Chương 610: Cướp đoạt.
Trong một cái sơn mạch tên gọi Ngọc Hồ phong ở phía Tây Nghiệp Châu thành_Thần Châu Bắc Vực, ẩn giấu ở trong núi rừng mênh mang không dấu chân người, xung quanh vừa không có thôn xóm, cũng không có thành trì, đây không phải là một vùng đất tốt, cũng không có tông môn nào xây dựng ở nơi này, tuy không có tông môn nhưng nơi đây lại có một cái linh mạch, hàng năm có thể sản được mười vạn Linh thạch, phẩm chất trên trung đẳng, nơi đây chính là một cái sản nghiệp của Văn gia Bắc Vực, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Văn gia cũng phái một tên Kim Đan cùng với mười tên Trúc Cơ, dẫn theo mấy ngàn tên phàm phu đến đây khai thác quáng thạch.
Ban đêm, vị Kim Đan trưởng lão được Văn gia phái ra đồn trú ở đây đối chiếu mức Linh thạch khai thác trong một tháng, sau đó ghi chép vào sách ngọc, chuẩn bị ngày hôm sau cùng nhau vận chuyển về Văn gia, sau khi tính toán xong một đống ghi chép rườm rà, hắn chợt nhận ra cái gì đó, khiếp sợ ngẩng đầu lên, trợn mắt hốc mồm nhìn thấy trong phòng có thêm hai người ...
Nói chuẩn xác là một người một quạ!
Người là một thiếu niên mặc đồ màu xám, khuôn mặt bị vải đen che khuất một nửa, chỉ lộ ra đôi ánh mắt giảo hoạt, còn con chim bên cạnh kia ... Thật sự là có chút đáng ghét, thân thể thì mập mạp lại còn ngồi xổm ở trên ghế thái sư nhìn như một cái cối xay, toàn thân bao phủ lông chim màu vàng ... quan trọng là vừa nhìn đã biết nó là quạ đen, vậy mà trên miệng còn dùng vải đen che lại làm cái rắm gì.
- Ngươi là ai?
Vị Kim Đan trưởng lão kia vô cùng kinh hãi, duỗi tay nắm lấy thanh kiếm trên bàn.
Hắn không dám xem thường thiếu niên kia chỉ vì hình dáng khôi hài, bởi vì cái linh mạch này tuy rằng sản xuất không lớn, nhưng cũng là sản nghiệp Văn gia, bên ngoài có một tầng đại trận bao phủ. Con cháu Văn gia tiến vào nơi đây đều thông báo cho hắn biết, hắn không nghĩ ra tại sao hai người này lại có thể yên lặng không phát ra một tiếng động vượt qua được đại trận, dưới tình huống không có người phát hiện đi tới gian phòng của mình.
- Không muốn chết thì chớ lộn xộn!
Nam tử che mặt mặc quần áo màu xám phản ứng rất nhanh, sau khi hét lớn một tiếng liền chặt đại đao ở trên bàn.
- Tiểu gia đến đánh cướp, hiện tại tất cả Linh thạch của cái mỏ này đều thuộc về ta!
- Đánh ... Đánh cướp.
Vị Kim Đan trưởng lão kia giật mình, tên này thật sự đến đánh cướp sao.
Vậy mà vọt thẳng vào bên trong mỏ Linh Quáng của Văn gia đánh cướp.
- Ngươi muốn chết sao!
Trưởng lão Văn gia cười lạnh một tiếng, tay đè bảo kiếm, một luồng kiếm mang phá vỏ mà ra, chém thẳng về phía đối phương, cùng lúc đó hắn cũng thi triển na di chi thuật. Bỏ chạy ra khỏi gian phòng, không thể không nói một loạt phản ứng này rất nhanh, hắn cũng thuận lợi thúc giục pháp kiếm bên trong vỏ kiếm, đối phương tới quá mức kỳ lạ, cho dù hắn là tu sĩ Kim Đan cảnh nhưng hắn cũng không muốn động thủ với tên kia, tốt hơn vẫn nên coi chừng ...
Còn một vấn đề nữa là hắn dựa vào cảnh giới Kim Đan của bản thân vậy mà không cảm ứng được khí cơ trên người bịt mặt...
Việc này có chút không bình thường, bởi vậy vị Kim Đan trưởng lão thấy mạnh không muốn chiến đấu này, lập tức quyết định không giao đấu chính diện cùng đối phương!
Chỉ tiếc hắn thúc giục pháp kiếm muốn chạy trốn cũng không trốn được rồi.
Chẳng biết từ lúc nào nam tử che mặt mặc áo choàng xám đã đi tới trước người của hắn, bắt cổ áo hắn lại.
- Tiểu gia đến đánh cướp, ngươi không nghe sao.
- Nghe ... Nghe thấy ...
Trưởng lão Văn gia run giọng trả lời, trải qua lần này hắn ta đã phát hiện người này tuyệt đối không thể chọc được...
Thanh kiếm hắn dùng để phòng thân kia chính là thượng phẩm pháp kiếm nhưng lúc này đã bị con quạ đen kia ngậm trong miệng!
Sau nửa canh giờ, tên trưởng lão này cùng với hơn mười tên Trúc Cơ đóng ở Linh Quáng đều bị lột sạch, quần áo treo ở trên núi. Toàn bộ Linh thạch tích góp được trong một tháng qua, còn chưa kịp vận chuyển về Văn gia đã bị người ta quét sạch sành sanh, thậm chí linh mạch còn chưa khai thác cũng bị người ta dùng một loại thủ pháp không hiểu hút hết Linh khí, một cái linh mạch chí ít còn có thể khai thác mười năm đã bị phế bỏ.
Mà chuyện như vậy, còn đang không ngừng phát sinh, trong hai ba ngày ngăn ngủi. Đã xuất hiện trọn vẹn bảy tám lần.
Một cửa hàng pháp khí lớn nhất của Linh Xảo Tông ở trong Nhạc Châu thành bị người ta cướp đoạt, tất cả pháp khí đều bị cướp sạch, cửa hàng cũng bị một cây đuốc thiêu rụi, nữ chưởng quỹ phụ trách quản lý cửa hàng và trưởng lão Kim Đan hậu kỳ tọa trấn nơi đây bị đánh gần chết, sau đó bị lột sạch quần áo treo ở trên cửa thành, cứ như vậy một cửa hàng pháp khí lâu đời trong Nhạc Châu thành đã mở cửa mấy trăm năm qua bị phá huỷ.
Khổ Hải Vân gia có một tiểu bối kiệt xuất, được khen là tiểu kiếm thần Trúc Cơ cảnh, lúc ở dưới thác nước xem nước ngộ kiếm bị người ta dùng một gậy đánh ngất xỉu, quyển Kiếm Kinh trên người bị người cướp đoạt đi, bảo kiếm so với tính mạng còn trân quý hơn cũng bị bẻ thành hai đoạn, tức giận nhất chính là, đường đường thiên kiêu chi tử lại bị người ta treo ở trên một cây đa lớn, cả người trần truồng chỉ còn lại chiếc quần cộc, cứ như vậy bị treo một đêm trên cây đến khi có người phát hiện ra thì đã là ngày hôm sau, sau đó có tin tức truyền ra, tuy hắn đã được cứu tỉnh nhưng Đạo Tâm bị phế, cầm kiếm không nổi, một hạt giống tốt như vậy đã chết yểu, Vân gia nhất thời giận dữ, xuất động một vị trưởng lão Kim Đan viên mãn muốn tìm ra người kia để báo thù.
Một chỗ nuôi linh thú của Tống gia bị người cướp đoạt, người đó thả toàn bộ linh thú quý giá ra, không chừa lại một con nào... Thứ duy nhất còn dư lại chính là một mảnh tro tàn cùng với một đống xương đã gặm hết, sau đó đám xương kia được giám định là xương của Thôn Thiên giao_linh thú quý báu nhất Văn gia gửi nuôi ở trên ngọn núi này... Vị trưởng lão thích nuôi kỳ trân dị thú của Văn gia lập tức ngất xỉu, khi tỉnh lại đã cầm pháp kiếm đi loanh quanh khắp núi tìm người liều mạng, quá mức, thật sự quá mức rồi, những linh thú này là trăm năm tâm huyết ...!
Ngoài ra, còn có đan phường của Tống gia, Thuần Dương đạo phù quán, Linh Dược phường của Nhất Khí Đạo...
Có chút tổn thất không có gì là to tát, nhưng cũng có một chút khiến người ta đau lòng đến mức đòi mạng, đến bây giờ vị trưởng lão chuyên môn nuôi linh thú của Văn gia vẫn còn nằm ở trên giường, đường đường là Kim Đan cường giả lại bị người ta làm tức giận đến mức trọng bệnh, nôn ra ba lít máu, không bò dậy nổi.
Các loại sự kiện ác liệt xảy ra tầng tầng lớp lớp, trong mấy ngày ngắn ngủi, Bắc Vực Thần Châuthậm chí có một loại cục diện khiến lòng người bàng hoàng, các cửa hàng đều cẩn thận kinh doanh, mỗi khi có gió thổi cỏ lay liền đóng cửa hàng, kinh doanh bị ảnh hưởng lớn. Mấy đại tông môn họp nhau lại, sau khi trải qua thương nghị, tất cả đều nhận định là có thế lực lớn dùng thủ đoạn lôi đình, muốn đả kích cơ nghiệp mấy nhà, bọn hắn cho rằng lần này đối phương xuất động không ít hơn ba mươi tên Kim Đan cao thủ, nếu không phải vậy căn bản không thể nào làm được mãnh liệt cùng gọn gàng như vậy.
Thậm chí có người đoán chuyện này do tu sĩ Nam Chiêm làm, bởi vì những nhà gặp cướp như Thuần Dương Đạo Âm Linh Đạo, Linh Xảo Tông cùng với pháp khí Tống gia Cự Dương thành, Khổ Hải Kiếm Đạo Vân gia, Liễu Châu Phù Triện Văn gia đều từng góp sức trấn áp tu sĩ Nam Chiêm, hơn nữa có người nói cái tên tu sĩ cướp bóc cũng nói giọng Nam Chiêm, dưới các loại manh mối, có người nhận định tu sĩ Nam Chiêm không cam lòng bị khinh miệt nên đã khởi xướng một lần phản công ngọc đá cùng vỡ.
Chỉ có điều sau khi điều tra lại phát hiện, hết thảy tu sĩ Nam Chiêm vẫn luôn an phận trước sau như một, hoàn toàn không có hiềm nghi, chuyện này không khỏi khiến cho bọn họ kinh ngạc, chẳng lẽ có đại thế lực ngoại vực lặng yên tiến vào vùng này.
Nhưng làm sao chính mình lại không có phát hiện.
Một bộ phận tu sĩ nhận định, nhất định là đối phương không muốn lưu lại dấu vết nào. Xuất động càng nhiều người sẽ càng dễ để lộ ra sơ hở, nhưng tất cả tai mắt tông môn phái ra điều tra đều không có phát hiện, vậy mà đối phương thật sự không để lại một điểm manh mối, thứ duy nhất có thể xác nhận chính là từ khẩu âm mà đối phương sử dụng có thể phán đoán ra hắn là tu sĩ Nam Chiêm, cùng với bên cạnh người còn có một con Kim Ô mập ú đi theo.
Sau khi góp nhặt các manh mối lại, chúng tu sĩ không khỏi kinh ngạc, lẽ nào tất cả sự việc đều do một người làm.
Trong ba ngày ngắn ngủi, một người gây ra tin đồn...
Kẻ này có được bao nhiêu bản lĩnh.
Mấy đại tông môn đều ngồi không yên!
Trời lật rồi!
Đến tột cùng là ai gan to như vậy, dám làm càn ở Bắc Vực Thần Châu.
Tìm!
Nhất định phải tìm ra hắn!
Linh Xảo Tông, Văn gia, Tống gia, Vân gia thậm chí Thuần Dương Đạo đều phái ra người đắc lực nhất điều tra việc này.
Nhưng cũng vô dụng, gia hỏa kia đi tới như gió, xuất quỷ nhập thần, người điều tra vừa nhào tới một địa phương, sản nghiệp ở một nơi khác đã bị đánh cắp, vật đáng tiền có thể mang đi đều bị mang đi hết, nếu không lấy đi được thì nện vỡ. Nện không vỡ thì đốt, thiên kiêu ra ngoài bị chặn đường phế bỏ, nếu không chặn được sẽ bắt tiểu tình nhân hắn nuôi ở bên ngoài đưa đến cửa sổ cho người ta nện ...
Dưới sự tức giận, các tông môn đã treo giải thưởng rất cao để bắt được tên ác tặc kia.
Trọng thưởng chính là một viên đá kích khởi ngàn cơn sóng lớn, không biết có bao nhiêu tán tu đều cùng nhau xuất động. Ngày đêm ngồi chổm hổm ở gần sản nghiệp mấy đại gia tộc trong thành, ôm cây đợi thỏ, mà mấy đại tông môn thế gia cũng phái ra nhân thủ đắc lực hướng về tất cả các sản nghiệp, chuẩn bị đợi ác tặc vừa hiện thân liền tóm gọn hắn, nhưng chẳng ai nghĩ tới tên ác phỉ này thực sự động thủ lần nữa, chỉ có điều lần này không giống với đám người suy nghĩ.
Lần cuối cùng hắn lộ diện, đánh cướp ... lại là Hồng Trang lâu!
Hồng Trang lâu là thanh lâu nổi danh Bắc Vực, mặc dù là thanh lâu nhưng dù sao cũng là gia sản, nên tự có phong thái phi phàm, cái lầu xanh này xây ở trên Ngọc Nữ Phong bên trong Thương Mãng Sơn Mạch, trước mặt là Bạch Xà giang, sau lưng là Tử Hà lĩnh, bất thình lình đây cũng là một chỗ phúc địa động thiên, mà cái Hồng Trang lâu kia tên là lầu nhưng kì thực lại là một mảnh cung điện, sừng sững tọa lạc ở đỉnh Ngọc Nữ Phong, so với sơn môn của những tiểu môn tiểu phái đều không thua mảy may, nghe đồn lúc trước dựng lên lầu này lúc đã hao tốn không ít tiền bạc của Thần tử Tống gia Tống Quy Thiền.
Mà thực lực lầu này cũng không phải tiểu tông tầm thường có thể so sánh, người ta đồn rằng phía sau núi cung dưỡng bảy vị Kim Đan cung phụng, trong ngày thường chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, nhưng nếu có người gây sự, bảy vị cung phụng này sẽ ném hắn vào trong Bạch Xà giang.
Mà lầu này cũng không phải những kia tiểu môn tiểu phái kia có thể so với, bởi vì chủ nhân phía sau lầu này là Thần tử Tống Quy Thiền của Bắc Vực Tống gia, tuy rằng xưa nay vị Thần tử đại nhân này không có đặt chân qua những nơi trăng hoa, tất cả sự vụ đều do em họ Tống Quy Tâm của hắn quản lý, có điều chỉ cần lá bài này cũng đủ để uy hiếp quần hùng, khiến người ta không dám gây chuyện ở đây.
Nhưng tên ác phỉ kia lại chọn lựa mục tiêu ra tay cuối cùng là cái lầu này.
Sau một phen đại náo, tất cả linh tinh trong Hồng Trang lâu đều bị cướp sạch, linh tinh cùng pháp bảo của khách đến thăm Hồng Trang lâu cũng đều bị cướp, cuối cùng Hồng Trang lâu còn bị tên kia múa đao chém thành hai nửa, đẩy toàn bộ vào trong Bạch Xà giang, hơn nữa lần này còn có đổ máu, bảy đại cung phụng của Hồng Trang lâu đã chết hai người, lần này hắn lại thẳng thắn tận diệt những gì còn dư lại.
Kinh khủng hơn chính là, khách nhân bị kinh sợ ngày đó đã dồn dập hướng chủ nhân phía sau Hồng Trang lâu đòi một lời giải thích, bởi vì sau khi trải qua một đêm kia, rất nhiều người trong bọn họ thình lình phát hiện ra mình đã mất đi sự hùng phong của đàn ông, trong lúc nhất thời lời đồn tiên tử trong Hồng Trang lâu thải dương bổ âm tràn ngập khắp nơi, chuyện này vẫn luôn là điều tối kỵ trong ngành nghề, nên chủ nhân Hồng Trang lâu cũng rất đau đầu.
Đương nhiên, nhức đầu cũng không chỉ có bọn hắn.
Lúc này Đại Kim Ô cũng cực kỳ nhức đầu oán giận Phương Hành:
- Phương đại gia, cũng không phải ta nói ngươi, ngươi đoạt Linh Quáng, đoạt Phù Triện, đoạt pháp khí, đoạt linh thú, đoạt Linh Dược, đoạt Kiếm Kinh ... Ta đều hiểu nhưng ngươi đoạt đứa bé về làm gì.