Chương 617: Trên đài đấu pháp sinh sát khí.
- Cũng tốt! đài đấu pháp đã được dựng trên Kính Hồ từ lâu, phòng ngự đại trận cũng mở ra, nếu như chư vị tiểu hữu có ý đấu pháp luận đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đài! Lần này đấu pháp, để cho ba đại trưởng lão Thiên Nhất Cung ta cùng với chư vị đạo hữu xem lễ được chứng kiến, chỉ cần lấy pháp luận đạo, không cần tổn thương đến hòa khí, sau khi lên đài đấu pháp, có thể dùng pháp thuật, dùng pháp khí, phù triện, cũng có thể điều động linh thú yêu quỷ, một bên chịu thua thì đấu pháp sẽ kết thúc, mong chư vị tiểu hữu không nên nôn nóng hạ độc thủ, tổn thương hòa khí sẽ không ổn. . .
Chung Nhất trường lão Thiên Nhất Cung nhìn thấy Phương Hành và Vân Độc đều phát ra sát cơ lạnh lẽo thì hắn cũng không khách khí, cho phép bọn hắn đấu pháp.
Cuối cùng trận đấu pháp này đã sớm thương lượng xong, phàm là tông môn thế lực có tâm đứng đầu Tứ Hải Minh Ước, đều phái môn hạ đệ tử có tuổi đời không vượt quá ba trăm, thực lực Kim Đan cảnh hùng hậu nhất, mà những thế lực chỉ tính toán gia nhập minh ước, không muốn mời vị “Bồ Tát” Long nữ này vào tông môn, phần lớn sẽ phái đệ tử thông minh đắc lực đến đây, đại biểu thái độ của một phương thế lực mà thôi.
Mà nếu muốn đấu pháp, tự nhiên các tông sẽ yêu cầu hai chữ công bằng, đặt ra càng nhiều điều kiện, càng dễ xuất hiện sự chênh lệch, ví dụ như ước định không được dùng khí thì thiên tài Phù Khí Đạo_Tạ Lâm Uyên sẽ ăn thiệt thòi rất lớn, bởi vì Phù Khí Đạo bọn họ vốn lấy đúc khí, ngự khí làm chủ, ước định không cho phép sử dụng phù triện, khẳng định Văn gia sẽ không vui, còn nếu không cho phép điều động linh thú yêu quỷ, như vậy những tông môn lấy nuôi thú cùng luyện quỷ làm chủ sẽ liều mạng với Thiên Nhất Cung.
Cũng chính bởi vậy mà cuối cùng quy củ rất là rộng rãi!
Thích làm như thế nào thì làm, miễn khiến cho đối thủ nhận thua là được!
Chúng tu nghe vậy liền dời bước tới Kính Hồ, chỉ thấy đại trận trung tâm cái Linh Hồ Bắc Vực này đã khởi động, thình lình có một cái bình đài rộng hơn trăm trượng từ đáy hồ mọc lên. Nước chạy qua khe đá, lơ lửng ở trên mặt hồ mười trượng, theo ký hiệu xung quanh thạch đài lấp lóe, một tầng màn nước cuốn ngược lên trên không trung, tổng cộng có bảy tầng nước hóa thành vô hình. Nhìn lên giống như là chưa từng xuất hiện, nhưng người tinh ý lại biết mỗi một tầng nước kia đều là một lớp cấm chế, biến pháp đài thành một thế giới nhỏ, để tránh khỏi có người nhúng tay.
- Đứa nhỏ này là của ai?
Chúng tu đều hướng về phía Kính Hồ mà đi, Long nữ thân là nhân vật chính tự nhiên không thể ngoại lệ, nàng tụt lại ở phía sau, lạnh lùng chờ Phương Hành cưỡi mây bay tới. Lúc cách rất gần mới bỗng nhiên đặt câu hỏi, trên mặt vẫn còn tức giận chưa tiêu, mặt lạnh mày nhẹ.
Phương Hành hơi quay đầu lại, nói:
- Ta phải đi đánh nhau với người khác, hiện tại không thể động thủ với ngươi!
Long nữ cau mày:
- Ta hỏi ngươi đứa bé là của ai?
Phương Hành trợn mắt một cái, bỗng nhiên lên giọng nói:
- Hiện tại mới đau lòng sao, sao vừa nãy cô không nhận nó.
Chúng tu sĩ xung quanh nghe thấy. Đều hướng ánh mắt nhìn lại, biểu lộ vẻ quỷ dị.
- Chắc vợ chồng son đang tâm sự.
- Ai, dù sao cũng là máu thịt của mình, trưởng công chúa không quan tâm sao được.
- Chỉ tiếc cho tên tiểu ma đầu kia, đến vợ cũng bị người ta cướp đi. . .
- Đại thế ở trước mặt, thân bất do kỷ, ngược lại cũng không trách trưởng công chúa được. . .
Có người quăng tới ánh mắt tiếc hận, thấu hiểu, thiện ý vân... vân… nhưng việc này lại khiến Long nữ tức giận đến mức trán hằn lên gân xanh.
- Ta giết ngươi. . .
Giọng nói là trong kẽ răng phát ra, nắm đấm đã vang lên âm thanh "Khanh khách".
Phương Hành "Vèo" một tiếng trốn ra xa mấy chục trượng, quay đầu lại kêu lên:
- Lại muốn mưu sát chồng, đúng là nữ nhân không có lương tâm!
Long nữ bị chọc tức, ở trước mặt cái tên tiểu vương bát đản này không thể bày ra vẻ ung dung thanh nhã. Nàng bắt pháp ấn lại muốn đuổi tới, Đại Kim Ô thấy thế lại nhanh chóng ngăn ở chính giữa, ho một tiếng, bày ra thần tình nghiêm túc nói:
- Đệ muội, cho ta mặt mũi. . .
- Ngươi cũng là thứ không tốt, cút!
Long nữ tức giận không thể nói, trực tiếp đá một cước vào mông đít Đại Kim Ô, khiến nó "Oa" một tiếng biến mất vào trong Kính Hồ.
- Đại Kim gia ta đã từng xé một cánh tay của Hạc Linh Tử_Thuần Dương Đạo. . .
Đại Kim Ô tức giận kêu to, Phương Hành thì đứng ở trên mây cười ha ha.
- Ta không quản đứa nhỏ này là của ai, cũng không nói chuyện vớ vẩn cùng ngươi nữa, vừa rồi ngươi nói sự tình Tam đệ với ta, Ngao Trinh ta vô cùng cảm kích đối với ngươi, nếu ngày sau có cơ hội tất nhiên sẽ báo đáp cho ngươi, thế nhưng sự tình lần này không đơn giản như ngươi nghĩ, tốt nhất ngươi vẫn không nên nhúng tay, càng không cần thật sự đấu kiếm cùng Vân Độc, nếu không ngươi thật có khả năng bị bọn hắn giết chết. . .
Long nữ tức giận đến mức gần như phát điên vẫn mạnh mẽ đè lửa giận trong tim xuống, truyền âm cho Phương Hành.
Nhưng Phương Hành lại không coi đó là việc to tát, cũng truyền âm lại:
- Hiện tại biết thương ta rồi sao.
Long nữ lại trợn mắt, giọng căm hận nói:
- Đau lòng cái đầu ngươi ấy, ta nhìn trên mặt mũi Tam đệ mới đến khuyên ngươi một câu!
Phương Hành cười hì hì truyền âm:
- Ngươi không cần lo lắng, cái tên vương bát đản kia không đánh lại được ta!
- Ngươi không nên làm trò, lần này người thắng chỉ là một trong ba người bọn họ, ngươi là một người ngoài, căn bản không có khả năng thủ thắng, ngoài ra ta và Đạo Vô Nhai bá bá, Hồ Quân trưởng lão của Thiên Nhất cung đã bàn bạc rất lâu mới quyết định kế hoạch này, không thể để ngươi hủy diệt như vậy, coi như ngươi thần thông quảng đại, chiến bại ba người bọn họ, những tông môn trong minh ước cũng sẽ phái ra môn hạ đệ tử lợi hại nhất đến chiến với ngươi cuồn cuộn không dứt, ngươi có thể đánh bại một người, cũng có thể đánh bại ba người, bại mười người cũng không sao nhưng nếu như ngươi thực sự đánh bại tất cả đệ tử của bọn hắn, chọc cho đại trưởng lão thậm chí Nguyên Anh lão tổ tông sau lưng bọn họ ra tay xoá bỏ ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Lúc Long nữ nói đến câu cuối cùng, khẩu khí đã có chút tận tình.
Nhưng Phương Hành lại không có tim không có phổi nói:
- Vậy ngươi gả cho đại trưởng lão cùng Nguyên Anh lão tổ tông của bọn hắn à. . .
Long nữ nhất thời giận dữ, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận.
Nhưng Phương Hành không để ý đến nàng nữa, hắn cũng thở phì phò phóng lên trời, thân hình như một vệt thần quang xông lên giữa không trung, sau đó đáp thẳng xuống đấu pháp đài bên trong Kính Hồ, lúc này tên Khổ Hải Vân Độc kia đã sớm đến, ngồi xếp bằng trên đài, một thanh cổ kiếm đặt ngang ở đầu gối, thấy Phương Hành tiến vào pháp đài, mới nhàn nhạt mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành.
- Hôm nay ta không có ý định cho ngươi sống sót rời khỏi nơi này!
Vân Độc truyền âm lại, ánh mắt lãnh khốc:
- Cho nên ta mới yêu cầu mở ra bảy tầng đại trận bên ngoài pháp đài, để phòng có người cứu ngươi!
Lúc này Phương Hành vẫn đang tức giận vì lời nói của Long nữ, nghe hắn nói xong một câu như vậy thì càng tức giận, liếc mắt nhìn Vân Độc nói:
- Ngươi lấy sức lực từ đâu mà nói chuyện như vậy cùng tiểu gia, không sợ tiểu gia ta dùng một tay bóp chết ngươi sao.
Vân Độc cười lạnh nhưng không tức giận, hắn nhẹ giọng nói:
- Ta ba tuổi tu kiếm, mài giũa kiếm đạo, cho tới nay đã hơn một trăm năm, tu luyện ra kiếm đạo của riêng mình, từng bước đi tới, từng bước đẫm máu, nhìn niên cốt của nguơi cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, cho dù tu vi đã đột phá Kim Đan, cũng chỉ là dùng linh thảo trợ giúp, tu hành chi đạo có được tất có mất, tu vi ngươi tăng nhanh tất nhiên căn cơ sẽ bất ổn, ta không tin ngươi sẽ có được thực lực xứng đáng với tu vi, hoặc là nói coi như ngươi có, cũng nhất định có thiếu sót cùng sơ hở thật lớn!
Lúc hắn nói xong lời cuối cùng, bỗng nhiên trường kiếm trên gối tê minh:
- Ở dưới kiếm của ta, ngươi hẳn phải chết!
Phương Hành cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi đã quên Tiêu Tuyết sư tỷ từng nói, ta có khả năng khiến cho ngươi ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có sao.
Trong mắt Vân Độc phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Cho dù Nguyên Anh ở trước mặt ta cũng không dám nói câu này!
Vù một tiếng, kiếm trên gối đã lơ lửng giữa không trung, kiếm khí phân tán, thình lình kích phát sát ý, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Phương Hành cũng bước lên một bước, tiện tay rút ra một thanh kiếm lớn màu đen, vuốt kiếm một cái, phát ra sát khí.
Vân Độc nhìn thấy chiêu kiếm này, ánh mắt ngẩn ra, lộ ra một vệt tâm ý hưng phấn.
Hắn là cao thủ sử dụng kiếm, tự nhiên nhìn ra bên trong đường kiếm Phương Hành tiện tay kéo ra tràn ngập ma ý, nhưng cũng ẩn chứa sự huyền ảo, hiển nhiên đệ nhất tiểu ma đầu Nam Chiêm này cũng tu luyện kiếm đạo, hơn nữa còn rất là bất phàm, tuy rằng điều này cũng biểu thị lúc đấu pháp sẽ có nguy hiểm, nhưng Vân Độc vốn là kiếm si, nhìn thấy chuyện này chỉ cảm thấy hưng phấn, giống như người yêu rượu nhìn thấy rượu ngon vậy.
- Muốn động thủ!
Chúng tu vẫn chưa đến đủ, đã nhìn thấy trên đấu pháp đài tràn ngập sát khí lạnh lẽo, nhất thời trong lòng cả kinh.
Dù sao cũng không phải môn hạ đệ tử thi đấu, không phải đấu pháp đoạt danh, cần người chứng kiến, hai người này sẽ không chờ bọn hắn đến đông đủ để tuyên bố bắt đầu chiến đấu, từ lúc họ bước lên đấu pháp đài, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, chỉ hỏi thắng bại.
Nhưng cũng có người ngạc nhiên:
- Vẫn còn ôm đứa bé kia. . .
Đúng lúc kiếm ý bành trướng đến đỉnh điểm, động một cái liền bùng nổ, đột nhiên Phương Hành thu hồi kiếm quang, cúi đầu liếc mắt nhìn đứa bé trong lồng ngực, cười nói:
- A, vừa rồi bị người đàn bà thúi kia làm cho tức giận đến váng đầu, quên mình vẫn đang ôm một đứa bé, trước tiên ngươi chờ chút đã nhé. . .
Nói xong liền hướng về nơi xa hô to:
- Kim lục tử, nhanh chóng lại đây ôm tiểu vương bát đản này đi, miễn cho nó bị kiếm khí cắt nát. . .
Đại Kim Ô mới từ trong nước bò ra, đang nằm ở trên đá xanh phơi lông vũ, nghe vậy chỉ có thể bay tới, lúc đến trước pháp đài thì ngừng lại, trưởng lão trên bờ thấy vậy cũng không do dự, hắn không thể để cho tiểu ma đầu kia ôm con đấu pháp với người ta, vì vậy mở ra tầng tầng đại trận bên cạnh pháp đài, Đại Kim Ô vẫn còn chưa hết tức giận lại phải chờ đợi một lát, nên phùng má trợn mắt hùng hùng hổ hổ nói:
- Ngươi vẫn còn nhớ tới à, ta còn tưởng rằng ngươi muốn ôm đứa bé đánh thắng hắn nữa cơ. . .
Vân Độc hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ kiềm chế ý định dùng trường kiếm chém con Ô Nha miệng thối kia.
- Đúng là ta rất muốn ôm đứa bé mà vẫn thắng hắn, nhưng cũng phải có bản lãnh đó đã. . .
Phương Hành cười lớn một tiếng, lại nói một câu để Vân Độc ưa thích, vừa nói vừa tiến lên vài bước, sau đó làm bộ muốn ném đứa bé trong lồng ngực ra, Đại Kim Ô vừa bay vào pháp đài nhất thời kinh hãi, kêu lên:
- Cẩn thận một chút, ngươi muốn nó ngã chết à.
Trong tiếng kêu kinh hãi liền đập cánh nhào tới, giống như sợ Phương Hành thật sự ném đứa bé ra, nó vội vã tiến lên tiếp được.
Tất cả đều có vẻ rất bình thường, nhưng đúng vào lúc này thanh kiếm trên gối Vân Độc đột nhiên gầm lên mãnh liệt.
- Không tốt!
Bỗng nhiên Vân Độc xoay người, liền nhìn thấy một cái móng vuốt sắc bén màu vàng đánh về phía đầu hắn nhanh như chớp giật.