Lược Thiên Ký

Chương 611: Mệnh nhỏ.

Chương 611: Mệnh nhỏ.

- Ta cũng chẳng còn cách nào khác, ban đầu ta chỉ muốn làm một lần cuối cùng, dùng đuốc đốt cháy Hồng Trang Lâu, ai mà nghĩ được ta lại gặp phải cô gái chân dài kia, Hồng Trang Lâu cũng không phải đồ chơi, rõ ràng ta đã cho đại trưởng lão đủ tiền chuộc thân, nhưng bọn họ lại lấy đứa bé này ra uy hiếp, nói đứa bé này ăn sữa vú em Hồng Trang Lâu mời tới, coi như là người Hồng Trang Lâu, muốn dẫn đi phải giao một phần tiền chuộc, như này không phải là quá con mẹ nó diễn trò sao, tiểu gia nhất thời tức giận không nhịn nổi, thuận tay đoạt lại ...
Lúc này Phương Hành ngồi xổm ở trên mây, nhìn đứa bé cười ngọt ngào trong tã lót, gương mặt cũng là vẻ không biết làm sao.
- Ngươi ... cướp thì cướp, trả lại cho cô gái chân dài không được sao.
Đại Kim Ô không biết phải nói gì.
Phương Hành cũng bất đắc dĩ nói:
- Ngươi ngốc thế, vạn nhất bị người cướp đoạt trở về thì làm sao bây giờ.
Lúc này Đại Kim Ô cũng không biết nên nói cái gì nữa rồi, nó biết Phương Hành nói thật, đúng là không thể trả lại, lấy bản lĩnh bây giờ của Diệp Cô Âm, nếu có người muốn làm khó nàng, nàng cũng không thể bảo vệ được đứa bé này, còn nữa, đã đoạt xong lại đưa nó cho Diệp Cô Âm chẳng khác nào nói cho tất cả mọi người biết tên ác tặc liên tục làm ra rất nhiều đại án có quan hệ cùng Diệp Cô Âm.
Một người một quạ cứ ngồi xổm ở trên mây nhìn đứa bé bi bô học nói ở trước mắt.
- Hắc hắc, lại cong biết đùa!
Phương Hành đưa một đầu ngón tay đụng lên cái bụng của đứa nhỏ này, lại bị bàn tay nho nhỏ của nó nắm chặt ngón tay, bàn tay chỉ nhỏ một chút xíu như vậy, nhẹ nhàng mềm mại, có chút ấm áp, một loại cảm giác kỳ dị nổi lên ở trong lòng. Hắn bắt đầu cười hắc hắc, đưa một cái tay khác véo gương mặt của đứa bé. Nhẹ nhàng kéo ra một cái, cảm giác dính dính giống như bánh ngọt, sau đó lại nắm bàn chân nhỏ dưới bụng nó giật nhẹ. Đứa bé không những không khóc lại còn nhếch miệng nở nụ cười với Phương Hành.
- Ngươi cũng hơn một tuổi rồi sao lại giống như con chuột vừa mới sinh ra không có lông vậy...
Phương Hành vừa đùa vừa nhẹ giọng than thở.
Đại Kim Ô cũng hiếu kì, thò đầu tới nói:
- Cho ta nhìn một chút!
Nhưng hình dáng kia của nó thực sự quá hung ác, đứa bé trừng mắt nhìn xong, bỗng nhiên khóc ré lên.
- Cút sang một bên!
Phương Hành dùng một cước đạp Đại Kim Ô ra, sau đó cẩn thận bế đứa bé lên, ôm vào trong ngực giống như ôm bó củi.
Trước đây hắn đã nhìn thấy những người phụ nữ khác dỗ trẻ con, chỉ cần làm như vậy một cái là hết chuyện.
Nhưng lần này lại không dùng được. Đứa bé kia khóc lên là không ngừng lại, làm cách gì cũng vô dụng.
- Quá không nể mặt rồi...
Phương Hành có một loại cảm giác thất bại, đành nháy mắt làm mấy cái mặt quỷ với nó.
Nhưng vẫn là không có tác dụng, đứa bé chr hơi dừng khóc một lát rồi lại khóc.
Đường đường Phương đại gia, người gặp người sợ, quỷ nghe quỷ ghét, nhưng dĩ nhiên không đối phó được một đứa bé.
- Nếu không đánh ngất xỉu nó trước.
Phương Hành lẩm bẩm khiến Đại Kim Ô sợ hết hồn, dùng một cánh ngăn cản:
- Ngươi điên rồi!
- Vậy làm sao bây giờ?
Phương Hành cũng không biết nói gì, tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng vang. Thực sự là gấp đến mức vò đầu bứt tai.
- Ngươi cướp về tự ngươi nghĩ cách, Đại Kim gia dỡ cánh tay thiên kiêu dễ như xé đùi gà, nhưng không biết chăm trẻ con!
Đại Kim Ô làm ra dáng vẻ hả hê, không có một chút ý định ra tay giúp đỡ.
Thực sự là Phương Hành đã dùng hết các loại biện pháp, nhưng kết quả là đứa bé này càng khóc càng to, hắn gấp tới mức đầu bốc lên mồ hôi nóng, cảm giác này thực sự là rất bất đắc dĩ rồi, hắn lấy pháp bảo cường giả Kim Đan trông thấy cũng phải thèm ra cho nó, nó cũng không hài lòng, khiến Phương đại gia tức giận không biết làm sao, nó khóc đến mức làm người ta đau não, cuối cùng làm ra vẻ độc ác lấy một thanh đại đao màu đỏ từ trong túi trữ vật ra, chỉ vào mũi nó nói.
- Không cho phép khóc!
- Oa ...
Đứa bé càng khóc dữ dội hơn.
Phương Hành ngượng ngùng thu đại đao lại, dưới ánh mắt khinh bỉ của Đại Kim Ô gãi gãi đầu nói:
- Xem ra chiêu này cũng không dùng được!
- Có lẽ là nó đói bụng.
Đại Kim Ô cũng không nhìn nổi nữa, đành tiến tới nghĩ kế.
Phương Hành vỗ đùi, hối hận nói:
- Lẽ ra phải mang theo bà vú em kia tới mới đúng!
Đại Kim Ô quay đầu lại nhìn một chút, thấy trong thành tràn ngập ánh sáng, đèn đuốc sáng choang, than thở:
- Đã giới nghiêm rồi, không biết có bao nhiêu người đuổi tới, bây giờ đi về chỉ có nước chịu chết, trước mắt về Thiên Nhất Cung rồi nghĩ biện pháp!
Phương Hành không biết làm sao, chỉ có thể lấy linh lực phong tỏa không gian, không cho tiếng khóc của đứa bé này truyền ra ngoài, sau đó hăng hái chạy về Thiên Nhất Cung, hai nữ đệ tử được Thiên Nhất Cung sắp xếp vẫn còn ở trong căn phòng nhỏ kia, hắn vẫn dùng phương pháp cũ, mỗi khi ra ngoài đều thuận tay đánh ngất xỉu họ, như vậy Phương Hành và Đại Kim Ô có đi sớm về trễ các nàng cũng không biết.
- Hai người các ngươi có sữa không?
Phương Hành đánh thức hai người này, tỏ vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Hai nữ đệ tử một đẫy đà một gầy gò giật nảy mình, theo bản năng ôm lấy ngực.
- Không phải ta uống là nó Uống....uố...ng!
Phương Hành không thể làm gì khác hơn là ôm đứa bé cho hai người bọn họ xem.
Hai nữ đệ tử thấy tiểu ma đầu hung thần ác sát này ôm đứa bé ra, nhất thời sợ hết hồn, ngượng ngùng không dám tới gần, Phương Hành không thể làm gì khác hơn là sử dụng chiêu cũ, đổ một đống nhỏ linh tinh ra, sợ rằng không dưới trăm lượng, hai nữ đệ tử lập tức sợ hãi đến mức ngây người, sau một hồi lâu, lại là nữ đệ tử mập đoạt lấy cơ hội, đưa tay ôm đứa bé tới.
- Rất tốt, chăm sóc tốt tiểu vương bát đản này, tiểu gia ta sẽ không để ngươi thiệt thòi ...
Phương Hành đẩy linh tinh về phía trước mặt nàng, cười híp mắt nói:
- Trước tiên cho nó ăn no đã!
Đúng là thiên tính của phụ nữ, sau khi nữ đệ tử này ôm đứa bé vào trong lòng sắc mặt cũng nhu hòa đi một chút, nhưng khi nàng nghe thấy lời nói của Phương Hành lại sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu nói:
- Dỗ dành nó cũng được, chăm sóc cũng không thành vấn đề, nhưng nô tỳ không cho nó ăn được ...
Gò má nàng thoáng đỏ, trợn nhìn Phương Hành một cái nói:
- Nô tỳ còn chưa lấy chồng, lấy đâu ra đồ vật cho nó ăn ...
- Phụ nữ các ngươi thật là phiền phức!
Phương Hành vô cùng bất đắc dĩ, lấy hồ lô rượu ra nói:
- Nếu không trước tiên uống chút rượu đã.
Nữ đệ tử mập ôm đứa bé vào trong lòng theo bản năng:
- Muốn hại hết người thì nói thẳng!
Phương Hành không thể làm gì khác hơn chính là tự mình ực một hớp. Nguýt nữ đệ tử này một cái, nghĩ thầm con mụ này vẫn làm cho người ta không yêu thích như thế.
Nữ đệ tử gầy gò lại chen miệng nói:
- Nếu không mời mấy vú em đến. Nhưng ta nghe nói ở bên trong Thiên Nhất Cung không có ai đang có con, chắc hẳn là phải đi vào trong thành mời rồi, hiện tại đã là đêm, để ngày mai đi... , nếu thực sự không được, lên núi bắt mấy con dã thú. Có lẽ sẽ gặp được dã thú đang nuôi con. Nô tỳ nghe nói sữa thú có thể ăn, nghe nói trước đây ở trong Thiên Nhất Cung cũng có một đệ tử do dã thú nuôi lớn, thiên tư rất cao, tốc độ tu hành nhanh đến dọa người!
Đúng là chuyện này không có vấn đề, Phương Hành liền đuổi Đại Kim Ô ra ngoài bắt dã thú, lần này Đại Kim Ô lại khá nhanh nhẹn, tuy rằng lúc đi miệng đầy oán giận, nhưng lúc trở về lại khiến hai nữ đệ tử Thiên Nhất Cung và Phương Hành giật nảy mình. Bảo tên này đi bắt một con, kết quả là nó dùng pháp bảo tóm một đám trở về, lại còn hướng về trong phòng cười nói:
- Lần này không có vấn đề. Sư tử, sói, báo, ngựa hoang, linh dương ... Toàn bộ đều bắt trở về rồi, ngươi xem còn có con cóc mập này ...
Phương Hành không biết nói gì:
- Ngươi bắt cóc làm gì ... Được rồi, nướng ăn!
Ở trước mặt người tu hành, bất kể dã thú bình thường là cái gì đều không khác biệt mấy so với cừu, mấy con dã thú này thả ở trong núi. Chỉ cần xung quanh không có đồ vật yêu tính, chúng nó cũng coi như là chúa sơn lâm, nhưng ở bên trong căn phòng nhỏ Thiên Nhất Cung này, chỉ cần một trong hai nữ đệ tử tùy tiện ra tay, cũng có thể ung dung chế phục chúng nó, có lẽ đứa bé không bị đói bụng rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào sau khi ăn xong của đứa bé, Phương Hành cùng Đại Kim Ô đều không nói gì.
Đứa bé đã ngủ, miệng nhỏ vểnh lên, mắt nhắm rất nhanh, tay chân vô ý thức run run.
Sau một hồi lâu, bỗng nhiên Đại Kim Ô giang cánh ra, đầu cánh chảy xuống một giọt máu ngấm vào cái miệng nhỏ xíu, nữ đệ tử mập mạp muốn ngăn cản lại bị Phương Hành phất tay ngừng lại, nữ đệ tử kia cũng phản ứng lại, mặc dù người trẻ tuổi trước mắt hai nàng có tuổi tác ngang các nàng, nhưng tu vì không phải họ có thể tưởng tượng, ngay cả con yêu quạ nhìn như mới Linh Động cảnh kia, cũng có khí huyết hùng hồn, một số Kim Đan trưởng lão bên trong Thiên Nhất Cung cũng không sánh nổi, động tác này tất có thâm ý.
Giọt máu thấm vào miệng đứa bé, nhấp một cái, sắc mặt hồng hào không được khỏe dần phai đi, bàn chân nhỏ cũng không run rẩy nữa.
Giống như nó ngủ ngon hơn một ít.
Phương Hành và Đại Kim Ô không nói gì thêm, cùng nhau rời khỏi phòng.
- Hiện tại ta đang tu luyện Trường Sinh Đại Đạo, trong giọt tinh huyết kia ẩn chứa lực lượng khiến người bình thường có trăm năm tuổi thọ, đã tan vào trong cơ thể nó, chậm rãi tan ra, nhưng cũng chỉ có thể giúp nó tiếp tục kéo dài mạng sống thêm ba năm rưỡi, muốn nhiều hơn nữa cũng không có biện pháp, cho dù ta hết sức áp chế, nó cũng không chịu nổi, hơn nữa dù sao ta cũng là yêu, nàng có thể được hấp thu một giọt cũng là giới hạn lớn nhất!
Đại Kim Ô nhỏ giọng nói.
Phương Hành gật gật đầu, nói:
- Ta đã nhìn ra... Nghe nói là do cha đẻ nó đã hạ thủ!
Đại Kim Ô nói:
- Quá con mẹ nó độc ác!
Hai người không nói gì, một hồi lâu sau mới thở dài lấy hồ lô rượu ra uống.
Mới nhìn vào thì đó là một đứa bé không có bệnh nhưng trên thực tế, lấy tu vi của bọn họ dù không trực tiếp điều tra cũng có thể cảm giác được trên người đứa bé này có vấn đề rất lớn, một thân đạo nguyên đã bị lấy đi hơn nửa, giống như là người đã mất đi sinh mệnh nho nhỏ chỉ dựa vào căn cơ để sinh tồn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba năm sau cơ thể sẽ đổ bệnh, trong vòng mười năm nhất định mất mạng.
Đạo nguyên bị lấy đi, giống như là phù triện không có ấn ký, pháp khí không có pháp nguyên, là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
- Còn nhỏ như vậy, đạo nguyên đã bị rút đi hơn nửa, có thể sống sót đã là may mắn lớn rồi, muốn trị hết... Rất khó, so với người trong giới tu hành bị phế sạch tu vi còn khó hơn, cô gái chân dài mang theo nó căn bản là không trị hết, chỉ có thể sống đến đâu biết đến đấy, đó cũng là trói buộc, chỉ có thể bị người ta nắm được nhược điểm, lời của ta còn khá hơn một chút, lúc cần thiết ta sẽ trợ nó giải thể, đầu thai chuyển thế ... Tuy rằng lấy trạng thái bây giờ của nó, đầu thai cũng không nhất định thành công, nhưng ít nhất không cần sống sót mệt mỏi như vậy cả đời!
Phương Hành làm như không có chuyện gì nói ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất