Chương 613: Thần Châu bái lễ
Thấy Phương Hành cười lớn một tiếng tiến vào Đạo cung, sắc mặt Đạo Vô Phương ở phía sau hơi âm trầm xuống.
Tạ Lâm Uyên thì ngược lại, nhẹ giọng cười cười, hai tay chắp sau lưng đi về phía đạo cung.
Đạo Vô Phương cảm thấy trong lòng khó chịu, bởi vì ban đầu hắn đã tính kế thật tốt, nhưng bước thứ nhất đã tính sai, hắn vốn dĩ để Phương Hành thấy thảm trạng của tu sĩ Nam Chiêm, bởi vì làm như thế Phương Hành sẽ bị kích động và không lập tức chen vào nữa, tâm tình cũng sẽ sinh ra địch ý đối với Tống Quy Thiền, càng cảm thấy tông môn Thần Châu mạnh mẽ mà có một tia sợ hãi, như vậy Phương Hành chỉ có chọn con đường này để đi, dạy dỗ thêm một chút là có thể làm được rất nhiều chuyện cho hắn, cho dù kém cũng có thể tăng thêm rất nhiều phiền phức cho Tống Quy Thiền.
Nhưng chuyện hắn không nghĩ tới chính là, ngay từ bước thứ nhất người này đã không giống với những điều hắn nghĩ, dĩ nhiên đi đánh cướp
Hắn thực sự có chút không nghĩ ra, tên tiểu vương bát đản này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy.
Đã đánh cướp lại còn cố ý để lại một cái manh mối rõ ràng như vậy...
Kim Ô mập màu vàng!
... Đạo Vô Phương khẳng định Phương Hành cố ý lưu lại điểm này!
Từ thủ pháp ra tay của mấy đại án đến xem, kẻ này nhất định là rất quen tay, hành động bí mật gọn gàng đến cảnh giới đại sư, không để bất luận người nào nhìn thấu thân phận, công pháp, đường đi, bộ mặt thật, hành tung của hắn nhưng hắn lại để nhiều người như vậy nhìn thấy một con Kim Ô màu vàng, đây là vô tình hay cố ý khiến người ta hoài nghi lên trên người hắn vậy, nhưng không có chứng cứ xác thực chứng minh là hắn ...Cứ như vậy người của mấy phương thế lực bỗng dưng có thêm hoặc nhiều hoặc ít phiền phức cần phải điều tra, cần phải bắt hắn đi. Nhưng bây giờ mọi người đều biết hắn là khách quý của Thiên Nhất Cung, nếu như bị người ta mang đi, mặt mũi Thiên Nhất Cung sẽ ném đi chỗ nào.
Kẻ này là do Hồ Quân trưởng lão tự mình đón vào ...
Mặt mũi!
Bất cứ việc gì cần giảng quy tắc ở Thần Châu, cái quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là mặt mũi!
Có thể nói quan hệ giữa Thiên Nhất Cung, Thuần Dương Đạo, Âm Linh Đạo, Phù Khí Đạo cộng thêm ba đại thế gia Tống gia, Vân gia, Văn gia cùng với Linh Xảo Tông, các loại thế lực, tông môn hơi yếu chút là một khối hỗn loạn, tuy bề ngoài vẫn duy trì một chút cân bằng nhưng bên trong lại tranh đấu như nước sôi lửa bỏng, nếu tùy tiện nộp Phương Hành ra, tuy rằng trên thực chất không có tổn thất gì. Nhưng khó tránh khỏi việc không có người đồn thổi bậy bạ. Đối với danh vọng của Thiên Nhất Cung sẽ là một cái đả kích khổng lồ, vô hình mà trí mạng!
Lại thêm việc nhìn như thế nào cũng thấy Phương Hành còn có một chút giá trị, cũng có thể là giá trị rất lớn, nếu cứ giao ra như vậy, hắn cũng không cam chịu.
Đến lúc này Thiên Nhất Cung phải thừa nhận áp lực rất lớn, chuyện hai đại cung phụng của Hồng Trang lâu cũng bị đè xuống.
Nhưng cũng may Đạo Vô Phương không có bó tay, vừa rồi hắn nói gần nói xa nhưng ý tứ lại đơn giản, hắn đã nắm được nhược điểm của Phương Hành, khiến Phương Hành nghe lệnh hắn, cảnh cáo Phương Hành nếu không có Thiên Nhất Cung che chở, sợ rằng sẽ có rắc rối lớn lập tức ập đến người, trong lòng xẹt qua suy nghĩ này, nếu như có thể thu phục Phương Hành hoặc là dùng cái này khiến hắn làm một ít chuyện, cũng xem như một hồi buôn bán tốt.
Mà Tạ Lâm Uyên hài lòng thì càng đơn giản hơn, ít nhất phiền phức trước mắt Phương Hành càng lớn càng dễ dàng khống chế.
Chúng tu sĩ không biết chuyện này, chỉ có thể ở trong bóng tối suy đoán, đến cùng thì Phương Hành có phải là tên đạo tặc ở trong truyền thuyết hay không!
Bên trong đạo đường dài hơn trăm trượng cực kỳ rộng lớn và tao nhã, chúng tu sĩ vào được nơi đây đều ngồi khoanh chân, phân biệt thành hai hàng, phía trên cao chính giữa có một tấm mành buông thõng, phía sau là một cô gái có vóc người cao gầy tuyệt sắc ngồi xếp bằng, bên người có đốt thanh đàn, hương thơm từ phía sau màn truyền ra khiến lòng người dao động, kia chính là nhân vật chính của lần kén rể này, trưởng công chúa Thương Lan Hải_Long nữ.
- Trưởng công chúa vì thể hiện tấm lòng tôn kính, xin có chút lễ dâng lên chư vị tiên gia!
Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình liền có một vị Kim Đan lão giả đứng ở phía trước màn mở miệng, khẽ quát một tiếng.
Ngay lập tức từ hai bên đạo đường có hai hàng nữ đệ tử Thiên Nhất Cung nối đuôi nhau mà ra, trên tay mỗi ngườ đều nâng một cái khay, mặt trên dùng lụa mỏng che lại, đặt ở phía mỗi người một cái, trước mặt Phương Hành cũng có một phần, hắn đưa tay mở ra thì thấy bên trong khay là một viên trân châu lớn bằng nắm đấm trẻ con, màu sắc xanh biếc, sờ vào có cảm giác mát lạnh, ẩn chứa hơi nước nồng nặc, xung quanh có sương mù lượn lờ.
- Hải Châu.
Phương Hành thầm hô một tiếng, sau đó cảm thấy có chút đau lòng.
Hải Châu là một loại báu vật trong tứ hải, tương đương với linh thạch sinh ra bên trong linh mạch, ẩn chứa hơi nước nồng đậm, chính là chí bảo tu luyện thủy pháp, hơn nữa viên trân châu này nắm giữ các loại huyền diệu, nói một cách khác, coi như là một người bình thường, mang theo hạt châu này tiến vào hoang mạc, ở bên trong ngốc mười năm cũng không lo lắng sẽ bị chết khát, hơn nữa một số người trong giới tu hành bế quan cũng thường thường mang theo một viên Hải Châu tiến vào động phủ, như vậy liền lúc nào cũng có hơi nước bù đắp sự thiếu hụt của bản thân, thời hạn bế quan sẽ kéo dài thêm một quãng thời gian rất dài.
Vấn đề khó nhất chính là, loại Hải Châu này vẫn luôn bị Thương Lan Hải Long Cung dẫn đầu Hải tộc quản lý, bình thường khó có một viên lưu truyền đến chỗ khác, chúng tu sĩ dùng tiền cũng chưa chắc có chỗ để mua, bây giờ Long nữ lấy ra nhiều như vậy, mười mấy tiên gia tiến vào đạo đường, mỗi người một viên làm lễ ra mắt, phần lễ này thật sự không nhẹ chút nào, tràn đầy thành ý.
- Ha ha, ta vẫn luôn cầu một viên Hải Châu, từng ra giá mấy ngàn linh tinh mà không thể được, trưởng công chúa trọng thưởng khiến Mục Dương Lĩnh vô cùng cảm kích, kẻ hèn này cũng đã chuẩn bị một chút lễ mọn, đó là một cây linh thảo ba ngàn năm kéo dài khí huyết, mong rằng trưởng công chúa vui lòng nhận cho! Ta tới đây không phải là để kén rể, mà chỉ thay cha của Mục Dương Lĩnh ta hỏi thăm trưởng công chúa, tỏ lòng kính trọng của Mục Dương Lĩnh là đã cảm thấy mỹ mãn rồi!
Sau khi chúng tu sĩ nhận được Hải Châu của Long nữ liền đến lượt bọn họ dâng lễ vật trong tay mình lên, một người trẻ tuổi ngồi ở phía dưới Long nữ mở miệng trước tiên, hắn lấy ra một cái hộp tím và một thẻ ngọc, cùng nhau cho nữ hầu Thiên Nhất Cung bên người, dâng lên cho Long nữ, chúng tu sĩ thấy hắn ra tay liền lấy ra một cây linh thảo thì trong lòng cũng có chút kinh sợ, phần lễ này không hề nhỏ.
Long nữ phía sau màn nhận lấy tử hộp, lại cẩn thận nhìn kỹ thần niệm trong thẻ ngọc mới nhẹ nhàng mở miệng:
- Mục sư đệ có lễ, Ngao Trinh rất cảm kích, mong chuyển lời đến Trương chân nhân, Long nữ đã rõ tâm ý của ông ấy, cảm kích không thôi!
Mục Dương Lĩnh mỉm cười nhẹ gật đầu, nói:
- Tiểu đệ đã rõ!
Đây cũng là màn mở đầu, chúng tu sĩ trong sân lập tức dâng lễ vật trong tay mình lên.
- Đều hào phóng như vậy.
Phương Hành nhìn đám người đến mức sửng sốt, cảm thán Thần Châu không hổ là Thần Châu, nhìn đám nhãi con không được bắt mắt cho lắm, nhưng đồ vật lấy ra lại một cái so với một cái càng kinh người, có người lấy linh thảo làm lễ, có người lấy thần phù, có người lấy thần khí, thậm chí còn có một người dùng kiếm phôi không biết lấy được từ nơi nào làm lễ vật, chỉ có điều nhìn nó có vẻ không bắt mắt lắm.
Kinh người nhất là Khổ Hải đại kiếm tu Vân Độc dâng Lưu Vân Thủy Kiếm Kinh lên, giọng điệu người này cũng rất lớn:
- Trưởng công chúa, tiên tổ Khổ Hải đã có pháp chỉ cho ta. Lưu Vân Thủy Kiếm Kinh này chính là căn cơ lập đạo của Khổ Hải ta. Dâng lên cho nàng thể hiện lòng thành tâm, có lẽ trưởng công chúa cũng hiểu rõ nặng nhẹ, ngày sau vào Khổ Hải Vân gia ta nàng chính là chủ mẫu, tám trăm kiếm tu của Vân gia mặc nàng điều khiển!
Tuy chúng tu đều nắm rõ mục đích thật sự của lần kén rể này nhưng lời nói thẳng như vậy lại không nhiều lắm.
Vào lúc này Tạ Lâm Uyên một mực trầm mặc ít nói cũng mở miệng, mang một lò đan màu lửa đỏ dâng lên, nhàn nhạt nói:
- Cái lò đan này do sư tôn ta lấy Địa Tâm Chân Diễm rèn đúc ba trăm năm mà thành, dùng để luyện đan có thể khiến đan phẩm tăng lên bốn thành, tỉ lệ thành đan trên ba thành, nhưng cùng trưởng lão Phù Khí Đạo ta mà nói lại không coi là cái gì, chỉ tính là dệt hoa trên gấm mà thôi, mật thư của sư tôn đã giao cho Hồ Quân trưởng lão của Thiên Nhất Cung chuyển cho trưởng công chúa điện hạ. Tạ mỗ không ở đây nhiều lời nữa, chỉ có một lời là nguyện làm đầy tớ cho trưởng công chúa...
- Ha ha, lời nói như vậy ai không biết nói, Văn gia ta hận nhất loại loạn thần tặc tử, nguyện vì trưởng công chúa phù chính trảm nghịch!
Một thanh niên vóc dáng thon gầy mặc quần áo cổ xưa. Bên ngoài khá là nho nhã nhẹ giọng cười gằn, cắt đứt lời nói của Tạ Lâm Uyên, người này chính là thiên tài nhỏ tuổi nhất của Văn gia, bây giờ là đại phù sư trẻ tuổi nhất Bắc Vực Văn Diệc Nho.
Trong lúc nhất thời, ba gia tộc có thực lực mạnh nhất trong những người kén rể qua lại to tiếng với nhau.
- Bọn họ đang nói cái gì mà ta cảm giác có chút khó hiểu vậy!
Đại Kim Ô nghe xong một cẩn thận nói với Phương Hành.
Phương Hành cũng trừng hai mắt:
- Ta cũng không biết, nhưng nghe ra hình như rất doạ người...
-Ha ha, Phương đạo hữu không chuẩn bị cái gì sao.
Vào lúc này, Đạo Vô Phương vẫn luôn đứng ở một bên xem náo nhiệt bỗng nhiên cười tủm tỉm hỏi.
Hỏi như vậy, giọng nói không nhẹ không nặng, lại khiến ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, không khí căng thẳng trong sân cũng vì đó mà chậm lại.
Vô số con mắt đều nhìn về phía Phương Hành, bao gồm con mắt phía sau màn, có châm chọc, có lạnh lùng chế giễu, có xem thường, cũng có kiêng kỵ, giống như một con cáo lạo vào trong bầy sói, lại như là một đám cáo đang xì xào bàn tán về một con sói ngơ ngơ ngác ngác lẫn vào trong bầy... Trên thực tế cũng gần giống như vậy, người thật sự coi sự kiện này chỉ là một cuộc kén rể cũng chỉ có một mình Phương Hành.
Phương Hành nháy mắt một cái, ban đầu hắn muốn lừa gạt chút gì đó nhưng lúc này cũng không tiện giả bộ hồ đồ nữa rồi, một bên thầm mắng Đạo Vô Phương mập mạp chết tiệt, một bên chậm rãi đứng lên, thấy nữ hầu bên người đưa tay qua muốn đón lễ vật của hắn, hắn lại nhẹ nhàng đẩy sang một bên, sau đó con mắt quét chúng tiên gia trong sân từ trái sang phải, từ phải sang trái một lần, thẳng đến lúc mọi người đều cảm thấy không thoải mái, mới hừ lạnh một tiếng chậm rãi đi ra, vừa đi vừa khinh thường mở miệng:
- Một đám nhà quê!
- Rào ...
Trong sân nhất thời đại loạn, vô số ánh mắt tức giận bắn về phía hắn.
Vậy mà dám mắng họ là nhà quê.
Cái tên gan chó nhà quê tới từ Nam Chiêm kia lại không để họ ở trong mắt.
Có người cười gằn:
- Xem ra lễ vật chúng ta chuẩn bị không lọt vào mắt vị đạo hữu này, cũng không biết ngươi chuẩn bị cái gì.
- Lễ vật của tiểu gia lớn đến mức dọa vỡ gan chó của các ngươi!
Phương Hành khinh thường hừ hừ hai tiếng, chân bước chữ bát đi thong thả đến trước mặt Long nữ, cách nàng một cái màn mỏng mà thôi, Phương Hành nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận ý của Long nữ qua màn lụa mỏng bắt đầu cười hắc hắc, cách màn lụa mỏng cười nói với Long nữ:
- Lần này ta vì cưới nàng đã phí không ít công sức, tin tưởng sau khi nàng nghe xong nhất định sẽ rất cảm động, cái kia chính là ...
Lúc nói tới chỗ này, chúng tu sĩ đều hướng lỗ tai tới nghe, nhưng Phương Hành lại không nói, một đạo thần niệm truyền vào phía sau màn.
- Cái gì?
Thần tình vẫn luôn lạnh nhạt của Long nữ bỗng nhiên kích động:
- Ngươi nói thật?