Lược Thiên Ký

Chương 608: Hộ Đạo Minh

Chương 608: Hộ Đạo Minh

- Ta còn phải trở về!
Lúc này Phương Hành và Diệp Cô Âm ngồi đối diện nhau trên đỉnh một toà núi hoang vu không người, chính giữa là một đống lửa đang cháy, trong tay Phương Hành cầm một cành củi rút ra khỏi đống lửa, một lúc lâu cũng không nói gì, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, qua một đoạn thời gian rất lâu, rốt cục Diệp Cô Âm cũng nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt uể oải nhìn về phía hắn.
- Ngươi hèn hạ như vậy, không phải là lại trở về làm kỹ nữ chứ.
Phương Hành vừa mở miệng chính là lời nói thô tục, trong thanh âm xen lẫn sự tức giận.
- Không trở về có thể đi đâu đây.
Diệp Cô Âm không có nổi giận, chỉ cười lạnh một tiếng, nàng có phần bất đắc dĩ nói:
- Mệnh đăng của ta bị giữ ở trong Hồng Trang lâu, không đi được, trước khi trả hết khoản nợ khổng lồ kia, căn bản không có cách nào rời đi, lại nói, Xảo nhi cũng ở đó, nếu ta không trở về, nó sẽ bị người ta giết, những người kia sẽ không kiêng dẽ vì nó là một đứa trẻ hai ba tuổi đâu. . .
- Ngươi cũng có con rồi.
Phương Hành trợn to hai mắt, nhìn Diệp Cô Âm như thấy quỷ.
Diệp Cô Âm có phần không biết nói gì, sau khi ngừng lại một chút mới nói:
- Thân thể ta vẫn thuần khiết, đứa bé kia không phải của ta!
- Mẹ nó, dọa chết tiểu gia rồi. . .
Phương Hành thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, sau đó lại nhìn Diệp Cô Âm bằng một mắt.
Diệp Cô Âm đau khổ cười cười nói:
- Xảo nhi là con của một muội muội còn thảm hại hơn so với ta!
Phương Hành không nói gì, quá một lát mới cẩn thận nói:
- Các ngươi đã gặp phải chuyện gì?
Diệp Cô Âm cảm thán một tiếng, sau khi yên lặng rất lâu mới cười khổ mở miệng:
- Nếu nói cặn kẽ sẽ rất dài. Ai! Sau khi Nam Chiêm Huyền Vực đóng lại, tất cả Nam Chiêm tứ vực của chúng ta có hơn ba mươi người được Thần Châu vừa ý, đặc cách tiến nhập tông môn, lẽ ra đây là sự kiện vui mừng, nhưng sau đó chúng ta lại phát hiện chúng ta đã quá ngây thơ, trên thực tế trong số hơn ba mươi người đi ra, ngoại trừ mấy người lưu danh trên bia đá Huyền Vực. Lần lượt được các đại tông nhất đẳng ở Thần Châu thu làm đệ tử ra, phần lớn những người khác đều bái vào các thế lực ở Bắc Vực Thần Châu, lúc đó bọn ta luôn cho rằng có thể tiến vào tông môn Thần Châu chính là việc may mắn ngất trời, chuyên tâm tu hành rồi sẽ có ngày nổi danh. . .
- Sau đó, chúng ta mới biết mình ấu trĩ như nào!
- Những tông môn thu nhận chúng ta, không phải là coi trọng tư chất của chúng ta, cũng không nhìn xem chúng ta có thể trưởng thành hay không, mà coi chúng ta là người thay bọn hắn chống đỡ một phương. Ha ha, người ta có không biết bao nhiêu đệ tử có tư chất tiềm lực cao, làm sao lại coi trọng những người như chúng ta. Thứ bọn họ coi trọng là cơ duyên của chúng ta mà thôi. . . Thế là, cái gì có thể cướp đi họ đều cướp hết, lúc trước ta ở Nam Chiêm Huyền Vực cũng có thu hoạch, nhưng hôm nay ngoại trừ thanh kiếm phôi ngươi tặng ta lúc trước, không muốn để người khác biết ra, tất cả cơ duyên đều đã nộp lên trên sư môn, ngay cả Kinh Hoàng Cầm sư tôn ta truyền cho ta. . . cũng bị đại tiểu thư Văn gia cướp mất. . .
Diệp Cô Âm nói tới chỗ này. Rốt cuộc khuôn mặt không còn bình lặng như nước nữa, mà gợn lên một chút sóng.
- Chúng ta cũng không cam chịu, nghĩ tới các loại biện pháp. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại có thể thế nào. . Dù sao nội tình Nam Chiêm chúng ta cũng quá nông, cho dù nói những chuyện này cho sư tôn thì bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ tổn làm cho bọn họ càng chua xót thêm mà thôi, cộng thêm khoảng cách xa xôi. Coi như chúng ta muốn truyền tin trở về cũng không có bản lĩnh như thế. Lúc trước chúng ta đã từng ở trong bóng tối liên lạc với hơn hai mươi đệ tử Nam Chiêm ở Bắc Vực Thần Châu, bàn bạc đối sách, nhưng mấy lần mưu tính đều bị quấy rầy, trái lại còn rước lấy sự bất mãn của bọn họ, sau đó bọn họ càng áp chế chặt chẽ hơn đối với chúng ta. . .
- Cùng đi Thần Châu với ta còn có một vị muội muội gọi là Phí Trùng Thảo, nàng vốn là đệ tử của một tông môn nhỏ Bắc Thần Sơn_ Nam Chiêm nhưng bởi vì gặp may, được một con linh thú ở tại Huyền Vực chấp nhận, nhận làm chủ, bỗng nhiên nổi tiếng, từng được người ta gọi là cô bé may mắn nhất Nam Chiêm, nàng cũng được Linh Xảo Tông ở Bắc Vực thu làm đệ tử, nhưng chẳng ai nghĩ tới, sư tôn của nàng lại là tên lòng lang dạ thú, hắn vốn mơ ước linh thú của nàng nhưng linh thú đã nhận chủ thì khó mà thay thế, thế là hắn. . . hắn nghĩ ra một cái kế sách độc ác!
- Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lừa thân thể của Phí sư muội, thậm chí làm cho nàng có bầu, tuy nhiên trong thời gian Phí sư muội mang thai tháng chín, bạn tình của hắn lại đánh tới cửa, bắt Phí sư muội treo ở sau núi đánh đập một trận, khiến nàng bị thương rất nặng, cuối cùng sau khi sinh ra đứa nhỏ này nôn ra máu mà chết, vậy mà tên sư tôn kia nhẫn tâm rút lấy đạo nguyên trên người đứa nhỏ này, vì khí tức của nó cùng một nguồn với mẹ nó nên hắn ta đã lấy được con linh thú kia, sau đó còn đưa con linh thú này cho con trai ruột vẫn chưa trưởng thành của hắn. . .
Lúc Diệp Cô Âm nói tới chỗ này trong mắt đã tràn đầy hận ý, vẻ mặt căng thẳng:
- Chúng ta biết được việc này đều rất tức giận, quyết ý đi tới tìm tông chủ Linh Xảo Tông lấy lại công bằng nhưng. . . nhưng chúng ta quá yếu, Linh Xảo Tông chỉ mời một vị thiên kiêu của Văn gia, lợi dụng sức lực của một người đánh bại mấy người chúng ta, càng có ý định giết chết đứa bé đã cực kỳ đáng thương kia, bọn chúng chỉ nói đạo nguyên đã phế, tiếp tục sống cũng không có giá trị, cũng còn may, lúc đó có Lệ Hồng Y sư tỷ_ Âm Linh Đạo mà ta quen biết ở Nam Chiêm Quỷ quốc đã nhận được tin tức chạy tới, nàng đấu pháp cùng tên thiên kiêu Văn Diệc Nho của Văn gia kia hoà nhau, mới giữ lại được tính mạng của đứa bé kia, sau đó giao cho ta nuôi nấng. . .
- Lệ Hồng Y sư tỷ không quen nhìn đệ tử Thần Châu ức hiếp chúng ta, nhưng chỉ tiếc thiên phú nàng cực cao, được một vị trưởng lão Âm Linh Đạo che chở, cũng không thể thỉnh cầu sư tôn của nàng vì chúng ta đòi lại công bằng, sau đó nàng gửi thư cho Tiêu Tuyết Tiêu sư tỷ ở Trung vực Thần Châu, kể cả một trong tứ kiệt_Hàn Anh đã bái nhập vào Phụng Thiên Đạo ở Tây Mạc, lại cộng thêm em trai của nàng là Tiểu Quỷ Vương, cùng nhau hẹn ước ở Khổ Hải Vân Đài đấu pháp, đó vốn là cơ hội duy nhất để chúng ta đòi lại công bằng nhưng vẫn. . . thất bại, xác thực tu sĩ Thần Châu rất mạnh, mười trận chiến liên tiếp chúng ta chỉ thắng một trận chiến, hòa một trận, còn lại thua hết, hơn nữa còn thua rất thảm, tử thương nặng nề, thậm chí Tiêu Tuyết Tiêu sư tỷ. . . cũng bị Khổ Hải đại kiếm khách Vân Độc phế bỏ một thân tu vi. . . Sau đó nghe nói nàng về tới trung vực Thần Châu cũng bởi vì không thể tu được kiếm đạo, bị tông môn nàng bái vào trục xuất, cuối cùng mất tích. . . sống chết chưa rõ. .
- Tiêu Tuyết. . . nữ kiếm khách mặc đồ trắng bị người ta phế rồi.
Lúc này, ngay cả Phương Hành cũng trợn to hai mắt, run giọng hỏi.
Hắn còn nhớ lúc đó xếp hạng bằng hắn là một nữ kiếm khách trong ngũ tử Đại Tuyết sơn, khi mới vào Đại Tuyết sơn, Sở Hoàng thái tử đã từng chèn ép hắn và Xảo Xảo, nàng ta còn ra tay giúp đỡ vài lần, hóa giải nguy hiểm, nếu thật sự tính toán ra hắn còn thiếu nợ nàng vài phần ân tình, thiên phú kiếm đạo của nàng cũng là hiếm thấy, thành tựu tương lai không thể đoán trước. . . Nhưng . . . Lại bị người ta phế bỏ.
Diệp Cô Âm gật gật đầu, trên mặt đã chảy xuống nước mắt, quá một hồi rất lâu mới nói:
- Sau trận chiến đó. Chúng ta cũng tuyệt vọng, không muốn tiếp tục đọi lại công bằng nữa, có thể coi là chúng ta đã tuyệt vọng, nhưng hậu quả kia vẫn còn chưa tan biến. Lúc ở Khổ Hải Vân Đài, đệ tử Bắc Vực đấu pháp lấy lý do tu sĩ Nam Chiêm không chúng ta không xứng tu luyện đại đạo cùng bọn họ, nên đã thuận thế kết thành Hộ Đạo Minh, ý là bảo vệ đại đạo Thần Châu không bị những tu sĩ yếu ớt đụng chạm tới. Mục đích của chúng. . . chính là áp chế chúng ta, không chỉ có như thế, chúng còn muốn trấn áp tất cả tu sĩ Nam Chiêm còn lại trong mấy cái đại tông môn xuống mới được. . . Chúng ta càng không cần phải nói, chúng ta ở trong mắt bọn họ đã không còn uy hiếp gì, thậm chí ánh mắt của bọn họ lúc này, chỉ hướng về một mình Lệ Hồng Y sư tỷ có địa vị cực cao ở bên trong Tam Đạo_ Bắc Vực Thần Châu. . .
- Sư tôn Hồng Y sư tỷ vì bảo vệ nàng, đã đưa nàng đi Bắc Câu, tạm thời tránh khỏi tai tiếng này, mà ta. . . cũng chỉ có thể cắn răng sống tiếp, nuôi nấng con của Phí sư muội. . . Ta đã không cùng bọn họ tranh giành cái gì. Nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha ta, một năm trước đứa bé này bị bệnh nặng, ta chỉ có thể hướng về sư môn cầu một viên linh đan cứu nàng, nhưng những người kia lại dùng chuyện này uy hiếp, buộc ta nhận một khoản nợ khổng lồ, ép ta tiến vào Hồng Trang lâu bán thân, thậm chí ngày nào đó cũng có thể bị người ta chiếm lấy thân thể. . .
Đến lúc này, Diệp Cô Âm đã khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nuốt nước bọt, khóc lên.
- Ta. . . Tiểu gia trách oan ngươi rồi. Thực ra ngươi không phải. . . hèn hạ như vậy. . .
Phương Hành thở dài một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay, muốn xoa xoa đầu Diệp Cô Âm, nhưng cuối cung lại để tay xuống.
- Ngươi. . . Ngươi có thể giúp chúng ta sao.
Diệp Cô Âm gần như đã tuyệt vọng. Đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành.
- Ta. . . Ta làm sao giúp. . .
Phương Hành không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, cúi đầu cào cào đống lửa.
Diệp Cô Âm nói:
- Chỉ có ngươi mới có thể giúp chúng ta, trong số những tu sĩ Nam Chiêm tới đây, Tiêu Tuyết sư tỷ đã bị phế sạch tu vi, mất tích, Lệ Hồng Y sư tỷ tự lo không xong. Đạo tử Bắc Thần Sơn cùng Vương Quỳnh sư tỷ đứng đầu tứ kiệt Tây Mạc đã đặt mình ngoài sự việc, không chịu cứu viện. . . Chỉ có ngươi mới có thể giúp chúng ta, trước khi Lệ Hồng Y sư tỷ đi Yêu địa đã từng nói với ta một lần, nếu còn có ai có thể giúp chúng ta, cũng chỉ có thể là ngươi, thiên kiêu Nam Chiêm lấy ngươi dẫn đầu. . . Nàng đã nói qua, nàng sẽ tận lực nghe ngóng tin tức của ngươi, nếu như tìm được ngươi, chúng ta liền. . .
- Đúng là ta đã gặp nàng ở Yêu địa!
Phương Hành gãi gãi đầu, tỏ vẻ cổ quái:
- Lúc đó ta ở Yêu địa gặp được nàng, nàng cũng từng tìm tới ta, nói cái gì mà cần ta đến Thần Châu, nói đệ tử Nam Chiêm lẫn ở đó đều không được như ý, bị người khác bắt nạt chèn ép, cần ta dương cao chính nghĩa gì gì đó. . . Nhưng. . . Ta không để ý tới nàng, phần lớn những người này ta đều không quen biết, càng không có giao tình gì, tại sao phải kéo ta vào. . . Lại nói, dưới tình huống này ta có thể làm cái gì người ta, sau lưng họ có Nguyên Anh lão tổ bảo vệ, ngươi bảo ta đi đối phó bọn hắn, không phải là đi chịu chết ư, lại nói người chèn ép các ngươi nhiều như vậy, ta phải giết chết tất cả hay sao.
Diệp Cô Âm ngơ ngác nhìn Phương Hành, giống như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nàng dừng lại một lát, sắc mặt dần dần hoảng loạn, không cam lòng nói:
- Không phải như vậy, thực ra Thần Châu có quy tắc của Thần Châu, trong tình huống bình thường Nguyên Anh lão tổ sẽ không ra tay, bọn tiểu bối tranh cãi liền để cho bọn tiểu bối giải quyết, mà chuyện chúng ta bị ức hiếp thực sự không liên quan đến những Nguyên Anh lão tổ đó, lấy thân phận của bọn họ sẽ không để chúng ta ở trong mắt. . . Chỉ cần. . . Chỉ cần ngươi giúp chúng ta lật đổ Hộ Đạo Minh, chúng ta sẽ có một chút hi vọng sống. . .
Lúc nàng nói chuyện giọng nói dần dần trở nên lạnh lẽo, tràn đầy hận ý, nàng nắm chặt tay áo Phương Hành, lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết cũng chưa từng thấy, tình cảnh Phí sư muội lúc sắp chết đâu. . . Những người này, những người này đều là súc sinh, quái vật khát máu, bọn hắn cố tình ép Phí sư muội chết, Phương Hành, ngươi cũng là người Nam Chiêm, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta. . .
- Đủ rồi!
Phương Hành vẫn luôn im lặng lắng nghe nàng nói, vài lần muốn mở miệng nhưng không chen vào được, thẳng đến lúc Diệp Cô Âm nói câu cuối cùng, hắn mới có phần xấu hổ, bỗng nhiên dùng sức vỗ vào tảng đá bên người, có vẻ rất tức giận:
- Ở đâu cũng đều giống nhau, ngươi nói cái gì tu sĩ Thần Châu bắt nạt ngươi, lúc ở Nam Chiêm chẳng phải thiên hạ Đạo môn cũng đều chỗ ở của bọn cướp sao, thậm chí đối với Quỷ Yên cốc chúng ta còn có chút nhân tình, nếu đổi ngược lại, tu sĩ Thần Châu bái nhập vào Đạo môn Nam Chiêm, ngươi có dám nói những chuyện này sẽ không xuất hiện không, ta cũng ở bên trong Đạo môn Nam Chiêm bò dậy, cũng thấy không ít chuyện tình bẩn thỉu hơn so với việc này, ai so với ai sạch sẽ hơn chứ. . .
Bỗng nhiên hắn cười khổ một cái:
- Ngươi nói ta giết con cháu tôn tử của những Nguyên Anh lão quái đó rồi, họ có thể buông tha cho ta không.
Diệp Cô Âm nhìn bóng lưng Phương Hành xoay qua chỗ khác thì ngây dại.
- Trời đất to lớn như vậy, mọi người trà trộn vào nhau, các ngươi bị người khác bắt nạt, dựa vào cái gì bắt tiểu gia đi chịu chết. . .
Phương Hành xoay chuyển thân thể, nhỏ giọng thì thầm.
Diệp Cô Âm không biết nên phản bác lời nói của Phương Hành như nào, sau khi trầm mặc hồi lâu đành chậm rãi đứng lên.
- Là ta nghĩ nhiều rồi, ta phải đi về Hồng Trang lâu đây!
Nàng nhẹ giọng nói xong, cởi áo choàng của Phương Hành xuống đặt ở trên đá:
- Chủ nhân đằng sau Hồng Trang lâu chính là đệ tử chân truyền Thuần Dương Đạo_Tống Quy Thiện, hắn cũng là Đạo tử Bắc Vực Tống gia, đan thành bảy pháp, tại Bắc Vực có danh tiếng Kim Đan Vô Danh, minh chủ Hộ Đạo Minh chính là hắn, thứ hắn không thích nhất chính là những tu sĩ Nam Chiêm như chúng ta, ngươi giết người của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, sớm. . . rời đi chút!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất