Chương 620: Tiểu gia ở đây, ai dám đến chiến
- Vậy mà. . . vậy mà dùng thủ đoạn ác độc như thế. . .
- Vốn là đấu pháp kén rể, phân thắng bại mà không phân sinh tử, làm sao. . . Làm sao có thể phế bỏ người khác.
- Một tu sĩ Nam Chiêm độc ác như thế, không thể làm người Bắc Vực ta.
Sau một hồi lâu yên lặng, rốt cuộc chúng tu sĩ cũng phản ứng lại, từng người vô cùng tức giận mạnh mẽ lên án Phương Hành. Không thể nghi ngờ cảnh tượng Vân Độc bị phế khiến đôi mắt của bọn họ đau nhói. Nếu Phương Hành thật sự dựa vào kiếm đạo tự thân áp chế Vân Độc, thậm chí giết chết hắn, như vậy Thần Châu lấy thực lực làm đầu cũng có thể chấp nhận một ít, nhưng hắn lại dùng quỷ kế, còn ra tay ác độc như vậy. . .
Đây cũng không phải là vấn đề thắng bại, mà còn chứa sự xấu hổ khinh miệt.
Cũng chính bởi vậy mới dẫn tới chúng tu sĩ Thần Châu tức giận, lửa giận liên tục dâng lên giống như thủy triều.
- Tiểu quỷ, ngươi hạ độc thủ đối với tiểu bối Khổ Hải Vân gia, gây ra đại họa sát thân, Vân gia đã nhận được tin tức, lượng lớn nhân mã đang chạy tới, còn không mau mau đưa hắn lại đây, quỳ xuống đất thỉnh tội, chờ đợi Vân gia xử lý.
Một lão giả xem chiến mở miệng gầm lên, khiển trách Phương Hành.
Phương Hành vác cự kiếm màu lên trên vai, liếc mắt nói:
- Ta thỉnh cái tiên sư lão già ngươi, tiểu gia vẫn luôn làm theo quy tắc của Thiên Nhất Cung, làm sao phải thỉnh tội, bản lĩnh tên rác rưởi này không ra gì, rơi vào trong tay tiểu gia lại muốn trách tiểu gia, nếu ngươi có bản lĩnh lên đài đọ sức cùng tiểu gia một phen, nếu không có can đảm này thì nhanh chóng ngậm cái mõm chó của ngươi lại!
- Ngươi. . .
Vị lão tu kia tức giận đến mức râu mép đều vểnh lên, đường đường là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ở trong tông môn cũng là người đức cao vọng trọng, lại bị một thằng nhóc con mắng phủ đầu như thế, thật sự là giận sôi lên, hận không thể ra tay bóp chết hắn, tuy rằng tức giận nhưng chưa mất hết lý trí, hắn biết phân lượng nhà mình, lại không am hiểu đấu pháp. Nếu thật sự lên đài cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi, bởi vậy hắn ta ở dưới giận dữ chỉ có thể hướng về người phụ trách trận đấu pháp này là Chung Nhất trường lão quát lên:
- Chung Nhất đạo hữu, Thiên Nhất Cung các ngươi còn không trị hắn.
Trong tay Chung Nhất trường lão cầm một cái ngọc phù. Vừa rồi hắn truyền âm cùng Hồ Quân trưởng lão, đã nhận được lời căn dặn, thấy chúng tu xung quanh đều nhìn mình, hơi trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói:
- Các vị đạo hữu. Chuyện xảy ra như thế Thiên Nhất Cung cũng rất khiếp sợ, mặc dù người này ra tay độc ác nhưng chưa phạm vào quy tắc mà Thiên Nhất Cung định ra, không có quy tắc không thể thành nhà, Thiên Nhất Cung chúng ta thẹn làm gia chủ, nếu hắn phạm vào quy tắc thì chúng ta sẽ bắt hắn, nhưng hắn không xúc phạm quy tắc thì chúng ta cũng không cách nào làm khó hắn!
Lão tu kia rất tức giận. Vỗ bàn ngọc trước người một cái, quát lên:
- Các ngươi còn muốn bao che cho hắn sao?
Chung Nhất quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Thiên Nhất Cung chỉ biết căn cứ vào quy tắc làm việc, tại sao lại là bao che?
Lão giả kia quát lên:
- Vậy sao không khiến hắn xuống đài.
Chung Nhất trưởng lão nói:
- Hắn chưa thua trong tay người khác, cũng không vi phạm quy tắc, lão phu làm sao khiến hắn xuống đài.
- Ngươi. . .
Chung Nhất trưởng lão hướng mặt về phía chúng tu, trực tiếp đứng lên đến cất cao giọng nói:
- Các vị đạo hữu nghe lão phu nói một lời, nếu Thiên Nhất Cung ta tổ chức lần kén rể này, đương nhiên phải giữ gìn quy tắc. Nhưng chắc chắn không bảo vệ tên tiểu bối Nam Chiêm này, nếu hắn xuống đài rời khỏi Thiên Nhất Cung ta, chư vị có thù báo thù, có oán báo oán, không có chút quan hệ nào cùng ta Thiên Nhất Cung, nhưng chỉ cần hắn còn ở trên đài, còn chưa mất đi tư cách người đứng đầu, Thiên Nhất Cung ta cũng không cách nào khiến hắn sớm đi ra. . . hi vọng chư vị đạo hữu hiểu cho. . .
Lời nói này vô cùng lý lẽ. Tuy trong tâm chúng tu sĩ không thích, nhưng không thể nói gì được.
Chung Nhất trưởng lão nói rất rõ ràng, không muốn bảo vệ tên tiểu ma đầu kia, mà là bảo vệ quy tắc của Thiên Nhất Cung.
- Cũng tốt, vậy để hắn thua tâm phục khẩu phục đi, vị đạo hữu kia ra tay, đánh kẻ này xuống đài đi.
Có người hét lớn, dưới sự căm phẫn sục sôi không biết có bao nhiêu tiếng hét phụ họa theo.
Ban đầu ba người Tạ Lâm Uyên, Văn gia Văn Diệc Nho, Khổ Hải Vân Độc có ý định lên đài đọ sức với nhau, họ cũng là người đại biểu ba phương thế lực có can đảm mời vị “Bồ Tát” Long nữ này về trong tộc, chính thức làm ra một bộ không chết không thôi với Thương Lan Hải nhưng bởi vì hành động của Phương Hành, khiến nhiều người tức giận, nên trong lúc nhất thời thanh niên tu sĩ muốn lên đài nối liền không dứt, âm thanh ồn ào.
Mà Phương Hành thì dứt khoát ngồi khoanh chân ở trên pháp đài, trong lồng ngực ôm trẻ con, đứa nhỏ này vốn đã hơn hai tuổi rồi, nhưng bởi vì mất đi đạo nguyên, khiến cho hình dáng giống như trẻ con không đủ tháng, hơn nữa thời gian ngủ mỗi ngày so với tỉnh nhiều hơn rất nhiều, lúc này nó vẫn ngủ ngon lành trong lồng ngực Phương Hành, cực kỳ an bình, những người tức giận không quấy nhiễu được nửa điểm.
- Tiểu ma đầu, âm mưu quỷ kế thì tính là gì, đại gia đây sẽ đến lĩnh giáo ngươi. . .
Bên trong sóng giữ chợt có một bóng người phóng lên trời, mang theo khí thế khủng bố chạy về hướng pháp đài, lại là một vị Kim Đan tu sĩ có chút giao tình cùng Vân Độc, hắn vốn không có ý định tham dự trận chiến kén rể cuối cùng này, nhưng thấy Phương Hành ra tay tàn nhẫn như vậy, đã không kiềm chế nổi, bảy thẳng về hướng pháp đài, lúc người còn ở trên không trung đã bắt Pháp Ấn, hỏa ý quanh người tăng vọt, nhìn như một đám hỏa vân.
Chung Nhất trường lão Thiên Nhất Cung thấy cảnh này ánh mắt cũng trở nên lẫm liệt, ông ta phất ống tay áo một cái, mở lá chắn pháp đài ra.
Thiên Nhất Cung dưới sự chỉ bảo của Hồ Quân trưởng lão đã quyết ý duy trì thế trung lập, sẽ không mang Phương Hành xuống, ngược lại sẽ bảo vệ hắn, không để hắn bị người làm trái quy tắc đánh xuống đài, nếu có người ra tay khiêu chiến Phương Hành, Thiên Nhất Cung cũng tuyệt đối không ngăn cản, trái lại còn mở cửa, đây chính là chỗ thông minh của Thiên Nhất Cung, chỉ cần giữ vững quy tắc, sẽ không đắc tội cả hai.
- Oanh!
Tu sĩ này xông thẳng về hướng pháp đài, hai tay cuộn một vòng như là kim liên, đánh ra vô số mưa lửa, bao phủ Phương Hành và Đại Kim Ô ở bên trong.
Chúng tu sĩ nhìn thấy một màn như thế tâm trạng trở nên hưng phấn, cùng nhau khen hay.
Chúng tu sĩ bị thủ đoạn vô sỉ tàn nhẫn của Phương Hành kích thích, nên lúc này cần một người thay họ ra tay, tiết ra lửa giận trong tâm.
Nhưng tiếng khen này còn chưa xuất ra khỏi yết hầu, đã bị chém đứt.
Tu sĩ điều khiển lửa miễn cưỡng vọt tới trước pháp đài, thậm chí còn chưa bước lên đài, Phương Hành cũng đã tiến lên đón.
Thân hình như rồng, gần như xé rách hư không.
Hắn thi triển tốc độ cực hạn, tốc độ nhanh hơn so với tên tu sĩ điều khiển lửa kia nhanh hơn gấp ba lần.
Nói cách khác, ở dưới tốc độ của hắn mặc dù tốc độ của tu sĩ điều khiển lửa cũng không chậm, nhưng nhìn lên lại khá giống rùa đen.
- Oành!
Hắn bước ra một bước, đón tên tu sĩ đang vội vàng xông tới, dùng một cước đá tên tu sĩ kia rơi vào trong Kính Hồ, sau đó dựa thế lướt về pháp đài.
Xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.
Nếu nói Phương Hành đánh bại Vân Độc vì dùng quỷ kế, chưa từng bày ra thực lực chân chính thì một cước này chính là bản lãnh thật sự rồi, bởi vì hắn sử dụng quỷ kế mà trong tâm chúng tu sĩ Thần Châu cảm giác xấu hổ, nội tâm có phần căm ghét đối với Phương Hành, thậm chí đã quên lúc trước hắn đại náo Tiểu Kính Hồ, thẳng đến lúc một cước này đá ra, mới nhớ tới thủ đoạn của hắn.
Đây đúng là một tiểu ma đầu hung khí vô hạn!
Mà Phương Hành lướt về trên đài cũng cúi đầu nhìn một chút, đứa bé vẫn ngủ ngon lành như cũ, lông mày không hề nhíu một lần.
Hắn nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn về bốn phía:
- Còn có người nào không phục, cứ việc lên đài khoa tay múa chân!
Lời nói nhẹ nhàng giống như chuyện cười nhưng lại khiến người không hiểu cảm giác trái tim băng giá.
- Chết đến nơi rồi còn dám khiêu khích.
- Tiểu ma đầu này thật sự coi Thần Châu ta không người hay sao.
- Giết hắn, mang hắn lột da tróc thịt, tiết mối hận trong lòng của ta. . .
Nhiều người tức giận khó mà nhịn được, một làn sóng đè xuống, một ... cái khác lại mãnh liệt hơn, vô số người tức giận đầy ngực, điên cuồng yêu cầu giết Phương Hành.
Mà Phương Hành đối mặt với lửa giận của chúng tu sĩ Thần Châu, trên mặt chỉ mang một nụ cười lạnh lùng, hắn đưa tay bịt kín lỗ tai đứa bé trong lồng ngực, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua chúng tu sĩ, giọng nói không cao, nhưng đè ép tất cả thanh âm xuống:
- Tiểu gia sẽ ở trên đài này chờ, đừng có phí lời nữa, ai có can đảm thì lên đây đọ sức cùng tiểu gia mấy chiêu, ta không quản ngươi dùng thủ đoạn gì, tiểu gia ta tiếp nhận toàn bộ!
Chữ chữ rõ ràng giống như trọng chùy gõ vào trong tim đám người.
Giống như dầu sôi đổ vào trong đống lửa, khiến lửa giận của chúng tu sĩ Thần Châu bị đốt cháy tới cực điểm.
- Ngông cuồng! Người này muốn một người đấu tu sĩ Thần Châu hay sao.
- Gan chó của hắn lớn hơn trời, quả thực là muốn chết, các vị đạo hữu, ai xuống đài dạy dỗ hắn.
Trong âm thanh ồn ào, sắc mặt Phương Hành hờ hững, biểu hiện nhàn nhã.
Mà hai con mắt tròn trịa của Đại Kim Ô thì xẹt qua một vệt nghiêm túc, trong tim cảm thán một tiếng.
Thần sắc Long nữ trên khán đài càng nhíu chặt, xẹt qua một vệt nghi ngờ.
Tiểu ma đầu này thật sự vì cưới vợ sao.
Nếu chỉ vì đoạt giải nhất kén rể, cần gì phải cố ý gợi ra sự tức giận của nhiều người như vậy.
Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương nhìn thấy thân hình Tạ Lâm Uyên ở bên cạnh khẽ nhúc nhích, hình như có chút không kiềm chế nổi thì cười lạnh nhìn về phía hắn:
- Tạ sư huynh, vẫn nên kiềm chế một chút, lúc này ngươi ra tay, nếu tiểu ma đầu dựa theo ước định lúc trước, giả chiến với ngươi một hồi, sau đó thua ngươi thì dễ bàn, nhưng nếu hắn điên lên ác chiến với ngươi một trận, chẳng lẽ không phải là để Văn gia chiếm lợi sao.
Tạ Lâm Uyên thấy Phương Hành đã chọc nhiều người tức giận, mà nhất thời không có người lên đài chiến hắn, xác thực là trong lòng có tâm tư muốn động, nhưng nghe Đạo Vô Phương nói xong, trong tim lại trầm xuống, thấp giọng nói:
- Tiểu ma đầu này đã nhận quà của ta, còn có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.
Đạo Vô Phương khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Ta vốn cho rằng sẽ không, nhưng bây giờ không giống nhau!
Hắn ngừng lại một chút, nhẹ giọng than thở:
- Nếu Phương Hành nuốt lời, tự nhiên sẽ chịu đựng lửa giận của chúng ta, người bình thường sẽ không chịu đựng nổi, nhưng sau khi hắn phế bỏ Vân Độc đã khó mà tự vệ, nếu rơi xuống pháp đài sợ là ngay cả Thiên Nhất Cung chúng ta cũng không cách nào bảo vệ hắn, lại nói bọ quá nhiều rồi cũng không lo, đã gây ra phiền toái lớn như thế hắn còn sợ sẽ chọc tới hai người chúng ta hay sao.
Trong lòng Tạ Lâm Uyên có một cỗ khí lạnh bay lên, không nhịn được mở miệng:
- Đến tột cùng thì sao hắn lại muốn làm như thế.
Đạo Vô Phương nhẹ giọng cười, nói:
- Vì đứa bé trong lồng ngực của hắn. . .
Trên cái trán mập mạp phì lộ ra một vệt nham hiểm, hình như nhớ ra chuyện cũ gì đó.
Hai năm trước, tu sĩ Nam Chiêm lấy cớ bảo vệ sinh mệnh cho con Phí Trùng Thảo làm lý do đấu pháp cùng tu sĩ Thần Châu, đại bại thảm hại.
Hai năm sau, tiểu ma đầu ôm đứa bé kia, muốn một mình chiến chúng tu sĩ Thần Châu, ai dám thì đến chiến.