Lược Thiên Ký

Chương 606: Gặp người quen ở Thần Châu.

Chương 606: Gặp người quen ở Thần Châu.

Dưới chân núi có một bóng người mặc quần áo trắng nhẹ nhàng bay tới, đương nhiên đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, tu vi cũng cao nhất ở trong chúng nữ, vậy mà đã đạt đến cảnh giới nửa bước Kim Đan, trong tay nàng cầm một cây đàn ngọc, một bên lướt tới như tiên tử một bên nhẹ nhàng gẩy gẩy dây đàn, giọng hát truyền cảm lại có chút bi thương, khiến mọi người càng xúc động.
Quần áo trắng nàng mặc trên người là một loại quần áo được chế tạo đặc biệt, mỏng như cánh ve, cạp váy bay bay lộ ra một cái quần ngắn, một đôi chân ở dưới dưới ánh trăng trắng như ngà voi tản ra ánh sáng mềm mại, nhẹ nhàng đạp lên mây khói, đi vào trên không, sau đó ngồi xếp bằng ở trên mây, chậm rãi hạ xuống, tám vị vliền ũ nữ ở phía dưới nhảy múa bên người nàng đẹp như mộng huyễn.
Tiếng đàn như ca như oán, khuấy động tâm hồn, đánh vào nội tâm người nghe, đoạn từng khúc ruột.
Lúc này Phương Hành như ngây như dại, chén rượu trong tay nghiêng mất một nửa, kinh ngạc nhìn cô gái kia.
Lúc này Đại Kim Ô cũng không nói chuyện, con ngươi trợn lên tròn xoe như là gặp ma.
- Hừ, đồ nhà quê!
Sự ghét bỏ trong đôi mắt Khâu Tiểu Ngọc gần như tràn ra ngoài, nàng nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn tới hắn.
Còn Tạ Lâm Uyên thì cụp mắt xuống uống rượu, tỏ vẻ hờ hững.
- Phương đạo hữu, vị này chính là Diệu Âm tiên tử đứng đầu Hồng Trang lâu, cũng là ca nữ đứng đầu Thần Châu Bắc Vực, không biết có bao nhiêu công tử của đại tông môn, thế gia xếp hàng muốn thấy mặt nàng một lần mà không được, lần này ta mời nàng tới đây trợ hứng cũng phải trả một cái giá rất cao, ha ha, hai thanh Cổ kiếm hảo hạng, một món Cổ Khí, ba trăm lượng linh tinh cứ như vậy bay ra ngoài, thành ý này đã đủ rồi chứ!
Đạo Vô Phương thấy ánh mắt Phương Hành rời khỏi người Diệu Âm tiên tử trong một cái nháy mắt bèn trêu chọc nói.
- Đủ rồi!
Dường như lúc này Phương Hành mới phản ứng lại, chậm rãi rót nốt chỗ rượu trong chén vào miệng, nhẹ nhàng trả lời.
- Ha ha, Phương đạo hữu thoả mãn là tốt rồi. . .
Đạo Vô Phương bắt đầu cười lớn.
- Ta nói đủ rồi!
Bỗng nhiên giọng nói của Phương Hành vang lên, dường như ẩn chứa tức giận.
- Hả?
Đạo Vô Phương hơi run, quay đầu nhìn về phía hắn.
Khâu Tiểu Ngọc cùng Tạ Lâm Uyên cũng nhìn lại, khẽ nhíu mày, không biết hắn nổi điên cái gì.
Đại Kim Ô thì cầm một chén rượu trên bàn rót vào miệng. Thở thật dài một cái.
Ca kỹ trong sân cũng ngượng ngùng ngừng múa, chỉ có tiếng đàn vẫn đang nhẹ nhàng vang lên.
- Lão tử nói đủ rồi, ngươi không nghe thấy ư!
Bỗng nhiên Phương Hành hét lớn, thân hình lóe lên. Trong nháy mắt năm ngón tay mở rộng, như một cái kìm sắt nắm chặt lấy cái cổ trắng như ngà voi của "Diệu Âm tiên tử", thế đi quá mạnh lại đánh thẳng đến chỗ Diệu Âm tiên tử nên khiến nàng rơi vào trong Kính hồ. Thẳng đến khi bay tới mặt Kính Hồ, sau đó hắn dùng một tay xách cổ của nàng ngâm vào trong nước hồ lạnh lẽo mới dừng lại.
- Tỷ tỷ. . .
Tám cô gái kinh hãi, vậy mà có người rút phi kiếm ra muốn đến cứu viện.
Nhưng mà "Rào" một tiếng, chẳng biết từ lúc nào Đại Kim Ô đã ngăn ở trước người các nàng, nó chỉ đơn giản quét cánh qua, tám cô gái cầm phi kiếm đều bị chấn bay ra ngoài, ánh mắt sắc lạnh quét các nàng một cái, nói:
- Ai tới ta giết người đó!
- Đến cùng thì xảy ra chuyện gì.
- Hắn lên cơn điên gì vậy.
Đạo Vô Phương cùng Tạ Lâm Uyên và tất cả mọi người dừng uống, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa sự tức giận.
Đại Kim Ô chỉ nhàn nhạt lườm bọn hắn và nói:
- Tốt nhất các ngươi cầu nguyện chuyện này không phải là các ngươi sắp xếp đi!
Nó ngừng lại một chút lại nói:
- Nếu không phải vậy thì các ngươi sẽ chết rất thê thảm!
- Thả ta ra!
Diệu Âm tiên tử bị Phương Hành ngâm vào trong hồ nước lạnh lẽo, liền dùng sức giãy giụa, chỉ tiếc tu vi nửa bước Kim Đan của nàng ở trước mặt Phương Hành không có nửa điểm tác dụng, thậm chí ngay cả một cô gái bình thường cũng không bằng, chỉ có thể bị Phương Hành nắm ở trong tay, cánh tay ngọc vung lên nhưng không với tới Phương Hành đã bị bắn ra, vừa xấu hổ vừa chật vật, nên quát to không ngớt.
- Cái tốt không học đi học người ta tự bán mình.
Phương Hành nâng nàng lên, trở tay chính là một cái bạt tai, oán hận mắng.
- Diệp Cô Âm, ngươi cái nữ nhân thối này. Ngươi còn có chút danh dự nào không.
Phương Hành nhấc chân lên đá một mảnh bọt nước tức giận mắng còn Diệu Âm tiên tử thì nằm trên mặt hồ.
Đương nhiên cô gái này là Diệu Âm tiên tử đứng đầu Hồng Trang lâu Diệp Cô Âm.
Nàng đã từng là thiên kiêu chi nữ của đệ nhất đại tông Nam Chiêm_Băng Âm Cung, ái đồ của Hồ Cầm lão nhân Diệp Cô Âm.
Nữ tử kiêu ngạo đã từng truy sát Phương Hành vạn dặm. Từng có danh xưng đệ nhất nhân dưới Trúc Cơ Sở Vực, sau đó theo Hồ Cầm lão nhân tiến vào Đại Tuyết sơn, trở thành một trong năm ngũ tử của Đại Tuyết sơn, lúc Huyền Vực mở ra đã tranh đấu cùng các thiên kiêu khác, biểu hiện ra tư chất đặc dị cuối cùng lấy được một danh ngạch đến Thần Châu bái sư, đến hôm nay chuyện này đã được tu sĩ Nam Chiêm truyền thành giai thoại, khiến người ta hâm mộ.
Nhưng hôm nay lại gặp mặt Phương Hành ở dưới tình huống như vậy.
Trong lòng Phương Hành có một loại tức giận không thể tả.
Nếu hắn nghe nói Diệp Cô Âm chết rồi, hắn sẽ không có nửa điểm đau lòng, nhiều nhất là cảm thấy tiếc cho một cặp chân dài, nhưng bây giờ ở nơi này, vào lúc này gặp được nàng, trong lòng lại tràn đầy lửa giận, muốn giết người.
Mà Diệu Âm tiên tử hoặc là Diệp Cô Âm bị hắn ngâm nửa ngày trong nước hồ, lại bị hắn hung hăng tát một cái, nghe những lời cực kỳ tức giận của hắn xong lại không nói chuyện, sau khi run rẩy ở trên hồ một lát mới ngẩng đầu lên, cũng không biết trên mặt là nước mắt hay là nước hồ, vẻ mặt nhăn nhó, hoàn toàn không có chút tiên khí nào, ánh mắt không một chút biểu tình, hung hăng nói:
- Ta làm cái gì thì liên quan gì đến ngươi.
- Chuyện không liên quan đến ta nhưng ta nhìn không quen!
Phương Hành phất tay, lại là một cái tát đánh nàng bay ra xa mấy chục trượng.
- Tại sao ngươi phải làm cái này, con mẹ nó sao ngươi có thể làm thế chứ.
Phương Hành bay theo, chỉ vào Diệp Cô Âm rơi ở trên mặt hồ chửi ầm lên:
- Ngươi còn biết xấu hổ hay không. . . tại sao ngươi lại làm việc hèn như vậy, ngươi không ngại mất mặt hay sao. . . Ta…con mẹ nó, ngươi mặc váy ngắn như vậy làm gì chứ.
Những câu mắng chửi liên tiếp từ miệng Phương Hành bay ra ngoài nhưng lần này hắn mắng người không thoải mái tý nào.
Bởi vì lúc này Diệp Cô Âm giống như không nghe được lời của hắn, chỉ nhắm hai mắt lại, hai gò má bị hắn tá đã sưng phồng lên, mãi cho đến khi Phương Hành không mắng nổi nữa, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, chỗ trống trong con ngươi chỉ có sự lạnh lùng:
- Vì sao ta không thể làm việc này, ta cần tài nguyên, cần Đạo Kinh, cần tu hành. . . Nơi này. . . Không phải Nam Chiêm!
- Vậy cũng không thể làm việc này, ngươi cần tài nguyên, có thể. . . Có thể cướp. . .
Một vấn đề đơn giản như thế, dĩ nhiên để Phương Hành không trả lời được, nói ra một nửa lại phải ngậm miệng lại, hắn nhìn chằm chằm Diệp Cô Âm, không biết hắn nghĩ tới điều gì mà thay đổi sắc mặt, thân hình hơi động, liền lăng không tóm lấy Diệp Cô Âm, giọng nói có chút run rẩy, dùng từng chữ từng chữ hỏi:
- Ngươi nói cho ta biết, nếu như Xảo Xảo cũng phạm vào việc này, ta. . . ta sẽ bóp chết ngươi!
Trong thanh âm có sự sợ hãi cũng hoảng loạn, nhưng sát khí vô cùng nồng nặc.
Mà Diệp Cô Âm cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau khi ngơ ngác một lát mới nhẹ giọng mở miệng:
- Số phận nàng khá hơn một chút. . .
Phương Hành thở phào nhẹ nhõm, ném ra nàng ra nhưng lúc này quần áo Diệp Cô Âm đã ướt đẫm, nàng vốn mặc ít lúc này lại càng không nhìn nổi, quần trắng gần như tuột đến bắp đùi, áo mỏng cũng đã biến thành nửa trong suốt, hắn tức giận nhưng vẫn vung tay cởi xuống áo choàng màu đen ở sau lưng xuống, dùng sức ném lên trên người nàng, mắng:
- Khoác lên, nếu không nhìn thấy thân thể thối này của ngươi lại buồn nôn!
Diệp Cô Âm như khóc như cười, chậm rãi ngồi ở trên mặt hồ, trùm áo choàng lên, dùng sức kéo căng, đốt ngón tay trắng bệch.
Hai người cùng ngồi xuống, yên lặng không nói gì, chỉ có trăng sáng ở trên không trung.
- Làm sao lại thành như vậy. . . Không đến nỗi. . .
Qua một hồi lâu, Phương Hành mới mở miệng, giọng điệu cũng có vẻ hơi cổ quái.
- Nơi này không phải Nam Chiêm. . .
Qua một hồi lâu Diệp Cô Âm mới nhẹ nhàng mở miệng, nhưng chỉ nói một câu vừa nãy nàng đã nói một lần.
- Tên khốn kiếp từ đâu đến, dám bất kính đối với cô nương Hồng Trang lâu ta.
Lúc hắn đang muốn mở miệng, lại nghe thấy cách đó không xa có một tiếng gầm truyền đến, hai bóng người gào thét lao tới giống như Giao Long đằng không, khí tràng khổng lồ trên người gần như dẫn động mây đen nửa bầu trời, che khuất minh nguyệt, đột nhiên ánh sáng trong thiên địa trở nên ảm đạm xuống, Diệp Cô Âm thay đổi sắc mặt, vội vàng quát lên với Phương Hành:
- Đi mau, Nếu không sẽ có họa sát thân!
- Bọn họ là ai?
Phương Hành ngẩng đầu nhìn lại, mặt không hề cảm xúc.
- Bọn hắn. . . Bọn họ là. . . Ngươi. . . Ngươi đừng có xía vào, đi mau đi, ta sẽ nói với bọn họ không có chuyện gì!
Cuối cùng Diệp Cô Âm vẫn không có trả lời, sắc mặt hoảng loạn, chỉ biết thúc giục Phương Hành đi mau:
- Chuyện ngày hôm nay, ta không trách ngươi!
- Từ lúc nào mà tính tình ngươi trở nên tốt như vậy.
Phương Hành không có nửa điểm dáng vẻ phải đi, ngược lại bỗng nhiên cúi đầu nhìn Diệp Cô Âm, cười lạnh một tiếng.
Diệp Cô Âm ngẩn ra, Phương Hành cũng không nói thêm lời nào, đưa tay hướng về hư không nhấn một cái, dòng nước vô tận dưới Kính Hồ chảy ngược lên, giống như sóng dữ ngập trời trở mình dâng trào, Phương Hành đạp sóng bay ra, thân hình liên tiếp cất cao, một bộ quần áo màu xám như ẩn như hiện giữa những con sóng, giống một con nộ long ẩn giấu ở trong sóng lớn, giọng nói cũng xen lẫn vẻ tức giận, chấn động bên trong đất trời.
- Tiểu gia là Phương Hành_tu sĩ Nam Chiêm, ta muốn giết người, ai đi tìm cái chết thì tới đây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất