Chương 604: Một cái tát quất bay!
Ban đêm, lúc trăng mới lên, trên đỉnh núi cao trăm trượng bên cạnh Kính Hồ có một cái đạo đài làm bằng đá trắng được dựng lên, thị nữ xinh đẹp cùng gia đinh đi lại như cá bơi, mỗi người mang theo một vò rượu ngon và linh quả, sơn hào hải vị dâng lên, yến tiệc này còn có thảm làm bằng tơ tằm phủ kín toàn bộ chỗ ngồi, chỗ ngồi chính giữa là của chủ tọa nhưng vẫn chưa lót, ghế khách đều bằng nhau, một dãy ghế khách có chừng mười mấy cái.
Cái nào cũng cao cao tại thượng, xung quanh không có đỉnh núi nào khác, ngồi ở trên đạo đài uống rượu luận đạo, bầu trời đầy sao ở ngay trên đỉnh đầu, có một loại cảm giác phiêu diêu tự tại. Lúc Phương Hành và Đại Kim Ô lười biếng chạy tới, thiếu cung chủThiên Nhất Cung, đệ tử chân truyền Phù Khí Đạo Tạ Lâm Uyên, đệ tử chân truyền Âm Linh Đạo Khâu Tiểu Ngọc cùng với mấy vị tu sĩ có danh tiếng đã sớm đến Đạo đài .
Liếc mắt nhìn, ngoại trừ thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương béo mập có chút chướng mắt ra, những người còn lại cũng đều là nam giới tuấn tú, nữ giới xinh đẹp xuất trần, tiên phong đạo cốt, lúc này chính giữa đạo đài đang nói nói cười cười, bàn luận chuyện trên trời dưới biển, mọi người nhìn thấy Phương Hành cưỡi mây mà đến liền im lặng, có mấy tên tôi tớ cảnh giới Trúc Cơ cưỡi mây bay lên không trung đón:
- Thiếu cung chủ kính chờ đợi đã lâu!
Phương Hành thấy chỉ có tôi tớ tới đón thì có chút bất mãn nhưng cũng không nói cái gì.
Bước xuống đám mây đã thấy các chỗ ngồi đều có người ngồi, chỉ còn lại một chỗ chắc là giữ lại cho mình rồi, mà còn là vị trí bên trái thiếu cung chủ Đạo Vô Phương, ngược lại cũng là một vị trí cao, ở bên tay phải của hắn là Tạ Lâm Uyên sắc mặt lạnh lẽo, mà bên cạnh Tạ Lâm Uyên chính là Khâu Tiểu Ngọc mặt không hề có cảm xúc, xem ra thân phận hai người này cũng không thấp.
- Phương đạo hữu. Trong thiệp mời chúng ta đã viết rất rõ ràng, giờ Tuất khai tiệc, ngươi đã muộn thì phải tự phạt ba chén!
Thiếu cung chủ Đạo Vô Phương nhìn thấy Phương Hành đếnliền nhấc cái thân thể mập mạp của mình lên. So với khổ người của hắn nhìn hắn như đứa con đang hạ thấp người, lộ ra vẻ cố hết sức, chắp tay hướng về phía Phương Hành cúi chào, cười nói.
- Ha ha, dễ nói, dễ nói. Mặc kệ thưởng phạt. Tiểu gia chính là người thích uống rượu!
Phương Hành cũng không nói nhiều vừa tới liền cười ha ha cho người ta mặt mũi, hắn và Đại Kim Ô cùng nhau đi tới đạo đài .
Nhưng khi nhìn thấy chỉ có một cái ghế trống thì hơi nhướng mày, chỉ có một vị trí hắn và Đại Kim Ô làm sao ngồi.
Hắn liền chắp tay nói với một vị tu sĩ ở dưới chỗ trống:
- Vị đại gia này, xin nhường cho cái ghế!
Vị tu sĩ kia có hai lọn tóc mai bạc trắng. Xem ra tuổi tác cũng đã không nhỏ, lúc trước hắn nghe được chuyện hắn phải ngồi ở dưới tu sĩ Nam Chiêm, trong lòng cũng đã không thích, vừa rồi đám người đứng dậy hỏi han Phương Hành, hắn liền ngồi ngay ngắn ở đó không nhúc nhích, tự rót tự uống, giống như không nhìn thấy Phương Hành lại đây, trong lòng hắn còn muốn nán lại một lúc làm khó dễ, nhưng không nghĩ kẻ này dĩ nhiên chủ động làm khó dễ, bảo mình đổi chỗ.
Trong lòng hắn trở nên lạnh lẽo ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành, cười lạnh nói:
- Vì sao?
Phương Hành chỉ chỉ Đại Kim Ô:
- Nhường cho huynh đệ ta!
Chuyện này khiến tu sĩ càng nổi giận hơn, bàn tay vỗ một cái lên bàn ngọc quát lạnh:
- Nực cười, ta đường đường là Ngọc Ki Tử, lại phải nhường chỗ ngồi cho một đầu súc sinh, ngươi coi nơi này là Nam Chiêm hoang vu hay sao, đây là Thần Châu, ở đây không có thói để cho súc sinh ngồi vào bàn!
Câu nói này khiến tất cả những người trong sân đều ngẩn ra. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gây sự rồi.
Không lâu sau có người nở nụ cười ha ha, có người ghé đầu nói nhỏ, chỉ chỉ chỏ chỏ.
- Quả nhiên tu sĩ Nam Chiêm không biết lễ nghi, dĩ nhiên mang theo tọa kỵ của mình đồng thời tiến vào chỗ ngồi ...
- A a, chuyện này chậm rồi, người bình thường lười tính toán với hắn, nhưng hắn lại một mực bảo Phong chủ có tính khí dữ dội nhất núi Thiết Kỵ nhường chỗ ngồi, ai chẳng biết vị Phong chủ núi Thiết Kỵ này là người có tính tình nóng nảy, ngay cả Nguyên Anh lão tổ cũng dám chống đối ...
- A a, người này lại tự tìm ngược đãi!
Đối mặt với tình cảnh này, ngay cả Đạo Vô Phương cùng một vị trưởng lão chấp sự bên cạnh hắn cũng có chút bất ngờ, tuy nói tiệc rượu không tốt nhưng hắn còn không đến mức sắp xếp thấp kém như vậy, đúng là hắn cho rằng Đại Kim Ô chỉ là vật cưỡi của Phương Hành, không nghĩ tới Phương Hành sẽ dẫn một trong số đó vào chỗ ngồi, hai người liếc nhau một cái, ám chỉ vị trưởng lão chấp sự này đi lên hòa giải một cái, chẳng qua là cho Kim Ô thêm một chỗ ngồi mà thôi.
- Súc sinh không thể lên bàn.
Dường như Phương Hành cũng ngẩn ngơ, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vị tu sĩ kia.
Vị tu sĩ kia nhìn Đại Kim Ô bằng một mắt, cười lạnh nói:
- Đúng! Mọi người đều biết đạo lý này, ngươi còn muốn bổn tọa dạy ngươi sao.
Lời vừa nói ra, nhất thời đã dẫn phát một trận cười gằn, vô số ánh mắt khinh bỉ quét tới.
Ngay cả Khâu Tiểu Ngọc ngồi ở dưới Tạ Lâm Uyên cũng hướng ánh mắt sang bên này nhìn lướt qua.
Mặc dù đã biết thân phận của Phương Hành, nhưng lúc nàng nhìn về phía Phương Hành vẫn là vẻ khinh bỉ cùng ngạo nghễ giống như lúc trước, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần hận ý, hiển nhiên trước đó nàng cho rằng Phương Hành lừa dối chính mình, phần hận ý này vẫn chưa tiêu tan mà trái lại càng thêm nồng đậm.
Đúng là trong lòng vị Phong chủ núi Thiết Kỵ có phần cáu giận, nhưng cũng chỉ là cáu giận mà thôi, trong nhận thức của ông ta cảm thấy nói đôi lời chế giễu như thế cũng không rước lấy mối họa gì, lúc ông ta nói ra lời này còn nghĩ đến nếu tu sĩ Nam Chiêm này nhượng bộ, mình sẽ nhìn trên mặt mũi Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương, nhường vị trí này ra cũng được, dù sao mình cũng không thích ngồi cùng một chỗ với bọn họ.
Nhưng không ngờ lời này vừa mới ra khỏi miệng, bỗng nhiên cảm giác được một trận gió đập vào mặt.
- Vậy tên súc sinh ngươi còn ngồi ở chỗ này làm gì.
- Ầm!
Đột nhiên trên má tu sĩ này trúng một chưởng, cả người mây mù, bay thẳng ra ngoài.
Ở trước mặt Phương Hành không cho phép Đại Kim Ô bị người sỉ nhục, một chưởng này nói đánh liền đánh không chút chần chừ, không hề có một chút dây dưa dài dòng.
Hắn ra tay vừa nhanh, khoảng cách lại gần, lại tăng thêm phần bất ngờ, vị tu sĩ này cũng là cao thủ trong Kim Đan cảnh, nhưng ngay cả ngăn chặn cũng không ngăn chặn được, bị một cái tát trực tiếp tát bay, sau một hồi lâu trong Kính Hồ mới truyền đến một tiếng"Rầm", bọt nước văng lên, một tát này của Phương Hành đã đánh bay vị tu sĩ kia vào trong Kính Hồ gần ngàn trượng rồi.
- Lớn mật!
- Quá mức!
- Vô lễ!
Sau một hồi sững sờ bỗng nhiên trong sân có mấy người vỗ bàn ngọc nhảy lên, chỉ tay về phía Phương Hành hét lớn.
Biểu lộ trên mặt vừa là phẫn nộ lại vừa cảm thấy khiếp sợ, chẳng ai nghĩ tới tên vương bát đản này nói động thủ liền động thủ.
Những người ngồi ở đây không giống với những người bên Tiểu Kính Hồ lúc trước, có thể đi cùng Đạo Vô Phương và Tạ Lâm Uyên tới đây, cho dù là một tên tiểu đệ thì có người nào là người tầm thường, người nào mà không phải là thân phận hiển hách, nếu đến Vương Triều phàm tục, tối thiểu cũng có thể làm một cái quốc sư, cho dù đi đến ngoại vực cũng có thể quản lý một mỏ quặng hoặc một ngọn núi, ví dụ như vị Phong chủ núi Thiết Kỵ này, ông ta chính là đệ tử Đông Huyền cung đông Thần Châu, có thể nói tại Bắc Vực Phong chủ Thiết kỵ đại biểu cho Đông Huyền cung, thân phận có biết bao tôn quý.
Nhưng hắn lại bị một cái tát tát bay.
- Còn có súc sinh nào muốn lăn ra khỏi bàn tiệc, đứng ra để tiểu gia nhìn xem!
Phương Hành đạp một cước lên bàn ngọc, thuận tay nhấc một cái ghế lên, trừng mắt quét về phía tứ phương.
Đại Kim Ô cũng vỗ hai cánh một cái, ngẩng đầu lên, trong tròng mắt bắn ra tinh quang quét nhìn bốn phía, giống như ngọn lửa đang bừng bừng cháy lên.
Trong lúc nhất thời, song phương như nước với lửa, một chén rượu còn chưa uống xuống đã bắt đầu dương cung bạt kiếm.
Ngay cả Đạo Vô Phương cũng có chút bất ngờ, hắn cười khổ một tiếng dặn dò vị trưởng lão chấp sự sau lưng đi vớt vị Phong chủ núi Thiết Kỵ rớt vào trong Kính Hồ lên tránh việc bị chết đuối, sau đó bàn tay mập mạp nhẹ nhàng vỗ một cái, nhỏ giọng cười nói:
- Việc này là do ta sắp xếp không chu toàn, đã quên mất vị yêu huynh này, mà thôi, các vị đạo hữu cho ta một phần mặt mũi, đều nhường một bước, bớt bớt giận được không.
Những tu sĩ ngồi ở đây đều là thiên lôi sai đâu đánh đó của Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung, họ định cho Phương Hành một cái hạ mã uy nhưng không muốn làm rối loạn tiết tấu, phía bên mình còn chưa động thủ, hắn đã cho mình một cái hạ mã uy, trong lòng mọi người đều có chút lửa giận nhưng hiểu rõ tâm tư Đạo Vô Phương, không thể không nhịn nhục ngồi xuống, từng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Phương Hành.
Nếu đổi thành người khác ở dưới sát khí này, thật đúng là như ngồi bàn chông rồi.
Nhưng Phương Hành cùng Đại Kim Ô lại là người to gan lớn mật, không coi đó là chuyện to tát một chút nào, thậm chí còn cười toe toét hướng về chỗ ngồi ngồi xuống, sau đó giơ chén lên ra lệnh cho người hầu rót rượu, rồi cười hì hì với Khâu Tiểu Ngọc, nhìn Tạ Lâm Uyên bên người nàng, tuy rằng người này không có biểu lộ ra nửa điểm thân cận đối với Khâu Tiểu Ngọc, nhưng nhìn dáng dấp Khâu Tiểu Ngọc, rõ ràng hắn chính là kẻ bạc tình trong miệng nàng rồi.
Khâu Tiểu Ngọc thấy Phương Hành, trong ánh mắt toát ra cảm giác chán ghét nhàn nhạt, tuy nàng đã biết thân phận của Phương Hành nhưng lúc nàng nhìn về phía Phương Hành vẫn là sự khinh bỉ cùng ngạo nghễ giống nhau lúc trước, đây cũng không phải là nàng không nhìn thuận mắt với Phương Hành, trái lại trong lòng nàng có cảm giác kiêng kỵ, nên ngày càng tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo theo bản năng, nàng đụng đụng vào Tạ Lâm Uyên ở bên người.
- A a, Phương đạo hữu, tuy trước đây ngươi ở Nam Chiêm, bổn điện cũng nghe thấy sự tích anh hùng trước nay của ngươi, tuổi còn trẻ đã làm ra các loại đại sự, có thể nói là tuổi nhỏ tài cao, đã sớm có lòng kết giao với ngươi, chỉ là một mực không có cơ hội mà thôi, không nghĩ tới ngươi cũng tới Thần Châu, sau đó còn đặt chân đến Thiên Nhất Cung ta, thật đúng là người tài tất chói sáng, hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt vì ngươi tẩy trần, mong đạo hữu không chê bổn điện đường đột!
Thấy Phương Hành rót thêm rượu, Đạo Vô Phương liền giơ bình rượu lên, xa xa ra hiệu.
- Ha ha, dễ nói!
Thấy tên mập mạp này lớn lên tuy hơi xấu xí nhưng nói chuyện lại rất là êm tai nên Phương Hành cũng không chán ghét hắn, cười nâng chén.
- A, ta cũng từng nghe nói danh tiếng tiểu ma đầu Nam Chiêm, chỉ tiếc trăm nghe không bằng một thấy, dĩ nhiên là một tên tiểu nhân giấu đầu lòi đuôi!
Những tu sĩ khác bị một cái tát của Phương Hành đánh rơi mất hơn nửa kiêu ngạo, lại thêm không có ánh mắt của Đạo Vô Phương, ai dám tạo áp lực với Phương Hành, Đạo Vô Phương chủ động nâng chén rượu nên bầu không khí có hơi hòa hoãn xuống, lúc này có một đạo thanh âm dùng lời lẽ vô tình truyền tới, làm cho bầu không khí trong sân lại ngưng kết, tất cả đều quay đầu nhìn sang thì thấy người phát ra âm thanh chính là đệ tử Khâu Tiểu Ngọc của Âm Linh Đạo.
Cô gái này càng nhìn càng không vừa mắt Phương Hành, người khác sợ Đạo Vô Phương nhưng nàng không sợ, nàng dùng lời lẽ vô tình lạnh lùng mở miệng.