Lược Thiên Ký

Chương 621: Mấy trăm địch hai

Chương 621: Mấy trăm địch hai

- Tiểu ma đầu đừng cuồng vọng, bần đạo Vân Trung Tử đến lĩnh...
Một đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo bào xanh nổi giận đùng đùng, ngự kiếm bay lên đài, lúc còn ở trên không trung đã bắt kiếm quyết, dẫn phát ra vô số mây xanh quanh người giống như bầu trời bỗng nhiên thấp xuống mấy phần, trùng trùng điệp điệp giáng xuống, tuy uy thế rất kinh khủng nhưng Phương Hành ngồi trên đài chỉ giương mắt nhìn lên, một tay ôm đứa nhỏ, một tay nhấc kiếm bổ ra ngoài, kiếm khí ầm ầm như mây mù.
- ... Giáo cao chiêu...
Đạo sĩ kia còn chưa nói xong nửa câu sau, đã hét thảm một tiếng rơi vào trong Kính Hồ .
- Người thứ ba!
Phương Hành đặt Hắc Sắc Cự Kiếm ở bên trên pháp đài, cúi đầu lần nữa.
- Bạch Vô Dạ đến lĩnh giáo cao chiêu, tiểu ma đầu, nếu có bản lĩnh thì đến đọ pháp thuật cùng ta một phen, nhìn... A...
Một thiếu niên mặc áo choàng màu trắng vằn đen cười lạnh, cưỡi mây bay lên, lúc người còn ở trên không trung đã chuẩn bị nói rõ quy tắc của mình, chỉ đấu pháp thuật không đấu võ, đây cũng là một trong những quy tắc đấu pháp của chúng tu sĩ Thần Châu, nhưng hắn ta ngay cả lời cũng chưa nói xong, đã bị tiểu ma đầu dùng tay vạch ra một chỉ, ba đạo cổ kiếm gào thét lao đến, đánh gãy mất một tay của hắn nhanh như thiểm điện, khiến hắn rớt vào trong Kính Hồ.
- Người thứ tư!
Phương Hành không ngẩng đầu lên, nghiêm túc đếm số.
- Thực là ngông cuồng, bần đạo Thanh Hoa đạo nhân, chưởng giáo Thanh Dương Quan đến lĩnh giáo...
- ... Nhìn vuốt hạc của ta...
- ... Con quạ đen chết tiệt, dám đánh lén ta...
Lại một người nữa rơi vào trong hồ, người này cũng rất oan uổng, thực lực bản thân hắn không tồi, hết sức chăm chú thay đổi phương hướng, thành công bước lên pháp đài, nhưng hắn quá để ý tiểu ma đầu, nên tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Phương Hành, kết quả một thân bản lĩnh còn không có xuất ra, đã bị Đại Kim Ô lén lút vòng ra sau lưng dùng móng vuốt xé nát đạo bào, sau đó một cánh đập vào trong hồ.
- ... Người thứ năm!
Phương Hành vẫn luôn im lặng, chỉ nhẹ nhàng nói ra.
Đại Kim Ô cũng uy phong lẫm lẫm, quét nhìn chúng tu xung quanh một chút, quát to:
- Người thứ nhất!
- Vẫn còn đếm được, tên tiểu ma đầu này coi chúng ta là cái gì? Chiến tích sao?
- Con yêu quạ kia tới tham gia náo nhiệt, đã đánh lén còn dám lớn tiếng kêu to như vậy? Rất quang vinh sao?
- Hai con hàng này không thấy hổ thẹn khi đánh lén, ngược lại còn cho là quang vinh...
- Vô sỉ, vô sỉ, bản tọa tu hành ba trăm năm, còn chưa thấy qua dạng này...
Mỗi khi có một người bại trong tay Phương Hành, âm thanh ồn ào ở xung quanh cũng mạnh hơn một chút, chúng tu sĩ đã tức đến mức lồng ngực sắp nổ tung, nhưng người tranh nhau lên đài lại càng ngày càng ít, dù sao tất cả mọi người cũng không phải người ngu, quan sát tình cảnh những người đi trước, bọn hắn cũng phát hiện ra thực lực tiểu ma đầu này thực sự bất phàm, tuyệt không phải tu sĩ tầm thường có thể địch lại, chỉ sợ Tam Đạo Thất Tử và nhân vật cấp Đạo Tử bên trong các thế lực lớn mới có khả năng đánh một trận với hắn, tu sĩ phổ thông lên đài, cũng chỉ là bằng chứng cho chiến tích của tiểu ma đầu mà thôi.
Mà coi như nhân vật cấp Đạo Tử có chút bản lĩnh trong tông môn, cũng không dám tùy tiện ra tay vào lúc này, bọn hắn không giống với tu sĩ tầm thường, trên người mang theo quá nhiều vinh quang cùng áp lực, tu sĩ bình thường bại là bại, không chừng còn được người khen một tiếng là nam tử nhiệt huyết không sợ cường địch, nhưng nếu bọn hắn thất bại, thanh danh sẽ rớt xuống ngàn trượng, thậm chí ngay cả thanh danh tông môn cũng bị ảnh hưởng.
Đối với bọn hắn mà nói, không đến lúc cần thiết sẽ không dễ dàng ra tay, lúc đầu bọn họ đã không có ý định ra tay với ba người Tạ Lâm Uyên, Văn Diệc Nho, Vân Độc, nếu lúc này ra tay, bị tiểu ma đầu đánh bại sẽ khiến thanh danh tổn hao, kể cả sau khi thắng bọn họ cũng không có ý định cưới Long Nữ, bọn họ không nhận được chỗ tốt gì, thì càng không chịu ra tay so tài.
Sau khi suy tính ra, ánh mắt chúng tu lại tập trung lên hai người Tạ Lâm Uyên và Văn Diệc Nho.
Trong một thời gian dài đã có sáu bảy vị tu sĩ ra tay khiêu chiến tiểu ma đầu, mặc dù thất bại nhưng cũng để cho người ta thấy được một bầu nhiệt huyết, hai người này vốn là người nên ra tay từ đầu lại trầm mặc, thật lâu không nói gì.
Ánh mắt chúng tu nhìn về phía hai người bọn họ đã có chút bất mãn.
Hiển nhiên Tạ Lâm Uyên và Văn Diệc Nho cũng hiểu rõ điểm này, hai người liếc nhau một cái mà người ngoài không dễ dàng phát giác ra, cả hai đều thấy được tính toán trong mắt nhau, bọn hắn không ngốc, ánh mắt cũng rất cao, cả hai đều nhìn ra tiểu ma đầu kia rất khó đối phó, coi như muốn ra tay cũng có chừng sáu bảy thành nắm chắc bắt tiểu ma đầu, nhưng họ không dám hứa chắc mình sẽ không thụ thương hoặc là trả giá đắt, chuyện này cũng có nghĩa ai ra tay đối phó tiểu ma đầu trước, sẽ để một người khác chiếm lợi, đại sự quan hệ đến Tứ Hải Minh Ước nên không ai chịu ăn cái thiệt thòi này.
- Thiếu phong chủ Kỳ Tú Phong_Linh Xảo Tông, Thi Ấn Nguyên đến đây xem lễ...
- Song tuyệt tiên tử Văn gia, Văn Nghiễn Tâm đến đây xem lễ...
- Tiểu Thương Thần Tống gia, Tống Quy Tâm đến đây xem lễ...
- Đạo tử Nhất Khí Tông, Phong Yên Vân đến đây xem lễ...
- Đại trưởng lão Khổ Hải Vân gia Vân Diêu đến đây xem lễ...
- ...
- ...
Đúng vào lúc này, trưởng lão Thiên Nhất Cung đứng ở nơi xa trên Kính Hồ cao giọng hét lớn, khiến chúng tu kinh ngạc.
Ngẩng đầu nhìn lại liền thấy nơi xa trên không trung, có mấy nhóm người đang cưỡi mây bay đến, có chừng bảy tám phe thế lực, tất cả đều đằng đằng sát khí, người cầm đầu là một nhóm tu sĩ trẻ tuổi thực lực không kém, thần sắc mỗi người đều lãnh ngạo, mắt lộ hàn quang, người đi sau lưng bọn họ đều có sát khí bức người, rõ ràng là chiến tu mà các tông môn thế lực hao tổn vô số tài nguyên nuôi dưỡng, tuyệt không phải thứ tu sĩ tầm thường có thể so sánh.
- Tại sao đều tới?
Sắc mặt Chung Nhất trưởng lão Thiên Nhất Cung cũng phát lạnh, vội vàng đứng lên, xa xa chắp tay chào đón.
Ngay cả thiếu cung chủ Đạo Vô Phương cũng hiện thân, đi đến trước người Chung Nhất trưởng lão, cười hì hì đón khách.
- Ha ha, Thi sư đệ, Văn sư muội, Tống Nhị thiếu gia... bình thường cố ý đi mời các vị đạo hữu, cũng sợ không mời được mọi người, vậy mà hôm nay hội tụ chung một chỗ, đến Thiên Nhất Cung ta xem lễ, thật đúng là để cho Thiên Nhất Cung ta cảm thấy vinh hạnh...
Hai đám mây một trái một phải hội tụ ở giữa không trung, che kín bầu trời, khiến cho sắc trời chung quanh Kính Hồ đều tối xuống.
Có một loại khí tức ngột ngạt không hiểu đang cuộn trào!
- Tại sao... lại có nhiều đại nhân vật tới như vậy?
Tâm tư chúng tu đến xem lễ ở chỗ này cũng run lên, âm thầm bàn tán.
Mặc dù tuổi tác đám người mới chạy tới không lớn lắm, nhưng thân phận lại một cái so với một cái càng tôn quý hơn, nói là nhân vật thủ lĩnh trong tương lai của các đại tông môn cũng không đủ, họ đều là nhân vật cấp Tam Đạo Thất Tử, không nghĩ tới lúc này lại dắt tay nhau đến, hội tụ trong ngày kén rể của Thiên Nhất Cung, mặc dù chúng tu biết rõ bọn hắn tới không phải vì mình, nhưng tâm tư cũng không nhịn được dâng lên từng cơn ớn lạnh.
- Hộ Đạo Minh...
- Chúng thiên kiêu cấp bậc đạo tử Bắc Vực kết thành Hộ Đạo Minh tới...
- Xem như đây là dịp thiên kiêu Bắc Vực tề tụ đi...
Tiếng bàn luận từ các phương hướng truyền đến, có người mừng thầm, có người e ngại, có người chờ mong.
- Ta nghe người ta nói, đứa trẻ của Linh Xảo Tông chúng ta bị người bắt đi xuất hiện nên bản công tử tới nhìn một chút xem nó ở nơi nào?
Người lên tiếng đầu tiên chính là thiếu phong chủ Kỳ Tú Phong của Linh Xảo Tông, nhìn bề ngoài người này như mới hai mươi tuổi, trên người mặc một cái áo khoác trắng thêu đầy linh hạc, huyền quy, sắc mặt trắng như bạch ngọc, thân như cành liễu, hắn không tự mình cưỡi mây, mà cưỡi một đầu Hắc Hổ cao ba trượng, trong ngực còn ôm một con vật lớn chừng cái gối ngủ, sau lưng mọc lên hai cánh, toàn thân trắng như tuyết, đang ngủ say.
Thấy con vật nhỏ kia, ngay cả người có thân phận như Chung Nhất trưởng lão và Đạo Vô Phương cũng không nhịn được phải ghé mắt nhìn.
Thậm chí còn có thể cảm giác được một đạo khí cơ vô hình từ phía sau Thiên Nhất Cung quét đến, là Hồ Quân trưởng lão đang lặng lẽ dò xét con thú nhỏ này.
Mặc dù chúng tu chưa thấy qua, nhưng vẫn biết con thú nhỏ trong ngực hắn vô cùng quý hiếm.
Hung thú Đằng Xà!
Lúc trước nó xuất hiện trong Huyền Vực Nam Chiêm, bị một nữ đệ tử tên Phí Trùng Thảo, của tiểu tông môn nào đó trên Bắc Thần Sơn_Nam Chiêm vô tình đạt được, làm chấn kinh đương thời, sau đó Phí Trùng Thảo được phá lệ tiến vào Linh Xảo Tông, nhưng chẳng biết tại sao về sau bụng nàng phình ra, bởi vì khó sinh mà chết, đầu dị thú hiếm thấy này liền rơi vào trong tay thiếu phong chủ Kỳ Tú Phong Thi Ấn Nguyên_Linh Xảo Tông, có thể xưng nó là trấn tông chi bảo của Linh Xảo Tông.
Kỳ Tú Phong cũng được xem như một trong ba phong của Linh Xảo Tông, nên Thi Ấn Nguyên cũng nhảy lên trở thành một trong những người được lựa chọn làm đạo tử của Linh Xảo Tông.
Không người nào hoài nghi, đợi con thú nhỏ này trưởng thành, Thi Ấn Nguyên sẽ trở thành người nhậm chức môn chủ kế tiếp Linh Xảo Tông, chắc chắn không có người thứ hai.
- Đạo tử Vân Độc của Khổ Hải ta ở nơi nào?
Một vị lão tu sĩ Kim Đan Đại Thừa đeo kiếm đằng đằng sát khí hét lớn, đáy mắt ẩn chứa vô tận sát ý, người này chính là đại trưởng lão Khổ Hải_Vân Đoạn.
Nhìn thấy Vân Độc đã như bùn nhão được người mang lên, trong mắt hắn lóe lên một vệt hung ác, dùng thần niệm đảo qua, sau khi xác nhận thiên tài Kiếm Đạo ngàn năm có một của Vân gia đã bị phế sạch, sợ là Nguyên Anh lão tổ cũng không thể trị liệu nổi, hắn mới thở dài một cái, phất tay để cho người ta mang Vân Độc về Khổ Hải cho lão tổ tự mình xem xét, sau đó quay đầu hướng Chung Nhất trưởng lão hỏi:
- Hung thủ ở đâu?
- Ha ha, nghe nói tên đạo tặc Nam Chiêm khuẩy đảo sóng gió xuất hiện? tại sao còn không bắt lại?
Một người mặc váy xanh, rõ ràng là nữ tử nhưng lại có một cỗ phong nhã của nho sĩ, sau lưng đeo một cây đàn ngọc to lớn, nữ thiên kiêu Văn gia Văn Nghiễn Tâm nhẹ giọng nói, con ngươi nhanh chóng hướng về phía đại phù sư Văn gia Văn Diệc Nho trao đổi một đạo thần niệm.
- Các vị đạo hữu, Thiên Nhất Cung ta cũng có chỗ khó xử của mình...
Sắc mặt Chung Nhất trưởng lão Thiên Nhất Cung trở nên trịnh trọng, Vân Đoạn phất ống tay áo một cái, một đám mây bao phủ thân hình chúng tu, để họ âm thầm thương lượng.
- Ha ha... Chung Nhất trưởng lão quá lo lắng rồi!
Sau nửa ngày không biết nói cái gì, trong mây lại truyền đến một tiếng cười đánh tan mây, để lộ ra thân hình đám người mới đến, trên mặt thiếu phong chủ Kỳ Tú Phong Thi Ấn Nguyên Linh Xảo Tông xuất hiện nụ cười, hắn cất cao giọng nói:
- Cũng không phải chưa từng giết tu sĩ Nam Chiêm, cho dù hắn có chút bản lĩnh, nhưng hắn thật sự áp đảo được chúng tu sĩ Thần Châu ta hay sao? Chỉ dựa vào quỷ kế hại Vân Độc sư huynh, lại mời một vị Yêu Vương đến giả làm thú cưỡi lấy hai đấu một mà thôi, dùng thủ đoạn thì sao có thể nổi danh? Chung Nhất tiền bối đã hi vọng chúng ta làm việc theo quy củ, vậy cứ thuận theo quy củ là tốt rồi, hắn còn có thể lật trời chạy đi hay sao?
Vừa nói Thi Ấn Nguyên vừa chậm rãi bước về phía pháp đài, cất cao giọng nói:
- Tiểu tử bất tài, liền nhờ vào chuyện này dương danh vậy!
- Thi Ấn Nguyên muốn ra tay sao?
- Cảnh giới của hắn... mới chỉ là Trúc Cơ a...
Chúng tu thấy cảnh này không những dâng lên ý chờ mong, ngược lại còn cảm thấy kinh ngạc.
Thi Ấn Nguyên tu vi Trúc Cơ cảnh, muốn mượn tiểu ma đầu Kim Đan cảnh đến dương danh sao?
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc chúng tu, Thi Ấn Nguyên tay áo bồng bềnh, trong ngực ôm dị thú Đằng Xà, cất bước về phía hư không, hắn đứng ở giữa không trung, áo choàng rộng rãi đón gió nhất thời phồng lên, lộ ra tiên khí bồng bềnh, hắn hơi dừng lại, nhìn thoáng qua Tạ Lâm Uyên cùng Văn Diệc Nho, cười nói:
- Coi như hai vị đạo hữu thiếu ta một cái nhân tình lớn!
Tạ Lâm Uyên cùng Văn Diệc Nho nghe vậy, đều nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trong tâm tư của bọn hắn cũng có chút nghi vấn.
Trước khi Thi Ấn Nguyên thu được đầu dị thú này, hắn cũng chỉ là một đệ tử chân truyền bình thường trong Linh Xảo Tông, trước khi con thú này trưởng thành cũng không cho hắn trợ lực quá lớn, mà tiểu ma đầu kia lại là nhân vật lợi hại trong mắt mọi người, ngay cả bọn hắn muốn bắt tên kia cũng phải cân nhắc một phen, tên Thi Ấn Nguyên này lấy phần tự tin kia ở đâu ra?
Lúc này Thi Ấn Nguyên đã quay đầu nhìn về phía Phương Hành ở trên pháp đài, sau đó đặc biệt dừng lại ở phía trên cái tã lót trong ngực Phương Hành, mặt hiện ra vẻ mỉm cười, nói khẽ:
- Vị đạo hữu Nam Chiêm này, tiểu nha đầu trong ngực ngươi là con ai?
Không biết tại sao, thời điểm ánh mắt của hắn rơi xuống, đứa bé trong ngực Phương Hành bỗng nhiên chấn kinh, khóc òa lên một tiếng.
Phương Hành đưa tay vỗ vỗ người đứa bé, ngẩng đầu nhìn về phía Thi Ấn Nguyên, cười nói:
- Của ta!
Dường như Thi Ấn Nguyên cảm thấy rất buồn cười, xùy một tiếng:
- Há, vậy tên gọi của nó là gì?
Phương Hành cười hì hì một tiếng, nói khẽ:
- Đại danh không có cha, nhũ danh không có mẹ, tên hiệu có đại gia!
Đúng lúc này Đại Kim Ô chèn thêm một câu:
- Pháp danh có nhị đại gia!
Hình như đứa bé cảm nhận được cái gì, tiếng khóc dần nhỏ xuống, mở hai con mắt nhỏ ra.
Mà Thi Ấn Nguyên ở trong không trung thì cười lạnh nói:
- Vị đạo hữu Nam Chiêm này, ngươi đã phạm vào tội chết, ta cũng không tới nói mấy lời dễ nghe lừa gạt ngươi, mà chỉ nói với ngươi một tiếng, chỉ cần ngươi giao đứa bé đáng chết này cho ta, ta sẽ đáp ứng sau khi ngươi chết sẽ làm cho ngươi một ngôi mộ? Đỡ phải làm cô hồn dã quỷ... A, đúng rồi, nhìn vẻ tức giận của đại trưởng lão Vân gia, đoán chừng sẽ không để lại thần hồn cho ngươi, vì vậy ngươi rất khó làm quỷ, nhưng giao nó ra thì trước khi chết cũng có thể chiến thống khoái phải không?
Phương Hành nhìn hắn, qua nửa ngày mới mở miệng nói:
- Còn chưa thỉnh giáo?
Thi Ấn Nguyên cười khẽ một tiếng, trên mặt tràn đầy ngạo ý nói:
- Con trai Thi Long Ấn Kỳ Tú Phong Linh Xảo Tông, Thi Ấn Nguyên...
Phương Hành nói:
- Há, ngươi chính là cái tên Thi Ấn Nguyên con trai Thi Long Ấn tám đời không làm chuyện tốt, đỉnh đầu đau nhức lòng bàn chân có mủ, tổ tông tám đời đều là súc sinh, mỗi ngày liếm lỗ đít người sống qua ngày, lúc đầu nên bị thiên lôi đánh chết nhưng kết quả là ông trời đều buồn nôn đến mức không muốn bổ xuống, từ nhỏ sinh ra đã thiếu thông minh, thích nhất là nhìn mẹ tắm rửa, tranh giành tình nhân cùng cha, còn thương lượng cùng người ta xem làm sao hại chết em gái ruột của mình ư?
Liên tiếp nói mấy hơi khiến cho chung quanh đều an tĩnh, ngây người!
Mọi người đã gặp qua ma đầu, gặp qua cao thủ, cũng đã gặp người am hiểu giảng kinh luận đạo, nhưng có thể mắng chửi người như thế vẫn chưa từng thấy qua.
- Xùy...
Nữ thiên kiêu Văn gia mang theo đàn ngọc Văn Nghiễn Tâm, vậy mà không kìm được bật cười lên.
Mặc dù những tu sĩ khác e ngại sự uy nghiêm của Linh Xảo Tông, không dám trực tiếp cười ra tiếng, cũng không ít người thầm vui trong lòng.
Còn sắc mặt Thi Ấn Nguyên thì bỗng nhiên trở nên phi thường khó coi, nói khẽ:
- Đúng là tiểu bảo bối của ta còn chưa trưởng thành, vốn không muốn để nó thấy máu, nhưng ngươi đã khăng khăng tìm chết, vậy thì ngươi và nha đầu đáng chết kia chết chung đi...
Khi đang nói chuyện, tay của hắn đã chậm rãi thò vào túi trữ vật bên hông, lấy ra một đồ vật bằng đồng, sau khi cười lạnh một tiếng, đột nhiên ném vật kia về phía không trung, nó không rơi xuống mà lơ lửng ở giữa không trung, đón gió biến lớn, thình lình hóa thành một cái cửa đồng cao mười trượng, cánh cửa âm u quỷ dị này nhìn rất cũ nát, treo ở trên không tản mát ra vô số khí tức lạnh lẽo.
Còn Thi Ấn Nguyên thì nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đằng Xà trong ngực một chút, gọi nó tỉnh lại, sau đó cúi đầu nói cái gì đó vào tai con thú nhỏ, con thú nhỏ này liền mở con mắt có phần buồn ngủ ra nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy cái cửa đồng lớn ở sau vai, có một ít khí tức quen thuộc kinh động đến nó, khiến cho nó hơi xao động, giật giật hai cái cánh.
- Chiêm chiếp...
Con thú nhỏ ngẩng cổ kêu vài tiếng, trong không khí có một ít khí cơ quỷ dị run rẩy.
Thi Ấn Nguyên cũng không có ý tứ tiến vào pháp đài, chỉ nhẹ giọng cười một tiếng, ngón tay vạch một cái ở trên chóp đuôi con thú nhỏ, lấy một giọt máu tươi trong suốt xuống, niệm bí chú, bấm tay bắn về phía cánh cửa đồng ở trên không trung.
- Oanh!
Cánh cửa đồng bị thú huyết dính vào, lập tức chấn động ầm ầm, ngay cả hư không cũng rung động theo.
Nửa ngày sau, cửa đồng bỗng nhiên mở ra, vậy mà phía sau lộ ra một cái đường hầm hư không đen thẫm, sau đó có vô số tiếng rống giận vang lên, làm cho tim người ta đập nhanh, đột nhiên một cái móng vuốt to bằng cái thớt từ sau cửa ló ra, tiếp theo là một cái đầu lớn, toàn thân mọc đầy lân giáp tản ra quang mang u lam như sắt thép, đó là một đầu Phi Giáp Nộ Sư...
- Rống...
Phi Giáp Nộ Sư vọt tới giữa không trung, đằng sau nó có ba bốn con Thanh Lân Yêu Lang theo sát xông ra, bốn năm con Huyết Vĩ Yêu Ngạc, hai con Bích Nhãn Hắc Hổ cùng vô số Liệt Diễm Tê Ngưu... Chỉ trong nháy mắt, không trung đã nhiều thêm mấy trăm con yêu thú có khí tức cực kỳ quỷ dị, sắp xếp thành chiến trận trên không trung, chăm chú bao vây pháp đài trong Kính Hồ lại, gần như là che phủ.
- Đó là vật gì?
- Rõ ràng giống như yêu thú, nhưng sao khí tức lại quỷ dị như vậy?
- Đúng... Là hung thú... Lấy bí dược nuôi nấng yêu thú, kích phát ra tiềm năng... Luyện chế thành hung thú...
- Khó trách... Khó trách Thi Ấn Nguyên dám lấy tu vi Trúc Cơ khiêu chiến tên tiểu ma đầu kia... hóa ra là hắn có thể triệu hoán nhiều hung thú như thế!
- Không phải hắn mà là con dị thú Đằng Xà kia, hắn dùng máu huyết Đằng Xà mới có thể triệu hoán đám hung thú này...
Chúng tu sĩ trong Kính Hồ chấn kinh đến mức thất thố, nhao nhao bàn luận, thậm chí có người nghẹn ngào kêu to.
Vào lúc này bọn hắn cũng tin tưởng Thi Ấn Nguyên hơn, vốn cho rằng tên này ít nhất cũng phải đợi đến khi đầu dị thú nhỏ kia trưởng thành, mới chân chính quật khởi, không nghĩ tới Linh Xảo Tông lại có thủ đoạn không tầm thường như thế, dùng linh dược nuôi dưỡng một đám yêu thú, sau đó lại mượn vương khí trời sinh của con tiểu hung thú Đằng Xà này, khống chế đám "Ngụy hung thú" đó, cuối cùng còn mượn Thần khí Hư Không Môn của Linh Xảo Tông tùy thời tùy chỗ triệu hoán đi ra, kể từ đó, Thi Ấn Nguyên lây cảnh giới Trúc Cơ, nhẹ nhàng khống chế mấy trăm đầu ngụy hung thú, chuyện này bá đạo bực nào? Đối đầu những yêu thú hung mãnh đến cực điểm không thua gì Kim Đan này, cho dù là Tam Đạo Thất Tử cũng cảm thấy trái tim băng giá !
Mà tới lúc này, chúng tu cũng hiểu ý tứ của Thi Ấn Nguyên, tiểu ma đầu Nam Chiêm lấy hai địch một, hắn liền gậy ông đập lưng ông, lấy mấy trăm hung thú địch hai, thật sự dựa theo quy củ Thiên Nhất Cung đến nói, cũng không tính là phá hư quy củ .
- Ha ha, tu sĩ Nam Chiêm các ngươi trời sinh giúp ta, nha đầu kia đưa dị thú quý hiếm như Đằng Xà tới cho ta, giúp ta thu hoạch được bản lĩnh nghịch thiên, mà ngươi lại xuất hiện vào đúng lúc này, sau khi chém giết ngươi, Thi Ấn Nguyên ta chính là người thứ nhấy của Linh Xảo Tông lấy cảnh giới Trúc Cơ chém giết Kim Đan, ta sẽ dương danh Bắc Vực, trở thành đạo tử Linh Xảo Tông, nếu không phải là ta, còn có ai có đủ tư cách này?
Thi Ấn Nguyên cười ha ha, tâm tình thư sướng tới cực điểm, sau đó vung tay lên, hung thú đầy trời gào thét vọt xuống dưới.
Trong chớp nhoáng này, cái pháp đài kia gần như bị ngập.
Mà Thi Ấn Nguyên không có dự định đặt mình vào nguy hiểm, chỉ đứng trên không trung quan chiến mà thôi.
- Tiểu nha đầu, mẹ ngươi chết rồi, cha ngươi và ca ca ngươi cũng chẳng ra gì, chỉ một lòng muốn ngươi chết, ngươi cũng dứt khoát coi như mình không có cha đi, cũng may mạng ngươi còn tốt gặp được Phương đại gia... Còn có nhị đại gia Kim Ô, thôi gặp tức là có duyên, bây giờ Phương đại gia ta sẽ mang theo ngươi đại chiến một trận, trước chém chết ca ca ngươi, sau đó lại giết chết cha ngươi, thay mẹ ngươi báo thù...
Trên pháp đài, Phương Hành đã đứng lên, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực nhẹ nhàng nói.
Trên đỉnh đầu hắn có vô tận sát khí đang gào thét rơi xuống, mấy trăm hung thú như sóng triều vọt tới.
Mà đứa bé trong ngực vẫn nhẹ nhàng động tay chân, mở cái miệng nhỏ nhắn không có răng hướng về phía Phương Hành cười.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất