Chương 619: Chính là muốn ngươi thua không cam lòng
Đều là Kim Đan cảnh, dưới tình huống ôm một đứa bé đánh bại đại kiếm khách Khổ Hải Vân Độc, thậm chí khiến hắn ngay cả kiếm cũng không rút ra được. . . Đây quả thực là chuyện không thể nào, cho dù là mấy nhân vật cấp độ Thần Tử ở trung vực Thần Châu tu luyện thượng cổ đạo thống đến cũng không làm được, nhưng bây giờ có người làm được, hoàn toàn đánh bại Vân Độc, đạp hắn ở dưới chân. . .
Ngay cả Kim Đan trưởng lão xem chiến cũng hai mặt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quái dị.
Bởi vì bọn họ phát hiện ở bề ngoài mà nói, tiểu ma đầu này dĩ thật sự không phạm quy. . .
Hai đánh một cũng tốt, dùng quỷ kế cũng tốt, bởi vì trận đấu pháp này vốn nói dùng mọi thủ đoạn!
Chuyện duy nhất khiến người ta không nghĩ tới, chính là sức mạnh của hắn vô sỉ mà thôi!
- Không công bằng, đánh lại một lần nữa đi!
- Làm người không thể vô sỉ như này, mau chóng thả Vân tiên sinh ra, nếu không đại gia sẽ chặt ngươi thành thịt băm!
- Lăn xuống đài đi, làm sao trưởng công chúa có khả năng gả cho đồ vô sỉ bực này!
Lúc này nhóm tu sĩ có vi cao, thân phận tôn lão cũng ngạc nhiên nhìn một màn trên đài đấu pháp, thật lâu cũng không lên tiếng.
Nhưng bọn tiểu bối đến xem lễ không lo được nhiều như vậy, họ liên tục hét lớn giống như thủy triều, bất bình thay cho Khổ Hải Vân Độc, thậm chí có người kích động đã đứng lên, hướng về vị Chung Nhất trường lão chưởng quản đại trận trên pháp đài hô to, để cho ông ta mở trận pháp ra, chính mình xông lên cứu đại kiếm khách, đồng thời mang cái tên tiểu quỷ khiến người ta chán ghét kia đá vào trong Kính Hồ dạy dỗ một phen.
Nhưng mà vị Kim Đan trưởng lão Thiên Nhất Cung lại thành thành thật thật xếp bằng ở trên bồ đoàn. Trong tay cầm một cái thẻ ngọc, từ từ nói lại quy tắc mình mới đọc qua một lần, sau đó không để ý tới những người khác gào thét nữa.
- Hóa ra ngươi tới báo thù cho nữ tu sĩ Nam Chiêm các ngươi. . .
Đáy mắt Vân Độc tràn ngập sát khí, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng hiện lên một mảnh đỏ ửng, giống như đang xấu hổ vậy. Khí huyết đã chảy ngược lên não, tiếng nói của hắn như truyền ra từ đáy lòng:
- Ta cho ngươi cơ hội báo thù, nhưng ngươi lại dùng quỷ kế thì tính là gì, coi như ngươi có bản lĩnh thủ thắng trận đấu pháp này lại có tác dụng gì, ta sẽ giết ngươi để tế kiếm của ta!
- Ngươi không có cơ hội này!
Lúc đám người xung quanh đang tức giận, Vân Độc ở dưới chân cũng gần như muốn phát điên. Sắc mặt Phương Hành vẫn bình tĩnh.
Lúc ra tay, trong đầu hắn xẹt qua khuôn mặt của một nữ kiếm khách mặc quần áo trắng dùng bạch kiếm, khuôn mặt óng ánh như sứ trắng, đó là cô gái đầu tiên trong số những người được coi là hào hiệp hắn gặp ở Nam Chiêm, vốn đang thiếu nàng một trận chiến, không nghĩ rằng một người có thiên phú tốt như vậy. Sau khi đến Thần Châu lại dễ dàng bị bẻ đi, người cũng đã mất tích.
Vân Độc tức giận, nhưng đột nhiên trên mặt hiện lên một luồng tâm ý sợ hãi, theo bản năng quát lên:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Phương Hành hỏi ngược lại:
- Lúc đó ngươi làm cái gì?
Trong tim Vân Độc cảm thấy sợ hãi, bỗng nhiên kêu to lên:
- Ngươi dám!
Phương Hành cười hì hì nói:
- Ngươi nên gặp tiểu gia sớm một chút, như vậy sẽ không cảm thấy ta không dám!
Tuy hắn đang cười nhưng vẻ âm lãnh dưới đáy mắt lại làm cho tâm trạng Vân Độc phát lạnh, vào lúc này vị kiếm khách kiêu ngạo đến mức ngông cuồng tự đại kia cảm giác cả người lạnh lẽo. Nhất thời trong tim tràn qua các loại ý nghĩ, cuối cùng cho ra kết quả khiến hắn không rét mà run, thậm chí không lo được mặt mũi…vân… vân nữa, gân xanh trên cổ xuất hiện, giơ cao hai tay lên đầu quát to:
- Ta biết. . .
Hắn muốn chịu thua!
Quy tắc trên pháp đài chính là, nếu một bên chịu thua thì trận chiến này sẽ kết thúc, người còn lại không cách nào xuống tay với đối phương nữa.
Nhưng lúc Vân Độc hô lên hai chữ kia, Phương Hành cũng hơi dùng sức, một luồng linh lực xông ngược vào trong ngũ tạng khiến hắn không nói ra được câu nói này, cùng lúc đó, Phương Hành cũng hét lớn một tiếng:
- Ngươi còn không chịu thua.
Tiếng hét này gấp mấy lần sấm rền, đè ép tiếng nói của Vân Độc xuống, cũng đè ép luôn cả tiếng ồn ào chung quanh.
Dưới cái nhìn của tu sĩ xung quanh, chỉ thấy tiểu ma đầu kialớn tiếng quát hỏi, buộc thiên kiêu Vân gia chịu thua, chỉ có điều thiên kiêu Vân gia tức giận không nhịn nổi, cố gắng ngẩng đầu lớn tiếng nói gì đó, không thể nghi ngờ là đang mắng tên vô sỉ kia, thái độ cứng rắn bực này khiến chúng tu sĩ chung quanh ủng hộ, đồng loạt hô to về phía đấu pháp đài:
- Đồ vô sỉ, còn dám ép người chịu thua, có bản lĩnh thì làm lại lần nữa!
- Nếu ngươi không dùng quỷ kế, ở dưới kiếm của Vân tiên sinh vượt qua mười chiêu cũng khó!
- Nếu thật sự có gan, liền tiếp Lưu Vân Cửu Kiếm vang danh Bắc Vực của Vân tiên một chút!
- . . .
- . . .
Vô số tiếng hét lớn, vô số âm thanh quát mắng, kéo tới giống như thủy triều.
Trong tiếng quát tháo, Phương Hành lại cười ha ha, giọng nói cao hơn một tầng:
- Có nhận thua hay không?
- Được, ngươi đã mạnh miệng thì đừng trách tiểu gia mềm lòng!
- Oành!
Bỗng nhiên Phương Hành nâng bàn chân đang đạp Vân Độc lên, sau đó mạnh mẽ đạp xuống, pháp đài rung động như sóng nước, còn thân thể Vân Độc thì bị lực lượng của hắn làm chấn động bật lên giữa không trung, Phương Hành bước ra một bước, cự kiếm màu đen cắm trên mặt đất, hai tay vung ra như gẩy đàn tì bà, hóa thành vô số ảo ảnh, không ngừng đánh vào các khớp xương, kinh mạch trên người Vân Độc. . .
- Ba ba ba ba đùng. . .
Một hơi này đâu chỉ đánh ra một trăm lần!
Trong cơ thể Vân Độc thậm chí vang lên tiếng nổ như pháo.
- Hắn đang làm gì vậy?
Chúng tu đứng xem ở xung quanh bỗng nhiên yên lặng, mặt sắc mấy vị Kim Đan trưởng lão đại biến.
Những người đang bàn tán ồn ào cũng yên tĩnh lại, giống như bị người bóp cổ.
Ngay cả đám người Long nữ, Đạo Vô Phương, Tạ Lâm Uyên, Văn Diệc Nho cũng bị tình cảnh trong Kính Hồ làm khiếp sợ, trừng trừng cặp mắt.
- Tiểu hữu, hạ thủ lưu tình!
Đúng vào lúc này, một đạo sức mạnh vô hình mà cuồn cuộn từ phía sau Thiên Nhất Cung phóng lên trời, trong thời gian ngắn bao phủ toàn bộ đấu pháp đài, bên trong sức mạnh này có một đạo khí cơ hướng về tim Phương Hành, Phương Hành cũng không xa lạ gì đối với âm thanh này, lại là đại trưởng lão Hồ Quân của Thiên Nhất Cung đã từng gặp một lần, giọng nói của ông ta rất cấp bách:
- Ngươi có thể dùng quỷ kế đánh bại hắn, nhưng nếu phế bỏ hắn tất nhiên sẽ khiến Nguyên Anh lão tổ của Khổ Hải nổi giận, đến lúc đó ngươi có là khách quý của Thiên Nhất Cung ta, chỉ sợ cũng không thể bảo vệ được ngươi. . .
- Ta xúc phạm vào quy tắc kén rể của Thiên Nhất Cung các ngươi hay sao.
Khí cơ của Phương Hành đang vũ động, Vân Độc vẫn còn lơ lửng giữa không trung, bàn tay hắn phất lên, xa xa đặt ở trên trán Vân Độc.
Hồ Quân trưởng lão trầm mặc một lát, mở miệng nói: - Chưa từng!
Phương Hành khẽ quát:
- Vậy thì đừng quản ta!
Nói xong, liền vỗ liên tục xuống, vừa vặn đánh vào trán Vân Độc, trực tiếp đập ngã kẻ này ở trên mặt đất.
- Lạc lạc lạc lạc. . .
Thanh âm rợn người vang lên liên tiếp, lúc này thân thể thon gầy sắc bén như kiếm quang của Vân Độc giống như là bị xì hơi, càng khô héo đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, một đầu tóc đen cũng đang trở nên khô héo trắng bệch.
Lúc trước ở trên người hắn có một loại kiếm khí khiến người ta vừa nhìn liền sinh ra cảm giác băng hàn, vào lúc này cũng đã tiêu tan không còn hình bóng.
Còn Phương Hành thì chắp tay sau lưng từ từ đi tới trước mặt Vân Độc, nhìn xuống.
Hắn không có để ý tới thần thức của Hồ Quân trưởng lão phủ xuống, sau khi lão ta phát hiện ra cái biến cố này không có lấy Nguyên Anh Pháp Tướng tới can thiệp, mà dùng thần niệm giáng lâm thương lượng cùng Phương Hành, đã nói rõ bản thân hắn cũng không có ý định trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, ông ta mang lời nên nói, nói cho Phương Hành nghe, chuyện về sau Thiên Nhất Cung không có dự định đếm xỉa đến.
Người có năng lực cứu người ngay tức khắc không ra tay, thì những người khác chỉ biết đờ ra.
Vô số con mắt nhìn về phía pháp đài bên trong Kính Hồ, bụng như bị một luồng khí lạnh tràn vào, một lát không nói ra lời.
Đại kiếm khách Kim Đan cảnh xuất sắc nhất, còn trẻ nhất, thiên phú lớn nhất Khổ Hải Vân gia bị phế bỏ.
Bọn hắn hầu như không dám tin vào hai mắt của mình, chỉ cảm thấy lòng đắng ngắt.
- Ngươi. . . Ngươi lại dám như vậy đối với ta. . .
Qua một hồi rất lâu, mới có một cái thanh âm suy yếu mà tuyệt vọng vang lên.
Là Vân Độc!
Lúc này hắn co quắp ngã trên mặt đất như là một cái bao tải rách không đứng lên nổi, trên mặt có sự không cam lòng lại có tuyệt vọng.
Còn Phương Hành thì một tay ôm đứa bé, một tay cầm cự kiếm màu đen, mặt không thay đổi nhìn hắn.
- Ngươi có thể phế bỏ người khác, vì sao ta không thể phế bỏ ngươi.
Phương Hành cười gằn:
- Ngươi rất muốn tìm ta báo thù nhưng đời này ngươi không thể thực hiện được rồi, nếu lúc trước ngươi tuyệt đường thiên kiêu khác bước vào cảnh giới kiếm đạo cao hơn, tiểu gia cũng chặt đứt con đường của ngươi cho ngươi cảm thụ cảm giác này một chút, có phải ngươi cảm thấy rất không cam lòng, không công bằng hay không, bởi vì tiểu gia không có lấy kiếm đạo đánh bại ngươi hắc hắc, tiểu gia nói rõ ràng cho ngươi biết, nếu lấy kiếm đạo đánh bại ngươi, cũng không phải tiểu gia không làm được, nhưng ta không dùng phương pháp này đánh bại ngươi, ta muốn cho ngươi nếm thử cảm giác không công bằng lại không có cách nào. . .
Hắn nói đến chỗ này bỗng nhiên giơ chân lên đạp thật mạnh ở trên kiếm của Vân Độc.
- Đinh" một tiếng, một thanh kiếm thai hóa thành mấy chục mảnh vỡ, sụp đổ ở trước mắt Vân Độc.
- Đừng giữ lại, dù sao về sau ngươi cũng không dùng được kiếm!
Theo lời nói lạnh nhạt của Phương Hành vang lên, một loại cảm giác tuyệt vọng dâng lên ở trong tim Vân Độc, phiên giang đào hải, tuyệt vọng tâm khổ, cho dù hắn có kiêu ngạo, ngông cuồng như thế nào đi nữa, nhưng không thể nghi ngờ hắn là một tên kiếm si tiêu chuẩn, Phương Hành không chỉ cắt đứt kiếm đạo của hắn, còn khiến hắn mãi mãi mang theo một loại cảm giác thua không phục, nhưng không có cơ hội trở mình nữa. . .
Cảm giác này rất phức tạp, cũng rất tuyệt vọng!