Chương 607: Biết Đại Kim gia có bao nhiêu lợi hại chưa.
- Dám bất kính đối với cô nương Hồng Trang lâu ta, bất kể ngươi là ai đều phải để mạng lại!
Trên không trung có hai tu sĩ Kim Đan ngự không bay đến, khí tức ngút trời, đằng đằng sát khí.
Hai người này, một người là Kim Đan tầng năm, một người là Kim Đan tầng sáu, đều là cung phụng Hồng Trang lâu nuôi dưỡng ở hậu trường.
Ngày thường có rất nhiều người bỏ tiền ra mời các cô nương trong Hồng Trang lâu ra ngoài biểu diễn, những cung phụng này sẽ đi theo họ, một là vì bảo vệ hai là giám thị, đương nhiên cô nương bình thường không thể khiến hai người bọn họ đi theo, cũng may mà vị Diệu Âm tiên tử này đang rất nổi tiếng ở Hồng Trang lâu của bọn họ, ông chủ phía sau Hồng Trang lâu lại muốn bán nàng với giá tiền cao nên lo sau khi nàng đi ra, bị cậu ấm nào đó của đại tông môn hoặc thế gia không nói quy tắc mạnh mẽ ăn mất, mới để hai người bọn họ đi theo bảo vệ.
Không nghĩ tới không gặp phải chuyện mạnh mẽ ăn mà gặp phải chuyện vô lễ.
Lấy thân phận của hai người bọn hắn, làm sao có thể bỏ qua chuyện Diệu Âm tiên tử bị người khác đánh đập.
Có ông chủ phía sau Hồng Trang lâu hậu trường làm chỗ dựa, can đảm của bọn hắn cũng lớn hơn, vừa tới không cần biết lý do, đã muốn ra tay giáo huấn người này.
- Ầm ầm!
Vậy mà thiếu niên gan to bằng trời kia lại ra tay trước, một thân khí cơ cuồn cuộn, trực tiếp dâng lên một mảnh sóng lớn trong Kính hồ, xông thẳng lên trời, đánh về phía hai người đang vọt tới, mà lúc Phương Hành hướng đến, trên người cũng lộ ra khí cơ của Kim Đan cảnh đã khiến hai vị cung phụng cả kinh, sự khinh thường biến mất sạch sẽ, một người trong đó lập tức lấy ra một sợi xích sắt từ trong tay áo, đánh về phía cơn sóng lớn, miệng hét lên:
- Kẻ nào dám làm càn. Ăn một xích của ta!
Một xích đánh xuống giống như chia cắt thiên địa, mạnh mẽ cắt đi một nửa nước hồ đánh vào trong hồ.
Lúc này Phương Hành ẩn thân trong sóng lớn cũng thoát thân mà ra, ánh mắt lạnh nhạt, không đáp lời. Trở tay rút ra một cây huyết sắc đại đao, hai chân đạp trên sóng lớn, di chuyển giống như sao băng rơi, mặt đối mặt với vị cung phụng dùng xích sắt, vị cung phụng kia nhất thời kinh hãi, liều mạng muốn thu hồi xích sắt hộ thân, nhưng mà đao ảnh của Phương Hành đã động, cùng hắn phi thân mà qua.
Chỉ trong nháy mắt. Vị cung phụng dùng xích sắt đã trở thành một cái xác không có đầu, thủ cấp xuất hiện ở trong tay Phương Hành.
Trong lúc đi lên, nháy mắt giết chết một người.
Chúng tu sĩ ở xung quanh nhìn thấy một màn này, thậm chí sợ hãi kêu lên.
Ngay cả ánh mắt của Đạo Vô Phương và Tạ Lâm Uyên vào lúc này cũng trở nên sắc bắn, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bọn hắn biết tu vi Phương Hành không yếu, bằng không hắn không có cách nào lăng không khống chế nước trong Tiểu Kính Hồ. Nhưng không nghĩ rằng sức chiến đấu của hắn mạnh như thế, dù sao sức chiến đấu của người tu luyện thủy pháp thường rất yếu ớt, chỉ vì nước không có hình, tuy rằng thanh thế cuồn cuộn, nhưng không cách nào trực tiếp giết người, lại thêm con đường Phương Hành tu luyện chính là thủy ý mạnh mẽ, nên pháp thuật không quá tinh thông, điều này cũng làm cho bọn hắn xem thường thực lực của Phương Hành.
Nhưng lúc này, Phương Hành hơi động thân đã nhẹ nhàng lấy đầu của người ta, mới khiến cho bọn họ phát hiện một vấn đề.
Thực lực người này so với bọn họ dự đoán mạnh hơn!
- Ngươi ... Dám giết người Hồng Trang lâu ta.
Kúc này một tên cung phụng khác đã cầm một sợi roi sắt trong tay. Nhưng không dám vọt tới, mà trợn mắt hét lớn:
- Mau mang đầu người trả lại!
Sinh cơ tu sĩ Kim Đan rất mạnh mẽ, chỉ cần mang đầu đặt lại trên cổ thì vẫn còn khả năng sống tiếp.
Nhưng Phương Hành chỉ liếc nhìn cái đầu trong tay, năm ngón tay dùng sức, bụp một tiếng, hắn bóp vỡ nó như bóp vỡ một quả dưa hấu. Sau đó mới ngẩng đầu nói:
- Tiểu gia chém cái đầu này xuống, không có ý định trả lại, hiện tại tới phiên ngươi ...
- Ngươi có biết chủ nhân Hồng Trang lâu ta kết thân với ai không, là minh chủ Hộ Đạo Minh đó... Ngươi ... Ngươi cái tên dã tu Nam Chiêm ngươi dám đối địch với chúng ta, chính là đang tìm cái chết, cho dù Thiên Nhất Cung cũng không thể bảo vệ được ngươi ...
Tên tu sĩ Kim Đan nắm roi sắt kia bị doạ cho sắc mặt cũng thay đổi, trong tiếng hét phẫn nộ, roi sắt lại vung vẩy lại đây, ở trên không trung như trở thành một toà tháp sắt nho nhỏ, chỉ vẻn vẹn là khí cơ cũng đánh tan một mảnh mây đen trên không trung, phô thiên cái địa đập về phía Phương Hành, dưới đòn công kích này, hắn ta đã sử dụng tất cả đan quang của chính mình, lực lượng vô cùng khổng lồ.
Nhưng mà Phương Hành chỉ giơ một tay lên, tiếp theo là một tiếng "Răng rắc", roi sắt bị bắt lại.
- Mặc kệ chủ nhân nhà ngươi là ai, bắt đầu từ bây giờ hắn đã đắc tội rồi tiểu gia rồi!
Phương Hành đoạt lấy roi sắt, bước ra lần nữa, đao ảnh tăng vọt.
- Xì" một tiếng, lại một cái đầu lâu rơi xuống đất, ngay cả thân thể cũng chấn động hư thối, các mảnh vỡ của thân thể kia liên tiếp rơi vào trong nước.
- Vậy mà ngươi thật sự giết chết bọn hắn ...
Diệp Cô Âm ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn Phương Hành từ trên trời hạ xuống, biểu hiện vô cùng phức tạp.
- Không giết bọn họ, làm sao nói chuyện với ngươi.
Mặt Phương Hành không hề có cảm xúc, một tay nắm lấy Diệp Cô Âm, sau lưng xuất hiện hai cánh vàng, bay về phía minh nguyệt trong không trung.
- Bảo hắn để người lại nếu không sẽ chọc tới Hộ Đạo Minh, như vậy chuyện càng thêm rắc rối...
Thiếu chủ Thiên Nhất Cung_Đạo Vô Phương nhìn thấy cảnh này, đột nhiên ngồi dậy, cau mày nói ra.
Sự tình phát triển có phần ngoài dự liệu của hắn ta.
Tuy hắn không sợ Phương Hành đắc tội Hồng Trang lâu, nhưng không nghĩ rằng sát tính của hắn lại nặng như vậy, ra tay là lấy mạng người!
Nếu chỉ là tranh đấu một hồi, thậm chí đánh thành trọng thương, hắn cũng chắc chắn làm tan biến một phần tai kiếp này.
Nhưng người này ra tay là giết người, làm như vậy chẳng khác gì kết thành thù hận với Hồng Trang lâu!
Bất kể là ở nơi nào, Kim Đan cung phụng cũng không thể nói là một điểm không đáng tiền.
Nhưng chuyện này vẫn có thể bỏ qua, hắn nghĩ hắn có thể trao đổi với chủ nhân phía sau Hồng Trang lâu về tính mạng hai tên tán tu Kim Đan một phen, hóa giải thế cục này nhưng nếu cô nương đứng đầu Hồng Trang lâu bị người này giết, hoặc là bắt đi, thù hận sẽ biến thành tử thù, đến lúc đó Hộ Đạo Minh một lòng muốn đối địch với Phương Hành, cho dù hắn là thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung cũng sẽ cảm thấy rất là đau đầu.
Lúc thanh âm của hắn vang lên đã có tu sĩ nhanh trí hét lớn ra tay, muốn xông ra cản Phương Hành nhưng lúc này Đại Kim Ô vẫn luôn nhắm hai mắt đột nhiên trừng trừng cặp mắt, hai cánh giương ra đã ngăn ở phía trên đạo đài, trong thanh âm không có vẻ cười huyên náo như lúc trước, mà là âm thanh lạnh lẽo cực kỳ dọa người:
- Những người không có liên quan lùi đi, không nên quấy rầy huynh đệ nhà ta nói chuyện!
- Con quạ chết tiệt, cút ngay!
- Khi nào đến lượt cầm thú như ngươi mở miệng, nhanh chóng tránh đường cho ta!
Trong nháy mắt có bốn năm bóng người lao ra khỏi đạo đài, bọn họ không để đại Kim Ô ở trong mắt, trực tiếp lao tới đoạt đường.
Trong mắt Đại Kim Ô xẹt qua một vệt sát cơ, đột nhiên hai cánh rung lên, vọt thẳng tới, hai cánh bay múa trên không trung như đao, vài tiếng "Leng keng" vang lên, mặt đất rơi đầy pháp bảo, sau đó thân hình nó không ngừng lại chút nào, trái lại còn thi triển ra tốc độ cực hạn, quần thảo giữa đám người một vòng, khi bay lên không trung lần nữa, trên thiết trảo cùng hai cánh máu me đầm đìa nhỏ xuống, vẻ hung lệ khiến người ta khiếp sợ.
- Ông mày vừa mới nói, ai dám lên, người đó liền trước chết!
Con mắt của nó ẩn hiện ánh sáng màu huyết hồng, yêu khí đại thịnh, xông thẳng vao trong minh nguyệt.
Bốn năm vị tu sĩ vọt tới, lập tức lùi về sau, trên cổ đều có vết máu.
Vết máu không sâu, vẫn chưa tổn thương đến tính mệnh, nhưng hiển nhiên là đang nói cho bọn họ biết, chỉ cần nó muốn là có thể cắt đầu của họ.
- Vậy mà con yêu cầm này cũng hung lệ như thế.
Có người thất thanh kêu lên, cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Tuy rằng bốn, năm người bị bức lui có tu vi thường thường, phần lớn là tán tu dựa vào Đạo Vô Phương diễu võ dương oai, nhưng dù sao tu vi cũng có mấy người là Kim Đan không tính là yếu, vậy mà vẫn bị con hung cầm này đánh lui.
Phải biết rằng con hung cầm này nhìn lên tuy rằng khí huyết mạnh mẽ, nhưng thậm chí chưa Trúc Cơ!
- Tạ sư huynh!
Bỗng nhiên thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung_Đạo Vô Phương nhẹ nhàng mở miệng, Tạ Lâm Uyên hiểu ý gật gật đầu.
Hai người bọn họ biết rõ, càng là người không dễ phán đoán tu vi càng khó chơi, đi lên Thiên Kính tiểu đạo, tự nhiên sẽ có mấy phần bản lĩnh không giống với người, nhìn tình cảnh nếu muốn bắt con yêu cầm này, hai người bọn họ phải tự mình ra tay mới được.
Mà đại Kim Ô nhìn về phía hai người bọn họ, lại hoàn toàn không có ý sợ hãi, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, hai cánh vàng chặn đường, không cho người khinh nhờn.
- Nếu như không phục, hai người các ngươi cũng có thể đến thử xem!
Giọng nói của nó phát lạnh, mang theo từng tia từng tia ngạo ý:
- Biết bản lãnh của Đại Kim gia ta chưa, đừng trách Đại Kim gia không nhắc nhở các ngươi, lúc ở Yêu địa có một thằng nhãi con gọi là Hạc Linh Tử, tự xưng là thiên kiêu chi tử Thuần Dương Đạo, ỷ vào bốn thành đan pháp đùa nghịch uy phong ở Yêu địa, Đại Kim gia nhìn hắn không quen, tiện tay lấy đi một cánh tay của hắn, sáu đó hắn chạy trốn như gà rừng vậy, về phần các ngươi ... Hắc hắc!
Mắt nó lộ ra hung tính và sự kiêu ngạo.
- Cái gì?
Mà đáy mắt đám người Tạ Lâm Uyên, Đạo Vô Phương và Khâu Tiểu Ngọc thì lộ ra một vệt khiếp sợ.
- Hạc Linh Tử xếp hạng thứ năm trong Tam Đạo Thất Tử bị nó tháo mất một cánh tay.
Tâm thần bọn hắn đều kinh hãi, nhất thời không thể tin được câu nói này, nhưng họ biết đúng là Hạc Linh Tử đã đi Yêu địa.
- Oa, có thể doạ dẫm bọn hắn ...
Trong lòng Đại Kim Ô rất vui vẻ, biểu hiện lại càng lạnh lùng hơn, nó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Có người nói tên kia chuyển sinh ba lần, Thuần Dương Hỏa Ý rất lợi hại nhưng khi Đại Kim gia thử hắn một chút, lại phát hiện cũng chỉ đến như thế, tuy rằng pháp thuật tinh diệu, nhưng nhục thân quả thực không được, nhìn trên phân thượng hắn là đệ tử Thuần Dương Đạo_ Thần Châu, mới xé một cánh tay hắn ra dạy dỗ hắn một chút, các ngươi không tin sao.
Không tin ...
Trong lòng chúng tu sĩ trên đạo đài đồng thời xẹt qua ý nghĩ này!
Hạc Linh Tử là tu sĩ Kim Đan nổi danh Bắc Vực, ngươi nói nhẹ nhàng tháo một cánh tay của hắn, ai có thể tin chứ.
Nhưng dáng dấp bình tĩnh của Đại Kim Ô lại làm cho bọn họ có loại cảm giác không thể không tin.
Lại tăng thêm việc người tu hành rất ít khi nói dối những như thế này, dù sao đối chiếu lẫn nhau một cái liền lòi đuôi ngay.
Nếu ngay cả con yêu quạ này cũng có bản lĩnh lấy đi một cái cánh tay của Hạc Linh Tử, vậy thì tiểu ma đầu Nam Chiêm mạnh bao nhiêu.
Trong lúc vô thức, bọn hắn cảm thấy tâm tư càng thêm trĩu nặng, trong lòng dâng lên tâm ý kiêng kỵ.
Đương nhiên bọn hắn không biết Đại Kim Ô bình tĩnh như thế là bởi vì lời nói đó vốn là nói thật, về phần làm sao tháo đi thì người nào nhìn thấy người đó biết, nhưng cũng chính vì phản ứng kiêng kỵ lúc này của bọn họ, để Đại Kim Ô được ích lợi, trong lòng nó suy nghĩ, Đại Kim gia đã có được một hồi chiến tích ghê gớm, về sau có thể thường thường nhắc tới...