Chương 615: Hai người cãi nhau.
Oanh!
Nói chung là hành động lần này của Phương Hành quá tốt, nhất thời khiến cho toàn bộ đạo đường bàn tán sôi nổi, ánh mắt của mọi người đều quét đến cái tã lót trong lồng ngực hắn, sau đó lại nhìn khuôn mặt đã đỏ chót, viền mắt ướt át của Long nữ, ở trong mắt của mọi người thì đây chính là cảm xúc tâm thần khuấy động khó mà tự kiềm chế khi gặp được con của mình, nên đáy lòng nhiều hơn mấy phần tin tưởng.
- Hu hu ...
Có tiếng khóc nức nở truyền đến, lần này lại là một nữ đệ tử của Thiên Nhất Cung bị lời nói của Phương Hành làm rơi lệ, dùng khăn che miệng.
Phương Hành nhìn nữ đệ tử kia một cái, thầm nghĩ: Ai sao cô nương lại ngu như vậy, chuyện này cũng tin ...
Chúng tu sĩ xung quanh cũng không thông cảm như thế, mà chỉ có ngạc nhiên.
- Mọi người đều biết, trưởng công chúa từng bị đuổi giết ở Nam Hải, biến mất trọn vẹn ba năm, sau đó xuất hiện liền đi thẳng tới Thiên Nhất Cung, cũng có người hỏi qua, nhưng nàng chưa nói ba năm qua mình nơi nào ...
- Chẳng lẽ ... ba năm qua nàng ở cùng tên tiểu quỷ này.
- Nhìn dáng dấp, biểu lộ chân tình của trưởng công chúa chẳng lẽ còn giả được sao.
- Trưởng công chúa của ta ... tại sao ... Tại sao lại như vậy.
Bên trong đạo đường là một mảnh bi thương, không biết có bao nhiêu thanh niên mang lòng ái mộ, lúc này tâm như tro tàn.
Nhưng không chỉ có cô nương này tin, nhìn sắc mặt chúng tu sĩ trong nội đường, đoán chừng cũng có hơn một nửa tin.
Nửa kia cũng đầy ngờ vực, hết nhìn Phương Hành lại nhìn Long nữ, nhìn đứa bé một chút... Sau đó sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn!
- Ngươi còn dám nói bậy nói bạ, ta ... ta xé miệng của ngươi ra...
Long nữ đã tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, tính tình nàng vốn lạnh lùng. Tuy gánh vác huyết hải thâm cừu nhưng xưa nay vẫn luôn thanh đạm tao nhã. Quanh năm suốt tháng không bao giờ tức giận, nhưng lúc dính tới Phương Hành động một chút là bốc lửa, hơn nữa lửa giận này đặc biệt nhanh, ép đến mức nàng không nhịn được, hận mắng một tiếng, đường đường là trưởng công chúa Thương Lan Hải, ở bên trong sự kiện trang trọng nghiêm túc bực này lại tức giận đến mức nổ phổi, nhấc váy lên đánh về phía tên tiểu vương bát đản nói năng linh tinh.
- Ai nha, lại còn dám đánh ta, vậy để hai người chúng ta thẳng thắn chết ở trong tay ngươi đi ...
Phương Hành nửa điểm cũng không sợ, ôm đứa bé vọt tới.
Long nữ đánh xuống một chưởng thì thấy đứa trẻ trong lồng ngực của hắn đứng mũi chịu sào, dù sao nàng cũng không thể ác độc ngộ thương một đứa trẻ được, nàng không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, tức giận quát lên với Phương Hành:
- Ngươi lại nổi điên cái gì thế. Không sợ tổn thương đến đứa bé này ư.
Phương Hành kêu to:
- Ngươi còn biết đau lòng sao.
- Ta đau lòng cái đầu ngươi ấy!
Long nữ lại đánh tới.
- Ai! Sao ngươi lại mắng nó ...
Phương Hành chặn chưởng của Long nữ lại, đá một cái lên mông đít của nàng.
Lộn xộn. Triệt để lộn xộn rồi!
Vốn là một sự kiện trang nghiêm lại bị quấy đến mức lung ta lung tung, Long nữ tức giận muốn vọt tới vả miệng Phương Hành hai cái, Phương Hành cũng không thành thật, vừa ra tay vừa nhảy ra nói cái gì mà mẹ con tình thâm, khiến Long nữ càng lúc càng tức giận đến mức sôi lên, tay chân run rẩy, đùng đùng đấu võ, lễ kén rể tốt như vật triệt để lộn xộn!
Những tu sĩ vốn là danh chính ngôn thuận đến kén rể, nhìn thấy kết quả này đã tự động giáng cấp mình xuống làm khán giả.
Từng người mắt lớn trừng mắt nhỏ, kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Kim Đan trưởng lão Thiên Nhất Cung không nhìn nổi nữa, bèn đi tới ngăn ở chính giữa, hướng về Long nữ nói:
- Điện hạ bớt giận, hôm nay là đại sự làm sao có thể cho phép hồ đồ như vậy, bất giận, bớt giận, có chuyện gì từ từ nói ...
Long nữ chỉ vào Phương Hành nói:
- Đối với người như thế làm sao có thể nói chuyện cẩn thận.
Phương Hành nhảy ra mắng:
- Ta thấy người phụ nữ xấu như cô đang nhớ hai người chúng ta, có bản lĩnh cô tới đây...
Nhất thời Long nữ càng nóng nảy hơn:
- Chung Nhất lão tiền bối tránh ra đi, ta không đánh chết hắn!
Phương Hành kêu lên:
- Đánh chết ta ngươi liền tái giá phải không.
Mồ hôi lạnh trên đầu Kim Đan trưởng lão chảy ra, tuy rằng hắn lớn tuổi, tu vi cũng là Kim Đan kỳ nhưng người trong nhà đều biết, với tu vi của hắn mà ngăn ở giữa hai tiểu bối này chính là nguy cơ trùng trùng, chỉ cần một người hướng về hắn ra tay hắn cũng không đỡ nổi, nhưng nếu đứng ra cũng chỉ có thể cười khổ không ngớt:
- Ai, sao phải khổ như thế chứ, hai người có chuyện từ từ nói không được sao.
Lời này vừa ra, Phương Hành cùng Long nữ đều sửng sốt một chút.
Phương Hành vẫn là người phản ứng lại trước, hắn than nhẹ một tiếng nói:
- Lão tiền bối nói rất đúng, hai người làm gì có hận thù qua đêm...
Lúc Long nữ phản ứng lại thì cái trán đã phủ đầy gân xanh, nổi giận quát một tiếng:
- Ta giết ngươi ...
Phương Hành vỗ đùi, núp ở phía sau lão đầu kêu lên:
- Ngươi nhìn đi ta đã nói rồi, nữ nhân này không đánh không được ...
Kim Đan trưởng lão cũng hận không thể tự vả miệng mình, làm sao lại nói ra câu như vậy chứ.
Ngẫm lại cũng không thể trách hắn, nhìn ánh mắt người chung quanh là biết người có ý nghĩ giống hắn cũng không ít.
Có rất nhiều tu sĩ đến đây kén rể nhìn thấy sự tình đã phát triển đến mức không thể kiềm chế đành lén lút quyết định, Tứ Hải Minh Ước do Thiên Nhất Cung dẫn đầu các đại tông môn Thần Châu Bắc Vực lấy danh nghĩa Long nữ lập xuống có thể ký kết, nhưng việc cưới Long nữ về nhà thì quên đi, chuyện đến nước này sợ rằng Long nữ cũng không thể xuất giá rồi.
Đúng vào lúc này lại có một cái thanh âm ngoài ý muốn vang lên:
- Chậm đã!
Người này lớn tiếng thét to, giọng nói tràn đầy linh lực như sấm rền, cuồn cuộn ở bên trong đạo đường, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người kia có thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ pháp bào, khuôn mặt nghiêm nghị, lúc này ánh mắt hắn chăm chú nhìn đứa bé ở trong lồng ngực Phương Hành, sau đó nhíu chặt mày lại giống như đang cảm ứng cái gì, qua một hồi lâu hắn mới thấp giọng nói với Phương Hành:
- Vị đạo hữu này, thứ cho tại hạ vô lễ, xin hỏi ngươi một tiếng, đến tột cùng thì đứa nhỏ này là của người nào.
Phương Hành lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi nói nó là của người nào? đương nhiên là của tiểu gia rồi!
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, từng bước ép sát:
- Thật sao? vậy ngươi hãy nói xem tên gọi của nó là gì?
Hắn hỏi như vậy khiến tâm thần chúng tu sĩ trong nội đường bất định, nhanh chóng suy đoán.
- Đệ tử chân truyền Linh Xảo Tông Tân Kiến Ngu...
- Hắn vốn đại diện Linh Xảo Tông đến ký hiệp ước, không có ý định cưới trưởng công chúa, tại sao lại đứng ra.
- Ngươi chính là người Linh Xảo Tông?
Phương Hành cũng nghe được mọi người nghị luận, làm như cười mà không phải cười nhìn về phía đại hán kia.
- Đúng vậy, ta chính là đệ tử chân truyền Linh Xảo Tông_Tân Kiến Ngu, ngày trước Linh Xảo Tông vốn có một trẻ con, bị người ta cướp khỏi Hồng Trang lâu, không rõ tung tích, toàn thể tông môn đang cật lực tìm kiếm, không biết vị đạo hữu này ...
Hình như hắn đã đoán ra điều gì, giọng nói rất hùng hổ doạ người, trong đôi mắt có tinh quang lấp lóe, có phần hưng phấn.
Phương Hành lườm một cái, ôm đứa bé trong lồng ngực càng kín hơn một chút, nói:
- Các ngươi làm mất trẻ nhỏ hỏi ta làm gì.
Tên đại hán Linh Xảo Tông kia cười gằn tiến lên:
- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt mà thôi ...
Trong khi hắn nói chuyện bỗng nhiên tiến lên trước một bước, đưa tay kéo tã lót trong lồng ngực Phương Hành.
Chỉ cần gỡ bỏ một chút, cho dù không thấy rõ mặt thì hắn cũng có thể nắm giữ khí cơ của nó, xác định thân phận nó.
Nhưng đúng vào lúc này, thân hình Đại Kim Ô hơi động, trong giây lát đã vọt tới trước người hắn, sau đó đơn giản vỗ cánh một cái, nhưng lại giống như kim thương ẩn chứa lực lượng Kim Đan mạnh mẽ vỗ vào ngực của đại hán Linh Xảo Tông này, khiến hắn bị đập bay ra ngoài, "Oành" một tiếng đụng vào vách tường đạo đường, không biết có bao nhiêu xương cốt bị đứt đoạn, trong miệng phun ra một tiên huyết.
- Nếu móc mắt ra rồi, ngươi còn cảm thấy quen thuộc hay không.
Đại Kim Ô vừa mở mắt ra, hung khí phân tán, kêu lên một tiếng cuồng dã.
Ngay cả Phương Hành cũng làm ra vẻ cười mà không phải cười nhìn về phía đại hán kia.
- Sao ngươi lại dám ra tay hại người.
- Yêu cầm lớn mật, muốn tạo phản hay sao.
- Cũng không nhìn một chút xem nơi này là nơi nào, đã dám đả thương người, lá gan của ngươi từ đâu tới.
Chúng tu sĩ chỉ giật mình trong chốc lát, sau đó vang lên rất nhiều tiếng hét lớn, mấy người lộ ra địch ý.
Đại Kim Ô không sợ chút nào, hừ lạnh một tiếng quát lên:
- Đại Kim gia xé cánh tay đệ tử chân truyền Hạc Linh Tử_Thuần Dương Đạo so với xé giấy còn đơn giản hơn, đám người vương bát đản các ngươi có ai không phục thì cứ đi lên nếm thử thần thông của Đại Kim gia...
- Chỉ chém xuống một cánh tay của Hạc sư huynh, nhưng hắn lại chuyên môn rêu rao...
- Tương lai Hạc sư huynh trở về Thần Châu, thật không biết sẽ tức giận thành hình dáng gì ...
Chúng tu sĩ chung quanh đều không biết nói gì nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không có người nào nguyện ý đến trêu chọc nó.
Tên đệ tử Tân Kiến Ngu của Linh Xảo Tông nôn ra hai ngụm máu nhưng cũng cười lạnh một tiếng, nắm tay áo xóa đi vết máu bên miệng, dĩ nhiên không đáp lời mà chỉ là trừng mắt nhìn Phương Hành cùng với đứa trẻ trong lồng ngực của hắn, sau đó xoay người lướt ra ngoài đạo đường, trong mắt Đại Kim Ô loé ra một tia hung quang, muốn truy sát ra ngoài nhưng bị Phương Hành dùng một tay kéo lại, Đại Kim Ô ngẩn ra, ném cho Phương Hành một ánh mắt, nó và Phương Hành biết kẻ này đã đoán được thân phận đứa bé, sợ rằng chuyến đi này sẽ đưa tới đại họa.
Người chung quanh thấy tình cảnh này nhưng vẫn không nhìn ra.
Dường như tin tức Phương Hành liên tục đánh cướp sản nghiệp của mấy đại tông đã truyền ra, nhưng dù sao thời gian còn thiếu, chúng tu sĩ biết tên đạo tặc có lá gan to bằng trời xuất hiện, nhưng người biết tên đạo tặc kia dùng khẩu âm Nam Chiêm, bên người mang theo một con chim lớn màu vàng cũng không nhiều, chứ nói đến lần xuất thủ cuối cùng, hắn chỉ cướp đi một đứa bé không quan trọng gì.
Nhưng trong mắt người hiểu rõ nội tình, đứa bé này chính là một cái chứng cứ cứng rắn nhất.
Ban đầu chúng tu còn tưởng rằng đứa nhỏ này bị tên đạo tặc kia thuận tay bắt đi, sau đó sẽ giấu kín nó, hoặc là thuận tay giết chết, ai có thể nghĩ đến kẻ này lại ở dưới tình huống mọi người chú ý mang nó ra ngoài nói bậy nói bạ, đây không phải là tự bộc lộ thân phận sao.
Tuy cái tên Tân Kiến Ngu của Linh Xảo Tông không được coi là tài năng xuất chúng nhưng hắn cũng không phải là một kẻ ngu dốt, nếu không phải vậy cũng không tới phiên hắn đại biểu tông môn đến tham dự cái minh hội có ý nghĩa trọng đại này, hơn nữa khi nhìn thấy đứa bé trong lòng Phương Hành đã nhanh chóng đoán được cái gì, nguyên nhân chính là sau khi phát hiện điểm này, ăn thêm một cái thiệt thòi, hắn vẫn không để ý chút nào, chỉ muốn lập tức mang tin tức truyền về tông môn.
Việc Đại Kim Ô lo lắng chính là một điểm này, nhưng Phương Hành lại giống như không để ý, chỉ nhàn nhạt nói:
- Để hắn đi!