Lược Thiên Ký

Chương 605: cốt khí tu sĩ Nam Chiêm

Chương 605: cốt khí tu sĩ Nam Chiêm

Khâu Tiểu Ngọc thấy ánh mắt Phương Hành nhìn lại cũng cười lạnh một tiếng, đón ánh mắt của hắn nhìn sang. Nàng không che giấu hàn ý ở đáy mắt chính mình, nàng cũng không tin ở dưới trường hợp này Phương Hành dám làm gì chính mình, hơn nữa ấn tượng của Phương Hành trong lòng nàng chính là một tên nhà quê lỗ mãng, đối với một người kiêu ngạo mà nói một khi ấn tượng này hình thành sẽ khắc rất sâu vào tâm trí khó mà thay đổi.
Mà trong tâm chúng tu sĩ Thần Châu xung quanh cũng muốn lên xem náo nhiệt, mặt đầy vẻ mỉa mai.
Chúng ta phải nể mặt Thiếu Cung Chủ nhưng cô gái này không cần, người ta là truyền nhân Âm Linh Đạo đấy.
Lại nói đàn ông đi lên sẽ chỉ dùng nắm đấm, phụ nữ đã mở miệng thì ngươi có thể làm gì.
Phương Hành ngước mắt lên nhìn Khâu Tiểu Ngọc một lát nhưng không có nhảy lên đánh người, cũng không có chửi thề như bình thường mà đột nhiên cười hì hì, trong tay cầm một ly rượu chuyển hướng về phía Tạ Lâm Uyên:
- Ngươi chính là Tạ sư huynh của nàng.
Tạ Lâm Uyên vẫn luôn không nói một câu nào cũng không trả lời mà chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Khâu Tiểu Ngọc cũng sững sờ, nhớ lại hình như bản thân vẫn chưa nói đến tên của "Tạ sư huynh" ở trước mặt Phương Hành.
Tất nhiên là nàng không biết lúc ở chung trong tiểu lâu, thần niệm Phương Hành đã sớm quét qua, nhìn thấy tình cảnh nàng say rượu ở trong mắt.
- Hắc hắc. . .
Bỗng nhiên Phương Hành nhếch miệng cười cười, nói với Tạ Lâm Uyên:
- Sư muội của người bảo ta chuyển câu này cho ngươi!
Lời vừa nói ra, sắc mặt Khâu Tiểu Ngọc nhất thời thay đổi.
Mà ánh mắt Tạ Lâm Uyên cũng hơi động nhìn Khâu Tiểu Ngọc một cái, nhàn nhạt nói:
- Oh.
Khâu Tiểu Ngọc chợt nghĩ tới hắn muốn nói gì nên quát to một tiếng:
- Không được nói!
- Nàng nói cái gì mà tên khốn kiếp bạc tình bạc nghĩa thừa dịp nàng còn trẻ ngốc nghếch lừa thân thể của nàng, dùng lời ngon tiếng ngọt bảo nàng trộm Ngọc Tủy đan mà sư tôn của chính mình luyện ba năm mới được một lò cho hắn tu luyện, còn dùng lời thề son sắt nói tại thời điểm hắn Kết Đan nhất định sẽ thông báo thiên hạ, chân đạp mây ngũ sắc đến Âm Linh Đạo dùng tiên liễn phượng giá lấy nàng làm vợ. Cuối cùng khi tu vi đạt thành liền hờ hững đối với nàng còn thừa dịp nàng bế quan đi tới nơi này kén rể v…v nàng hận không thể cầm kiếm chặt ngươi thành thịt băm cho chó ăn sau đó lại băm chó thành thịt băm. . .
Phương Hành nói một thôi một hồi mới thở ra một hơi, sau đó cầm chén rượu uống cạn.
- Ta là một người giữ chữ tín. . .
Sau khi hạ giọng một cái mới trung thực hướng về Khâu Tiểu Ngọc giải thích.
Mọi người trong sân ngây người.
Chúng tu sĩ cảm thấy kinh ngạc, không nhịn được nhìn về phía Tạ Lâm Uyên, dáng vẻ khá là sợ hãi.
Mà Khâu Tiểu Ngọc thì một mặt dại ra, sắc mặt xám xịt, giống như cả người đều đã hóa đá.
Lúc trước mặt Tạ Lâm Uyên không thay đổi nhưng lúc này cũng xuất hiện vẻ chán nản, trong đôi mắt là mờ mịt không hiểu. Đột nhiên sát khí tuân ra, tay đè lên cổ kiếm ở bên hông, hướng về phía Khâu Tiểu Ngọc quát lên:
- Tiện nhân, ngươi dám ở trước mặt người ngoài hủy đi thanh danh của ta như thế. . .
- Không. . . Tạ sư huynh. . . muội không có. . .
Khâu Tiểu Ngọc sợ hãi đến mức ngây người. Kinh hoảng kêu to lên, trong thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở.
- Ngươi không có?
Hình như Tạ Lâm Uyên muốn giết nàng, trong đôi mắt mang theo sát khí đáng sợ.
Sự nghi vấn trong đáy mắt chỉ có hắn cùng với Khâu Tiểu Ngọc biết được: Nếu như cô không nói làm sao hắn lại biết những việc bí mật này.
- Muội. . . muội . . muội thật sự không có nói. . .
Ngay cả Khâu Tiểu Ngọc cũng giải thích không rõ ràng lắm, nàng há miệng nhưng không biết nên nói cái gì.
Nàng cảm thấy vô cùng oan ức, cho dù trước đó chính mình có tức giận như thế nào đi nữa cũng không có nói những việc bí mật này cho người ngoài nghe, nhưng tại sao tiểu ma đầu kia lại biết được những việc này, nàng vừa tức vừa cuống lại vừa sợ Tạ sư huynh thật sự hận chính mình, nàng một mực há miệng ra nhưng lại không giải thích rõ ràng được chuyện này, nhìn thấy Tạ Lâm Uyên đằng đằng sát khí, bỗng nhiên òa khóc lên một tiếng.
- Ai, xác thực không phải là nàng nói!
Vào lúc này Phương Hành lại uống một chén rượu. Lắc đầu thở dài:
- Nàng uống nhiều quá chửi loạn ở trên lầu nên ta mới nghe được!
- Sư huynh nghe đi, muội không có nói lung tung ở trước mặt người khác. . .
Câu nói ấy khiến Khâu Tiểu Ngọc như bắt được cọng cỏ cứu mạng, chỉ vào Phương Hành kêu lên.
- Hóa ra ngươi hận ta như thế!
Ánh mắt Tạ Lâm Uyên trở nên lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn chưa có nửa điểm băng lãnh:
- Vậy còn tìm đến ta làm gì, về Thái Âm sơn đi!
- Muội. . . muội chỉ là nhất thời nói lời vô nghĩa. . .
Khâu Tiểu Ngọc khóc lóc kể lể nhưng Tạ Lâm Uyên chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn nàng.
- Ta giết tên khốn kiếp này!
Khâu Tiểu Ngọc cảm thấy lòng tràn đầy kinh hoảng, càng hận Phương Hành hơn, bỗng nhiên nàng quay đầu. Nhấn một cái lên bàn ngọc muốn vọt lên nhưng thân hình mới khẽ nhúc nhích, Tạ Lâm Uyên đã rút cổ kiếm bên hông ra đặt ở trên vai của nàng. Hình như chiêu kiếm này có lực lượng nặng vạn cân, khiến Khâu Tiểu Ngọc đang phi thân lên xu thế bị hóa giải, bị ép nằm ở trên bàn ngọc.
- Còn chưa đủ mất mặt hay sao?
Giọng nói Tạ Lâm Uyên âm lãnh khiến trong lòng Khâu Tiểu Ngọc run lên, hoàn toàn không dám nói tiếp.
- Ha ha việc riêng nói lúc không có ai, hôm nay là tiệc rượu tẩy trần cho Phương đạo hữu. . .
Đạo Vô Phương cũng im lặng nhìn chuyện đột nhiên xảy ra, ban đầu mỗi một bước đều được tính toán thật tốt nhưng lúc thực hiện lại cảm giác khó khăn như thế chứ ngay cả một chén rượu cũng chưa được uống, trong bữa tiệc đã có hai lần cãi nhau rồi, chuyện này làm cho thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung như hắn cũng cảm giác thấy lòng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn nhẹ giọng khuyên bảo đồng thời trong lời nói cũng nhắc nhở Tạ Lâm Uyên lấy đại cục làm trọng.
Tạ Lâm Uyên chậm rãi gật đầu, thu cổ kiếm lại quay đầu nhìn Phương Hành một mắt, nhàn nhạt nói:
- Xin chào, ngươi khỏe chứ!
Khâu Tiểu Ngọc cũng bị sự tức giận của Tạ Lâm Uyên hù dọa nên nhất thời không dám làm khó dễ Phương Hành, chỉ là ánh mắt vẫn khó tránh khỏi tràn đầy hận ý.
Còn Phương Hành thì cười hì hì nhìn bọn họ hai cái, quả thực dáng vẻ không có tim không có phổi làm người ta tức giận.
- Phương đạo hữu, Tạ sư huynh, Khâu sư muội, các vị đạo hữu, khó khăn lắm mới có được một đêm trăng thanh gió mát cần gì phải tức giận, nào cùng uống một chén đi!
Đạo Vô Phương vui vẻ giơ chén lên mời rượu.
Phương Hành khuấy đảo trận loạn, thấy Tạ Lâm Uyên và Khâu Tiểu Ngọc vẫn chưa bị mất mặt, khiến hắn không được xem náo nhiệt nên cũng có chút thất vọng.
Không còn cách nào khác đành nâng chén uống rượu, ngược lại hắn cũng muốn ở lại nhìn xem, tên mập mạp mời hắn đến uống rượu, đến tột cùng là có ý gì, hắn không hề cho rằng thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương này là một người chân thành khách sáo, hắn ta liên tục mời rượu, nói một chút về những sự tích truyền miệng của Phương Hành, tuy rằng trên mặt chúng tu sĩ ở xung quanh khó mà xóa đi được vẻ kiêng kỵ, khinh thường và các loại tâm tình phức tạp đối với Phương Hành, nhưng dưới áp lực của Đạo Vô Phương, họ cũng chỉ có thể nâng chén cộng ẩm, có điều bầu không khí vẫn khó tránh khỏi có phần ngột ngạt.
Tâm tư chúng tu sĩ phức tạp, chỉ có Phương Hành và Đại Kim Ô là rất vui vẻ, ăn ăn uống uống, thỉnh thoảng lại tự chạm cốc một cái. Dáng vẻ tương đối hài lòng.
Không thể không nói tiệc rượu của Thiên Nhất Cung lớn hơn so với Nam Chiêm, rượu ngon món ăn lại nhiều, hai tên nhà quê ăn uống rất là hài lòng.
- Phương đạo hữu. Xin thứ cho ta nhiều chuyện hỏi một câu, lần này đạo hũu đến Thần Châu cũng là vì cầu đạo mà đến sao.
Khi bầu không khí không còn căng thẳng, Đạo Vô Phương lại cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Hành mở miệng hỏi.
Đến tiệc rượu này Phương Hành cũng rất nhanh có cảm tình tốt đối với tên mập mạp, vì vậy không ngại mở miệng cười hì hì nói:
- Cầu đạo cái rắm, tiểu gia chỉ biết Kiếp Đạo, lần này tới đây là đi tìm vợ, chính là người đang ở Thiên Nhất Cung các ngươi . . .
Đạo Vô Phương nghe xong lời này chỉ cười nhạt, cònTạ Lâm Uyên thì dùng ánh mắt bất thiện nhìn lại.
Đạo Vô Phương cười nói:
- Nghe Phương đạo hữu nói bình thản như thế, chẳng lẽ đã sớm quen biết cùng Trưởng công chúa hay sao?
Phương Hành thuận tay chỉ một tên tu sĩ nói:
- Cũng không phải. Con cũng lớn như tên kia rồi!
Tên tu sĩ bị Phương Hành chọc ngoáy một cái, trong lòng rất là tức giận nhưng chỉ biết giận mà không dám nói gì.
- Ha ha, Phương đạo hữu nói đùa!
Đạo Vô Phương cười xòa, không tin lời Phương Hành nói, đúng là lúc trước Long nữ bởi vì theo đuổi Thần Long mà từng bị Long Cung cho người truy sát, Lưu Ly Cung bị hủy hoại trong một ngày, chuyện này đã truyền khắp Thần Châu, sở dĩ Thần Châu tâm cao khí ngạo có vài phần kính trọng đối với Long nữ, cũng bởi vì nàng quyết giữ gìn phần trinh tiết này. Tự nhiên hắn không tin lời nói bậy bạ của Phương Hành.
Đương nhiên, một nguyên nhân khác chính là Phương Hành nói chuyện không có chút quy củ nào, nói thật nhưng người khác nghe tới lại như nói bậy nói bạ.
Dường như cảm giác uống cũng gần đủ rồi, Đạo Vô Phương liền nhẹ giọng cười cười phất phất tay. Tôi tớ, thị nữ cùng với những tu sĩ hắn coi như thiên lôi sai đâu đánh đó cùng nhau gật đầu, sau đó im lặng không lên tiếng lục tục đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc, chỉ tốn mấy hơi thở thời gian đạo đài lớn như vậy cũng chỉ còn lại hắn, Tạ Lâm Uyên, Khâu Tiểu Ngọc, Phương Hành cùng với Đại Kim Ô mà thôi, tiếng gió thổi trở nên lành lạnh.
- Muốn động thủ ư.
Phương Hành cùng Đại Kim Ô liếc nhau một cái, ngược lại cũng không sợ chút nào.
Nhưng xem ra là bọn hắn nghĩ nhiều, Đạo Vô Phương làm như không thấy mọi người rời tiệc, cười tủm tỉm bưng một chén rượu tiếp tục nói:
- Chúng ta là người tu hành, nói đơn giản là cầu danh, cầu đạo, cầu lập thân chi địa mà thôi, nếu bàn về cầu danh, Phương đạo hữu đã vang danh Nam Chiêm, ngay cả tu sĩ Thần Châu chúng ta cũng nghe thấy, trong tim ta rất bội phục, có thể coi là thỏa mãn. Đến Thần Châu ta chẳng qua là cầu đạo cùng cầu nơi lập thân, người tu hành không tiến ắt lùi, những người đang ngồi ở đây đều được coi như là thiên tài trong lớp trẻ, có chút thanh danh, thế nhưng một khi tiến độ tu hành bị đình trệ, mấy chục năm sau tiến hành tranh đấu thiên kiêu cùng thế hệ sẽ rơi vào thế yếu, nếu trăm năm không đột phá thì về sau sẽ bị bọn tiểu bối đoạt đi danh tiếng, mấy trăm năm vẫn không đột phá vậy sẽ phai mờ, mất đi đại khí vận. . .
- Nếu muốn duy trì tiến cảnh tăng nhanh như gió, phải có tài nguyên và không thể thiếu người trong đồng đạo nâng đỡ, con đường tu hành nhiều gian nan vất vả, ngay cả tán tu như cô hồn dã quỷ cũng vậy, họ đều biết dựa vào nhau mà sống, huống chi những người như chúng ta, ta nghĩ nếu Phương đạo hữu đến rồi Thần Châu chắc hẳn cũng rõ ràng điểm này. Chính nghĩa thì được ủng hộ, bất nghĩa thì khó khăn, đến Thần Châu rồi quan trọng nhất chính là có thêm mấy người bạn, nếu không phải vậy mà một thân một mình thì đừng nói là không người trợ giúp, ngay cả tu hành cũng cảm thấy vô vị. Bốn năm trước có không ít người đi tới Thần Châu cầu đạo, tư chất cũng không tồi nhưng chỉ tỏa sáng một chút rồi sau đó haha, cuối cùng chỉ là hòn đá ném xuống giếng, hiện ra gợn sóng nho nhỏ mà thôi. . . chắc hẳn Phương đạo hữu cũng nghe qua chuyện này, nhưng đạo hữu đã từng nghĩ tới vì sao lại xảy ra chuyện này chưa.
Phương Hành nghe cái tên mập mạp cầm chén rượu, không nhanh không chậm nói xong thì nhíu mày.
- Đây là do hắn ta uống nhiều quá hay sao.
Phương Hành quay đầu sang hỏi nhỏ Đại Kim Ô.
Đại Kim Ô ném một quả vào miệng thì thầm:
- Hắn ta nói gì ta nghe cũng không hiểu!
Phương Hành gật gật đầu, nói:
- Ta cũng không hiểu, tiếp tục nghe hắn nói vậy. . .
Đạo Vô Phương nghe được mấy câu đối thoại này đầu liền to ra, không ngờ mình nói một thôi một hồi như vậy mà hai người này không hiểu chút nào.
Bỗng nhiên hắn có một loại cảm giác đàn gảy tai trâu!
Hắn đang muốn sắp xếp lại từ ngữ nói tiếp thì Tạ Lâm Uyên lại ngắt lời hắn, ánh mắt Tạ Lâm Uyên nghiêm túc đến mức đáng sợ, nhìn về phía Phương Hành:
- Không nên giả ngây giả ngô, người tu hành không có kẻ ngu si, ngươi có thể đi tới bước này càng không thể là kẻ đần, nếu ngươi nói là nghe không hiểu chúng ta nói cái gì, đó mới là chuyện cười lớn, bây giờ ta liền nói rõ ràng cho ngươi nghe, lần này trưởng công chúa Thương Lan Hải kén rê, ta dưới tình thế bắt buộc!
Nói tới chỗ này, hắn lại trừng mắt hìn Khâu Tiểu Ngọc một cái để tránh nàng xen vào, quả nhiên Khâu Tiểu Ngọc không dám nói lời nào. Chỉ cúi thấp đầu xuống muốn khóc, lúc này hắn ta mới tiếp tục nói:
- Việc này cũng không phải chủ ý của một mình Tạ mỗ, ta đã nhận được sự giúp đỡ của trưởng lão Phù Khí Đạo, tình thế bắt buộc! Nếu như ngươi chịu lui một bước. Không gây thêm phiền phức cho ta, hoặc trong lần kén rể này giúp ta một tay, chắc chắn Tạ mỗ sẽ cảm tạ nhưng nếu ngươi không biết phân biệt, Ha ha. . . muốn đặt chân ở Thần Châu. Không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu, ngươi suy nghĩ kỹ một chút rồi lại đến nói chuyện!
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trong sân đều trầm mặc lại, bầu không khí cũng trở nên ngưng trọng.
Ban đầu lời nói còn có ba phần giảng giải, nội dung xoay quanh tiệc rượu nên làm cho Tạ Lâm Uyên thiếu kiên nhẫn, sau đó mới biến thành lời nói trở mặt, giữa hai bên có cảm giác nói thêm một lời không hợp liền rút đao khiêu chiến, ngón tay dài nhỏ của Khâu Tiểu Ngọc đã đặt ở trên túi trữ vật bên hông, một thân lông vũ của Đại Kim Ô cũng sáng lên mấy phần. Ngay cả Đạo Vô Phương cũng không còn cách nào khác xoa xoa cái trán.
- Ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì?
Chẳng ai nghĩ tới, Phương Hành im lặng nửa ngày bỗng nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Khâu Tiểu Ngọc và Đạo Vô Phương thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phương Hành lại nhiều hơn mấy phần cân nhắc.
Ngay cả Tạ Lâm Uyên cũng cảm giác thấy hơi bất ngờ, hắn ta cười lạnh một tiếng mở miệng nói:
- Nếu như ngươi cầu Đạo kinh, trên tay ta có một quyển Đạo kinh, quyển Đạo kinh này do ta đoạt được từ tàn tích của một đại môn phái. Ta có thể đưa cho ngươi, tu luyện theo Đạo kinh có thể tu thành Nguyên Anh Pháp Tướng, còn hơn ngươi phải tự mò mẫm. Nếu cầu pháp bảo, ta cũng có một tấm Hà Đồ, bên trong phong ấn một con sông lớn tên Vu Đồ, có thể coi nó là Thần Khí, ta tặng cho ngươi, kết hợp cùng với thủy pháp ngươi tu luyện sẽ như hổ mọc thêm cánh; nếu cầu tài ta có thể cho ngươi ba ngàn lượng linh tinh, đây là số lượng mà một trăm năm ngươi cũng không kiếm được nhiều như thế; nếu cầu chỗ lập thân chi địa, ta chính là đệ tử chân truyền của Bắc Tam Đạo_Phù Khí Đạo_Thần Châu, dẫn ngươi tiến vào sư môn bái vào sư, nhập môn sẽ là đệ tử nội môn, có thể trở thành chân truyền hay không, còn phải xem tư chất cùng bản lĩnh của ngươi. . .
Mỗi khi hắn ta nói một câu con mắt Phương Hành lại sáng lên một phần, không nhịn được ngơ ngác nhìn về phía Tạ Lâm Uyên.
Khâu Tiểu Ngọc thấy dáng dấp của hắn như vậy, cho rằng tên nhà quê này bị điều kiện của Tạ sư huynh làm kinh sợ, nên lại tỏ vẻ xem thường.
Đương nhiên, Phương Hành cũng thực sự kinh ngạc.
Tuy hắn có không ít người thân, nhưng vừa nghe thấy người khác muốn mang vô số thứ tốt đưa cho mình thì trong lòng vẫn có chút hưng phấn.
Nói thật, với trí thông minh của hắn đừng nói lời của Đạo Vô Phương đã vô cùng rõ ràng, cho dù lúc trước chưa tới tiệc rượu hắn cũng đã đoán được tâm tư đám người kia rồi, đạo lý cường long không ép địa đầu xà đã sớm truyền khắp giang hồ rồi, thời điểm chưa đặt chân vào Đạo môn hắn đã biết rồi, đợi lâu như vậy không phải là chờ đối phương đàng hoàng đưa đến cho mình sao?.
Nhưng đám người kia thật không có tầm nhìn, rắm rối cằn nhằn hơn nửa ngày, nói hết chuyện này tới chuyện khác cũng không đề cập tới.
Cuối cùng còn phải để Phương đại gia tự mình mở miệng hỏi ra, thật sự là không hiểu chuyện!
Đương nhiên hắn không nghĩ tới điều kiện Tạ Lâm Uyên đưa ra lại cao như thế.
Nếu là Phương Hành bốn năm trước, lúc chưa tiến nhập Huyền Vực, một món tiền nhỏ như vậy cũng có thể khiến cho hắn hưng phấn đến chết, bây giờ cũng bởi vì yêu mà gặt hái được không ít thứ tốt, so với điều kiện Tạ Lâm Uyên đưa ra tốt hơn nhiều, giống như là hắn đã nắm chắc trong bụng nên lúc này mới có thể nhẫn nhịn không thể hiện ra, nhưng ánh mắt vẫn cố tỏ vẻ toả sáng, một bộ rục rịch, đây là bản tính không đổi được.
Nhưng hắn cố nén không lên tiếng, hắn biết tên kia không phải là kẻ ngu si, Mộc Đầu Nhân đã nói như vậy khẳng định còn có đoạn sau.
Quả nhiên khi Tạ Lâm Uyên nhìn lướt qua phản ứng của hắn, đã cho rằng phản ứng của hắn giống như đúc với đám người đến từ Nam Chiêm bốn năm trước, nhất thời hắn ta cười gằn không ngớt, tự nghĩ đã nắm được mạch máu Phương Hành, tiếp theo lại nhàn nhạt nói:
- . . . Càng quan trọng hơn chính là ngươi có thể để ta và Thiếu Cung Chủ đều nợ ngươi một món nợ ân tình, tại Thần Châu Bắc Vực ân tình của hai người chúng ta rất giá trị, đủ để ngươi thăng bằng căn nguyên! Nhưng thiên hạ không có đạo lý ăn không, nếu như ngươi muốn lấy được những thứ ta tặng thì tốt nhất nên lấy ra chút thành ý. . .
- Được, ngươi muốn cái thành ý gì, ta sẽ cho ngươi hai cân!
Phương Hành vui vẻ đáp ứng, làm cho Tạ Lâm Uyên bị nghẹn họng.
Sau khi ngừng lại một chút lai tiếp tục nói:
- Lần này Trưởng công chúa Thương Lan Hải kén rể, ta dưới tình thế bắt buộc! Nhưng vẫn có hai người có phần vướng tay vướng chân, đó là Khổ Hải Kiếm Tu_Vân Độc, thiên tài Phù Đạo Văn của Văn gia Cự Dương Thành_Văn Diệc Nho, đây đều là đối thủ khó dây dưa, một mình bọn hắn cũng không phải đối thủ của ta, nhưng đến lúc đó muốn liên tục đánh bại hai người này sẽ có chút khó khăn, lúc này cần ngươi tương trợ, nếu ngươi có thể đáp ứng đến lúc tranh đâu trên võ đài, giúp ta cuốn lấy một người, chờ đại sự của ta thành công, chỗ tốt của ngươi sẽ ít sao?
Sau khi giải thích xong ánh mắt chăm chú của hắn nhìn sang hướng Phương Hành.
- Hả. . . Lùi về sau nửa bước không nói, lại còn muốn ta giúp hắn cướp vợ của ta.
Phương Hành trực tiếp ngây dại, dáng dấp có chút khó xử, không nghĩ tới cái tên họ Tạ này cũng không ngốc. Lại còn muốn hắn giúp đỡ.
Ngay cả Đại Kim Ô cũng ngơ ngác nhìn Phương Hành, một bộ muốn cười lại không thể cười.
Nó biết lúc vừa bắt đầu Phương Hành đã ôm ý nghĩ bẫy người tới, nhưng chuyện này sẽ lại biến thành tự bê đá đập vào chân của mình rồi.
Ánh mắt nó ngó nghiêng khắp mọi nơi tìm kiếm đường lui. Vạn nhất có đánh nhau nó cũng chuẩn bị tốt tâm lý.
Nhưng ngay cả nó cũng không nghĩ đến, Phương Hành sững sờ một lát lại nói ra một câu như vậy:
- Có thể. . . đưa chỗ tốt trước không.
- Phốc. . .
Đại Kim Ô phun ra một ngụm rượu.
Mà trên mặt Tạ Lâm Uyên thì hiện lên một nụ cười gằn, cánh tay vẫn luôn để trên cổ kiếm thả lỏng ra.
Khâu Tiểu Ngọc một mặt ghét bỏ, Đạo Vô Phương thì cười ha ha. Ngửa đầu uống cạn một chén, bộ dạng rất thoải mái.
- Ha ha. . . tu sĩ Nam Chiêm có cốt khí. . .
Tạ Lâm Uyên cười lạnh trong lòng một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Trước tiên có thể cho ngươi một nửa!
Phương Hành vỗ đùi:
- Đã xong, có phải lập khế ước hay không?
Đám người Tạ Lâm Uyên nghe xong nụ cười càng đậm hơn.
Đại Kim Ô thì không nhịn được hướng về phía Phương Hành truyền âm:
- Tiểu thổ phỉ, ngươi muốn bán vợ sao. . .
Phương Hành truyền âm trả lời:
- Thu tiền rồi không rao hàng gọi là lừa gạt. . .
Đại Kim Ô không nói gì:
- Vậy sao ngươi còn muốn lập khế ước.
Phương Hành nói:
- Khà khà khà, tiểu gia lập khế ước có một không hai. . .
Đại Kim Ô hơi run lên, lại nghĩ tới tên tiểu vương bát đản này từng nói lúc hắn Trúc Cơ có một đạo sát linh sống nhờ. Cho nên có một phần thần thông trời sinh độc nhất vô nhị trên thế gian, cái kia chính là lúc ký kết khế ước có thể che đậy đối phương nhìn lên khế ước đã lập, trên thực tế rắm cũng không có, hoàn toàn là giả dối, lúc trước hắn đã từng dùng phương pháp kia lừa một lão Thạch Quy thần bí.
Đương nhiên đám người Tạ Lâm Uyên không biết việc này, thấy hắn chủ động đưa ra yêu cầu lập khế ước, trong lòng càng thêm tin tưởng, tất cả đều cảm giác chuyện hôm nay xem như là thông thuận. Tên tuổi tiểu ma đầu Nam Chiêm mà như vậy, trên thực tế cũng không đáng nhắc tới, tất cả liền yên tâm, Tạ Lâm Uyên trực tiếp phất tay nói không cần. Trong lòng tự nghĩ Phương Hành không dám lừa hắn, tại đương trường ném ra một cái túi trữ vật, Phương Hành cười híp mắt tiếp nhận.
Bầu không khí trong sân lập tức hòa hoãn không ít, ngay cả Tạ Lâm Uyên cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một tay kính Phương Hành một chén, những người vừa rồi cố ý rời đi cho bọn họ có không gian trao đổi cũng quay về rồi, thấy bọn họ đạt thành thỏa thuận, ngay cả gương mặt cũng thay đổi thì họ đối với Phương Hành cũng thân thiện lên, tất cả dồn dập đứng dậy chúc rượu, giống như coi hắn là "Người nhà" vậy, chỉ có ánh mắt Khâu Tiểu Ngọc nhìn Phương Hành là xem thường, có điều nàng bị Tạ Lâm Uyên trừng mắt nên không dám gây chuyện.
- Khó có dịp gặp được người nhiệt tình như Phương đạo hữu, nhất định hôm nay phải không say không nghỉ!
Đạo Vô Phương lại uống một chén cười nói:
- Có trăng sáng gió mát, lại có rượu ngon món ngon, cộng thêm bạn tốt như Phương đạo hữu, làm sao có thể mất hứng được ha ha, Phương đạo hữu chắp tay nhường ra một phần nhân duyên, ngược lại là thua thiệt hắn nhưng không sao, bổn điện dệt hoa trên gấm, tặng thêm cho ngươi mấy vị mỹ nhân, người đâu mời Diệu Âm tiên tử ra, vì bọn ta giúp vui!
Nghe hắn nói chuyện, trưởng lão chấp sự vẫn đứng ở sau lưng của hắn liền vỗ tay một cái, nhất thời nhìn thấy bên dưới ngọn núi có hai hàng nữ tử cầm nhạc khí trong tay đón gió bay lên như tiên nữ trên trời, cơ thể uyển chuyển, mười phần đạo khí, mũi chân đạp lên ngọn cây vô cùng đều đặn, theo gió mà đến, thật sự là đẹp đến mức không nói ra được, trên đường bay lượn đã lấy ra nhạc khí, chỉ nghe tiên âm trầm bổng.
- Ôi, có thể ngủ.
Con ngươi Phương Hành trừng lớn, phát ra ánh sáng gian giảo, cực kỳ hưng phấn.
Trước đây ở Quỷ Yên cốc, hắn nằm mộng cũng muốn đến thanh lâu trong thành tiêu tiền như nước, khi đó hắn còn nhỏ tuổi Cửu thúc thúc không chịu mang hắn đi theo, sau khi bước chân vào con đường tu hành, bận bịu đánh cướp cùng chạy trốn, mỗi ngày đều tốn thời gian khiến cho mộng tưởng này mãi vẫn không thực hiện được, không nghĩ tới hôm nay đến Thần Châu lại có cơ hội thực hiện mộng tưởng này một lần, chuyện này khiến hắn cười không ngậm mồm vào được.
- Ha ha, nếu Phương đạo hữu yêu thích, đều có thể thu vào trong phòng!
Đạo Vô Phương cười ha ha, ánh mắt cực kỳ trêu tức, dường như nơi sâu xa xẹt qua một tia nham hiểm không dễ dàng phát giác.
Nhưng Phương Hành cũng không đoái hoài tới hắn rồi, con mắt chăm chú nhìn đám tiên tử, dáng dấp như một phần tâm nguyện đã được hoàn thành.
Những vị tiên tử này tổng cộng có tám người, trên người đều có tu vi, tuy rằng không cao lắm nhưng vẫn là Trúc Cơ trung kỳ, tuổi tác cũng không lớn lắm, đặt trong những tông môn phổ thông ở Nam Chiêm, có thể nói là nhân vật nhất đẳng, nhưng đặt ở Thần Châu lại chỉ là ca kỹ cho người ta thưởng ngoạn, có tu vi kéo đàn làm dây cung, nhẹ nhàng múa lên càng có tư vị, làm cho Phương Hành mở mang tầm mắt.
- Phương Bắc giai nhiều mỹ nữ, thế mà . . .
Ngay khi Phương Hành cười rất hài lòng, dưới chân núi lại có một cái âm thanh linh động vang lên.
- Ha ha, diệu âm tiên tử đã đến. . .
- Đứng đầu Hồng Trang, cầm kỹ vô song, giọng hát say lòng người. . .
- Ai! thiếu cung chủ thực sự là chịu bỏ vốn lớn, phải biết rằng Diệu Âm tiên tử không phải người bình thường có thể mời. . .
Chúng tu sĩ nghe tiếng đàn, nhìn thấy dưới núi có một bóng trắng lướt tới thì đều rung đùi đắc ý, ánh mắt si mê.
Mà lúc này Phương Hành cũng ngẩn ngơ quay đầu đi, ánh mắt đờ đẫn, chén rượu trong tay cũng bị nghiêng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất