh, lão phu có một chuyện muốn thương lượng cùng ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất