Chương 618: Ngay cả kiếm cũng không xuất ra
- Con Ô Nha chết tiệt này dám đánh lén mình.
Lúc này Vân Độc rất tức giận, sau khi Đại Kim Ô tiến vào pháp đài chỉ cách hắn khoảng mười trượng, đối với Kim Đan tu sĩ mà nói, khoảng cách mười trượng cùng với đứng sát người không có gì khác nhau, chỉ cần hơi động một cái là móng vuốt sắc bén sẽ mạnh mẽ bổ xuống, thậm chí lúc này Vân Độc cũng không kịp rút kiếm, nhưng dù sao hắn cũng là đại kiếm khách Khổ Hải Vân gia, từ nhỏ đã tu luyện kiếm đạo, chợt gặp biến cố, không thể nghi ngờ tu vi trăm năm được hiển lộ hết, kiếm khí tùy tâm mà động, thình lình hóa thành một thanh lợi kiếm vô hình chém ra.
- Vù ...
Kiếm quang tạo thành một vệt trắng, đón vuốt sắc của Đại Kim Ô đang bổ tới.
Vân Độc có lòng tin, dù đạo kiếm quang này không cách nào chém chết con yêu quạ, cũng có thể phế bỏ móng vuốt của nó.
Nếu bị người ta dễ dàng đánh lén như vậy thì trăm năm khổ tu kiếm đạo sẽ biến thành chuyện cười.
- Oa ...
Hiển nhiên Đại Kim Ô cũng biết lợi hại, nhanh chóng thu móng vuốt về, đồng thời há mồm kêu to.
Trong miệng nó cũng có một đạo kiếm khí dâng trào, giống như lúc nào cũng có thể phun ra.
- Tiên Kiếm.
Đáy lòng Vân Độc kinh ngạc, thân là kiếm tu, tự nhiên hắn không thể không biết Thượng Cổ Phi Kiếm Thuật trong truyền thuyết, trên thực tế hắn cũng từng lấy được một thanh tiên kiếm ở trên người nữ tu sĩ Nam Chiêm kia, có điều hắn cho rằng thanh tiên kiếm kia không hợp với kiếm đạo của hắn, cho nên tiện tay tặng bọn một tên tiểu bối Vân gia hắn, hành động đó cũng truyền ra danh tiếng không nhỏ, khiến mọi người sùng bái.
Tuy hắn chưa từng dùng thanh tiên kiếm kia nhưng không dám khinh thường một đạo kiếm khí trong miệng con yêu quạ này. Tâm tư hơi động, kiếm quang quanh người hắn lại gào thét lên lần nữa, mãnh liệt như thủy triều, ngăn chặn từng tầng ở trước người, nhìn vô cùng kinh khủng.
- Thu ...
... Bỗng dưng miệng con yêu quạ kia ngậm lại.
Nó há to miệng, lộ ra ánh sáng sắc bén của tiên kiếm, nhưng cuối cùng chỉ là hắt hơi một cái.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Vân Độc cũng có cảm giác tâm thần lạnh lẽo, giống như một quyền đánh vào bịch bông.
- Dám đùa ta?
Sau thất thố chính là vô tận tức giận.
Kiếm khí dâng trào quanh người, ngay lập tức chuyển thủ thành công, mang con yêu quạ này xé thành mảnh nhỏ!
Thân là đại kiếm khách trăm năm hiếm thấy của Khổ Hải Vân gia. Nên Vân Độc rất kiêu ngạo, quái gở, bất thường, làm sao hắn có thể để cho một con yêu quạ trêu chọc.
Ngay khi kiếm khí dâng trào, Đại Kim Ô đã kêu lên một tiếng quái dị lùi về sau.
Nhưng vào lúc này, trong lòng Vân Độc đột nhiên dâng lên một đạo hàn ý, trong lòng run lên.
Hắn thậm chí không kịp lấy thần niệm quan sát. Mà nhanh chóng quay đầu theo bản năng.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một vệt bóng đen.
Một thanh cự kiếm rộng hơn thước bất thình lình đánh xuống, quả thực giống như là một cái đại bổng.
Bên trong cự kiếm ẩn chứa lực lượng khủng bố, thậm chí trên thân kiếm quấn quanh vô số tia chớp màu xanh, chỗ nó đi qua liền cuốn lên một cơn lốc khủng bố, thậm chí còn có có một kẽ nứt hư không màu đen đang hình thành ... cho dù ở lúc bình thường Vân Độc cũng không dám khinh thường lực lượng kia, chỉ có thể tập trung tất cả lực lượng chống đối hoặc là thẳng thắn lấy thân pháp né tránh, chứ đừng nói là hiện tại hắn đã bị phân tâm. Một thân kiếm khí của hắn đã tập trung toàn bộ vào phía sau, chuẩn bị phóng thích ra đánh con yêu quạ đùa bỡn mình.
Nói thì dài nhưng thực tế tất cả chỉ xảy ra ở trong nháy mắt.
Dưới các nhân tố hạn chế, vị đại kiếm khách Khổ Hải Vân gia kia đã bị đánh phủ đầu một cái, đầu óc nhất thời lung lay.
Đường đường là đại kiếm tu Kim Đan cảnh, tâm chí cứng như sắt thếp, cũng bị chiêu kiếm này đập cho hôn mê một cái.
Cái này cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì một kiếm này vốn có sức mạnh trực tiếp đập nát đầu hắn.
Chỉ đập ngất hắn đã là người ngự kiếm hạ thủ lưu tình rồi.
Khổ Hải Vân Độc chỉ cảm thấy hoa mắt, hình như đầu bị biến thành hồ dán, vậy mà nhất thời không xoay chuyển được, mà một thân kiếm khí ngưng tụ như nước thủy triều, càng bị một kiếm này đập tan khí cơ, khiến cho nó tiêu tan giống như mây khói, đúng vào lúc này thanh kiếm tâm ý tương thông cùng hắn, thậm chí là đã thông linh tự nhiên bay tới, "keng" một tiếng, liền muốn ra khỏi vỏ.
Cho dù hắn bị đập ngất, kiếm dưới tình huống gặp kẻ địch, cũng sẽ tự động ra khỏi vỏ chém người.
Đường đường lại đại kiếm khách, tự nhiên không thể bị đánh lén dễ dàng như vậy.
Đúng là Vân Độc rất mạnh!
Cho dù ở trong tình cảnh này, hắn vẫn không phải là không có lực đánh một trận!
Chỉ cần một hơi thở thời gian là hắn có thể mạnh mẽ khôi phục sự trấn định, dâng trào kiếm khí, trở lại chiến một trận!
Chỉ tiếc hắn đụng phải Phương Hành!
Cho dù chính diện giao chiến, hai người cũng đánh bại được Phương Hành, đệ nhất tiểu ma đầu Nam Chiêm.
Lúc kiếm tự động ra khỏi vỏ chém người, Phương Hành liền hét lên một tiếng:
- Biểu tử, dê béo, sơn trại ...
Toàn những cái tên cổ quái!
Nhưng khi tiếng hét này vang lên, kiếm khí quanh người hắn chợt tăng vọt, chỉ nghe "Xoạt xoạt xoạt" ba tiếng, thình lình có ba đạo cổ kiếm đột nhiên xuất hiện, mỗi một đạo đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, liên tục chém lên thân cây kiếm sắp ra khỏi vỏ kia, lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ ba tấc, nhưng sau khi bị chém xong kiếm lại thu vào, mỗi khi bị đập một kiếm, thân kiếm lại gào thét giống như bị trọng thương vậy, sau vài lần như vậy kiếm linh trên thân kiếm đột nhiên tán loạn, sau đó "Leng keng" một tiếng rơi ở trên mặt đất.
- Trở về!
Lúc này khóe miệng Phương Hành cũng cười lên, rốt cục hài lòng.
Một tiếng quát vang lên, ba thanh cổ kiếm đã được đặt tên, đoạt lại từ trong tay Thái Thạch Si cũng liên tiếp trở vào vỏ, không để lại dấu vết.
Mà lúc này, Vân Độc cũng chỉ miễn cưỡng hồi thần lại mà thôi.
Không đợi hắn tiếp tục ngưng tụ một thân kiếm khí, Phương Hành đã dùng một cước đạp hắn ngã trên mặt đất, sau đó một chưởng chồng chất một chưởng vỗ xuống, đánh thẳng lên trán của hắn, linh lực không chút khách khí rót vào trong người hắn, tách hết thảy linh lực đang ngưng tụ trong kinh mạch hắn ra, sau đó khóa lại ở phía trên Kim Đan đang chuẩn bị gào thét xuất hiện, muốn ra tay bất ngờ cứu vãn một ván.
- Kiếm của ngươi chưa ra khỏi vỏ.
Phương Hành lạnh lùng mở miệng, cự kiếm màu đen chỉ ở trên mặt Vân Độc, hình như giữa hai lông mày có vẻ hài hước.
Thậm chí lồng ngực của hắn vẫn còn ôm trẻ con!
- Chuyện này... Chuyện gì thế này?
Phải mất trọn vẹn ba hơi thở, trong những tu sĩ quan chiến kia mới có người phản ứng lại, khiếp sợ kêu to.
Tất cả những thứ này đều phát triển quá nhanh rồi, không ở trên đài, thậm chí không thể nào hiểu được sự hung hiểm trong chớp mắt kia.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mỗi người ở đây đều không nghĩ ra, liền ngay cả Long nữ cũng không ngoại lệ.
Không phải là sẽ có một trường ác đấu sao?
Trận đấu pháp này đã bắt đầu rồi sao?
Tại sao đại kiếm khách Khổ Hải ngay cả kiếm cũng không xuất ra khỏi vỏ đã bị người ta đá một cước té xuống đất, không thể động đậy.
Phạm quy!
Hành động mờ ám của Đại Kim Ô sau khi lên pháp đài có thể giấu diếm được tu tu sĩ vi thấp, nhưng không giấu diếm được mấy vị trưởng lão Kim Đan viên mãn đứng xem chiến, bọn hắn thậm chí còn cảm thấy kiếm khí dâng trào trong cổ họng Đại Kim Ô lúc nó há miệng ra... Như vậy xem như là lấy hai đánh một, quá đáng hơn chính là đã lấy hai đánh một lại còn dưới tình huống dùng âm mưu quỷ kế...
- Không ... Vô sỉ ...
Việc này thực sự là quá vô sỉ, khiến cho những người nhìn thấy một màn này đều mất mấy hơi thời gian mới có một vị lão tu sĩ có chòm râu dê vỗ bắp đùi mắng lên, nhìn dáng dấp bị chọc tức của lão già, gần như hận không thể tự mình ra tay.
- Quá vô sỉ, lẽ nào lại như thế.
- Dùng quỷ kế thì cũng thôi đi, lại còn hai đánh một.
- Làm người sao có thể vô sỉ như thế, mau chóng thả Vân công tử ra, công bằng chiến một trận!
- Mau bắt con yêu quạ nhiễu loạn pháp đài lại chém giết để răn đe ...
Một câu nói của lão già kia dường như mở đường, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều nổi giận.
Thật sự là cách làm này, quá khiêu chiến giới hạn lòng người.
- Ngươi ... Ngươi dĩ nhiên dùng loại thủ đoạn này.
Ngay cả Vân Độc sau khi tỉnh táo lại cũng giận dữ, quát mắng không ngớt.
Cho dù hắn bị phong bế linh lực cùng đan quang, hắn cũng cực lực muốn đứng lên liều mạng cùng Phương Hành, hắn không cho rằng mình đã thua.
Nhưng mà Phương Hành lại đạp một cước lên bộ ngực của hắn, không có nửa phần ý tứ dời đi, hắn bị phong bế linh lực, không thể giãy giụa dưới cái chân nặng chừng vạn cân, Phương Hành ngẩng đầu nhìn về phía chúng tu sĩ tức giận không thôi ở trên núi, trên không trung và hai bên Kính Hồ, nở nụ cười hì hì, như là đang nói chuyện với Vân Độc, lại như hướng về chúng tu sĩ giải thích, từ tốn nói:
- Ai nói tiểu gia ta phạm quy, rõ ràng các ngươi đã nói rõ có thể điều động dị thú yêu quỷ, ta mang tọa kỵ của ta, hoặc nói là chiến sủng cùng ra tay thì sai ở chỗ nào.
Lúc hắn nói chuyện đã vận chuyển Linh lực, mạnh mẽ đè ép âm thanh hỗn loạn trong không trung xuống.
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời không người phản bác hắn.
Ngược lại là Đại Kim Ô, khi nó nghe được hai chữ "Chiến sủng" liền không vui lườm Phương Hành một cái.
- Lại nói, tọa kỵ của ta còn chưa có thật sự ra tay đấy, chỉ mới hắt hơi một cái mà tiểu tử này đã bị hù dọa đến thế, ngoài việc hắn ta thực sự nhát gan ra còn có thể trách ai.
Phương Hành hót như khướu, hùng hổ nói lý lẽ:
- Hơn nữa trước đó có nói không cho phép lừa dối sao hừ hừ hừ, lên đấu pháp đài chỉ nhìn bản lĩnh, bất luận thủ đoạn, hiện tại hắn ở dưới chân ta, các ngươi dám nói không công bằng.
Âm thanh hỗn loạn ở chung quanh nhất thời biến mất, chúng tu sĩ vốn đang đang tức giận hét lớn dĩ nhiên cảm giác không cách nào phản bác.
Đúng, hình như tiểu ma đầu này cũng không phạm quy ...
Nhưng chuyện này rất là công bằng sao.
Người mù cũng có thể nhìn ra chuyện này rất là không công bằng...
Phương Hành không có ý tứ tranh cãi gì gì đó với bọn hắn, chỉ cúi đầu nhìn Vân Độc, nhẹ giọng cười cười, nắm cự kiếm màu đen vỗ vỗ mặt của hắn, cười nói:
- Ngươi càng không nên kêu oan rồi, dưới cái nhìn của ngươi, lấy Kim Đan cảnh đối chiến một vị nữ tử Trúc Cơ nhỏ hơn ngươi trọn vẹn tám mươi tuổi không có gì là không công bằng, vậy thì ở trong mắt tiểu gia, bất luận dùng thủ đoạn gì mang ngươi giẫm dưới lòng bàn chân cũng rất là công bằng!
Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lãnh khốc:
- Cho nên ngươi thua rồi, dưới tình huống tiểu gia ôm trẻ con, ngươi ngay cả kiếm cũng không xuất ra được, làm gì còn mặt mũi ở nơi này nói chuyện công bằng hay không công bằng cùng ta.
Đúng vào lúc này sát khí ở giữa hai lông mày chân chính tràn ngập lên.
Vân Độc nghe được một câu, sắc mặt càng khó coi hơn một phần, hắn đã hiểu rõ ý tứ của Phương Hành, hắn ảo não tới cực điểm, lửa giận thiêu đốt.
Ngược lại là Đại Kim Ô ở chỗ không xa nhỏ giọng thì thầm:
- Chính là muốn bẫy người, còn nói đường hoàng như thế...