Lược Thiên Ký

Chương 609: Trong lòng không thoải mái.

Chương 609: Trong lòng không thoải mái.

Trước khi chia tay, Diệp Cô Âm quay đầu lại nhìn Phương Hành một lần nữa, cuối cùng vẫn là thở dài.
Sinh sống ở Thần Châu làm cho nàng không còn kiêu ngạo giống như trước kia nữa, cũng gần như hiểu rõ ràng công việc, quả thật là nàng quá cưỡng cầu rồi, lời nói của Phương Hành đều rất khó nghe nhưng chưa chắc không phải là lời nói thật, nhân tính bổn ác, người tu hành càng ác, tu sĩ Nam Chiêm cũng chẳng tốt đẹp gì, không phải năm đó nàng cũng bởi vì nhất thời hứng khởi, quyết ý phải chém giết hắn, lại còn truy sát một ngày một đêm sao.
Thời điểm đó, chưa chắc nàng đã tốt hơn so với những tu sĩ Nam Chiêm thích ức hiếp người chút nào.
Còn nữa, Phương Hành thật là mạnh!
Trong lòng tất cả Tu sĩ Nam Chiêm đều cảm thấy hắn rất mạnh.
Đặc biệt là sau khi thiên kiêu kiếm đạo Tiêu Tuyết bị phế, Lệ Hồng Y cũng bị buộc tự thân khó bảo toàn, Hàn Anh bị cưỡng chế không cho phép tùy tiện rời khỏi sơn môn, Tiểu Quỷ Vương mài giũa hàng ngày ở Ma Quật, lập lời thề không bất bại tuyệt không xuất quan, mà Đạo tử Bắc Thần Sơn cùng với Vương Quỳnh đứng đầu tứ kiệt Tây Mạc vốn là thủ lĩnh chúng tu sĩ Nam Chiêm lại không đếm xỉa đến, không quan tâm tới sự sống chết của chúng tu sĩ Nam Chiêm thì bọn họ càng không nhịn được nghĩ tới tiểu ma đầu gan to bằng trời không kiêng kỵ bát cứ điều gì ở Nam Chiêm, cuối cùng lại như bắt được một cọng cỏ ...
... Nhưng trước khi gặp phải những chuyện tồi tệ ở Thần Châu này, đã có ai từng nhớ tới hắn chưa.
Khi đó, mọi người đều cảm thấy tốt nhất tên tiểu ma đầu này mãi mãi không nên xuất hiện, đó là một loại ghen ghét rất lớn.
Cũng chính bởi vì sinh tồn khó khăn, không nhìn thấy hy vọng nên họ mới nhớ tới tên tiểu ma đầu này!
Lùi lại một bước mới thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, sở dĩ tên tiểu ma đầu này có danh xưng tiểu ma đầu là bởi vì hắn dám phản bội sư môn, phạm thượng. Thậm chí hắn ở Nam Chiêm còn có hành động thí sư. Hắn vốn là người cực kỳ ích kỷ lại nóng nảy. Dựa vào cái gì bảo hắn ra mặt vì những người này, vừa rồi nàng ở trên đạo đài đã nhìn thấy hắn cười nói vui vẻ cùng với đám người thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung, bộ dạng được mở mang tầm mắt, giờ nàng lại muốn hắn vứt bỏ cục diện hiện tại, chủ động đi trêu chọc một đối thủ như Hộ Đạo Minh...
... Đúng là nàng nghĩ nhiều rồi!
Nàng cưỡi mây mà đi, ánh trăng sáng tỏ, khiến sông núi dưới mây vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng trong lòng Diệp Cô Âm chợt nổi lên cảm giác đắng chát, nước mắt đã ngưng hồi lâu lại tràn mi mà ra lần nữa.
Nhưng nàng dùng tay áo lau sạch nước mắt rất nhanh, thầm nghĩ không phải bản thân đã sớm phát ra lời thề không khóc nữa sao.
Người trong giới tu hành, cho dù là nữ rơi lệ cũng quá mất mặt.
- Ai! ngươi chờ một chút ...
Sau lưng truyền đến tiếng kêu khiến trong lòng Diệp Cô Âm run lên, nàng quay đầu nhìn lại.
Phương Hành đạp mây đi tới, nhưng khi đi đến gần lại ngượng ngùng không nói lời nào. Sau khi do dự một lát, mới lấy một cái túi trữ vật ném tới. Nhỏ giọng nói:
- Trong này có ba ngàn lượng linh tinh, đây là tất cả gia tài hiện tại của ta, ngươi quay về thanh món nợ nần... à! bên trong còn có chút Linh Dược, tất cả đều rất đắt tiền, thân thể cô bé tên Xảo nhi kia rất yếu đuối, đoán chừng cũng cần phải ...
Diệp Cô Âm nhận lấy túi trữ vật, vừa mới phát ra lời thề không rơi nước mắt bỗng nhiên lại nước mắt đầy mặt lần nữa.
Ở Thần Châu, nàng biết ba ngàn lượng linh tinh là một con số rất lớn, trước đây ở Nam Chiêm ngay cả sư môn của nàng Băng Âm Cung muốn lấy ra ba ngàn lượng linh tinh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, mà tên tiểu ma đầu này lại dễ dàng cho nàng như thế, bên trong còn có thêm các loại linh dược, chuyện này làm cho trong lòng Diệp Cô Âm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác rất quái dị, nhất thời trong lòng phức tạp không sao kể hết.
Nàng cúi đầu nhìn túi trữ vật, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi muốn ta!
- Khụ khụ!!!
Phương Hành đang định rời đi, nghe xong lời này thì sợ hết hồn.
Diệp Cô Âm bình tĩnh nói:
- Hồng Trang lâu đã quyết định dùng thân thể của ta đi kiếm một khoản tiền, bình thường bất kể là ta ở trong lâu hay ngoài lâu đều có người nhìn chằm chằm vào, họ vừa sợ ta chạy trốn vừa sợ ta giày xéo chính mình, để cho bọn họ kiếm một khoản tiền, hôm nay ngươi chém giết hai tên cung phụng, cũng coi như cho ta mấy canh giờ tự do,... Dù sao sớm muộn ta cũng sẽ bị bán cho người khác, chẳng bằng mang thân thể thuần khiết cho ngươi... ta nhận số linh tinh này của ngươi coi như là tiền thưởng cho ta...
Mặt nàng không hề có cảm xúc, sau khi nói xong còn đạp mây lại gần, đứng cùng một chỗ với Phương Hành, nhẹ nhàng nâng tay lên hướng về phía Phương Hành.
- Chuyện này... tiền thưởng cũng không ít a ...
Phương Hành nhỏ giọng thầm thì, khi nhìn thấy Diệp Cô Âm thật sự đi tới gần thì hơi di chuyển về sau, cười nói:
- Ngươi quá khách sáo rồi, ta còn một cô vợ chưa cưới ở bên trong Thiên Nhất Cung đây này ... Tốt xấu gì cũng phải lây cô ấy xong rồi lại nói ...
- Ngươi cũng có vợ chưa cưới?
Diệp Cô Âm hơi run run, rất lâu sau mới gượng cười nói:
- Chúc mừng!
Phương Hành thở dài, nói:
- Chờ nàng chịu gả cho ta rồi lại chúc mừng!
Diệp Cô Âm bị chẹn họng một cái, cảm giác mình vẫn không hiểu rõ tên tiểu ma đầu này, hắn ở Thần Châu cũng có thể trà trộn đến chỗ đám người thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung tiếp khách uống rượu, ra tay giết người đập phá, nhưng ngay cả các đại nhân vật như thiếu cung chủ và Tạ Lâm Uyên cũng không dám cản hắn, so với những người như nàng hắn mạnh hơn nhiều lắm, nàng cười khổ một tiếng, không nói gì nữa, tạo ra một đám mây bay về phía không trung.
- Nếu có một ngày ta chết đi, đừng nói cho sư phụ của ta biết, ta ở Thần Châu không tốt ...
Thanh âm của nàng truyền trở về, vang vọng ở trong núi, vừa nhẹ nhàng vừa ai oán, tựa như gió đêm phất qua ngọn núi.
Phương Hành không biết nói cái gì, ngồi xổm ở trong đám mây, yên lặng rót rượu vào trong miệng.
- Tiểu thổ phỉ, ngươi làm gì ở đây thế này, cô bé chân dài đâu.
Phía xa có một đạo kim ảnh lướt tới, Đại Kim Ô thấy hắn thật lâu cũng không về, nên một đường tìm tới nơi này, trên người hai bọn họ có đạo ấn lẫn nhau, có thể ở trong một khoảng cách nhất định cảm ứng lẫn nhau. Nó bay lên không trung, thấy Phương Hành nằm ở trên một đám mây ngắm trăng, lười biếng rót rượu vào miệng, nhưng khi đưa mắt nhìn bốn phía lại không thấy Diệp Cô Âm ở bên cạnh thì có chút ngạc nhiên, nên nhỏ giọng đặt câu hỏi.
Phương Hành trầm ngâm rất lâu bỗng nhiên cảm thán một tiếng:
- Kim lục tử, tiểu gia cảm giác trong lòng có chút không thoải mái!
- Tại sao không thoải mái.
Trong lòng Đại Kim Ô có chút sợ hãi, dưới tình huống bình thường mà nói, trong lòng tiểu thổ phỉ không thoải mái, khẳng định người khác cũng không thoải mái được.
Phương Hành không có trả lời ngay, mà qua một lát mới mở miệng:
- Kim lục tử, tiểu gia ta là anh hùng sao?
Đại Kim Ô không chút do dự nói:
- Không phải!
Phương Hành trầm mặc trong chốc lát lại nói:
- Vậy tại sao lại có người coi tiểu gia là anh hùng cứu mạng chứ?
Đại Kim Ô có phần không biết nói gì:
- Có lẽ mắt người kia bị mù ...
Phương Hành lườm đại Kim Ô một cái nhưng không mắng nó, bởi vì lời này của Đại Kim Ô thực sự không sai.
Một người một quạ, trừng mắmắtt lớn nhỏ, không tiếp tục nói chuyện đó nữa.
Bỗng nhiên Phương Hành vỗ đùi, nói:
- Đi!
Đại Kim Ô ngẩn ra hỏi:
- Đi đâu?
Phương Hành trả lời:
- Vừa nãy ta tặng toàn bộ tiền trên người cho người khác rồi, trong lòng không dễ chịu, chúng ta đi tìm mấy con dê béo làm một chút đi!
...
...
- Đây chính là đại lễ ngươi chuẩn bị cho hắn.
Bên trên đạo đài, Phương Hành đi thật lâu không về, Yêu quạ nhẹ nhàng lấy xuống một tay của Hạc Linh Tử cũng rời đi rồi, nên trong sân có phần vắng lặng, sau khi yên lặng hồi lâu thấy trong khoảng thời gian ngắn Phương Hành sẽ không trở về, đám tu sĩ cũng đứng dậy chào từ biệt, Tạ Lâm Uyên lại cho một đám tôi tớ lui xuống, trên đạo đài chỉ còn lại ba người hắn, Khâu Tiểu Ngọc và Đạo Vô Phương.
Sau khi không còn người ngoài ở đây Tạ Lâm Uyên mới quay người sang, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Đạo Vô Phương.
Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung cười ha ha, ánh mắt nham hiểm, thấp giọng nói:
- Người này kiệt ngạo khó thuần, ta thấy hắn dễ dàng đáp ứng điều kiện của Tạ sư huynh như thế, hơn nửa là đùa bỡn dối trá, nhưng có một việc ta phải xác nhận lại là bản lĩnh của người này khá cao, nếu có thể thuần phục để cho chúng ta dùng một lát thì quá tốt, thuật dùng người cũng giống như việc thuần ưng, đối với người dã tính khó thuần bực này chỉ cho chỗ tốt cũng vô dụng, còn phải cho hắn biết thứ chúng ta cho hắn đến tột cùng là vinh hạnh cỡ nào...
- Cho nên ngươi bố trí việc này.
Tạ Lâm Uyên âm trầm nói:
- Không sợ đùa nghịch sẽ trọc điên hắn, chữa lợn lành thành lợn què chứ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Đạo Vô Phương lúc này có chút không tán thành, thậm chí có phần phản cảm, dù sao đối với hắn mà nói, sự tình đêm nay đã giải quyết thuận lợi ngoài dự đoán mọi người, không chỉ xóa đi một đối thủ nguy hiểm, thậm chí còn biến hắn thành minh hữu của mình, tuy rằng trả giá hơi lớn một chút, nhưng đó cũng rất đáng giá, trong lòng hắn ta lại cảm thấy Phương Hành là người còn rất non nớt.
Cũng chính bởi vậy, trong lòng hắn mới cảm thấy có phần không vui, sợ Đạo Vô Phương này để cho mình gặp trở ngại.
Đạo Vô Phương thấp giọng cười nói:
- Vậy là chuyện này đã sớm sắp xếp tốt, ban đầu còn dự định khi hắn cự tuyệt ý tốt của chúng ta sẽ khiến hắn nhìn thấy kết cục của những tu sĩ Nam Chiêm kiêu căng khó thuần, coi như đó là một hồi cảnh báo, có điều hắn ngược lại vui vẻ đáp ứng mất, nhưng chuyện này cũng không sao, nếu hắn thức thời thì chúng ta vẫn có thể thương nghị một phen với Hồng Trang lâu, lấy cái hồng bài này đi ra, coi như đưa cho hắn một món lễ lớn, nếu hắn không thức thời, ha ha, Hồng Trang lâu cũng không phải dễ đối phó, đại đệ tử Tống Quy Thiền của Thuần Dương đạo ở phía sau lấy danh nghĩa bảo vệ đạo thống Thần Châu đã tụ họp được một nhóm nanh vuốt, đoán chừng tiểu quỷ này không đấu lại hắn, nhưng cũng sẽ cho hắn thêm chút phiền phức, nếu như tiểu quỷ này có thể liên hợp với hết thảy tu sĩ Nam Chiêm, lại tới Khổ Hải Vân Đài đấu pháp một lần nữa, chắc hẳn Tống Quy Thiền cũng sẽ đau đầu ...
- Hóa ra chủ ý của ngươi chính là chuyện này ...
Tạ Lâm Uyên chậm rãi gật gật đầu, nói:
- Gây xích mích cho tu sĩ Nam Chiêm đấu pháp cùng Tống Quy Thiền, chúng ta ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi ngược lại cũng không tệ, nếu như thuận lợi danh hào đệ nhất nhân trong lớp trẻ của Tống Quy Thiền tại Thần Châu Bắc Vực sẽ bị lung lay, mà những cơ duyên ẩn giấu rất sâu trên người Tu sĩ Nam Chiêm kia cũng có thể rơi vào trong tay chúng ta ... Chỉ có điều, nếu làm hỏng kế hoạch kén rể lần này của ta thì ngươi định như thế nào.
Đạo Vô Phương lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói:
- Tạ sư huynh của ta, tiểu quỷ này vội vàng đi Hộ Đạo Minh đấu pháp rồi, tự nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết đối thủ khó dây dưa Khổ Hải đại kiếm khách Vân Độc này, thậm chí Văn Diệc Nho cũng đều bị liên lụy, chẳng phải là ngươi trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao hắc hắc, trở về chuẩn bị một phần hậu lễ, coi như long nữ đã là của ngươi!
Tạ Lâm Uyên hơi run run trở nên vui mừng, trên mặt xuất hiện vẻ mỉm cười hiếm thấy, sau đó nâng chén nói lời cảm ơn với Đạo Vô Phương.
Mà Đạo Vô Phương cũng cười ha ha, bưng chén rượu lên cười nói:
- Thanh phôi kiếm kia rất đáng giá.
Tạ Lâm Uyên nhẹ giọng cười nói:
- Nếu ta có, cho ngươi thêm một thanh cũng được!
(.. )


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất