Lược Thiên Ký

Chương 614: Phần lễ vật này làm sao.

Chương 614: Phần lễ vật này làm sao.
Ở một mức độ nào đó mà nói, cái đạo đường này chỉ là một thủ tục, đồ vật có tính thực chất đã sớm định xuống, bởi vậy Long nữ vẫn luôn hờ hững mà cao quý, thậm chí có một tia mất hứng, bề ngoài cũng chỉ có thể biểu hiện đúng mực, tiến thối có mức độ, nhưng sau khi một đạo thần niệm của Phương Hành lan truyền vào trong tấm màn che Long nữ chợt kích động đến mức thất lễ.
Nàng thậm chí trực tiếp đứng dậy, vén màn che trước người lên để lộ khuôn mặt đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Trên gương mặt đó vừa có lo lắng lại có may mắn, còn có các loại tâm tình gấp gáp, kích động.
Ít nhất có thể xác định một điểm, tên tiểu vương bát đản đến từ Nam Chiêm kia đã nhắc tới một người nào đó mà nàng rất quan tâm.
Đến cùng thì hắn đã nói cái gì.
Trong lòng chúng tu sĩ tò mò đến buồn bực.
Mà gương mặt Phương Hành lúc này cũng rất trịnh trọng, thấp giọng trò chuyện cùng Long nữ, thỉnh thoảng có vài lời truyền ra.
- Là thật, chuyện quan trọng như vậy, làm sao ta có khả năng lừa ngươi.
- . . . Ta cũng biết, tiểu vương bát đản xuất hiện, để năm đó nàng rất là khó xử. . .
- Cho nên ta mang nó đi. . . Xem có biện pháp chữa khỏi cho nàng hay không. . .
- Kỳ thực ta biết bất kể ngươi hận ta bao nhiêu, sau khi nghe được chuyện này nhất định sẽ tha thứ cho ta. . .
- Dù sao. . . trên người các ngươi đều chảy dòng máu giống nhau. . .
- May mắn. . . may mắn. . .
Lời nói của hắn không cao không thấp, vừa vặn để chúng tu có thể nghe được một phần, rồi lại nghe không rõ tất cả.
Đã có người lấy thần niệm dò xét đến nhưng lại bị Phương Hành mạnh mẽ cắt đứt.
Trong lúc nhất thời Long nữ không giữ được cảm xúc, kích động đến mức hai gò má rơi lệ, luôn mồm nói:
- Tốt, tốt, tốt, ta đáng thương. . .
- Ai!
Bỗng nhiên Phương Hành duỗi tay đè chặt bả vai của nàng, than thở:
- Đừng nói ra, như vậy đối với nàng sẽ có ảnh hưởng không tốt!
Long nữ hơi run, gật gật đầu. Cho rằng hắn chỉ vì Thương Lan Hải Long Cung bên kia, lúc này nỗi lòng của nàng đã hoàn toàn rối loạn, lòng tràn đầy tin tức làm cho nàng khiếp sợ, cả người cũng mất đi sự nhạy cảm bình thường. Lòng tràn đầy vui vẻ, chỉ lo âm thầm cảm kích trời xanh, để cho mình ở thời điểm tuyệt vọng nhất lại có hi vọng, nên không phát hiện ra tay Phương Hành đang đặt ở trên bả vai nàng.
- Sờ lên rồi. . . Sờ lên a. . .
Chúng tu sĩ phía dưới giận dữ, con ngươi gần như sắp nhảy ra ngoài.
Mẹ nó nói chuyện thì nói đi. Cái tên tiểu vương bát đản kia động thủ làm gì.
Đây chính là trưởng công chúa Long Cung, vậy mà tên tiểu vương bát đản kia lại đưa tay mò lên vai nàng!
Chúng tu sĩ đều cáu giận không ngớt, hận không thể đi lên vả miệng Phương Hành mấy cái, chặt cái móng vuốt kia của hắn. . .
Hình như Phương Hành cũng nhận ra ánh mắt hận không thể bắn hắn thành tổ ong kia, nên cười hì hì, nhẹ nhàng vuốt máu tóc Long nữ một cái, động tác thân mật như thế nhưng Long nữ không có phát hiện, nàng không tránh đi mà khuôn mặt còn vui đến phát khóc, giống như cả người đã đắm chìm vào bên trong vui mừng to lớn. Nhất thời quên hết tình cảm, giống như đã quen với động tác thân mật bực này!
Cũng may Phương Hành đã thu tay về, cười hì hì hỏi Long nữ:
- Phần lễ vật này được không?
Tâm thần Long nữ vẫn có phần kích động, buông màn che xuống là có thể thấy được bóng dáng của nàng, nàng lấy khăn lụa ra lau nước mắt trên mặt đi, yên lặng một lúc mới bình phục tâm tình, nói:
- Rất tốt, chừng nào thì ta có thể đi gặp hắn.
Dù là ai cũng có thể nghe được trong giọng nói nghe như bình tĩnh của Long nữ tràn đầy kích động.
Mà Phương Hành thì cười nói:
- Lúc nào cũng được. Nàng nhưng là. . . của nó.
Hắn nói tới chỗ này lại không nói nữa mà cười lớn một tiếng, chắp tay bước đi thong thả.
Ánh mắt lại đảo qua mặt chúng tu sĩ trong nội đường một lượt. Liếc mắt, hếch lỗ mũi lên với mọi người cười hả hê.
- Đến tột cùng thì tên tiểu vương bát đản này nói cái gì cùng trưởng công chúa.
Trong lòng chúng tu sĩ cực kỳ ngột ngạt, người khác dâng lễ vật lên đều công nhiên lấy ra, thậm chí có một nửa ý nghĩ để cho người khác xem thành ý của bọn hắn có bao nhiêu. Mà đến phiên người này, tại sao lại giấu đầu lòi đuôi, nhưng lại khiến Long nữ cảm động không thôi, nước mắt cũng chảy ra, cảm xúc thật như vậy nửa phần không thể giả được, đến tột cùng là. . .
- Lẽ nào. . .
Đã có người liên tưởng tới điều gì, nhất thời trợn ngược mắt lên.
Tuy Long nữ ở phía sau màn nhất thời kích động nhưng cũng không phải là người đần, người này đã phát giác ra cái gì.
Tâm tư hơi đổi, vừa muốn nói chuyện xóa đi hiểu lầm lúc trước, chợt có một người xông vào nội đường.
Là nữ tử đẫy đà mặc trang phục đệ tử ngoại môn Thiên Nhất Cung, trong lồng ngực ôm một cái tã lót nho nhỏ, vội vã xông vào trong đạo cung, nàng đưa tầm mắt nhìn quanh liền nhìn thấy Phương Hành, sau đó vội vàng đi lại chỗ đó mang tã lót trong lồng ngực đưa cho Phương Hành, mà Phương Hành cũng thuận tay nhận lấy, hắn kín đáo đưa cho nữ đệ tử đẫy đà này mấy khối Tử Tinh, cuối cùng phất tay để cho nàng trước tiên lui đi.
Còn hắn thì ôm tã lót chậm rãi đung đưa, bộ dáng trìu mến, lại còn ngẩng đầu hướng về phía Long nữ nhìn mấy lần, nhẹ nhàng thở dài. . .
- Con. . .
Đột nhiên một tên tu sĩ kêu lớn, giật mình nhảy lên, trố mắt ngoác mồm.
- Vậy mà là. . . vậy mà là hài tử. . .
Lại có một thanh niên tuấn tú run giọng kêu lên, lúc nói được một nửa hai mắt đã trắng dã, té xỉu.
Trong lúc nhất thời, đạo đường tràn ngập tiếng nghị luận sôi nổi như ong vỡ tổ, mọi người nhìn tên ma đầu Nam Chiêm ôm đứa trẻ, lại nhìn Long nữ đang mặt trố mắt ngoác mồm phía trước màn che một chút, tất cả đều có cảm giác huyết dịch đã chảy đến não bộ trong nháy mắt, cũng có người cảm thấy huyết dịch trong đầu bốc hơi hết rồi, nói tóm lại một câu là, con mẹ nó cái kia là đạo lý gì, con đều có rồi.
- Thật còn mẹ nó vô sỉ. . .
Ngay cả Kim Ô ngồi xổm nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh Phương Hành cũng mở to một mắt nhìn, sau đó thở dài lắc lắc đầu.
Mà lúc này Phương Hành lại lộ vẻ tức giận, bàn tay che khuôn mặt nhỏ của trẻ con, thậm chí dẫn động cả khí cơ, bình thường kén tằm bao bọc tã lót, không để người có thể dùng thần niệm dò xét đứa trẻ trong lồng ngực, đồng thời đứng dậy tức giận quát chúng tu sĩ:
- Đám vương bát đản các ngươi. . . Không nên đoán mò, đứa nhỏ này là của ta. . . không hề có một chút quan hệ nào với nàng!
Ban đầu chúng tu sĩ chỉ đoán được bốn năm phần, bỗng nhiên lúc này lại tin thêm một hai phần.
- Làm sao có khả năng. . . Làm sao có khả năng. .
- Ta không tin. . . Ta không tin. . .
Có người đấm ngực giậm chân, cảm thấy nữ thần đã bị làm bẩn.
Có người âm thầm may mắn, may là tông môn của mình chỉ chuẩn bị gia nhập Tứ Hải Minh Ước, chứ không có ý định để cho mình cưới vị “Bồ Tát” này về.
Giấu đầu lòi đuôi!
Chúng ta còn chưa hỏi cái gì, ngươi đã vội vã rũ sạch rồi. . .
Chúng tu càng thêm tức giận, kinh ngạc, lồng ngực như sắp nổ tung!
Vào lúc này, một đám tu sĩ coi Long nữ như nữ thần cao cao không thể với tới gần ngất.
Bọn hắn khiếp sợ nhìn về phía màn che, muốn nghe được lời phủ nhận của Long nữ nhưng. . . không có nửa điểm. . .
Lúc này Long nữ trầm mặc lại.
Ầm một tiếng, hỗn loạn vang lên!
Vô số lời bàn luận bắt đầu ong ong, quả thực như là một ngọn núi lửa bạo phát.
Trong tiếng hỗn loạn bực này, cuối cùng Long nữ cũng phản ứng lại, đúng hơn là bị người khác nhắc nhở.
Nhưng nàng không có ý thức được Phương Hành đã làm cái gì, vừa rồi còn đắm chìm trong khiếp sợ lúc này lại nhìn thấy trong lồng ngực Phương Hành bỗng nhiên nhiều thêm một cái tã lót thì nàng cũng chỉ chần chờ mở miệng:
- Chuyện này. . . Đứa nhỏ này là. . .
Bỗng nhiên Phương Hành hướng về phía nàng, nghiêm mặt nói:
- Lão bà. . . à không, trưởng công chúa, nàng không cần nói nữa, là ta không tốt, ban đầu ta dự định lặng lẽ mang cho nàng xem nhưng đứa nhỏ này từ lúc còn là bào thai đã bị bệnh hiểm nghèo, ta chỉ có thể để nhanh chóng chữa trị cho nó, lúc này mới không cẩn thận làm lộ ra. . . Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không thừa nhận, đứa nhỏ này với nàng. . . Không hề có một chút quan hệ nào. . .
Quả thực lời nói này rất là hiên ngang lẫm liệt nhưng nó lại ty tiện tới cực điểm!
Chúng tu sĩ xung quanh đều nổi giận: đã rõ ràng đến nức này rồi còn nói là một chút quan hệ cũng không có, định bắt nạt chúng ta là kẻ đần sao.
Cả người Long nữ đều bối rối, quả thực lúc nghe được tin tức kia trong lòng nàng cảm thấy biết ơn đối với Phương Hành, tất cả oán hận trong quá khứ đều tan rã ra như băng tuyết, đáy lòng coi Phương Hành như đại ân nhân, nhưng đến lúc này nàng mới phát hiện mình bị tên tiểu vương bát đản kia gài bẫy, trong lòng gấp đến mức lửa giận đùng đùng. . .
- Ngươi chớ nói nhảm, ta cũng không nhận ra đứa bé này. . .
Trong cơn kinh hoảng, giọng nói của Long nữ đã hiện ra sự bất thường.
Nhưng cũng có một số người tinh tế phát hiện ra sự tình có chút không đúng, bèn nhìn về phía Long nữ.
Có điều Phương Hành đã thu hút lực chú ý của bọn họ lại rất nhanh, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đàn bà thúi, thật không ngờ ngươi lại không có lương tâm đến vậy, mới vừa rồi còn nói ông trời phù hộ con của chúng ta còn sống sót, còn nói muốn nhìn nó một chút, hiện tại nó đến trước mặt ngươi ngươi lại không chịu nhận nó. . . Ngươi. . . Ngươi thật quá mức rồi, là ai cứu ngươi khi ngươi bị Thương Lan Hải Long Cung truy sát, là ai cùng chung sống với ngươi ba năm, vì ngươi chữa thương, là ai có tình cảm sâu đậm đến mức không nhịn được sinh ra kết tinh của mối tình này.
- Mẹ của ta ơi. . .
Đại Kim Ô không nghe nổi nữa, giơ hai cánh lên che lỗ tai lại, làm như mắt không thấy, tai không nghe.
Lúc này Long nữ đã kéo màn che xuống, tức giận chỉ về hướng Phương Hành nhìn lại:
- Ngươi. . . Ngươi còn nói!
Phương Hành đưa tay vuốt mặt, thở dài nói:
- Chỉ tiếc, lúc trước thương thế của ngươi còn chưa khỏe, làm hại đứa nhỏ này bẩm sinh đã yếu ớt, nếu trơ mắt sẽ mất mạng ngay, ta là cha nó không đành lòng nhìn ngươi đau khổ mới lặng yên dẫn theo con rời đi, ngươi là người làm mẹ lòng lại mang hổ thẹn, rốt cuộc không chào mà đi, đáng thương ta một thân một mình, mang theo nó bôn ba chung quanh, tìm kiếm linh dược trị thương, cuối cùng nhân duyên tế hội cứu được tính mạng của nó, liền vội vàng mang theo nó tới tìm ngươi, muốn cho ngươi nhìn thấy, nói cho ngươi biết con không sao rồi. . .
Lúc hắn nói tới chỗ này thật sự là cảm thiên động địa, quỷ thần rơi lệ.
- Nhưng ai biết ngươi. . . Ngươi dĩ nhiên. . .
Phương Hành chỉ về phía Long nữ, làm bộ tức giận không nói ra được một câu, cuối cùng hắn vẫn không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ than thở mà nói:
- Ta là đàn ông, một mình mang theo trẻ nhỏ là dễ dàng sao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất